Cảm Ơn Ký Ức

Chương 9



“Em không tìm ra cái gì ăn được trong nhà cả. Mình đi ra ngoài mua cái gì đó đi!”. Doris – cô em dâu của Justin – nói vọng ra phòng khách trong khi lục tìm các ngăn tủ bếp.

“Có thể anh biết người phụ nữ này …”, Al – cậu em trai của Justin – ngồi trên chiếc ghế nhựa trong căn phòng khách đã được trang bị đồ đạc phân nửa.
“Không, đó là điều anh đang cố gắng giải thích với mình. Cảm giác giống như anh biết cô ta, nhưng thực tế anh chưa từng biết cô ta”.
“Anh nhận ra cô ta à?”.
“Vâng, à … không!”.
“Và anh không biết tên cô ta?”.
“Không, chắc chắn anh không biết tên cô ta!”.
“Ô, có ai nghe em nói không? Hay em đang tự nói với mình thế này?”, Doris xen vào lần nữa. “Em nói là chẳng còn gì ăn, vì thế chúng ta cần phải đi ra ngoài mua gì đó thôi!.
“Vâng, em yêu!”, Ai đáp như cái máy. “Có lẽ cô ta là học trò của anh hay là người từng đến dự một buổi nói chuyện nào đó của anh. Anh có nhớ hết những người mà anh nói chuyện không?”.
“Hàng trăm người đến cùng một lúc”, Justin nhún vai, “và hầu như họ ngồi trong bóng tối”.
“Vậy là không thể”, Al gãi gãi cằm.
“Thôi quên cái vụ mua đồ ăn về đi”, Doris kêu lên, “Anh chẳng có thớt hay dao gì cả. Mình đi ăn ở ngoài thôi!”.
“Để anh làm rõ điều này, Al. Khi anh nói anh “nhận ra”, ý anh là anh chưa từng biết gương mặt cô ta …”.
Al cau mày.
“Anh chỉ có cảm giác cô ta quen quen”. Ừ, đúng vậy đó, cô ta quen quen.
“Có thể cô ấy giống một người nào đó mà anh biết”. Có thể.
“Ô, có ai nghe em không?”, Doris nói chen vào. Cô đứng ngay cửa phòng khách, những chiếc móng tay in hình con báo dài đến khoảng 2,5cm đặt trên cái quần da bó sát vào hông. Ba mươi lăm tuổi, người Mỹ gốc Ý, nói chuyện rất nhanh, Doris và Al kết hôn đã được mười năm. Justin xem cô là một đứa em dâu đáng yêu nhưng cũng hay gây phiền phức. Cô giữ dáng đến mức tưởng chừng chẳng có tí mỡ nào dính nổi vào xương.
“Vâng, em yêu!”, Al nói một lần nữa nhưng mắt vẫn không rời khỏi Justin.
“Có thể đó là người mà mình đã- từng- nhìn- thấy”. Justin búng ngón tay, “Hoặc đã- từng- xảy- ra, đã- từng- cảm- thấy”. Anh gãi gãi cằm và chìm trong suy nghĩ, “hay đã- từng- trải- qua”.
“Cái khỉ gì thế?”, Al hỏi trong khi Doris đổ cái thùng carton chứa đầy sách ra.
“Đã- từng- nhìn- thấy mô tả cảm giác một người đã chứng kiến hoặc trải qua một tình huống dường như đã xảy ra trước đây. Đây là khái niệm của nhà tâm linh người Pháp Emile Boirac, ông mở rộng viết thành bài tiểu luận khi đang ở trường đại học Chicago”. “Hay nhỉ!”, Al nâng chiếc cốc cũ kỹ lên trong không khí.
Doris nhìn chồng với vẻ khó chịu. “Kệ ảnh … Tiếp đi, anh Justin!”.
“Đã- từng- nhìn- thấy thường đi kèm với cảm giác vừa thân quen vừa xa lạ.
Những trải nghiệm này thường được cho là giấc mơ mặc dù trong một vài trường hợp những trải nghiệm như vậy đã thật sự xảy ra trong quá khứ. Đã từng- nhìn- thấy được diễn ra như là … nhớ về tương lai”.
“Tuyệt quá!”, Doris nói trong hơi thở gấp.
“Vậy ý anh là sao?”, Al hỏi.
“Ồ, anh không nghĩ chuyện ngày hôm nay giữa anh và cô gái đó là đã từngnhìn- thấy”, Justin cau mày thở dài.
“Tại sao không?”.
