THIÊN LONG BÁT BỘ

01. Thanh sam lỗi lạc hiểm phong hành



Sểnh nhà cất bước đi ra,
Áo xanh Tư Mã xông pha hiểm nghèo.
¤

Ánh sáng xanh lấp loáng, mũi kiếm thép nhắm ngay vào vai trái của hán tử
trung niên đâm tới. Người thanh niên sử kiếm không đợi cho kiếm chiêu hoàn
tất, cổ tay rung một cái kiếm mũi kiếm ngóc lên đâm xéo vào bên phải cổ đối
phương. Người trung niên giơ kiếm gạt ra, nghe keng một tiếng, hai thanh
kiếm chạm nhau tiếng ngân u u chưa dứt đã trao đổi được ba chiêu. Hán tử
trung niên giơ kiếm nhắm giữa đỉnh đầu thanh niên chém xuống, thanh niên
né qua bên phải, kiếm quyết bên tay trái lướt theo, thanh kiếm liền chúc
xuống đâm vào đùi kẻ địch.
Hai người kiếm pháp nhanh nhẹn, ra hết sức đấu với nhau.
Trong luyện võ sảnh, phía bên đông có hai người ngồi. Ngồi trên là một đạo cô
trung niên tuổi trạc trên dưới bốn mươi, mặt hầm hầm, môi mím chặt. Ngồi
bên dưới là một ông già tuổi trên dưới năm mươi, giơ tay vuốt chòm râu dài,
mặt mày thật đắc ý. Hai người ngồi cách nhau chừng hơn một trượng, đằng
sau đứng phải đến trên hai chục đệ tử nam nữ. Phía tây là một hàng ghế ngồi
chừng hơn chục tân khách, cả hai phía ai nấy chăm chú theo dõi cuộc giác
đấu.
Chỉ một thoáng chàng thanh niên và hán tử trung niên đã trao đổi đến hơn
bảy chục chiêu, càng lúc càng gay go nhưng chưa có vẻ gì phân thắng bại.
Đột nhiên người trung niên dùng sức đâm mạnh ra một kiếm, thân hình hơi
lảo đảo, dường như muốn ngã. Một chàng trai trẻ tuổi mặc áo dài xanh trong
số khách ngồi phía tây nhịn không nổi cười hộc lên một tiếng. Y lập tức biết
mình thất thố, vội vàng giơ tay bịt miệng.
Ngay lúc đó, nghe vù một tiếng thanh niên đã giơ tay trái nhắm ngay lưng hán
tử nọ đánh ra. Người đàn ông liền tiến lên một bước tránh được, trường kiếm
trong tay vòng lại, quát lên một tiếng: -Trúng!
Đâm ngay vào đùi thanh niên, một chân y liền khuỵu xuống, trường kiếm
chống xuống đất đứng lên toan đấu tiếp nhưng người trung niên đã tra kiếm
vào vỏ, cười nói: -Cám ơn Chử sư đệ đã nhường nhịn, vết thương không nặng
chứ?
Thanh niên kia mặt tái đi, bậm môi nói: -Đa tạ Cung sư huynh đã nương tay.
Ông già râu dài mặt mày dương dương, mỉm cười: -Đông Tông đã thắng được
ba trận rồi, xem chừng Kiếm Hồ Cung lại nhường Đông Tông ở thêm năm năm
nữa. Tân sư muội, mình liệu có còn phải đấu thêm nữa chăng?
Người đạo cô ngồi bên dưới cố nén lửa giận, nói: -Tả sư huynh quả thực huấn
luyện được học trò giỏi thật. Thế nhưng không biết Tả sư huynh nghiên cứu
Vô Lượng Ngọc Bích năm năm qua đã được gì chưa?
Người râu dài trừng mắt nhìn bà ta, nghiêm mặt nói: -Sư muội không lẽ quên
qui củ của bản phái rồi sao?
Người đạo cô hừ một tiếng, không nói thêm tiếng nào nữa. Người đàn ông họ
Tả, tên Tử Mục, là chưởng môn Đông Tông của Vô Lượng Kiếm. Đạo cô kia họ
Tân, đạo hiệu là Song Thanh, là chưởng môn Tây Tông của Vô Lượng Kiếm.
Vô Lượng Kiếm phái chia ra làm Đông, Tây, Bắc tam tông nhưng Bắc Tông
mấy chục năm nay suy đồi, còn Đông Tây hai chi phái nhân tài đông đúc. Vô
Lượng Kiếm kiến lập từ thời kỳ Ngũ Đại đời Hậu Đường, sáng phái ở núi Vô
Lượng nước Nam Chiếu, người chưởng môn cư ngụ tại Kiếm Hồ Cung. Từ thời
Nhân Tông nhà Tống, phái Vô Lượng chia ra làm ba tông, cứ năm năm một
lần, môn hạ đệ tử của ba nhánh này lại gặp nhau ở Kiếm Hồ Cung tỉ võ đấu
kiếm, bên nào thắng thì được ở Kiếm Hồ Cung trên núi Vô Lượng năm năm,
đến năm thứ sáu thì lại tỉ thí.
Đấu năm trận, bên nào thắng ba coi như thắng. Trong năm năm đó, phe thua
dĩ nhiên hết sức tập luyện cốt sao kỳ tới sẽ rửa được cái nhục bại trận, nhưng
bên thắng cũng không dám lơ là chút nào. Bắc Tông bốn mươi năm trước
thắng trận được vào ở nơi Kiếm Hồ Cung, năm năm sau thua phải ra đi, người
chưởng môn bực tức dẫn môn nhân đệ tử dọn qua Sơn Tây, từ đó không còn
trở lại tỉ kiếm, cũng không liên lạc gì với hai phe Đông Tông, Tây Tông nữa.
Trong hai mươi lăm năm qua, hai phe Đông Tây thắng qua thua lại, Đông Tông
thắng bốn lần, còn Tây Tông cũng được hai lần. Gã trung niên hán tử họ Cung
kia đấu với thanh niên họ Chử, là trận đấu thứ tư, họ Cung thắng rồi, Đông
Tông bốn lần đấu ba lần thắng, lần thứ năm không cần đấu tiếp nữa.
Bên phía tây những người ngồi trên ghế bành gấm là các nhân sĩ phái khác,
một số là do chưởng môn hai tông mời đến làm chứng, còn lại là những người
đến xem. Những người đó, ngoại trừ một hậu bối vô danh là người thanh niên
mặc áo xanh ngồi hàng cuối đã cười khi gã họ Cung bị lỡ trớn, đều là người
nổi tiếng trong võ lâm tỉnh Vân Nam.
Thanh niên đó đi theo lão võ sư Mã Ngũ Đức ở Phổ Nhĩ đất Điền Nam đến đây.
Mã Ngũ Đức là một nhà buôn trà nổi tiếng, đã giàu có lại hiếu khách, có cái
phong vị Mạnh Thường, trên giang hồ nếu ai thất thế chạy đến nhờ vả ông ta
đều hết sức tiếp đãi, thành thử quen biết nhiều mặc dầu võ công chỉ tầm
thường mà thôi. Tả Tử Mục khi nghe Mã Ngũ Đức đưa tới giới thiệu thanh niên
này họ Đoàn. Họ Đoàn là quốc tính của nước Đại Lý trong nước có đến hàng
nghìn hàng vạn người nên khi nghe đến Tả Tử Mục không coi vào đâu, nghĩ
bụng y hẳn là đệ tử của Mã Ngũ Đức, ngay lão họ Mã bản thân võ công cũng
chỉ bình bình, dạy dỗ học trò chắc cũng chẳng đi đến đâu, thành thử ngay cả
mấy tiếng khách sáo “Ngưỡng mộ đã lâu” y cũng chẳng thèm nói, chỉ chắp tay,
mời vào ngồi mà thôi. Ngờ đâu gã trẻ tuổi này không biết trời cao đất dày là gì,
gặp khi đệ tử đắc ý của Tả Tử Mục ra hư chiêu dụ địch lại dám mở miệng cười
lên nhạo báng.
Thành thử Tả Tử Mục cười nói: -Tân sư muội năm nay đưa ra bốn đệ tử, công
phu kiếm thuật quả thật cao cường, trận thứ tư này bên chúng tôi thắng cũng
chỉ nhờ may. Chử sư điệt tuổi trẻ như thế, vậy mà đã luyện được đến mức đó,
tiền đồ thật không biết tới đâu, e rằng năm năm nữa hai bên đông tây chắc sẽ
đổi chỗ mất, ha ha, ha ha!
Nói xong y cười ha hả không thôi, đột nhiên đảo mắt nhìn sang thanh niên họ
Đoàn nói: -Đứa học trò kém cỏi của mỗ khi thắng được nhờ sử hư chiêu Trật
Phác Bộ, vị Đoàn thế huynh này xem chừng dường như không được vừa ý.
Vậy xin Đoàn thế huynh bước ra chỉ điểm cho tiểu đồ một vài miếng có được
chăng? Mã ngũ ca uy chấn Điền Nam, dưới tướng giỏi binh ắt không thường,
tài nghệ Đoàn thế huynh hẳn là ghê gớm lắm.
Mã Ngũ Đức mặt hơi đỏ lên vội nói: -Vị Đoàn huynh đệ này không phải đệ tử
của ta đâu. Lão ca ca tài nghệ chỉ có vài miếng mèo quào, làm sư phụ được
ai? Tả hiền đệ chớ có đem ngu huynh ra làm trò cười. Vị Đoàn huynh đệ đây
đến tệ xá ở Phổ Nhĩ, nghe thấy ta sắp đi lên núi Vô Lượng nên cùng đi theo,
nói là núi Vô Lượng sơn thủy thanh u nên muốn đến thưởng ngoạn phong
cảnh.
Tả Tử Mục nghĩ thầm: “Nếu như y là đệ tử của ngươi thì ta còn nể mặt không
nỡ cạn tàu ráo máng, còn như nếu chỉ là một người khách tầm thường thì
chẳng phải e dè gì nữa. Kẻ nào dám đến Kiếm Hồ Cung nhạo báng võ công
của Đông Tông Vô Lượng Kiếm, nếu không dạy cho y một phen đến đầu đến
đũa đuổi xuống núi thì họ Tả này còn mặt mũi nhìn ai?”. Y bèn cười khẩy một
tiếng nói: -Thỉnh giáo đại hiệu của Đoàn huynh là gì, là môn hạ của vị cao
nhân nào thế?
Thanh niên họ Đoàn mỉm cười nói: -Tại hạ tên chỉ có một chữ Dự, trước nay
chưa học qua võ nghệ bao giờ. Ta thấy người ta trượt chân, không cần biết
ngã giả hay ngã thật đều nhịn không nổi nên cười đấy thôi.
Tả Tử Mục nghe giọng y nói không có vẻ gì cung kính, trong bụng không khỏi
bực bội nói: -Thế thì có gì mà phải cười?
Đoàn Dự phe phẩy cái quạt cầm trong tay, nói tỉnh bơ như không: -Con người
hoặc đứng hoặc ngồi, có gì là đáng cười đâu, có nằm trên giường thì cũng
không ai cười cả nhưng nằm dưới đất, ha ha, thế thì đáng cười lắm chứ? Trừ
khi là trẻ con lên ba thì mới không kể mà thôi.
Tả Tử Mục nghe y nói càng lúc càng cuồng ngạo, giận muốn sôi lên, quay
sang nói với Mã Ngũ Đức: -Mã ngũ ca, vị Đoàn huynh này có thân với ngũ ca
chăng?
Mã Ngũ Đức mới quen Đoàn Dự, hoàn toàn chẳng biết y là người thế nào. Ông
ta tính tình vốn hòa nhã, thấy Đoàn Dự đòi đi theo đến núi Vô Lượng không
tiện thoái thác nên cho y cùng đi, lúc này nghe giọng Tả Tử Mục có chiều giận
dữ, ra tay ắt sẽ ác độc lắm, một thanh niên còn trẻ thế này nỡ nào để cho y bị
ăn đòn đau? Ông ta liền đáp: -Đoàn huynh đệ với ta tuy không thâm giao
nhưng cũng đã cùng đến đây. Ta xem Đoàn huynh dáng dấp nho nhã, chắc
không biết võ công gì đâu, chỉ vô ý mà buột miệng cười đấy thôi. Thôi bỏ qua
đi, lão ca ca bụng đói lắm rồi, Tả hiền đệ mau làm cho một mâm rượu để bọn
ta uống mừng hiền đệ ba chén. Hôm nay ngày lành tháng tốt, Tả hiền đệ chấp
nhất hạng hậu bối trẻ người non dạ làm gì?
Tả Tử Mục đáp: -Nếu Đoàn huynh không phải là hảo bằng hữu của Mã ngũ ca,
nếu như huynh đệ có đắc tội thì cũng không làm bẽ mặt Mã ngũ ca. Quang
Kiệt, hồi nãy người ta cười ngươi, vậy ngươi hạ trường thỉnh giáo xem nào.
Gã trung niên Cung Quang Kiệt chỉ đợi sư phụ nói thế, lập tức rút phăng
trường kiếm, bước ra đứng ngay bên ngoài, đảo ngược chuôi kiếm lại, chắp
tay hướng về Đoàn Dự nói: -Xin mời Đoàn bằng hữu!
Đoàn Dự nói: -Hay lắm, ngươi luyện đi cho ta coi nào.
Y vẫn ngồi trên ghế không đứng lên. Cung Quang Kiệt mặt đỏ bừng, giận dữ
nói: -Ngươi … ngươi nói sao?
Đoàn Dự đáp: -Ngươi cầm thanh kiếm trong tay múa bên đông, chém bên tây,
chắc là muốn luyện kiếm, vậy thì cứ làm đi. Ta xưa nay không thích xem ai
động đao sử kiếm, nhưng đã đến đây thì cũng đành chịu ngồi xem vậy.
Cung Quang Kiệt quát lên: -Sư phụ ta bảo ngươi ra đây cùng ta tỉ thí.
Đoàn Dự phe phẩy cái quạt, lắc đầu nói: -Sư phụ ngươi là thầy của ngươi chứ
sư phụ ngươi có phải là thầy của ta đâu. Sư phụ ngươi sai ngươi thì được, chứ
sư phụ ngươi làm sao sai được ta? Sư phụ ngươi bảo ngươi đấu kiếm với người
ta thì ngươi cứ việc đấu kiếm với người ta. Sư phụ ngươi bảo ta tỉ kiếm với
ngươi, thứ nhất ta không biết đấu kiếm, thứ hai ta sợ thua, thứ ba ta sợ đau,
thứ bốn ta sợ chết, thành thử ta không đấu. Ta nói không đấu là không đấu.
Y nói một thôi một hồi sư phụ ngươi, sư phụ ta tưởng như líu lưỡi, trong võ
sảnh mọi người nghe được, nhịn không nổi phải bật cười. Đám môn hạ Tây
Tông Vô Lượng Kiếm của Song Thanh chiếm đến gần nửa, có mấy nữ đệ tử
cười khúc khích. Luyện võ sảnh đang trang nghiêm lập tức biến thành một nơi
hoạt náo.
Cung Quang Kiệt hung hăng tiến tới, giơ kiếm chỉ ngay vào ngực Đoàn Dự,
quát lớn: -Ngươi có thực không biết võ, hay chỉ giả ngây giả dại?
Đoàn Dự thấy mũi kiếm chỉ cách ngực mình chừng vài tấc nếu như đâm nhẹ
một cái thì sẽ trúng ngay tim mình nhưng không tỏ vẻ gì kinh hoảng, nói: -Ta
dĩ nhiên là không biết võ, giả ngây giả dại làm cái gì?
Cung Quang Kiệt nói: -Ngươi đến Kiếm Hồ Cung núi Vô Lượng phá rối, chắc
không muốn sống hay sao? Ngươi là môn hạ của ai? Ai sai ngươi đến? Nếu
không nói thực đừng trách kiếm của đại gia vô tình.
Đoàn Dự đáp: -Ngươi bảo ngươi là đại gia, sao lại hung ác thế? Ta bình sinh
không thích xem đánh nhau. Quí phái có tên là Vô Lượng Kiếm, lại ở trong núi
Vô Lượng. Trong kinh Phật có dạy rằng: “Có bốn điều vô lượng: một là vô
lượng từ, hai là vô lượng bi, ba là vô lượng hỉ, bốn là vô lượng xả. Tứ vô lượng
đó quí vị chắc ai cũng hiểu rõ rồi; lấy trong lòng vui là từ, dứt được điều khổ là
bi, vui thích khi thấy chúng sinh hết khổ trở thành sung sướng là hỉ, mong
chúng sinh bỏ được oán niệm mà thành bình đẳng là xả. Vô lượng thọ Phật
chính là Phật A Di Đà. A Di Đà Phật, A Di Đà Phật …
Y thao thao giảng Phật pháp, niệm kinh, Cung Quang Kiệt thu kiếm về đột
nhiên vung tay trái ra, nghe bốp một tiếng, tát cho chàng ta một cái thật đau.
Đoàn Dự nghiêng đầu qua toan né tránh thì tay của đối phương đã đánh trúng
rồi, khuôn mặt trắng trẻo đã sưng tếu lên, năm ngón tay hiện rõ mồn một.
Mọi người ai nấy hết sức ngạc nhiên, thấy Đoàn Dự không coi địch thủ vào
đâu, mồm miệng tuôn ra toàn điều nghe như đùa cợt, ai cũng tưởng chàng ắt
mình mang tuyệt nghệ. Ngờ đâu Cung Quang Kiệt tiện tay đánh một chưởng,
chàng không tránh được, xem ra quả thực không biết chút võ công nào. Cao
thủ võ học cố ý làm như ngớ ngẩn để đùa cợt đối phương cũng là chuyện
thường nhưng người không biết võ mà lại lớn mật cuồng ngạo như thế thì
chưa hề có. Cung Quang Kiệt mới đánh một chưởng đã trúng cũng không khỏi
ngẩn người ra, tiện tay liền chộp ngực Đoàn Dự, nhấc bổng lên, quát lớn: -Ta
cứ tưởng ngươi là một nhân vật ghê gớm thế nào, có biết đâu chỉ là đồ bị thịt.
Nói xong cầm chàng ném xuống đất một cái thật mạnh, Đoàn Dự ngã bịch một
cái, đầu đụng ngay vào chân bàn. Mã Ngũ Đức thấy thế thương hại vội chạy
tới đỡ lên nói: -Hóa ra lão đệ không biết võ công thật, vậy thì tới đây làm gì?
Đoàn Dự xoa đầu nói: -Tôi vốn dĩ chỉ định du sơn ngoạn thủy có biết đâu họ lại
tỉ kiếm đánh nhau? Cái trò người nọ giết người kia thì có gì đáng để coi đâu?
Thà đi xem người ta đem khỉ ra làm trò còn hay hơn nhiều. Mã ngũ gia, chào
ông nhé, thôi tôi đi đây.
Một thanh niên đứng bên cạnh Tả Tử Mục liền nhảy ra, chặn ngay trước mặt
Đoàn Dự nói: -Nếu ngươi không biết võ công, nếu cứ cúp đuôi mà chạy thì
chẳng nói làm gì, sao lại dám bảo bọn ta đấu võ tỉ kiếm không bằng khỉ làm trò
là sao? Nói thế chẳng khinh người lắm hay sao? Ta cho ngươi chọn một trong
hai con đường, hoặc là cùng ta tỉ thí một phen, để xem kiếm pháp không bằng
trò khỉ của bọn ta thế nào; hoặc là khấu đầu lạy sư phụ ta tám lạy, tự miệng
mình nói ra “Rắm rít” ba lần.
Đoàn Dự cười đáp: -Ngươi đánh rắm chẳng thối lắm ư?
Gã kia giận quá, giơ quyền đấm luôn vào mặt Đoàn Dự, nghe vù một tiếng,
xem ra chàng thể nào cũng vỡ mặt sưng mày. Ngờ đâu quyền vừa đến giữa
đường, đột nhiên từ trên không phóng xuống một vật, quấn lấy cổ tay thanh
niên. Vật đó lạnh như băng, trơn tuồn tuột, vừa quấn được cổ tay liền ngo
ngoe cử động. Thanh niên giật mình kinh hãi, vội vàng rụt tay về, thấy quấn ở
tay mình là một con rắn hổ mang màu xanh có chấm đỏ dài chừng một thước,
trông thật ghê sợ.
Y hoảng hốt rú lên, vung vẩy mạnh nhưng con rắn vẫn quấn chặt lấy cổ tay,
lắc thế nào cũng không tuột ra được. Cung Quang Kiệt đột nhiên kêu lớn: –
Rắn! Rắn!
Mặt y tái mét, giơ tay luồn vào cổ áo mình, mò sau lưng, nhưng nào thấy gì,
chỉ đành nhảy tưng tưng, chân tay múa loạn xà ngầu cố cởi áo ra.
Hai biến cố đó thật là quái đản, mọi người còn đang kinh ngạc, bỗng nghe
trên đầu có tiếng cười khúc khích. Mọi người ngẩng đầu nhìn lên thấy một
thiếu nữ ngồi trên xà nhà, hai tay cầm toàn những rắn là rắn.
Cô gái đó độ chừng mười sáu, mười bảy tuổi, mặc áo xanh, mặt tươi như hoa,
trong tay cầm chừng một chục con rắn nhỏ dài chừng một thước. Những con
rắn đó, con thì xanh, con thì hoa, đầu hình tam giác, toàn là rắn độc. Thế
nhưng thiếu nữ đó cầm trong tay chẳng khác gì đồ chơi không có vẻ gì sợ hãi.
Mọi người vừa ngửng lên nhìn cô ta thì nghe Cung Quang Kiệt và gã sư đệ kêu
oai oái, vội quay đầu nhìn sang hai người. Thế nhưng Đoàn Dự vẫn nhìn cô ta
thấy thiếu nữ đó ngồi đong đưa hai chân, xem chừng ngồi trên xà nhà có vẻ
thú vị lắm liền hỏi: -Cô nương, phải cô cứu tôi đó chăng?
Cô gái đáp: -Tên ác nhân kia đánh ngươi, sao ngươi không trả đòn?
Đoàn Dự lắc đầu: -Tôi không biết đánh trả …
Bỗng nghe “A” một tiếng, mọi người cùng reo lên, Đoàn Dự nhìn xuống thấy
Tả Tử Mục tay cầm trường kiếm, mũi kiếm có lấm tấm máu, một con rắn đã
đứt đôi hiển nhiên đã bị y chém chết. Trong khi đó Cung Quang Kiệt đã cởi
trần đang nhảy lung tung, một con rắn xanh nhỏ đang chạy trên lưng y, y
vòng tay lại định chộp, nhưng mấy lần đều vói không tới.
Tả Tử Mục quát lên: -Quang Kiệt, đứng yên chớ động đậy.
Cung Quang Kiệt sững người thấy một ánh trắng loáng lên, con rắn xanh đứt
làm đôi. Tả Tử Mục vung kiếm nhanh như gió, không ai kịp nhìn y xuất thủ
như thế nào giết con rắn mà lưng Cung Quang Kiệt không hề tổn thương mảy
may. Mọi người liền lớn tiếng hoan hô.
Thiếu nữ ngồi trên xà nhà kêu lên: -Ối ối! Lão già râu dài kia, sao lão lại giết
chết hai con rắn của ta, ta không thèm nể nang lão nữa đâu.
Tả Tử Mục giận dữ đáp: -Ngươi là con cái nhà ai, đến đây làm gì?
Tuy thế y trong lòng hơi hoảng, không biết thiếu nữ đến ngồi trên xà nhà từ
bao giờ, dẫu rằng ai nấy chăm chú coi hai bên Đông Tông, Tây Tông tỉ kiếm
nhưng lẽ nào trên đầu có người mà mọi người lại không hề hay biết. Nếu việc
này truyền ra ngoài giang hồ, Vô Lượng Kiếm quả thật bẽ mặt. Thiếu nữ vẫn
ngồi đong đưa chân, chân mang một đôi giày màu xanh nhạt, chung quanh
thêu mấy đóa hoa nhỏ màu vàng, rõ ràng là cách ăn mặc của một cô gái nhỏ.
Tả Tử Mục nói tiếp: -Nhảy xuống mau!
Đoàn Dự vội kêu lên: -Cao như thế nhảy xuống thì chết mất. Mau mau bảo ai
mang thang đến mới được.
Chàng nói thế lập tức có mấy người cười ồ lên. Mấy cô đệ tử của Tây Tông
nghĩ thầm: “Trông anh chàng này mặt mũi cũng sáng sủa, ngờ đâu chỉ là một
chàng ngốc. Cô bé này lên ngồi trên xà nhà mà thần không hay, quỉ chẳng
biết, khinh công dĩ nhiên chẳng vừa, việc gì phải cần đến thang mới xuống
được”.
Cô gái nói tiếp: -Ông đền hai con rắn cho tôi trước, tôi sẽ xuống nói chuyện với
ông sau.
Tả Tử Mục nói: -Hai con rắn nhỏ thì có đáng gì, bắt ở đâu chẳng được.
Lão ta thấy cô gái nghịch chơi mấy con rắn xem như không, cô ta tuổi còn nhỏ
không có gì đáng ngại, có điều sư trưởng cha mẹ cô ta ở đằng sau e rằng là
những nhân vật có tiếng tăm, thành thử lời ăn tiếng nói cũng dịu ngọt mấy
phần. Cô gái cười nói: -sao ông nói dễ nghe thế, ông thử đi bắt hai con cho tôi
xem nào.
Tả Tử Mục nói: -Mau nhảy xuống đi!
Cô gái đáp: -Tôi không xuống.
Tả Tử Mục nói: -Ngươi không xuống ta sẽ lên lôi ngươi xuống.
Thiếu nữ cười khanh khách: -Ông có giỏi thử lên bắt tôi xuống xem nào!
Tả Tử Mục là tông sư một môn phái, ở trước mặt biết bao nhiêu hảo thủ võ
lâm, môn hạ đệ tử, lẽ nào lại cùng một cô gái nhỏ đôi co nên quay sang nói với
Song Thanh: -Tân sư muội, nhờ sư muội cho một nữ đệ tử lên bắt nó xuống
dùm.
Song Thanh đáp: -Trong môn hạ của Tây Tông chẳng có ai khinh công giỏi như
thế cả.
Tả Tử Mục sầm mặt xuống, đang định đáp lời bỗng nghe thiếu nữ nói: -Ông
không chịu đền rắn cho tôi, để tôi cho ông biết tay.
Cô ta mở chiếc túi da bên hông lôi ra một vật gì lông lá ném về phía Cung
Quang Kiệt. Cung Quang Kiệt nghĩ rằng đó là một thứ ám khí ghê gớm nên
không đám đưa tay bắt, vội vàng tránh sang một bên, không ngờ cái vật lông
lá đó lại rất nhanh nhẹn, ở trên không chỉ uốn một cái đã phóng ngay lên lưng
Cung Quang Kiệt. Mọi người bấy giờ mới nhìn rõ, thì ra đó là một con chồn nhỏ
màu xám nhạt. Con chồn đó nhanh nhẹn dị thường, luồn qua luồn lại trên
lưng, trên ngực, trên cổ, trên mặt Cung Quang Kiệt. Cung Quang Kiệt giơ hai
tay chộp, thế nhưng tuy y ra tay đã nhanh, con chồn kia còn nhanh gấp mười,
thành thử chộp luôn mấy lần đều hụt cả. Người chung quanh thấy y giơ chân
múa tay, chộp hết lên lưng lại lên ngực, vỗ trên mặt lại đập lên cổ nhưng con
chồn kia vẫn chạy thoăn thoắt không ngừng.
Đoàn Dự cười nói: -Hay thật! Hay thật! Con chồn này giỏi quá!
Con chồn đó dài chưa đầy một thước, mắt đỏ chót, bốn chân dường như
móng sắc lắm nên chỉ giây lát, thân hình trần trùng trục của Cung Quang Kiệt
đã đầy những vết xước. Bỗng nghe thiếu nữ chúm miệng huýt mấy tiếng còi,
một bóng trắng thấp thoáng, con chồn kia liền chồm lên mặt Cung Quang
Kiệt, cái đuôi rậm rì quật ngay vào mắt y. Cung Quang Kiệt vội đưa hai tay ra
chộp nhưng con chồn đã luồn ra sau cổ, mấy ngón tay Cung Quang Kiệt liền
chộp ngay vào mắt mình.
Tả Tử Mục tiến lên hai bước, trường kiếm đâm ra nhưng lúc đó con chồn đã
vọt lên mặt Cung Quang Kiệt, Tả Tử Mục liền vung kiếm đâm theo. Con chồn
rụt người lại, chui ra sau cổ Cung Quang Kiệt, kiếm của Tả Tử Mục vừa chạm
vào mí mắt Cung Quang Kiệt liền ngừng lại ngay. Tuy nhát kiếm đó đâm không
trúng con chồn nhưng người đứng ngoài ai nấy đều thán phục, mũi kiếm nếu
chỉ đâm thêm nửa tấc, bên mắt đó của Cung Quang Kiệt sẽ bị hủy ngay. Song
Thanh nghĩ thầm: “Kiếm thuật Tả sư huynh ghê gớm thật, ta không thể nào bì
kịp. Chỉ riêng chiêu Kim Châm Độ Kiếp đó ta chẳng tài nào cao siêu đến mức
đó được”.
Soẹt soẹt soẹt soẹt bốn tiếng, Tả Tử Mục đã đâm ra bốn nhát liền, kiếm chiêu
tuy nhanh lạ thường nhưng con chồn kia vẫn nhanh hơn một bước. Cô gái kêu
lên: -Này lão râu dài kia, kiếm pháp ông giỏi nhỉ.
Cô ta lại huýt thêm hai tiếng nữa, con chồn đó liền nhảy xuống đất, thoắt một
cái đã biến đi đâu mất. Tả Tử Mục còn đang ngơ ngẩn đã thấy Cung Quang
Kiệt hai tay chộp loạn xạ lên đùi mình, thì ra con chồn đã luồn theo ống quần y
chạy lên. Đoàn Dự cười sằng sặc, vỗ tay nói: -Hôm nay quả được mở mắt, thật
vui hết sức.