“Bởi vì đã- từng- nhìn- thấy chỉ liên quan đến hình ảnh và anh cảm thấy …
Hừm … anh không biết”, anh cảm thấy đã từng nhìn thấy diễn tả một trải nghiệm xa hơn là hình ảnh nhưng cần phải có kiến thức huyền bí để biết chuyện gì sẽ xảy ra kế tiếp. Đã- từng- cảm- thấy thuộc về lĩnh vực tinh thần và đã từng đến là cảm giác đến một nơi mới nhưng cảm thấy như đã từng tới nơi này rồi.
“Không”, anh ta lắc đầu, “chắc chắn là anh không có cảm giác từng đến tiệm hớt tóc đó”.
Mọi thứ lắng lại.
Al phá vỡ bầu không khí yên tĩnh:
“Chắc chắn là … đã từng cái gì đó. Anh có chắc anh chưa từng ngủ với cô ta?”.
“Al”, Doris huých vào người anh chồng một cái. “Sao anh không để em cắt tóc cho anh, Justin? Và chúng ta đang nói chuyện về ai thế nhỉ?”.
“Để anh giải thích điều này”, Al xen vào, “Anh Justin gặp người phụ nữ hôm qua tại tiệm cắt tóc ở Dublin và anh bảo anh nhận ra cô ta nhưng không biết gương mặt cô ta và anh cảm thấy biết cô ta nhưng thật sự là anh không biết”.
“Ôi trời ơi,” Doris hét toáng, “Em biết đó là gì rồi”.
“Là gì?”. Justin nhíu mày.
“Chắc chắn …”, cô đưa hai tay lên và nhìn lần lượt từng người ra vẻ kịch tính, “Nó là chuyện của kiếp trước”. Mặt cô sáng lên. “Anh đã biết cô gái ấy từ …
kiếp trước. Em thấy trong kịch người ta như thế!”.
“Vớ vẩn quá!”, Al nhăn mặt.
“Anh không tin đó là chuyện kiếp trước, Doris, nhưng dẫu sao cũng cám ơn”, bây giờ đến lượt Justin.
Doris tặc lưỡi:
“Hai anh cần cởi mở tiếp nhận những chuyện như thế vì các anh chưa biết mà”.
“Biết chuyện vớ vẩn thế làm gì?”, Al phản pháo.
“Ồ thôi đi, hai đứa em. Một người phụ nữ trông quen quen, thế thôi. Có thể cô ta giống một ai đó mà anh biết lúc ở nhà. Chẳng có chuyện gì lớn cả!”. Quên nó đi.
“Ô hay, không phải anh khơi mào về chuyện đã từng sao?”, Doris giận, “Vậy anh giải thích thế nào?”.
Justin nhún vai:
“Đường mòn thị giác làm cản trở giả định”.
Cả hai đều nhìn chằm chằm anh, không biết nói gì.
“Giả định cho rằng một con mắt có thể tiếp nhận hình ảnh nhanh hơn con mắt còn lại, tạo nên cảm giác hồi tưởng mạnh mẽ về cùng một cảnh tượng nhưng được tiếp nhận tích tắc sau đó bởi con mắt thứ hai. Nghĩa là con mắt thứ hai thấy y hệt như con mắt kia, nhưng sau một tích tắc. Điều đó tạo nên cảm giác quen quen nhưng thật sự không phải vậy”.
Im lặng.
Justin tằng hắng giọng.
“Tin hay không tin em yêu? Giờ thì anh thích chuyện kiếp trước của em hơn”, Al khịt mũi, uống hết ly bia.
“Cám ơn anh yêu”, Doris đặt hai tay lên trái tim, “Dù sao, như em đã nói lúc còn trong nhà bếp, không còn thức ăn, không có dao, không bát đĩa. Vì thế tối nay chúng ta phải đi ăn ngoài thôi. Xem anh sống như thế nào đây này, Justin.
Em lo cho anh quá!”, Doris quay nhìn xung quanh phòng và mái tóc nhuộm đỏ cũng bồng bềnh quay theo.
“Anh đến đây một mình. Anh chẳng có gì ngoài mấy vật dụng làm vườn và mấy cái thùng các- tông chưa mở nắp ở tầng hầm. Trông giống như khu cho sinh viên ở trọ. Rõ ràng là Jennifer cũng phải chịu đựng tình cảnh như vậy”.
“Ngôi nhà này là kiệt tác thời Victoria đấy, Doris. Một khám phá đầy ý nghĩa. Nơi duy nhất anh có thể tìm được chút không khí cổ kính và đủ khả năng thuê. Thành phố này đắt đỏ phát khiếp!”.