Cung Quang Kiệt hốt hoảng cởi luôn quần dài, lộ hai cái đùi mọc đầy lông đen.
Thiếu nữ nói: -Ngươi là tên ác ôn chỉ giỏi ăn hiếp người khác, để cho ngươi lột
trần như nhộng xem có biết xấu hổ không nào.
Nàng lại toét toét huýt mấy tiếng còi, con chồn lập tức nghe lời, không bám
vào đùi y nữa mà chui ngay vào quần lót. Trong luyện võ sảnh có rất đông phụ
nữ, Cung Quang Kiệt không thể nào cởi luôn cả quần lót được, hai chân nhảy
tưng tưng, hai tay đập liên tiếp lên bụng lên mông, hét lên một tiếng lếch
thếch chạy vội ra ngoài.
Y vừa chạy đến cửa sảnh bỗng đâu có một người từ ngoài chạy vào, nghe bình
một tiếng, hai người đụng nhau một cái đích đáng. Một người chạy ra, một
người chạy vào hai bên đều gấp, Cung Quang Kiệt bị bắn ngược về sau, còn
người ở ngoài chạy vào kia cũng ngã lăn cù. Tả Tử Mục thất thanh kêu lên: –
Dung sư đệ!
Cung Quang Kiệt không lý gì đến con chồn đang chạy từ đùi bên trái sang đùi
bên phải, rồi từ đùi bên phải chạy lên mông, lật đật chạy tới đỡ người kia dậy,
con chồn lập tức nhảy tới cào vào ngay chỗ hiểm. Y kêu “A” lên một tiếng, hai
tay chộp vào con chồn, người kia lại ngã lăn ra.
Cô gái ngồi trên xà nhà cười khúc khích nói: -Cho ngươi đáng kiếp.
Nàng huýt một tiếng dài, con chồn liền từ trong quần Cung Quang Kiệt chạy
ra, theo tường thoăn thoắt trèo lên, chỉ thấy một bóng trắng thấp thoáng đã
chui ngay vào lòng cô gái. Cô gái khen: -Chồn ngoan lắm.
Nàng lấy hai ngón tay nhón đuôi một con rắn nhỏ, giơ lên nhứ nhứ trước mặt
con chồn. Con vật liền giơ chân trước vồ lấy, há miệng ăn ngay, thì ra những
con rắn nhỏ trong tay nàng là đồ ăn của con vật.
Đoàn Dự từ trước tới nay chưa thấy bao giờ nên xem chừng thú vị lắm, thấy
con chồn đã ăn xong con rắn nhỏ liền chui ngay vào trong cái túi da ở bên
hông nàng. Cung Quang Kiệt lại đỡ người kia lên kinh hoảng kêu lên: -Dung sư
thúc, sư thúc … sao thế này!
Tả Tử Mục vội tiến lên thấy sư đệ Dung Tử Củ hai mắt trợn trừng đầy vẻ phẫn
nộ nhưng đã tắt thở tự bao giờ. Tả Tử Mục kinh hãi vội vàng nắn bóp nhưng
không làm sao cứu nổi. Tả Tử Mục biết võ công Dung Tử Củ tuy kém mình một
chút nhưng so với Cung Quang Kiệt thì cao hơn nhiều, mới đụng một cái y đã
không tránh được lại lăn ra chết thì ắt là trước khi bước vào cửa đã bị trọng
thương nên vội vàng cởi áo ra xem thấy trên ngực có viết tám chữ: Thần Nông
Bang tru diệt Vô Lượng Kiếm.
Mọi người không hẹn mà cùng kinh hoảng kêu lên. Tám chữ đó ăn sâu hẳn
xuống, không phải viết bằng mực bình thường, cũng chẳng phải dùng vật
nhọn khắc vào, mà viết bằng dược vật kịch độc, ăn loét vào trong da thịt. Tả
Tử Mục hơi suy nghĩ không khỏi giận dữ, thanh kiếm trong tay rung một cái
lên tiếng u u, quát lớn: -Để xem Thần Nông Bang tru diệt Vô Lượng Kiếm hay
là Vô Lượng Kiếm tru diệt Thần Nông Bang. Thù này không trả, ta còn là người
sao được!
Y coi xét các nơi trên người Dung Tử Củ thấy không có vết thương nào khác
bèn quát lên: -Quang Hào, Quang Kiệt ra ngoài xem sao.
Can Quang Hào, Cung Quang Kiệt hai đại đệ tử liền cầm trường kiếm, lên
tiếng đáp lời đi ra. Biến cố đó khiến cho đại sảnh nhốn nháo, vây quanh xác
của Dung Tử Củ bàn tán, không còn ai để ý tới Đoàn Dự và cô gái đang ngồi
trên xà nhà. Mã Ngũ Đức trầm ngâm nói: -Thần Nông Bang càng ngày càng
loạn không còn ra gì nữa. Tả hiền đệ, chẳng hay bọn họ và quí phái vì sao mà
kết mối oán thù?
Tả Tử Mục thương xót sư đệ chết thảm, nghẹn ngào nói: -Ấy cũng là việc hái
thuốc mà ra. Mùa thu năm ngoái, bốn tên hương chủ trong Thần Nông Bang
đến Kiếm Hồ Cung xin gặp, muốn ra sau núi của chúng tôi hái mấy vị thuốc.
Hái thuốc vốn dĩ chẳng có gì quan trọng, Thần Nông Bang vốn làm nghề hái
thuốc, chế thuốc mưu sinh, Vô Lượng Kiếm tuy không có giao tình gì với họ
nhưng cũng không thù không oán. Nhưng Mã ngũ ca cũng đã biết rồi, chúng
tôi không thể để người ngoài vào sau núi được, không nói Thần Nông Bang chỉ
đối với chúng tôi lai vãng sơ sài, mà dẫu các hảo bằng hữu như các vị trước
nay cũng không được du ngoạn phía hậu sơn bao giờ. Đó là qui củ tổ truyền,
bọn tiểu bối chúng tôi không thể vi phạm kỳ thực cũng chẳng có gì gọi là ghê
gớm …
Cô gái ngồi trên xà nhà đem mấy chục con rắn trong tay bỏ vào một cái giỏ
nhỏ đan bằng tre rồi móc trong túi ra một nắm hạt dưa ngồi nhai, hai chân
đong đưa, bỗng cầm một hạt dưa ném lên đầu Đoàn Dự, trúng ngay trán
chàng, cười hỏi: -Này, có muốn ăn hạt dưa không? Lên đây!
Đoàn Dự đáp: -Không có thang, tôi đâu có lên được.
Cô gái nói: -Cũng dễ thôi!
Cô ta cởi ngang lưng ra một sợi dây đai màu xanh lục thòng xuống nói: -Anh
cầm sợi dây này tôi kéo lên.
Đoàn Dự đáp: -Tôi nặng lắm cô kéo không nổi đâu.
Thiếu nữ cười: -Cứ thử xem, ngã cũng không chết đâu mà sợ.
Đoàn Dự thấy cái thắt lưng thòng ngay trước mặt liền giơ tay cầm lấy. Thiếu
nữ nói: -Nắm cho chặt nhé!
Nàng nhè nhẹ kéo lên, thân hình Đoàn Dự đã rời khỏi mặt đất. Thiếu nữ hai
tay liên tiếp rút, chỉ mấy lần đã kéo chàng lên trên xà nhà. Đoàn Dự nói: -Con
chồn nhỏ của cô thật dễ thương, lại biết nghe lời.
Cô gái lấy con chồn trong túi da ra, hai tay bồng lên. Đoàn Dự thấy con vật
lông mượt, đôi mắt đỏ au long lanh nhìn mình, trông thật dễ thương bèn hỏi: –
Tôi vuốt ve nó một chút có được không?
Thiếu nữ đáp: -Anh vuốt nó đi.
Đoàn Dự giơ tay vỗ nhè nhẹ lên lưng con chồn, thấy đám lông của nó thật là
mềm mại ấm áp. Bất thình lình con chồn kêu chít một tiếng rồi chui tọt vào cái
túi da ở bên hông cô gái. Đoàn Dự không đề phòng vội thụt lùi về sau, ngồi
không vững suýt nữa thì ngã nhào xuống đất. Thiếu nữ vội giơ tay chộp lấy cổ
áo, kéo chàng lại gần bên mình, cười nói: -Quả thật anh không biết chút võ
công nào, kể cũng lạ thật.
Đoàn Dự hỏi lại: -Lạ cái gì?
Thiếu nữ đáp: -Anh không biết võ công, lại một thân một mình, thảo nào
chẳng bị bọn ác nhân kia hiếp đáp. Anh tới đây làm gì?
Đoàn Dự đang định kể cho cô ta nghe, bỗng nghe tiếng chân rầm rập, Can
Quang Hào, Cung Quang Kiệt hai người chạy vào đại sảnh. Lúc này Cung
Quang Kiệt đã mặc quần dài lại rồi nhưng thân trên vẫn cởi trần. Hai người
thần sắc có vẻ kinh hoàng chạy đến trước mặt Tả Tử Mục. Can Quang Hào
nói: -Sư phụ, Thần Nông Bang tụ tập tại ngọn núi phía trước, chặn hết các
ngả đường, nói không ai được hạ sơn cả. Chúng đệ tử thấy bên địch đông
quá, chưa được lệnh của sư phụ nên không dám tùy tiện ra tay.
Tả Tử Mục hỏi: -Hừ, họ độ chừng bao nhiêu người?
Can Quang Hào đáp: -Phải đến bảy tám chục người.
Tả Tử Mục hắc hắc cười nhạt mấy tiếng nói: -Bảy tám chục người mà đòi tru
diệt Vô Lượng Kiếm sao? Chỉ sợ không dễ như thế.
Cung Quang Kiệt nói: -Bọn chúng dùng tên bắn qua một bao thư, trên phong
bì viết thật là vô lễ.
Nói xong y đem lá thư trình lên, Tả Tử Mục thấy trên phong bì viết: “Truyền
cho Tả Tử Mục” năm chữ lớn, không thèm cầm nói: -Ngươi mở ra xem viết gì.
Cung Quang Kiệt đáp: -Vâng.
Y liền xé phong bì lôi lá thư ra. Thiếu nữ nói nhỏ: -Trên phong bì và lá thư đều
có chất độc.
Đoàn Dự hỏi: -Ghê gớm đến thế sao?
Chỉ nghe Cung Quang Kiệt đọc: -Thần Nông Bang truyền cho Tả … nghe đây –
y không dám nói thẳng tên sư phụ nên khi đọc đến chữ Tả rồi, hai chữ Tử Mục
bèn bỏ qua không nhắc tới – Hạn kỳ cho các ngươi trong vòng một giờ phải tự
chặt tay phải, bẻ gẫy binh khí, ra khỏi Kiếm Hồ Cung trên núi Vô Lượng, nếu
không thì con gà con chó của Vô Lượng Kiếm cũng không tha.
Chưởng môn Tây Tông của Vô Lượng Kiếm Song Thanh cười nhạt nói: -Thần
Nông Bang là bọn nào mà lớn lối quá vậy?
Đột nhiên nghe “bình” một tiếng, Cung Quang Kiệt ngã ngửa ra. Can Quang
Hào đứng bên cạnh kêu lên: -Sư đệ!
Y đưa tay định đỡ dậy, Tả Tử Mục liền tiến lên hai bước, giơ tay giữ vào ngực
y, hơi vận kình lực, đẩy y ra ngoài ba bước, quát lên: -Coi chừng có độc, không
được đụng vào y.
Chỉ thấy Cung Quang Kiệt mặt mày dúm dó giật giật không ngừng, bàn tay
cầm lá thư chỉ chốc lát đã đen kịt, hai chân duỗi một cái đã chết rồi. Trước sau
chỉ chừng thời gian một bữa ăn, Đông Tông Vô Lượng Kiếm chết mất hai hảo
thủ, mọi người ai nấy không khỏi thất sắc. Đoàn Dự hạ giọng nói: -Cô cũng ở
trong Thần Nông Bang chăng?
Thiếu nữ giận dỗi đáp: -Hứ, làm gì có, anh nói lăng nhăng gì thế?
Đoàn Dự hỏi: -Thế sao cô biết được phong thư có độc?
Cô gái cười: -Cách hạ độc đó thật là thô thiển, nhìn qua là biết ngay. Cái trò
ngớ ngẩn đó chỉ giết được bọn vô tri mà thôi.
Mấy câu nói của cô ta trong sảnh mọi người đều nghe thấy, cùng ngửng đầu
lên, thấy cô gái vẫn cắn hạt dưa, đôi chân đi giày hoa đong đưa không ngừng.
Tả Tử Mục đưa mắt nhìn tờ giấy trong tay Cung Quang Kiệt không thấy có gì
khác lạ, nghiêng đầu nhìn lại một lần nữa, quả nhiên thấy phong bì và lá thư
có lấp loáng ánh lân quang, giật mình ngửng đầu nói với cô gái: -Cô nương
tôn tính đại danh là gì?
Thiếu nữ đáp: -Tôn tính đại danh của ta không nói cho ông biết được, cái đó
gọi là thiên cơ bất khả tiết lậu.
Nghe thấy cô ta nói như thế, Tả Tử Mục lửa giận bừng bừng nhưng cố nén
không để phát tác nói: -Thế thì lệnh tôn là ai? Tôn sư là vị nào thế?
Thiếu nữ cười đáp: -Ha ha, tôi không mắc lỡm của ông đâu. Nếu tôi nói cho
ông biết lệnh tôn của tôi là ai thì ông biết tôn tính của tôi còn gì. Nếu ông biết
được tôn tính của tôi, thì thể nào cũng biết đại danh của tôi. Còn tôn sư của
tôi là mẹ tôi, mà tên mẹ tôi thì không thể nào nói cho ông biết được.
Tả Tử Mục nghe giọng cô ta vừa uyển chuyển vừa ríu rít, đúng là người bản
địa xứ Vân Nam, nghĩ thầm: “Trong võ lâm đất Vân Nam này có đôi vợ chồng
nào khinh công cao siêu là cha mẹ cô ta nhỉ?” Cô gái đó chưa từng ra tay
thành thử y không thể nào bằng võ công gia số mà đoán được, liền nói: -Xin
mời cô nương xuống đây để cùng chúng tôi thương nghị phương sách đối phó.
Thần Nông Bang nói bất cứ ai cũng không xuống núi được, cả cô cũng sẽ bị
giết nữa.
Thiếu nữ cười: -Bọn họ không giết tôi đâu, Thần Nông Bang chỉ giết người Vô
Lượng Kiếm thôi. Tôi đi đường nghe thấy tin tức đó nên tới đây xem trò giết
người cho vui. Lão già râu dài kia, kiếm pháp của các ông không đến nỗi dở,
có điều không biết sử dụng độc dược nên không đánh lại Thần Nông Bang
đâu.
Mấy câu đó chính nói trúng vào nhược điểm của Vô Lượng Kiếm, nếu chỉ bằng
tài nghệ chân thực thì hai phái Đông Tông, Tây Tông của Vô Lượng Kiếm thêm
tám hảo thủ của môn phái khác được mời đến làm chứng, không thể nào
không địch lại Thần Nông Bang, thế nhưng nói đến dùng độc, giải độc thì
không ai biết gì cả.
Tả Tử Mục nghe miệng lưỡi cô gái một giọng “hạnh tai lạc họa” tưởng như Vô
Lượng Kiếm càng chết nhiều thì nàng ta càng khoái chí nên cười gằn một
tiếng, hỏi lại: -Cô nương trên đường nghe được tin tức gì?
Y trước nay quen giọng bề trên nên câu hỏi dường như khiến người nghe
không thể không trả lời. Thiếu nữ bỗng hỏi: -Ông có cắn hạt dưa không?
Tả Tử Mục mặt hơi tím lại, nếu như không vì đại địch ở bên ngoài thì đã nổi
cáu đành phải nén giận nói: -Không ăn.
Đoàn Dự chen vào: -Hạt dưa của cô có mùi gì? Quế Hoa? Mai Côi? Hay là Tùng
Tử?
Thiếu nữ nói: -Ối chà, hạt dưa cũng có nhiều loại đến thế ư? Tôi cũng không
biết nữa. Loại hạt dưa này mẹ tôi sao bằng mật rắn, ăn vào mắt sáng, anh thử
cho biết.
Nói rồi nàng ta bốc một nắm nhét vào tay Đoàn Dự, nói tiếp: -Ăn chưa quen
thì hơi đắng nhưng thực ra ngon lắm.
Đoàn Dự không nỡ làm phật ý nàng, cầm một hạt dưa đưa lên miệng thấy quả
có hơi cay nhưng nhấm thử thấy ngòn ngọt đầu lưỡi ra nước miếng nên ăn
thử. Chàng cắn hạt dưa để vỏ lên trên xà nhà, còn cô gái chẳng e dè gì thuận
mồm cứ nhả xuống, vỏ hạt bay tứ tung lên đầu mọi người, khiến ai nấy nhăn
mặt tránh ra.
Tả Tử Mục hỏi tiếp: -Cô nương trên đường nghe thấy tin tức gì, xin nói cho
nghe, tại hạ … tại hạ cảm kích vô cùng.
Y vì muốn thám thính tin tức nên giọng điệu cực kỳ khách khí. Thiếu nữ đáp: –
Tôi nghe người trong Thần Nông Bang nói cái gì Vô Lượng Ngọc Bích, thế cái
đó có gì thích thú hay không?
Tả Tử Mục hơi sững người hỏi lại: -Vô Lượng Ngọc Bích? Không lẽ trong núi Vô
Lượng có bảo ngọc, bảo bích gì chăng? Ta chưa từng nghe đến. Song Thanh
sư muội có nghe ai nói tới bao giờ chưa?
Song Thanh chưa kịp trả lời, cô gái đã cướp lời: -Dĩ nhiên bà ta cũng chưa
nghe. Các người đừng giả vờ kẻ tung người hứng, không muốn nói thì cạy
răng cũng không nói. Hứ, quí báu nhỉ?
Tả Tử Mục sượng sùng nói: -À, ta nghĩ ra rồi, Thần Nông Bang nói đến chắc là
hòn đá bóng loáng ở cạnh Bạch Long Phong trên núi Vô Lượng. Phiến đá đó
nhẵn như gương, soi rõ cả sợi lông sợi tóc, có người bảo đó là một khối ngọc,
kỳ thực thì chỉ là một khối đá lớn nhẵn nhụi sáng loáng chứ có gì đâu.
Thiếu nữ nói: -sao ông không nói sớm có phải hay hơn không? Thế ông gây
thù chuốc oán với Thần Nông Bang như thế nào? Cớ gì họ lại muốn giết sạch
Vô Lượng Kiếm gà chó không còn?
Tả Tử Mục thấy mình trở nên lép vế, muốn con bé này nói rõ tin tức ra thì
đành phải tiết lộ trước, tình hình trước mắt gấp gáp, lại có có bao nhiêu là
người ngoài không thể nào tóm cổ cô gái để tra vấn bèn nói: -Mời cô nương
xuống đây đã để tôi trình rõ đầu đuôi.
Cô gái vẫn đong đưa bàn chân nói: -Trình rõ đầu đuôi, chẳng cần phải như
thế. Có điều lời của ông giả hay thật, ta chỉ tin được ba bốn phần, ông cứ nói
nghe thử xem nào.
Đôi lông mày Tả Tử Mục nhướng lên, lộ vẻ giận dữ nhưng lập tức đổi sắc mặt
nói: -Năm ngoái bang Thần Nông muốn đến hậu sơn của chúng tôi hái thuốc,
ta không bằng lòng. Bọn họ liền lén vào hái trộm, sư đệ ta Dung Tử Củ cùng
mấy đệ tử trông thấy nên ra lời trách cứ. Bọn họ đáp lại: “Chỗ này nào có phải
điện Kim Loan hay Ngự Hoa viên mà người ngoài không đến được? Không lẽ
Vô Lượng Kiếm các ngươi mua đứt núi Vô Lượng rồi hay sao?”. Hai bên nói
qua nói lại liền ra tay đánh nhau. Dung sư đệ ra tay không nể nang chút nào,
giết của bên họ hai người, hai bên thành ra rắc rối. Về sau ở bên bờ sông Lan
Thương, hai bên lại đánh nhau lần nữa, chết thêm mấy người.
Thiếu nữ nói: -Ồ, thì ra là thế. Bọn họ muốn hái thứ thuốc gì vậy?
Tả Tử Mục đáp: -Chuyện đó ta cũng không rõ.
Cô gái mặt mày nhơn nhơn có vẻ đắc ý nói: -Hóa ra ông cũng không biết. Ông
đã kể cho ta nghe chuyện kết oán gây thù thế nào thì ta cũng kể cho ông vài
điều. Hôm đó tôi vào trong núi bắt rắn cho con thiểm điện điêu ăn …
Đoàn Dự xen vào: -Con chồn của cô tên là thiểm điện điêu đấy ư?
Cô gái đáp: -Đúng thế, nó chạy chẳng nhanh như ánh chớp là gì?
Đoàn Dự khen ngợi: -Đúng vậy, thiểm điện điêu, cái tên đó nghe hay quá!
Tả Tử Mục trừng mắt nhìn chàng, bực bội vì bị ngắt quãng nhưng thiếu nữ
sắp nói đến đoạn gay cấn nếu như mình lên tiếng trách mắng Đoàn Dự chỉ sợ
nàng ta nổi cáu không nói thêm nữa nên chỉ đành hầm hầm lặng thinh không
nói lời nào.
Cô gái quay sang nói với Đoàn Dự: -Thiểm điện điêu thích ăn rắn độc, còn
ngoài ra không ăn gì khác. Ta nuôi nó từ khi còn nhỏ, nay đã bốn tuổi rồi, chỉ
nghe lời một mình ta mà thôi, ngay cả cha ta mẹ ta nói nó cũng không nghe.
Ta bảo nó dọa người là dọa người, cắn người là cắn người. Con chồn này
ngoan lắm.
Nói xong cô gái thò tay vào túi vuốt ve con chồn. Đoàn Dự nói: -Vị Tả tiên sinh
này đang nóng ruột, cô nói cho ông ta nghe đi.
Cô gái mỉm cười cúi xuống nói với Tả Tử Mục: -Lúc đó tôi đang ở trong đám cỏ
bắt rắn nghe tiếng có mấy người đi tới. Một người nói: “Lần này nếu không
giết sạch Vô Lượng Kiếm, chiếm lấy núi Vô Lượng, Kiếm Hồ Cung thì Thần
Nông Bang chúng ta chỉ còn có nước cắt cổ mà chết”. Ta nghe nói bọn chúng
giết sạch gà chó không tha, lấy làm thích thú nên nín hơi không lên tiếng. Lại
nghe bọn chúng nói chuyện tiếp nghe nói gì phụng mệnh cung Linh Thứu trên
núi Phiêu Miểu phải chiếm lấy Kiếm Hồ Cung để tra xét cho rõ Vô Lượng Ngọc
Bích ra thế nào.
Cô ta nói đến đây, Tả Tử Mục và Song Thanh hai người liền đưa mắt nhìn
nhau. Thiếu nữ hỏi: -Thế núi Phiêu Miểu, cung Linh Thứu là cái gì? sao Thần
Nông Bang lại nghe hiệu lệnh của họ?
Tả Tử Mục đáp: -Phiêu Miểu Phong cung Linh Thứu đây là lần đầu mới nghe
cô nương nói đến. Ta thực quả không biết Thần Nông Bang nghe hiệu lệnh
của người khác đến làm khó dễ với chúng tôi.
Nghĩ đến việc bang Thần Nông mà phải nghe lệnh của bên ngoài thì Phiêu
Miểu Phong hẳn phải lợi hại ghê gớm, thế nhưng núi non ở Vân Nam có đến
hàng ngàn hàng vạn mà chưa từng nghe nói đến núi Phiêu Miểu bao giờ khiến
cho y càng lo lắng không khỏi nhíu mày.
Cô gái cắn thêm hai hạt dưa rồi nói tiếp: -Lúc đó lại nghe một người khác nói:
“Cái mầm bệnh của bang chủ nếu như thông thiên thảo trong núi Vô Lượng có
thể giải được, anh em chúng tôi dù có phải chịu nghìn đao vạn kiếm cũng phải
nhất định hái cho bằng được thứ cỏ này”.
Người kia thở dài: “Sinh Tử Phù cấy trên người ta ngoại trừ Thiên Sơn Đồng
Mỗ lão nhân gia thì không ai có thể giải được. Thông thiên thảo tuy dược tính
linh dị thật nhưng cũng chỉ giúp cho bớt được phần nào cái đau đớn khổ sở
sống đở chết dở một khi Sinh Tử Phù phát tác …”
Bọn họ vừa nói vừa đi mỗi lúc một xa. Ta nói thế có rõ ràng không?
Tả Tử Mục không trả lời, cúi đầu suy nghĩ. Song Thanh nói: -Tả sư huynh,
thông thiên thảo cũng chẳng có gì là quí báu, nếu như bang chủ Thần Nông
Bang Tư Không Huyền muốn dùng để trị bệnh, giảm đau thì mình cứ cho họ
có được không?
Tả Tử Mục giận dữ đáp: -Cho họ thông thiên thảo thì có gì là khó? Thế nhưng
họ còn muốn chiếm cung Kiếm Hồ và núi Vô Lượng kia mà, sư muội không
nghe thấy hay sao?
Song Thanh hừ một tiếng, không nói nữa. Thiếu nữ vòng tay qua đỡ ngang
lưng Đoàn Dự nói: -Thôi đi xuống.
Nàng nhún mình một cái nhảy ngay từ xà nhà xuống. Đoàn Dự hoảng hốt “A”
lên một tiếng thì thân hình đã ở trên không. Thiếu nữ đỡ chàng nhẹ nhàng rơi
trên mặt đất, tay trái vẫn còn cần lấy tay phải chàng nói: -Thôi mình đi ra
ngoài coi xem bọn Thần Nông Bang như thế nào?
Tả Tử Mục tiến lên một bước nói: -Hãy khoan, ta còn mấy câu muốn hỏi. Cô
nương nói là lão Tư Không Huyền bị trúng phải Sinh Tử Phù nếu khi phát tác
thì sống không được, chết không xong là như thế nào? Thiên Sơn Đồng Mỗ là
ai thế?
Cô gái đáp: -Thứ nhất, hai câu hỏi của ông ta đều không biết. Thứ hai, ông hỏi
mà mặt hầm hầm hung hăng, nếu có biết ta cũng không nói cho mà nghe
đâu.
Lúc này Vô Lượng Kiếm đang bị đại địch thúc ép ở bên ngoài, Tả Tử Mục
không muốn gây thêm kẻ thù làm gì nhưng nghe cô ta nói bên trong dường
như có rất nhiều điểm quan trọng có liên hệ đến sự tồn vong vinh nhục của Vô
Lượng Kiếm không thể nào không hỏi cho rõ đầu đuôi ngọn ngành, thành thử
lạng người một cái đã chắn ngay trước mặt thiếu nữ và Đoàn Dự nói: -Cô
nương, bọn ác đồ của Thần Nông Bang đang ở bên ngoài, nếu cô tự tiện đi ra,
nếu có chuyện gì sơ sẩy, phái Vô Lượng Kiếm chúng tôi sẽ bị liên lụy.
Cô gái mỉm cười: -Tôi không phải là khách do ông mời đến, hơn nữa, ông cũng
chưa biết tôn tính đại danh của tôi. Nếu giả như Thần Nông Bang có giết tôi
chăng nữa, cha mẹ tôi không thể nào trách ông không bảo vệ chu toàn được.
Nói xong nàng cầm tay Đoàn Dự tiến ra ngoài cửa. Tay phải Tả Tử Mục hơi
rung một cái, rút phắt trường kiếm bên hông ra nói: -Cô nương, xin dừng
bước.
Cô gái hỏi lại: -Ông muốn động võ chăng?
Tả Tử Mục nói: -Ta chỉ muốn cô đem câu chuyện đó nói cho rõ ràng thôi.
Thiếu nữ lắc đầu nói: -Nếu như tôi không nói, ông giết tôi chăng?
Tả Tử Mục đáp: -Ta cũng không còn cách nào khác.
Thanh trường kiếm y liền đâm ra chặn ngay lối đi. Thiếu nữ quay sang nói với
Đoàn Dự: -Lão già râu dài này muốn giết tôi, anh tính thế nào?
Đoàn Dự phe phẩy cái quạt cầm trong tay nói: -Cô nương muốn làm sao thì
làm.
Cô gái nói: -Nếu ông ta đâm một kiếm giết tôi thì làm sao bây giờ?
Đoàn Dự đáp: -Chúng ta có phúc cùng hưởng, có nạn cùng chịu, hạt dưa cắn
chung, đao kiếm cùng lãnh.
Cô gái đáp: -Mấy câu của anh nghe được lắm, quả thực anh đáng để kết giao
không uổng quen biết nhau, thôi đi.
Nàng nói rồi tiến bước ra cửa coi như không nhìn thấy thanh kiếm lấp lánh
xanh lè trong tay Tả Tử Mục. Tả Tử Mục rung tay một cái mũi kiếm chỉ ngay
vào vai trái thiếu nữ, tuy ông ta không có ý định đả thương mà chỉ cốt để nàng
ta không đi ra khỏi luyện võ sảnh. Thiếu nữ liền vỗ vào cái túi da bên hông một
cái, miệng huýt hai tiếng còi, chỉ thấy một bóng trắng lấp loáng, thiểm điện
điêu liền nhảy vọt ra chồm lên cánh tay Tả Tử Mục. Tả Tử Mục vội giơ tay ra
chộp nhưng con chồn quả thực nhanh như chớp, nghe cách một tiếng đã cắn
ngay vào cổ tay phải y, rồi lập tức chui tọt trở vào cái túi da bên hông cô gái.