“Em chắc mấy viên đá này đã có cách đây hàng trăm năm. Nhìn chúng, em cứ có cảm giác sợ sợ như thể những người xây tòa nhà vẫn còn lẩn quẩn đâu đây trong các phòng. Em cảm thấy như có ai đó đang nhìn mình …”, Doris rùng mình.
“Đừng vớ vẩn thế!”, Al liếc mắt.
“Nơi này ổn mà, chỉ cần cải tạo một chút thôi!”. Justin nói, cố gắng quên đi căn nhà yêu quý xinh đẹp tại khu phố cổ Chicago giàu có và nhiều giá trị lịch sử. Anh đã bán mất nó cách đây không lâu.
“Thật nhé! Nếu thế thì em sẽ ở đây!”, Doris vỗ tay vui mừng hồn nhiên như đứa trẻ.
Justin mỉm cười:
“Thôi đi ra ngoài ăn tối nào. Anh đang thèm một miếng bít tết”.
“Em ăn chay mà, Joyce!”.
Conor nhìn tôi như thể tôi có vấn đề về tâm thần. Ừ, có thể như vậy lắm chứ.
Đã lâu tôi không ăn thịt đỏ nhưng sao tự nhiên hôm nay tôi thèm một miếng bít tết tại nhà hàng này đến thế.
“Em không ăn chay, Conor. Em chỉ không thích thịt đỏ thôi!”.
“Nhưng em mới vừa kêu món bít tết tái vừa!”.
“Thì sao?”, tôi nhún vai, “Em giống như con mèo hoang thích thịt tái mà!”.
Conor cười như đang nhớ lại những xử sự kỳ quặc theo ý mình của tôi trong quá khứ. Chúng tôi giống hai người bạn gặp lại sau nhiều năm trời xa cách. Có rất nhiều chuyện để nói nhưng chẳng biết bắt đầu từ đâu.
“Anh chọn rượu chưa ạ?”, người phục vụ hỏi Conor.
Tôi nhanh chóng vớ lấy cái thực đơn.
“Vui lòng lấy cho tôi cái này!”, tôi chỉ vào thực đơn.
“Rượu Sancerre 1998. Rất ngon thưa bà!”.
“Cám ơn!”, tôi đáp như máy, chẳng biết tại sao mình chọn nó.
Conor cười nhẹ:
“Em có hay xử sự thế này khi không có anh không?”.
Tôi cười nhẹ, không trả lời nhưng thấy gáy mình nóng lên. Tôi không biết tại sao tôi lại chọn thứ rượu ấy, nó quá đắt trong khi bình thường tôi chỉ uống vang trắng. Nhưng tôi làm ra vẻ bình thường bởi tôi không muốn Conor nghĩ rằng tôi có vấn đề tâm lý sau những cơn sốc nặng. Anh ấy đã nghĩ như vậy khi mới nhìn thấy mái tóc ngắn cũn cỡn của tôi. Anh ấy cần phải nghĩ là tôi hoàn toàn bình thường để mà tôi có thể nói những điều tôi sẽ nói tối nay.
Người phục vụ quay lại với chai rượu trên tay.
“Anh nếm thử xem có đúng thứ anh đã chọn không?”, Al nói với Justin.
Đáp lại lời cậu em trai, Justin cầm lấy ly rượu, đưa lên mũi và hít một hơi thật sâu.
Tôi cũng hít một hơi thật sâu và lắc nhẹ ly khiến chất rượu sóng sánh bên trong. Giống như gợn sóng vậy, rượu cuộn lên rồi trượt xuống phía thành ly.
Tôi hớp một ngụm, giữ nó lại trên lưỡi, rồi nuốt vào để cho rượu đốt cháy cổ họng. Hoàn hảo.
“Tuyệt vời, cám ơn anh!”, tôi đặt ly trở lại bàn.
Ly của Conor đã được rót đầy và ly của tôi cũng vậy.
“Rượu này ngon quá!”, tôi bắt đầu câu chuyện.
“Anh biết loại rượu này khi Jennifer và anh đi Pháp cách đây nhiều năm rồi”, Justin giải thích. “Cô ấy đến đó trình diễn cùng ban nhạc trong lễ hội Cathédrales de Picardie tại Versailles. Anh chị ở khách sạn Berry, một biệt thự thanh nhã với đồ nội thất từ thời 1634. Thực tế nó là một bảo tàng lịch sử của khu vực. Em có nhớ những điều anh đã kể hồi trước không? Ở Paris, một đêm Jennifer không biểu diễn, thế là bọn anh tìm ra được một nhà hàng nhỏ xinh, nằm ở một nơi kín đáo trên con đường rải sỏi của Montmartre. Anh chị gọi một món cá đặc biệt của nhà hàng. Nhưng em biết đấy, anh vốn ghiền vang đỏ.