Tả Tử Mục kêu oái lên một tiếng, trường kiếm rơi ngay xuống đất, chỉ trong
giây lát đã thấy cổ tay phải tê chồn, kêu lên: -Độc, độc! Ngươi … con chồn quỉ
của ngươi có chất độc!
Nói rồi tay trái nắm chặt cổ tay phải sợ độc tính chạy ngược lên. Các đệ tử
Đông Tông Vô Lượng Kiếm vội vàng nhao nhao chạy lên, ba người chạy lại đỡ
sư phụ, còn lại tay cầm trường kiếm vây quanh thiếu nữ và Đoàn Dự, quát lên:
-Mau, mau đưa thuốc giải đây, nếu không chúng ta sẽ cùng đâm chết ngay
con tiểu a đầu.
Cô gái cười nói: -Ta làm gì có giải dược. Các ngươi chỉ cần đi hái một nắm
thông thiên thảo, sắc một bát thật đặc cho ông ta uống là sẽ xong ngay. Có
điều trong ba giờ không được cử động, nếu không chất độc chạy lên tim thì ôi
thôi. Các ngươi chặn ta làm gì? Muốn con chồn cắn cho mỗi người một miếng
hay sao?
Nàng nói xong thò tay vào trong túi bế con chồn lên tay, tay kia cầm tay Đoàn
Dự đi ra ngoài. Các đệ tử thấy sư phụ như thế, biết rằng tài sức như mình
không thể nào tránh được con chồn nhanh như điện này nên đành giương mắt
nhìn hai người ra khỏi luyện võ sảnh.
Những người khách đến Kiếm Hồ Cung thấy con thiểm điện điêu lanh lẹ dị
thường nên ai nấy đều e ngại, chẳng dám đứng ra ngăn trở.
Thiếu nữ và Đoàn Dự sóng vai đi ra khỏi cửa, các đệ tử phái Vô Lượng Kiếm
người thì ở trong sảnh, kẻ thì canh gác bên ngoài để phòng bang Thần Nông
đến tấn công nên hai người ra khỏi Kiếm Hồ Cung mà không gặp ai khác. Cô
gái nói nhỏ: -Con thiểm điện điêu trước nay ăn không biết bao nhiêu là rắn độc
nên răng nó độc địa lắm, lão già râu dài bị nó cắn một miếng, nếu như lúc ấy
chặt ngay cánh tay đi thì không sao chứ nếu không để thêm một hai giờ thì chỉ
sống được tám ngày nữa thôi.
Đoàn Dự hỏi: -Thế sao cô bảo là chỉ cần hái một nắm cỏ thông thiên sắc một
bát thật đặc uống vào là khỏi ngay?
Thiếu nữ cười: -Đó là tôi nói dối chúng đó. Nếu không đời nào bọn họ để cho
mình đi ra.
Đoàn Dự hoảng hốt: -Cô đợi tôi một chút để tôi vào nói cho họ hay.
Thiếu nữ giơ tay giữ chàng lại, giận dỗi nói: -Đồ ngốc, nếu anh nói ra thì mạng
chúng mình có còn được hay chăng? Con chồn của tôi tuy lợi hại thật nhưng
bọn họ cùng xông lên thì làm sao chống cự nổi? Anh đã nói hạt dưa cắn
chung, đao kiếm cùng lãnh, tôi đâu có thể nào bỏ anh chạy một mình.
Đoàn Dự gãi đầu nói: -Thế thì cô cho họ giải dược đi.
Cô gái đáp: -Ồ, sao anh lại giở tính đàn bà, người ta đánh anh anh lại còn tốt
bụng với họ là sao?
Đoàn Dự xoa má nói: -Người ta đánh tôi cũng đã hết đau rồi, nhớ làm gì? Ôi,
tiếc thay người đánh tôi đã chết rồi. Mạnh Tử nói: Lòng thương xót chính là
đầu của đức nhân. Nhà Phật cũng dạy rằng: Dù xây chín đợt phù đồ, Không
bằng làm phúc cứu cho một người. Tả Tử Mục Tả tiên sinh tuy hung hăng thật
nhưng nói chuyện với cô cũng nể nang lắm, ông ta đã có râu dài thượt mà với
một cô gái nhỏ như thế cũng vẫn xưng là “tại hạ”.
Thiếu nữ cười khúc khích nói: -Lúc đó tôi đang ngồi trên xà nhà, y ở dưới đất,
thì đúng là “tại hạ” rồi còn gì? Anh cứ nói tốt cho y để tôi đưa cho giải dược.
Thế nhưng quả thật tôi không có. Thuốc giải chỉ cha tôi có thôi, hơn nữa, phái
Vô Lượng Kiếm trong nháy mắt đã bị Thần Nông Bang giết sạch gà chó không
còn, tôi có đến xin cha tôi thuốc giải đem tới thì gã Tả Tử Mục kia đầu cũng
không còn trên cổ nữa rồi, cái xác chết thì giải độc hay không giải độc cũng có
liên quan gì đến nhau đâu?
Đoàn Dự lắc đầu, đành không nói chuyện thuốc giải nữa, nhân vầng trăng
sáng vừa lên chiếu trên khuôn mặt trắng trẻo ẩn hồng của nàng, thấy cô gái
dung nhan xinh đẹp, bèn nói: -Tôn tính đại danh của cô không chịu nói cho lão
râu dài biết nhưng có thể nói cho tôi biết được chăng?
Thiếu nữ cười đáp: -Có gì đâu mà tôn tính đại danh? Tôi họ Chung, cha mẹ tôi
gọi tôi là Linh Nhi. Tôn tính thì có, đại danh thì không, chỉ có cái tiểu danh thôi.
Chúng mình qua bên sườn núi ngồi chơi, anh kể cho tôi nghe anh đến núi Vô
Lượng để làm gì?
Hai người bèn sóng vai đi đến sườn núi ở góc tây bắc. Đoàn Dự vừa đi vừa nói:
-Tôi từ nhà ra đi, ngao du tứ xứ đến Phổ Nhĩ thì trong túi không còn một đồng,
nghe nói vị Mã Ngũ Đức Mã ngũ gia cực kỳ hiếu khách nên đến nhà ông ta ăn
cơm chực. Vừa đúng lúc ông ta đang định lên núi Vô Lượng, tôi cũng nghe núi
Vô Lượng phong cảnh thanh u nên đi theo ông ta du sơn ngoạn thủy.
Chung Linh gật đầu hỏi lại: -sao anh lại bỏ nhà ra đi là thế nào?
Đoàn Dự đáp: -Cha tôi muốn dạy tôi học võ công, tôi không chịu học. Cha tôi
ép quá, tôi chỉ có nước bỏ nhà ra đi.
Chung Linh giương đôi mắt to đen láy nhìn chăm chăm để xem chàng nói thật
hay giả, trong bụng lấy làm kỳ lạ hỏi thêm: -Vì cớ gì anh lại không thích học võ
công, sợ khổ chăng?
Đoàn Dự đáp: -Khổ sở tôi không sợ. Có điều tôi nghĩ đi nghĩ lại mãi không ra
nên không nghe lời cha tôi. Cha tôi bực tức cùng mẹ tôi cãi lẫy một hồi …
Chung Linh mỉm cười nói: -Mẹ anh bênh anh, cãi lại cha anh có phải không
nào?
Đoàn Dự đáp: -Đúng thế.
Chung Linh thở dài nói: -Mẹ tôi cũng thế.
Nàng nhìn ra phía xa xăm, ngơ ngẩn xuất thần lại hỏi tiếp: -Anh nghĩ đi nghĩ
lại nghĩ mãi không ra chuyện gì thế?
Đoàn Dự đáp: -Tôi từ nhỏ đã thụ Phật giới, cha tôi mời một thầy đồ dạy tôi tứ
thư ngũ kinh, thi từ ca phú, lại mời một cao tăng dạy tôi kinh Phật. Hơn mười
năm qua, tôi toàn học về tấm lòng nhân của Nho gia, giới sát giới sân, lòng từ
bi của Phật gia vậy mà cha tôi lại bắt tôi học võ, học cách đánh người giết
người, thành thử tôi thấy không phải chút nào. Cha tôi liên tiếp khuyên bảo ba
ngày, tôi nhất định không chịu. Cha tôi dẫn kinh Phật toàn trật lất, giải thích lại
cũng sai.
Chung Linh nói: -Thế rồi cha anh nổi giận đánh anh một trận phải không nào?
Đoàn Dự lắc đầu: -Cha tôi không đánh tôi, ông ấy chỉ giơ tay điểm hai huyệt
đạo. Chỉ trong giây lát, toàn thân tôi tưởng chừng như có hàng vạn con kiến
cắn, lại tưởng như có thật nhiều muỗi bu vào hút máu. Cha tôi nói: “Cái mùi vị
đó có thích không? Ta là cha ngươi thành thử sẽ giải huyệt cho ngươi, thế
nhưng nếu như vào tay kẻ địch thì ngươi sẽ sống không xong, chết chẳng
được. Ngươi thử tự sát xem nào?”. Tôi bị ông ấy điểm huyệt rồi, đến một ngón
tay cũng không cử động được thì còn tự sát làm sao được. Hơn nữa, tôi đang
sống yên lành cớ gì lại tự sát? Thế rồi mẹ tôi gây gỗ với cha tôi, cha tôi phải
giải huyệt cho tôi hôm sau tôi liền len lén trốn đi.
Chung Linh ngơ ngẩn ngồi nghe, đột nhiên lớn tiếng nói: -Thì ra cha anh biết
điểm huyệt, lại là công phu điểm huyệt số một của thiên hạ, có phải là chỉ giơ
tay ấn vào người anh, anh không cử động được, ngứa ngáy chịu không nổi, có
phải không nào?
Đoàn Dự đáp: -Đúng thế, nhưng có gì là kỳ lạ đâu?
Chung Linh mặt đầy vẻ kinh ngạc nói: -Anh bảo không có gì kỳ lạ à? Không có
gì kỳ lạ là sao? Trong võ lâm, nếu như có ai được học công phu điểm huyệt của
gia gia anh, dẫu bảo y rập đầu một vạn lần, có phải van xin mười năm, hai
mươi năm người ta cũng chịu. Còn anh thì lại nhất định không học, quả thực
không còn kỳ lạ thì là gì?
Đoàn Dự đáp: -Công phu điểm huyệt đó tôi chẳng thấy có gì là ghê gớm cả.
Chung Linh thở dài, nói: -Câu chuyện đó anh không nên nói ra, cũng tuyệt đối
chớ có cho ai biết.
Đoàn Dự lạ lùng: -Vì sao?
Chung Linh đáp: -Anh đã không biết võ công, những chuyện tồi bại trên giang
hồ lại không am tường. Công phu điểm huyệt của họ Đoàn thiên hạ vô song,
gọi là Nhất Dương Chỉ. Người học võ nghe thấy ba chữ Nhất Dương Chỉ ai nấy
nước dãi chảy dài ba thước, thèm muốn đến mười ngày đêm không ngủ được.
Nếu như có ai biết cha anh biết được công phu đó, không chừng nổi lòng xấu
xa, bắt anh trói lại, đòi cha anh đem huyệt phổ của Nhất Dương Chỉ ra trao đổi
thì làm thế nào?
Đoàn Dự gãi đầu: -Có chuyện đó sao? Cha tôi nổi giận không chừng sẽ đánh
cho người đó một trận.
Chung Linh nói: -Thế sao. Nếu ra mặt gây sự với họ Đoàn nhà anh người ngoài
dĩ nhiên không dám nhưng vì bí quyết của Nhất Dương Chỉ không chừng họ sẽ
ra tay. Huống chi nếu như anh rơi vào tay người ngoài thì sự việc không phải
dễ dàng giải quyết. Thành thử từ rày đừng nên nói cho người ta biết anh họ
Đoàn.
Đoàn Dự đáp: -Ở nước Đại Lý này họ Đoàn có đến hàng nghìn hàng vạn, đâu
phải ai cũng biết phép điểm huyệt đó đâu. Nếu tôi không lấy họ đoàn thì cô
bảo tôi lấy họ gì bây giờ?
Chung Linh mỉm cười nói: -Vậy anh cứ tạm thời lấy họ của tôi cũng được.
Đoàn Dự cười nói: -Thế thì hay lắm, cô phải gọi tôi là đại ca. Cô bao nhiêu
tuổi?
Chung Linh đáp: -Mười sáu. Còn anh?
Đoàn Dự đáp: -Tôi hơn cô ba tuổi.
Chung Linh vặt một lá cỏ, rứt ra từng khúc, đột nhiên lắc đầu nói: -Nếu quả
thực anh không muốn học công phu Nhất Dương Chỉ tôi không thể nào tin nổi.
Anh đánh lừa tôi, phải không nào?
Đoàn Dự cười khì nói: -sao cô coi Nhất Dương Chỉ thần diệu đến thế, có ăn
thay cơm được không? Tôi xem con thiểm điện điêu của cô còn hơn nhiều, có
điều nó cắn là chết người nên tôi không thích lắm.
Chung Linh thở dài: -Nếu như con thiểm điện điêu cắn không chết người thì để
làm gì?
Đoàn Dự nói: -Cô là một cô gái còn nhỏ, sao cứ nghĩ tới chuyện đánh nhau,
giết người là cớ làm sao?
Chung Linh nói: -Có thực anh không biết, hay anh chỉ giả vờ?
Đoàn Dự lạ lùng hỏi lại: -Cái gì?
Chung Linh chỉ tay ra phương đông nói: -Anh xem kìa!
Đoàn Dự nhìn theo hướng tay cô ta chỉ, thấy lưng chừng núi phía đông thấy
từng cuộn, từng cuộn khói xanh bốc lên, phải đến hơn chục chỗ không hiểu
việc gì. Chung Linh nói: -Anh không muốn đánh nhau giết người, thế nhưng
người ta muốn giết anh đánh anh, không lẽ anh cũng vươn cổ cho người ta
chém à? Những đám khói đó là Thần Nông Bang đang nấu thuốc độc, để đối
phó với Vô Lượng Kiếm. Theo tôi thì mình cứ lẳng lặng đi ra để khỏi liên lụy.
Đoàn Dự phe phẩy cái quạt làm như không có gì xảy ra nói: -Những bọn giang
hồ này đánh nhau giết nhau càng lúc càng không đâu vào đâu. Người của Vô
Lượng Kiếm giết người của Thần Nông Bang, thì gã Dung Tử Củ kia cũng đã bị
Thần Nông Bang giết rồi, lại giết cả Cung Quang Kiệt, nếu như một mạng đổi
một mạng thì đã quá số rồi. Còn như vẫn còn chưa bằng lòng thì phải trình lên
quan cho rõ ràng, để cho cha mẹ dân xét xử cho minh bạch, chứ có lý đâu
động một tí là giết người phóng hỏa? Chẳng lẽ nước Đại Lý này không còn
vương pháp nữa hay sao?
Chung Linh tặc lưỡi mấy tiếng, mặt lộ vẻ diễu cợt nói: -Nghe anh nói tưởng
anh là hoàng thân quốc thích, quan lớn quan bé gì đây. Dân ngu khu đen như
chúng tôi đâu cần biết đến.
Nàng ngửng đầu nhìn bầu trời, chỉ về phía tây nam nói nhỏ: -Đợi bao giờ mây
đen kéo đến che mặt trăng thì mình cứ lẳng lặng theo phía đó mà ra đi, người
của Thần Nông Bang chưa chắc biết được đâu.
Đoàn Dự đáp: -Không được, tôi muốn đến gặp bang chủ của họ, giải thích cho
họ biết, không để cho họ giết người bừa bãi như thế được.
Ánh mắt Chung Linh lộ vẻ thương hại nói: -Đoàn đại ca, anh thật chẳng biết
trời cao đất dày là gì. Bang Thần Nông hiểm ác độc địa, chuyên về sử dụng
chất độc, mới giết hai người xong, chính mắt anh thấy rồi. Mình đừng nên sinh
sự với họ, mau chạy đi là hơn.
Đoàn Dự đáp: -Không được, việc này tôi không thể không nhúng tay vào, nếu
như cô sợ thì ngồi đây chờ tôi vậy.
Chàng nói rồi liền đứng lên nhắm phía đông đi tới. Chung Linh đợi chàng đi
mấy trượng bỗng nhiên nhỏm dậy đuổi theo, tay phải đưa ra chộp lên đầu vai.
Đoàn Dự nghe tiếng chân người ở sau lưng, đang định quay đầu lại thì vai đã
bị chộp trúng rồi. Chung Linh lại đưa chân khoèo một cái, Đoàn Dự đứng
không vững, ngãn sấp mặt xuống, mũi va phải một cục đá tóe máu ra. Chàng
bừng bừng giận dữ đứng lên, quát lớn: -sao cô ác thế? Làm tôi ngã đau đến
thế này?
Chung Linh nói: -Tôi muốn thử thêm lần nữa để xem anh giả vờ hay không
biết võ thực để còn tính chuyện giúp anh.
Đoàn Dự hậm hực hỏi lại: -Giúp cái gì?
Chàng đưa lưng bàn tay quệt ngang mặt thấy tay đầy máu, máu tươi vẫn tiếp
tục chảy ròng ròng, ướt đẫm cả một khoảng trước ngực. Chàng bị thương rất
nhẹ nhưng máu chảy nhiều như thế, mồm liên tiếp suýt soa. Chung Linh cũng
hơi lo, vội vàng lấy khăn tay ra lau máu cho chàng. Đoàn Dự trong lòng bực
bội, giơ tay đẩy ra nói: -Không cần cô lấy lòng, tôi không thèm nhìn cô nữa.
Chàng không biết võ công, chẳng thành chiêu số gì, tiện thể đẩy ra, bàn tay
ấn ngay lên ngực cô gái. Chung Linh không kịp suy nghĩ, tay liền vòng lại gạt
ra, thuận tay tung một cái, Đoàn Dự lập tức ngã lăn cù, bình một tiếng, ót đập
vào đá ngất đi.
Chung Linh thấy chàng nằm ngay đơ trên mặt đất, quát lên: -Mau đứng dậy
tôi muốn nói chuyện với anh.
Thế nhưng chàng trai vẫn không động đậy, nàng hơi hoảng vội tiến tới cúi
mình xem xét, thấy Đoàn Dự hai mắt trợn ngược, hơi thở yếu ớt, quả thực đã
bất tỉnh nhân sự nên vội đưa tay ấn vào nhân trung rồi dùng sức xoa bóp trên
ngực.
Qua một hồi lâu, Đoàn Dự mới dần dần tỉnh lại, thấy lưng mình dựa vào một
thân hình mềm mại, mũi ngửi thấy mùi thơm ngát nên từ từ mở mắt ra, thấy
đôi mắt trong trẻo của Chung Linh đang lo lắng nhìn mình. Chung Linh thấy
chàng đã tỉnh lại, thở phào một cái nói: -May quá anh không chết.
Đoàn Dự thấy mình nằm dựa vào trong lòng nàng, đầu gối lên hông cô gái,
trong lòng không khỏi đê mê, bỗng thấy vết thương sau đầu đau nhói từng
chặp, nhịn không nổi rên lên một tiếng “Ôi chao”.
Chung Linh nhảy nhỏm lên vội hỏi: -sao thế?
Đoàn Dự đáp: -Tôi … tôi đau quá mất thôi.
Chung Linh đáp: -Anh không chết sao còn kêu réo om sòm là sao?
Đoàn Dự đáp: -Nếu như tôi chết rồi thì còn kêu réo làm sao được?
Chung Linh cười khúc khích, đỡ đầu Đoàn Dự lên thấy sau ót sưng u lên một
cục phải bằng quả trứng gà, tuy không chảy máu nhưng xem ra đau đớn lắm
bèn hờn dỗi nói: -Ai bảo anh ra tay khinh bạc hạ lưu, nếu như người khác thì
tôi đã giết ngay tại chỗ, chỉ đẩy anh ngã là may cho anh lắm rồi.
Đoàn Dự ngồi dậy lạ lùng hỏi: -Tôi … tôi khinh bạc hạ lưu ư? Làm gì có chuyện
đó? Thật là oan uổng hết sức.
Chuyện trai gái Chung Linh tưởng như hiểu mà thực chưa biết gì, nghe chàng
ta nói, mặt hơi đỏ lên nói: -Tôi không nói chuyện với anh nữa nhưng đúng là
anh chẳng ra gì, ai bảo anh giơ tay đẩy vào chỗ đó … chỗ đó …
Đoàn Dự bấy giờ mới vỡ lẽ, thấy mình quả là không phải, định nói vài câu biện
bạch nhưng không tiện bèn nói: -Tôi … tôi quả thực không cố ý.
Nói xong chàng gắng gượng đứng lên. Chung Linh cũng đứng theo nói: -Anh
không cố ý tôi mới tha cho anh. Cũng may mà anh tỉnh lại kẻo tôi bồn chồn hết
sức.
Đoàn Dự nói: -Khi ở Kiếm Hồ Cung nếu như không có cô ra tay cứu, chắc tôi
sẽ còn ăn thêm vài cái tát nữa. Bây giờ cô làm tôi ngã hai lần, hai đứa mình coi
như bù qua bù lại. Đúng là cái số tôi như thế, thật chạy trời không khỏi nắng.
Chung Linh nói: -Anh nói thế, có phải anh còn giận tôi phải không?
Đoàn Dự đáp: -Thế chẳng lẽ cô đánh tôi, tôi lại sung sướng nói là: “Cô nương
đánh hay lắm, đánh thật tuyệt” hay sao? Hay cô còn muốn tôi phải cảm ơn
mới phải?
Chung Linh cầm tay chàng dịu dàng nói: -Từ nay trở đi, tôi sẽ không đánh anh
nữa. Lần này anh đừng giận nhé.
Đoàn Dự đáp: -Trừ phi cô để tôi đánh lại cô hai cái.
Chung Linh không muốn chút nào nhưng thấy chàng đang hầm hầm toan bỏ
đi bèn ngẩng đầu lên nói: -Được rồi, tôi để cho anh đánh tôi hai cái. Thế
nhưng.. thế nhưng anh đừng đánh mạnh nghe chưa?
Đoàn Dự đáp: -Nếu đánh không mạnh thì đâu phải là trả thù? Nhất định tôi
phải đánh thật mạnh. Còn như cô không chịu cho tôi đánh thì thôi.
Chung Linh thở dài, nhắm mắt lại, nói nhỏ: -Thôi được. Anh đánh rồi không
được giận nữa nghe.
Qua một hồi không thấy tay Đoàn Dự đánh xuống, nàng mở mắt ra, thấy
chàng đang mủm mỉm cười nhìn mình, Chung Linh ngạc nhiên hỏi: -sao anh
không đánh?
Đoàn Dự giơ ngón tay út ra búng nhè nhẹ vào hai bên má nàng, cười nói: –
Đánh hai cái mạnh thế này, có đau lắm không?
Chung Linh mừng rỡ, cười nói: -Tôi biết anh tử tế lắm mà!
Đoàn Dự thấy nàng đứng ngay trước mặt mình, cách nhau chưa đầy một
thước, hơi thở tỏa ra thơm như lan, càng nhìn càng thấy nàng xinh đẹp không
muốn rời ra, một lúc lâu sau mới nói: -Được rồi, mối đại cừu của tôi đã báo,
thôi để tôi đi kiếm lão bang chủ Tư Không Huyền.
Chung Linh vội nói: -Chàng ngốc ơi, không được đâu. Chuyện trên giang hồ
anh không biết chút nào, nếu phạm phải đại kỵ của võ lâm thì tôi không cứu
nổi.
Đoàn Dự cười lắc đầu: -Cô không phải lo cho tôi, tôi đi một lúc sẽ quay về, cô
ở đây chờ nhé.
Nói xong chàng hùng dũng đi về phía những đám khói xanh đang cuồn cuộn
tỏa lên. Chung Linh gọi giật lại nhưng Đoàn Dự không trả lời. Cô gái đứng ngơ
ngẩn một hồi rồi nói: -Được rồi, anh nói có hạt dưa cùng cắn, đao kiếm cùng
chịu mà.
Nàng đuổi theo cùng sóng vai đi với Đoàn Dự nhưng không khuyên nhủ gì
thêm nữa.
Hai người đi chỉ chừng uống cạn một tuần trà đã thấy hai gã mặc áo vàng
bước ra ngăn lại, người bên trái có vẻ lớn tuổi quát lớn: -Ai đó? Đến đây làm
gì?
Đoàn Dự thấy hai người đó vai mang bọc thuốc, tay cầm đoản đao bản rộng
liền đáp: -Tại hạ Đoàn Dự, có chuyện xin cầu kiến Tư Không bang chủ của quí
bang.
Lão già đáp: -Có việc gì?
Đoàn Dự đáp: -Để gặp quí bang chủ rồi sẽ nói rõ sau.
Lão già hỏi lại: -Các hạ thuộc môn phái nào? Tôn sư tên họ là chi?
Đoàn Dự đáp: -Tôi không có môn phái. Thụ nghiệp sư phụ của tôi họ Mạnh,
tên trên Thuật dưới Thánh, tự Kế Nho. Sư phụ tôi chuyên nghiên cứu về Dịch
Lý, Thuyết Quái, Hệ Từ cũng khá thâm hiểu.
Chàng nói đến sư phụ chính là nói về ông thầy dạy chàng đọc sách, làm văn.
Thế nhưng lão già kia nghe thấy nào là “dịch lý”, “thuyết quái, hệ từ” lại tưởng
là những môn công phu đặc biệt, nhất là Đoàn Dự tay cầm quạt phe phẩy,
trông cũng có vẻ như thân mang tuyệt nghệ đã luyện đến mức không lộ ra
ngoài nên không dám coi thường, mặc dầu chưa nghĩ ra trong võ lâm ai là
Mạnh Thuật Thánh nhưng đối phương dám tự khoe là “cũng khá thâm hiểu”
thì chắc không phải thuận miệng huênh hoang, bèn nói: -Nếu quả như thế, xin
Đoàn thiếu hiệp chờ một chút để tôi vào thông báo.
Chung Linh thấy y lật đật đi vào, qua khỏi một sườn núi liền hỏi: -Anh ba hoa
với y dị lý, nan lý là cái công phu gì thế? Nếu Tư Không Huyền đem ra tra hỏi e
rằng không dễ gì đánh lừa được y đâu.
Đoàn Dự đáp: -Chu Dịch tôi đọc thuộc lắm rồi, những chỗ vi ngôn đại nghĩa,
nếu Tư Không Huyền đem ra tra vấn chưa chắc đã qua mặt được tôi.
Chung Linh ngơ ngác không biết sao đáp lại. Bỗng thấy lão già kia mặt hầm
hầm quay lại nói: -Ngươi nói lăng nói nhăng gì thế? Bang chủ gọi ngươi vào.
Cứ trông điệu bộ của y biết ngay là y vừa bị Tư Không Huyền trách mắng.
Đoàn Dự gật gù, cùng Chung Linh đi theo gã. Ba người đi một lát qua khỏi
một khoảng đất trũng, thấy trong một đống loạn thạch lớn ngồi đến hai chục
người. Đoàn Dự tới gần hơn, thấy ngay chính giữa có một ông già bé nhỏ ngồi
trên một tảng đá cao hơn hết những người khác, dưới cằm để một bộ râu lưa
thưa như râu dê, mặt mày khinh khỉnh, hẳn là bang chủ Thần Nông Bang Tư
Không Huyền. Chàng bèn chắp tay vái chào nói: -Được Tư Không bang chủ
cho mời, tại hạ Đoàn Dự xin chào.
Tư Không Huyền gật đầu nhưng không đứng lên, hỏi: -Các hạ đến đây có
chuyện gì?
Đoàn Dự đáp: -Nghe nói quí bang cùng Vô Lượng Kiếm kết oán thù, tại hạ
chính mắt trông thấy hai người trong Vô Lượng Kiếm thảm tử, trong lòng thật
là bất nhẫn nên đến đây khuyên giải. Oan gia nên cởi không nên buộc, huống
chi đâm chém lẫn nhau là phạm vào phép nước, nếu quan nha biết được thì
càng thêm rắc rối. Mong Tư Không bang chủ kịp dừng ngựa trước vực sâu,
mau quay trở về đừng tìm cách trả thù Vô Lượng Kiếm nữa.
Tư Không Huyền lạnh lùng nghe chàng phân giải chẳng nói chẳng rằng, chỉ
liếc mắt một cái không biết có ý gì. Đoàn Dự lại tiếp: -Những lời của tại hạ nói
đây là lời vàng ngọc, mong bang chủ suy nghĩ lại.
Tư Không Huyền lạ lùng nhìn Đoàn Dự, đột nhiên ngửa cổ cười sằng sặc nói: –
Tiểu tử ngươi là ai sao lại đám đến đây kiếm lão phu để đùa cợt? Ai sai ngươi
đến vậy?
Đoàn Dự đáp: -Có ai bảo tôi đến đâu? Tự tôi đến nói với ông đó.
Tư Không Huyền hừ một tiếng nói: -Lão phu hành tẩu giang hồ hơn bốn mươi
năm chưa từng gặp một thằng nhãi nào lớn mật làm càn đến thế. A Thắng,
bắt hai đứa trai gái này lại.
Một đại hán ở bên cạnh đáp lời bước ra, vươn tay chộp lấy cánh tay Đoàn Dự.
Chung Linh kêu lên: -Khoan đã! Tư Không bang chủ, vị Đoàn tướng công đây
lấy lời hay lẽ phải khuyên ông, ông không nghe thì thôi, sao lại giở trò ngang
ngược?
Nàng quay sang nói với Đoàn Dự: -Đoàn đại ca, Thần Nông Bang không nghe
lời đại ca, thôi mình đừng nhúng tay vào chuyện người khác nữa, đi thôi.
A Thắng vốn đã vươn tay bẻ quặt hai bàn tay Đoàn Dự ra sau lưng giữ thật
chặt, mắt nhìn Tư Không Huyền đợi y ra lệnh. Tư Không Huyền lạnh lùng nói:
-Thần Nông Bang ghét nhất là kẻ hay xía vào chuyện người khác, hai đứa nhãi
này đến đây lảm nhảm, ắt hẳn bên trong có chuyện gì khác lạ. A Hồng, trói
con bé này lại cho ta.