Ngay cả ăn món cà anh cũng thích uống rượu đỏ, vì thế người phục vụ đề nghị Sancerre”.
“Hai em biết không, điều thú vị nhất là em có thể uống sancerre đỏ ướp lạnh cũng giống như rượu vang trắng mười hai độ. Nhưng khi không ướp lạnh, Sancerre cũng rất ngon khi thưởng thức với thịt. Nâng cốc nào!”, Justin nâng ly với hai vợ chồng người em trai và em dâu.
Conor nhìn tôi với gương mặt lạnh tanh. “Montmartre? Joyce, em chưa hề đến Paris mà. Sao mà em biết nhiều về rượu thế? Và Jennifer là ai vậy?”.
Tôi dừng lại, thoát khỏi cơn mê và tự nhiên tôi không hiểu nổi tại sao tôi lại biết câu chuyện mà tôi vừa kể. Tôi chỉ có thể làm một việc trong lúc này là cười. Tôi bắt đầu cười “Em biết rồi …!”.
“Biết rồi?”, Conor khó chịu.
“Đó là một bộ phim em đã xem vào buổi tối nào đấy …”.
“Ồ”, gương mặt anh giãn ra, trông thoải mái hơn. “Joyce, em làm anh sợ.
Anh nghĩ một ai đó đã nhập vào em!”. Và anh cười:
“Phim nước nào vậy?”.
“Em không nhớ!”. Tôi xua tay một cách thô bạo, lo lắng không hiểu chuyện gì đang xảy ra với mình và cố gắng nhớ lại xem mình đã xem bộ phim nào tương tự như thế chưa trong mấy tuần vừa qua.
“Em không thích cá thác lác nữa à?”. Conor cắt ngang dòng suy nghĩ của tôi và nhìn xuống những miếng cá thác lác tôi đẩy ra một góc đĩa.
“Cho em mấy miếng cá thác lác anh không ăn nào!”. Al nói, đưa cái đĩa của mình đến gần Justin. “Em thích món đó! Không hiểu sao anh ăn xà lách Caesar mà không có cá thác lác cho được”. Và quay sang vợ, Al hỏi một cách hài hước:
“Anh ăn cá thác lác được chứ, Doris? Bác sĩ đâu có nói ăn cá thác lác sẽ bị chết, đúng không?”.
“Anh cứ ăn thử đi rồi biết!”, Doris nghiến răng.
“Ba mươi chín tuổi mà tôi bị đối xử như trẻ con!”. Al lẩm bẩm một mình, nhìn đăm đăm vào những miếng chả cá thác lác chiên vàng ruộm.
“Ba mươi lăm tuổi và tôi chỉ có một đứa trẻ đó là chồng tôi”, Doris cũng lẩm bẩm một mình, trả đũa. Nhưng cô cũng lấy một miếng cá từ đĩa và ăn thử. Cô phồng mũi và nhìn xung quanh nhà hàng. “Nhà hàng này mà là nhà hàng Ý à?
Mẹ em và các cô dì cậu mợ đã khuất bên ngoại sẽ đội mồ sống dậy nếu họ biết điều đó!”. Cô lẩm bẩm một câu cầu nguyện. “Justin, nói tiếp vụ người phụ nữ mà anh gặp đi …”.
Justin cau mày:
“Doris, thật sự chuyện đó chẳng có gì lớn lao cả. Anh đã nói với em rằng anh chỉ nghĩ là anh biết cô ta thôi!”.
Và có vẻ cô ta cũng nghĩ là cô ta biết anh.
“Không, không phải cô đó!”. Al ngắt lời, miệng vẫn đầy những miếng cá thác lác. “Cô ấy nói về người phụ nữ mà anh hẹn hò kìa …”.
“Al!”, Justin vội vã cắt ngang, thức ăn nghẹn ngay cổ họng.
“Joyce!”, Conor nói với đầy vẻ quan tâm, “Em ổn chứ?”.
Tôi chảy nước mắt, cố lấy hơi trong cơn ho sặc sụa.
“Đây, uống chút nước đi”, anh đưa cái ly ra trước mặt tôi.
Mọi người xung quanh nhìn chúng tôi chằm chằm.
Tôi ho nhiều đến nỗi không lấy được hơi để uống nước. Conor đứng dậy, đi vòng qua phía tôi. Anh vỗ nhẹ lưng và tôi lẩy người ra, từ chối, vẫn còn trong cơn ho làm nước mắt chảy ròng ròng. Tôi đứng dậy trong hoảng loạn, làm ngã luôn cái ghế đang ngồi.