Một đại hán khác lại đáp lời đưa tay ra bắt Chung Linh. Chung Linh lắc mình
một cái lướt ra ngoài ba bước nói: -Tư Không bang chủ, không phải là tôi sợ
ông đâu. Có điều cha mẹ tôi không muốn tôi ra ngoài gây chuyên thị phi, ông
mau ra lệnh thả Đoàn đại ca ra, đừng ép tôi phải ra tay càng thêm bất tiện.
Tư Không Huyền cười sằng sặc nói: -Con ranh này khoác lác quá lắm. A Hồng,
sao chưa động thủ?
A Hồng lại đáp lời “Vâng” rồi giơ tay ra chộp Chung Linh. Chung Linh rụt tay
về, chưởng trái vung ra, cạnh bàn tay thành hình đao chém ngay vào cổ A
Hồng. A Hồng hụp xuống tránh, tay phải của Chung Linh liền đấm móc từ dưới
lên, nghe bịch một cái, trúng ngay cằm A Hồng khiến y ngã ngửa. Tư Không
Huyền lạnh lùng nói: -Con nhãi này cũng có được một đôi miếng, nhưng thế
mà cũng dám đến Thần Nông Bang để chơi trèo thì chưa đủ đâu.
Y đưa mắt cho một lão già thân hình cao gầy ở bên cạnh, tay phải phất một
cái. Lão già đó liền đứng dậy, tiến tới hai bước. Y cao hơn Chung Linh phải đến
hai thước, từ cao đánh xuống, hai tay cùng vung ra như mười chiếc vuốt chim
chộp vào đầu vai Chung Linh.
Chung Linh thấy thế đánh của y hùng mạnh, vội tránh sang một bên, năm
ngón tay trái của lão già lướt qua má nàng chỉ cách chừng năm tấc. Chung
Linh thấy kình phong ghê gớm, trong lòng sợ hãi kêu lên: -Tư Không bang
chủ, mau mau bảo y ngừng tay, nếu không tôi không nể nang nữa đâu đấy
nhé. Mai này cha tôi mắng tôi thì ông cũng chẳng hay ho gì đâu.
Trong khi nàng nói, lão già kia đã ra tay ba lần, lần nào Chung Linh cũng tránh
được. Tư Không Huyền gay gắt nói: -Giữ nó lại.
Lão già cao tay trái đánh xéo tới, tay phải vòng thành một vòng tròn nhỏ, năm
ngón tay lật lại đã chộp được cánh tay Chung Linh. Chung Linh “A” lên một
tiếng hoảng hốt, đau đến tái mặt, tay trái rung một cái, miệng huýt hai tiếng,
chỉ thấy một làn bạch quang thấp thoáng, lão già đã hự một tiếng buông tay
cô ta ra, ngồi bệt xuống đất. Thiểm điện điêu cắn được y một cái rồi, lập tức
nhảy ngay trở về tay Chung Linh.
Một hán tử trung niên ở bên cạnh Tư Không Huyền liền tung mình nhảy ra,
giơ tay đỡ lão già cao lên, chỉ thấy y toàn thân run rẩy, trên lưng bàn tay có
một vầng đen. Chung Linh lại huýt hai tiếng nữa, thiểm điện điêu lại vọt ra
xông tới trước gã A Thắng đang giữ Đoàn Dự. A Thắng giơ tay định gạt ra,
thiểm điện điêu thuận mồm cắn ngay một miếng, trúng ngay cạnh bàn tay y. A
Thắng võ công không bằng ông già cao nên lại càng chịu không nổi, người co
rúm lại kêu toáng lên. Chung Linh nắm tay Đoàn Dự, quay mình định chạy nói
nhỏ: -Họa đến nơi rồi, chạy cho nhanh.
Những người ở chung quanh Tư Không Huyền đều là hảo thủ trong Thần
Nông Bang, ai nấy cả đời hái thuốc luyện dược, có thể nói loại độc vật gì cũng
từng biết qua nhưng con chồn này nhanh như ánh chớp, lại độc địa như thế
nên không ai biết là con gì. Tư Không Huyền kêu lên: -Mau bắt con bé đó
đừng để cho nó chạy thoát.
Bốn người đáp lời xông ra, chia ra hai bên vòng lại. Chung Linh luôn mồm huýt
còi ra lệnh, con thiểm điện điêu nhảy từ người này sang người khác, chỉ chốc
lát đã cắn cả bốn người tất cả nằm lăn lộn dưới đất, người nào cũng co quắp
giãy giụa. Bang chúng của Thần Nông Bang tuy thấy con chồn đó đáng sợ
thật nhưng trước mặt bang chủ nào ai dám rụt đầu rụt cổ nên lại có thêm bẩy
tám người la hét xông ra. Chung Linh kêu lên: -Muốn chết thì ra đây.
Bảy tám người đó tay cầm binh khí, kẻ thì cầm mai thuổng đào thuốc, kẻ lại
cầm đoản đao bản rộng, cốt làm sao để khỏi bị con thiểm điện điêu tập kích.
Thế nhưng con chồn kia nhanh chẳng khác gì ám khí, chân chỉ điểm vào sống
đao một cái đã bật ngay vào cắn trúng địch nhân, chỉ chớp mắt những người
đó đều ngã nhào.
Tư Không Huyền cởi trường bào, lấy trong túi ra một bình thuốc nước, đổ lên
lòng bàn tay, xoa khắp từ cánh tay đổ xuống, chỉ nhún mấy cái đã vọt ra chặn
ngay trước mặt Chung Linh và Đoàn Dự, trầm giọng quát: -Đứng lại.
Con thiểm điện điêu từ bàn tay Chung Linh liền nhảy tới, vồ vào mặt Tư Không
Huyền. Tư Không Huyền trong bụng cũng hơi chột dạ, giơ tay lên đỡ không
biết thứ thuốc kỵ rắn bí chế của mình có trị nổi con chồn độc chưa từng thấy
này hay không, nếu như vô hiệu thì không những tính mạng sẽ lâm nguy mà
cả bang Thần Nông cũng bị hủy. Con chồn lao vào đớp bàn tay đột nhiên giữa
lưng chừng quay ngoắt lại, chân sau điểm vào ngón tay y, mượn sức nhảy trở
về. Cơ thể con thiểm điện điêu tích đầy nọc rắn nhưng thứ thuốc bí chế của
Tư Không Huyền cũng cực kỳ linh nghiệm, chính là để khắc chế rắn độc, con
chồn ngửi thấy mùi thuốc xông ra mạnh quá, chịu không nổi. Tư Không Huyền
mừng lắm, tay trái liền đánh ra, chưởng phong thật là mạnh mẽ, Chung Linh
tránh không kịp, chân không vững suýt nữa thì ngã. Dư lực của chưởng đó ập
tới, nghe bộp một cái đánh trúng phải Đoàn Dự khiến chàng ngã bổ chửng.
Chung Linh kinh hãi, liên tiếp huýt còi thúc con thiểm điện điêu tấn công địch
thủ. Con chồn cố xông vào mấy lần nhưng chất xà dược bôi trên tay Tư Không
Huyền là khắc tinh của nó, muốn cắn vào đầu vào đùi của y thì Tư Không
Huyền song chưởng múa tít đẩy lùi con vật không sao đến gần được.
Tư Không Huyền thấy con chồn nhảy nhót nhanh như chớp, trong bụng sợ
hãi, liên tiếp hò hét ra lệnh, lập tức có mấy chục tên bang chúng từ bốn
phương tám hướng ào ra, trong tay người nào cũng cầm một nắm cỏ thuốc,
đốt lên khói bay mù mịt. Đoàn Dự từ dưới đất cố gượng đứng lên, bỗng thấy
đầu váng lại ngã lăn ra trong cơn mơ mơ màng màng thấy Chung Linh cũng
loạng choạng, rồi gục xuống. Hai tên bang chúng tiến lên toan bắt giữ Chung
Linh, con chồn hộ vệ cho chủ liền nhảy tới cắn cho mỗi đứa một miếng. Cả bọn
kinh hãi lùi ra, vây quanh bốn phía, miệng quát tháo om sòm nhưng không ai
dám xông vào hạ thủ.
Tư Không Huyền kêu lên: -Phương đông đốt hùng hoàng, phương nam đốt sạ
hương, còn phương tây phương bắc mọi người dãn ra.
Các bang chúng tuân lệnh lấy hùng hoàng, sạ hương ra đốt. Bang Thần Nông
dược vật gì cũng đầy đủ, loại nào cũng đều là tinh phẩm hạng nhất. Hai món
sạ hương hùng hoàng kia thuần chất nên rất mãnh liệt, vừa mới đốt lên, lập
tức bốc khói cay nồng, theo gió đông nam thổi về phía Chung Linh. Ngờ đâu
con thiểm điện điêu không sợ khói thuốc, lại nhanh nhẹn khôn ngoan, trong
nháy mắt đã cắn thêm năm tên bang chúng.
Tư Không Huyền nhíu mày lập tức nghĩ ra một kế kêu lên: -Lấy xẻng xúc đất
đổ lên chôn sống cả con bé kia lẫn con chồn.
Các bang chúng trong tay có sẵn mai xẻng dùng để đào thuốc, lập tức đào đất
bên sườn núi, hất lên mình Chung Linh. Đoàn Dự nghĩ tai họa do mình gây ra,
Chung Linh nay bị chôn sống không lẽ mình sống một mình, cố hết sức chồm
lên, che người cô gái ôm chặt lấy nàng kêu lên: -Thôi thì mình cùng chết cả.
Chàng thấy đất đá đổ xuống như mưa trên đầu mình. Tư Không Huyền nghe
thấy chàng nói: “Thôi thì mình cùng chết cả” trong bụng chợt động, nhìn
quanh thấy đến hai chục bang chúng nằm ngổn ngang, trong đó có đến bảy
tám người là nhân vật trọng yếu, gồm cả hai tên sư đệ của mình, nếu như giết
chết cô gái này, tuy hả giận thực nhưng độc tính của con chồn kia chẳng phải
tầm thường, không có thuốc giải đặc biệt của cô ta, e rằng khó lòng mà cứu
sống được liền nói: -Để cho hai đứa nó sống, chừa cái đầu ra.
Chỉ trong giây lát đất đá đã ngập tới cổ, Chung Linh thấy sức ép đè xuống thật
nặng nề, Đoàn Dự ôm chặt lấy mình người của hai đứa đã bị chìm trong đất
tuy đầu còn thò ra nhưng không sao nhúc nhích được.
Tư Không Huyền khinh khỉnh hỏi: -Con nhãi kia, mày muốn sống hay muốn
chết?
Chung Linh đáp: -Dĩ nhiên tôi muốn sống. Nếu ông giết tôi và Đoàn đại ca, bao
nhiêu người của ông cũng không sống được đâu.
Tư Không Huyền nói: -Được, vậy thì ngươi đem thuốc giải chất độc con chồn
ra cho ta, ta sẽ tha chết cho ngươi.
Chung Linh lắc đầu: -Tha mạng một mình tôi chưa đủ, phải tha mạng cả hai
người mới được.
Tư Không Huyền nói: -Được rồi, tha mạng cả hai đứa bay cũng được, thế
thuốc giải đâu?
Chung Linh đáp: -Trên người tôi không có thuốc giải. Chất độc con thiểm điện
điêu này chỉ cha tôi mới trị được. Tôi đã nói trước với ông rồi, đừng có ép tôi
phải ra tay, nếu không cha tôi thể nào cũng mắng tôi, ông cũng không tốt lành
gì?
Tư Không Huyền sẵng giọng: -Con nhãi này bây giờ còn nói lăng nói nhăng,
lão gia mà cáu lên thì để cho mày chết đói.
Chung Linh đáp: -Tôi từ trước đến giờ nói thật với ông, tại ông không tin. Ôi,
nói gì thì nói, chuyện này thật là khó xử, e rằng không giấu nổi cha tôi đâu,
không biết làm sao bây giờ?
Tư Không Huyền nói: -Cha ngươi tên là gì?
Chung Linh đáp: -Ông già đầu mà không thông tình lý gì cả, tên cha tôi làm
sao tôi có thể nói ra cho ông biết được?
Tư Không Huyền hành tẩu giang hồ đã mấy chục năm, trong võ lâm cũng có
tên tuổi, hôm nay gặp Chung Linh và Đoàn Dự hai đứa trẻ con chưa ráo máu
đầu mà đành bó tay. Y nghiến răng nói: -Đem lửa lại đây để ta đốt tóc con
nhãi con này xem nó có nói không nào?
Một tên bang chúng liền đem một bó đuốc tới, Tư Không Huyền cầm lăm lăm
tiến lên hai bước. Dưới ánh lửa bập bùng, Chung Linh thấy mặt y đầy vẻ hung
ác, trong lòng sợ hãi kêu lên: -Thôi, thôi, ông khỏi phải đốt tóc tôi, cháy tóc
đau lắm. Nếu ông không tin, thử đốt râu ông thì biết.
Tư Không Huyền bật cười: -Lẽ dĩ nhiên ta biết là đau lắm, việc gì phải đốt râu
mới biết.
Y giơ cao bó đuốc nhứ nhứ vào mặt Chung Linh. Chung Linh sợ đến kêu lên
oai oái.
Đoàn Dự ôm chặt lấy nàng la lớn: -Lão râu dê kia, việc này cũng tại ta mà ra,
ngươi đốt tóc ta cho xong.
Chung Linh nói: -Không được, đau lắm đó.
Tư Không Huyền nói: -Nếu như ngươi sợ đau thì mau mau lấy thuốc giải ra để
cứu chữa cho các anh em ta.
Chung Linh đáp: -sao ông ngốc thế. Tôi đã nói với ông rồi, chỉ có cha tôi mới
trị được chất độc của con thiểm điện điêu thôi, đến mẹ tôi cũng còn không
biết. Con thiểm điện điêu này trên đời ít thấy, là thần vật trời sinh, chất độc
trên răng nó cực kỳ quái dị, ông tưởng dễ trị lắm hay sao?
Tư Không Huyền nghe thấy những người chung quanh bị con chồn cắn phải
không ngớt rên la cực kỳ khác lạ, biết rằng chất độc con chồn này thật khó
chữa, những người này đều là anh hùng hảo hán, dẫu có bị chặt chân gãy tay
cũng không kêu than một lời. Những người đó đã được đồng bọn cho uống
thuốc trị nọc rắn nhưng nghe rên la thì biết ngay rằng thuốc của bản bang
không công hiệu. Bọn họ bèn lấy thuốc trị rết cắn, trị bò cạp, trị nhện độc các
loại thuốc, đưa cho những bang chúng cấp thấp uống thử, ngờ đâu bọn
chúng chỉ lại càng kêu la thêm thảm thiết hơn nữa. Tư Không Huyền trừng
trừng nhìn Chung Linh, quát lớn: -Cha ngươi tên gì? Mau nói ta nghe.
Chung Linh đáp: -Có thực ông muốn tôi nói chăng? Ông không sợ hay sao?
Tư Không Huyền giận lắm, giơ bó đuốc đang toan đốt tóc Chung Linh, bỗng
sau cổ đau nhói đã bị con gì đó cắn một miếng rồi. Tư Không Huyền sợ quá,
vội hít một hơi để bảo vệ tâm đầu, ném bó đuốc xuống, giơ tay ra chộp đằng
sau ót, bỗng thấy lưng bàn tay cũng nhói lên. Thì ra con thiểm điện điêu bị vùi
dưới đất, len lén bò ra, thừa lúc Tư Không Huyền không phòng bị liền nhảy lên
cắn trộm. Tư Không Huyền liên tiếp bị cắn hai lần, sợ đến mất vía, lập tức ngồi
xếp bằng, vận công trừ độc. Các bang chúng vội hất đất cát lên vùi con thiểm
điện điêu, con chồn lại nhảy lên cắn thêm hai người nữa, trong bóng đêm thấy
một bóng trắng thấp thoáng đã chạy vào trong đám cỏ không còn thấy đâu
nữa.
Thủ hạ trong bang Thần Nông vội vàng lấy thuốc trị rắn cắn ra, trong uống
ngoài thoa phục thị bang chủ, lại nhét một củ dã sơn sâm vào miệng y. Tư
Không Huyền lập tức vận công trị hai chỗ bị cắn nhưng chỉ chưa đầy thời gian
uống một chén trà đã chịu không nổi, nghiến răng tay trái rút trong lưng ra
một thanh đoản đao, nghe soẹt một tiếng chém xuống đứt ngay bàn tay phải.
Thật đúng là “rắn độc cắn phải tay, tráng sĩ đành chịu cụt”, có điều vết thương
sau cổ thì không thể nào chặt đầu vứt bỏ được. Các bang chúng trong lòng
khiếp hãi, vội vàng lấy kim sang thuốc men ra băng bó cho bang chủ nhưng
chỗ cánh tay đứt máu chảy như suối, mấy lần thuốc đắp lên đều trôi đi cả. Có
người xé áo, buộc chặt lấy khuỷu tay, lúc ấy máu mới ngừng chảy.
Chung Linh thấy cảnh tượng thảm khốc đó, sợ đến mặt trắng bệch, không
dám nói thêm câu nào. Tư Không Huyền trầm giọng hỏi: -Bị con quỉ độc điêu
kia cắn phải thì còn sống được bao lâu?
Chung Linh ấp úng đáp: -Cha tôi nói là chỉ sống được bảy ngày. Thế nhưng …
thế nhưng Tư Không bang chủ nội lực thâm hậu, võ công lại hơn người, hẳn
rằng … sống lâu thêm được vài ngày nữa.
Tư Không Huyền hừ một tiếng nói: -Lôi tên tiểu tử này ra.
Các bang chúng tuân lệnh, lôi Đoàn Dự từ trong đám đất đá ra. Chung Linh
vội vàng kêu lên: -Thôi thôi, việc này không liên can gì đến anh ta, đừng hại y.
Nàng vùng vẫy chân tay toan thừa cơ chui ra nhưng các bang chúng lại đem
đất đá chèn vào chỗ Đoàn Dự khi nãy, Chung Linh liền không sao cử động
được nữa, khóc òa lên.
Đoàn Dự trong bụng hãi lắm nhưng cố gắng trấn tĩnh, mỉm cười nói: -Chung
cô nương, đại trượng phu coi cái chết có khác gì trở về, trước mặt bọn ác
nhân này không nên tỏ ra yếu đuối.
Chung Linh vừa khóc vừa nói: -Tôi không phải là đại trượng phu! Tôi không coi
cái chết là trở về, tôi cứ tỏ ra yếu đuối thì đã sao.
Tư Không Huyền trầm giọng nói: -Cho tên tiểu tử này uống đoạn trường tán.
Cho nó uống phân lượng bảy ngày.
Một tên bang chúng lấy một bình thuốc đổ ra nửa bình thuốc bột màu đỏ, bắt
Đoàn Dự phải nuốt vào bụng. Chung Linh kêu lên: -Thuốc độc đó không uống
được đâu.
Đoàn Dự nghe tới cái tên đoạn trường tán biết ngay đó là một loại thuốc độc
cực mạnh nhưng nghĩ mình đã rơi vào tay chúng rồi còn cách nào cự tuyệt
không uống cho được? Chàng hiên ngang uống ngay, chép chép miệng cười
nói: -Thuốc ngọt lừ đấy mà. Tư Không bang chủ, ông cũng uống nửa bình
chăng?
Tư Không Huyền giận dữ hừ một tiếng. Chung Linh đang khóc cũng cười rộ
lên nhưng lại nín ngay khóc tiếp. Tư Không Huyền nói: -Đoạn trường tán này
bảy ngày sau chất độc sẽ phát tác, ruột đứt ra từng khúc mà chết. Ngươi đi
lấy thuốc giải độc con chồn, nếu bảy ngày về kịp thì ta cho thuốc giải và thả
tiểu cô nương này ra.
Chung Linh nói: -Chỉ uống thuốc giải không chưa đủ, phải có cha ta vận nội
công độc đáo của ông ta thì mới giải được chất độc con chồn.
Tư Không Huyền nói: -Thế thì bảo y mời luôn cha ngươi tới đây cứu ngươi ra.
Chung Linh đáp: -sao ngươi nói dễ nghe thế, cha ta đời nào chịu ra khỏi núi?
Ông ấy nhất định không ra khỏi sơn cốc một bước.
Tư Không Huyền trầm ngâm không nói nữa. Đoàn Dự nói: -Nếu đã thế, tất cả
chúng ta cùng đến phủ của Chung cô nương nhờ tôn đại nhân chữa bệnh giải
độc có phải nhanh hơn không?
Chung Linh nói: -Không được đâu, không được đâu. Cha ta đã nói trước rồi,
dù cho là ai chăng nữa chỉ bước vào sơn cốc nhà ta một bước là sẽ phải chết.
Tư Không Huyền nghĩ thầm: “Chuyện của Vô Lượng Kiếm chưa xong ta làm
sao đi khỏi nơi đây cho được? Nếu như làm hỏng việc, Thiên Sơn Đồng Mỗ đâu
có tha, e rằng chết còn thảm khốc hơn nhiều”. Y thấy vết cắn sau cổ càng lúc
càng ngứa, nhịn không nổi phải rên lên mấy tiếng.
Chung Linh nói: -Tư Không bang chủ, xin lỗi ông nhé.
Tư Không Huyền bực tức đáp: -Xin lỗi cái con khỉ mốc.
Đoàn Dự nói: -Tư Không bang chủ, sao ông lại nói năng với Chung cô nương
thô bỉ như thế, mất hết phong độ của người quân tử.
Tư Không Huyền quát lớn: -Quân tử cái con bà nhà ngươi.
Y nghĩ thầm: “Trên người ta đã cấy Sinh Tử Phù rồi, khi phát tác ra khổ sở biết
chừng nào, chi bằng chết ngay lúc này cho xong” bèn dịu giọng nói với Chung
Linh: -Ta còn nhiều việc phải làm, ngươi không đi mời cha ngươi được, thôi thì
cả bọn cùng chết vậy.
Giọng của y nghe thật thê thảm, quả là “mình lại thương mình xót xa”. Chung
Linh suy nghĩ rồi nói: -Ông thả tôi ra để tôi viết thư cho cha tôi, nói ông ấy tới
đây cứu ông. Ông sai đứa nào không sợ chết đem thư đi.
Tư Không Huyền đáp: -Ta bắt tên tiểu tử họ Đoàn này đưa thư, việc gì phải sai
ai khác?
Chung Linh nói: -Ông quả thật hay quên quá. Bất luận ai bước chân vào sơn
cốc nhà tôi một bước thì thể nào cũng chết. Tôi đã nói với ông rồi, phải không
nào? Tôi không muốn Đoàn đại ca phải chết, ông hiểu chưa?
Tư Không Huyền lạnh lùng nói: -Y không thể chết, không lẽ thủ hạ của ta lại
đáng chết hay sao? Không đi thì thôi, tất cả chết hết. Để xem ngươi chết trước
hay là ta chết trước.
Chung Linh lại rấm rứt khóc tiếp, kêu lên: -Lão già kia thật không biết xấu, chỉ
giỏi tài ăn hiếp trẻ con. Rồi đây trên giang hồ đồn ầm lên ai ai cũng biết bang
chủ Thần Nông Bang không phải là bậc anh hùng hảo hán, thanh danh của
ông đổ xuống sông xuống biển.
Tư Không Huyền điềm nhiên vận công chống lại chất độc, không thèm để ý
đến cô ta nữa. Đoàn Dự nói: -Chỉ vì tôi không ra gì. Chung cô nương, lệnh tôn
thấy tôi đến báo tin gọi ông ta đến cứu cô, chắc không đến nỗi giết hại tôi
đâu.
Chung Linh đột nhiên đổi ra vui mừng nói: -Nghĩ ra rồi! Để tôi chỉ cho anh một
cách, anh đừng nói với cha tôi là tôi đang ở nơi đâu, nếu giết anh ông ta sẽ
không biết tôi ở chỗ nào. Để anh dẫn ông ta tới đây, rồi sẽ tìm cách bỏ trốn,
nếu không thì nguy lắm.
Đoàn Dự gật đầu: -Kế đó hay lắm.
Chung Linh nói với Tư Không Huyền: -Tư Không bang chủ, Đoàn đại ca vừa tới
đây là sẽ đào tẩu ngay, giải dược của đoạn trường tán làm sao đưa cho anh ấy
được?
Tư Không Huyền chỉ về một tảng đá lớn ở phía góc tây bắc xa xa nói: -Ta sai
người đem thuốc giải, chờ ở ngay đó. Đoàn quân chạy trốn tới ở sau khối
nham thạch sẽ có giải dược.
Tư Không Huyền muốn Đoàn Dự đi mời người tới cứu mạng y, cách nói năng
liền đổi giọng tử tế ngay. Y truyền cho bộ hạ, bang chúng moi Chung Linh ra,
lấy xích sắt buộc chặt hai tay nàng trước rồi sau mới gỡ đất ra sau. Chung Linh
nói: -Ông không cởi hai tay tôi ra làm sao viết thư?
Tư Không Huyền đáp: -Con nhãi con này điêu ngoa cổ quái, muốn viết thư
chắc lại định giở trò gì đây. Ngươi lấy ra một tín vật tùy thân, nhờ Đoàn quân
mang đến cho cha ngươi được rồi.
Chung Linh cười nói: -Tôi rất ghét viết thư, ông bảo tôi khỏi viết thì còn gì
bằng. Tôi có tín vật gì nhỉ? Ồ, Đoàn đại ca, anh gỡ lấy đôi giày của tôi, cha mẹ
tôi nhìn thấy là biết liền.
Đoàn Dự gật đầu, cúi xuống tháo đôi giày của nàng ra, tay trái giở gót chân,
thấy bàn chân nàng nhỏ nhắn vừa cầm tới đã thấy trong lòng rung động,
ngửng đầu nhìn lên, hai người nhìn nhau mỉm cười. Trong ánh lửa bập bùng,
Đoàn Dự thấy khuôn mặt nàng rạng rỡ tuy trên má có điểm mấy giọt lệ nhưng
ánh mắt đầy vẻ vui tươi, khiến chàng như ngây như dại.
Tư Không Huyền thấy thế vội giục giã: -Thôi đi mau, đi mau, hai cô cậu tôi
nhìn anh, anh nhìn tôi biết đến bao giờ? Đoàn huynh đệ, ngươi mau đi mời
người tới đây, ta sẽ thả cô bé này cho ngươi lấy làm vợ. sau này ngày rộng
tháng dài, ngươi muốn sờ chân nàng lúc nào chẳng được.
Đoàn Dự và Chung Linh hai người mặt đỏ bừng, chàng vội cởi đôi giày hoa
dưới chân cô gái bỏ luôn vào túi, nhịn không nổi lại liếc Chung Linh một cái.
Chung Linh khúc khích bật cười. Tư Không Huyền nói: -Đoàn huynh đệ, đi sớm
về sớm, mọi người mệnh trong sớm tối, nếu trên đường đi có chuyện gì thì
không ai toàn mạng cả. Chung cô nương, từ đây đến tôn phủ đi về mất bao
nhiêu ngày?
Chung Linh đáp: -Nếu đi nhanh thì hai ngày là tới, chỉ chừng bốn ngày là về lại
đây.
Tư Không Huyền nghe thế cũng yên tâm vội giục: -Thôi đi nhanh lên.
Chung Linh nói: -Để tôi chỉ đường cho Đoàn đại ca, các ngươi đi ra chỗ khác,
không ai được nghe lén.
Tư Không Huyền vẫy tay, các bang chúng đều lánh ra xa. Chung Linh nói: -Cả
ông cũng đi khỏi nữa.
Tư Không Huyền căm tức nghĩ thầm: “Để đến khi ta khỏi rồi nếu không cho
con nhãi này một mẻ thì Tư Không Huyền này không phải là người”. Y đứng
lên đi ra chỗ khác. Chung Linh thở dài nói: -Đoàn đại ca, hai đứa mình hôm
nay gặp nhau không ngờ lại chia tay sớm thế.
Đoàn Dự cười: -Đi về chỉ bốn ngày cũng không lấy gì làm lâu lắc.
Đôi mắt to của Chung Linh chăm chăm nhìn chàng một hồi rồi nói: -Anh đến
gặp mẹ em trước, nói cho bà ấy biết rõ sự tình, rồi để mẹ em nói với cha em,
như thế thì dễ hơn.
Nàng nói rồi giơ ngón chân ra vạch trên đất đường đi nước bước. Thì ra Chung
Linh ở tại một sơn cốc tây ngạn sông Lan Thương, lộ trình không xa nhưng địa
thế cực kỳ khó tìm, qua khỏi cửa rồi còn phải biết thêm mấy ám hiệu, nếu
không được chỉ minh bạch thì người ngoài khó lòng mà vào được thung lũng.
Đoàn Dự có trí nhớ rất tốt, Chung Linh vạch đường quẹo qua đông, vòng qua
tây, xiên xuống nam, ngược lên bắc vậy mà chàng chỉ nghe một lần là nhớ
hết. Đợi khi Chung Linh chỉ dẫn xong chàng bèn nói: -Được rồi, thôi tôi đi.
Quay mình đi khỏi. Chung Linh đợi chàng đi độ mươi bước, đột nhiên nghĩ ra
một chuyện gọi giật lại: -Này, anh quay lại đã.
Đoàn Dự hỏi: -Gì thế?
Rồi quay trở lại. Chung Linh nói: -Anh đừng nói mình họ Đoàn, lại chớ nên nói
là cha anh biết Nhất Dương Chỉ để … để … cha em khỏi nghĩ ngợi.
Đoàn Dự cười: -Được rồi.
Chàng nghĩ bụng cô gái này tuổi còn nhỏ nhưng sao bụng dạ thật sâu xa, cao
hứng cất tiếng hát thẳng đường đi ra.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.