“Al, Al, anh làm cái gì đi. Trời ơi!”. Doris hốt hoảng.
“Anh đang tím tái lại kìa!”.
Al tháo khăn ăn trên cổ áo ra và bình tĩnh đặt nó trên bàn. Kế đó thì đứng dậy, đi vòng ra phía sau ông anh. Anh vòng tay ôm eo Justin và ép mạnh tay vào bao tử Justin.
Đến cái ép lần thứ hai, thức ăn mới vụt ra khỏi cổ họng Justin.
Khi người thứ ba lao vào giúp (thật ra là hoảng loạn bàn cách cấp cứu cho người bị ngạt), đột nhiên tôi … hết ho. Ba gương mặt nhìn chằm chằm vào tôi với sự ngỡ ngàng trong khi tôi bối rối đưa tay vuốt lấy vuốt để cổ họng mình.
“Em ổn?”, Conor hỏi, vỗ vỗ lưng tôi lần nữa.
“Vâng”. Tôi thì thầm, ngượng nghịu với sự quan tâm của mọi người. “Tôi ổn rồi, cám ơn các bạn rất nhiều”.
Họ từ từ quay lại chỗ ngồi.
“Xin tự nhiên về chỗ ngồi và thưởng thức buổi tối của các bạn. Thật sự là tôi đã khỏe. Cám ơn các bạn!”. Tôi nhanh chóng ngồi xuống, vừa chùi mascara trên hai mi mắt vừa cố lơ đi những ánh nhìn. “Trời ơi, thật là ngượng chết đi được!”.
“Thật kỳ lạ! Em chưa ăn gì cả. Em đang nói và … Bùm một cái! Em bắt đầu ho sặc sụa!”.
Tôi nhún vai, vẫn vuốt vuốt cổ họng. “Em không biết, cái gì đó mắc kẹt khi em hít vào!”.
Người phục vụ đến bàn dọn đi mấy cái đĩa của chúng tôi. Anh chàng vẫn e dè:
“Bà khỏe rồi chứ, thưa bà?”.
“Vâng, cám ơn, tôi ổn rồi!”.
Có một cái huých nhẹ bằng khuỷu tay ở sau lưng tôi khi người khách gần đó đi ngang qua bàn:
“Một phút trước tôi còn tưởng cô đau đẻ, ha ha! Phải không Margaret?”. Ông ta nhìn vợ cười.
“Không!”. Người phụ nữ hàng xóm tên Margaret nói, nụ cười nhanh chóng tắt đi và gương mặt cô sậm lại. “Không, Pat!”.
“Hả?”, ông bối rối, “Tôi nghĩ vậy thật mà. Có gì xấu đâu. Chúc mừng, Conor! Ông nháy mắt với Conor. Ông ta quay về bàn và chúng tôi nghe tiếng xì xào cãi vã giữa hai vợ chồng. Conor nắm lấy bàn tay tôi:
“Em thật sự ổn rồi chứ?”.
“Chuyện này đã xảy ra vài lần …”, tôi giải thích và theo bản năng tự dưng tôi đặt tay lên cái bụng trống rỗng của mình. “Hồi nãy ở nhà, em soi gương … Trông em tệ quá!”.
Conor nói cái gì đó đầy quan tâm. Tôi nghe từ “đẹp” và “xinh” nhưng tôi bắt anh phải im lặng. Tôi muốn anh lắng nghe chứ không phải cố gắng giải quyết vấn đề gì. Tôi muốn anh biết rằng tôi không cố gắng để xinh hay để đẹp, đơn giản bản thân tôi là vậy. Tôi muốn nói với anh cái cảm giác khi tôi cố ép mình nhìn vào gương và thấy thân thể mình như cái vỏ không ruột.
“Joyce”. Anh nắm chặt tay tôi khi tôi nói, khiến chiếc nhẫn cưới của tôi bị ép chặt vào da đau điếng.
Tôi ngọ nguậy bàn tay mình một chút để anh biết đường mà nới lỏng cái siết tay thay vì bảo anh buông ra.
“Conor …”. Đó là tất cả những gì tôi nói. Tôi nhìn anh và hiểu rằng anh biết tôi sắp nói gì. Tôi đã từng thấy gương mặt của anh như vậy trước đây.
“Không, không, không, không, Joyce, không nói chuyện đó bây giờ!”. Anh rút tay lại và giơ hai tay ra như tự vệ. “Em … chúng ta đã trải qua đủ thứ chuyện trong tuần này rồi”.
“Conor, đừng đánh trống lãng nữa!”. Tôi nghiêng về phía trước với giọng khẩn nài. “Chúng ta phải đối diện với chính mình bây giờ hoặc là trong mười năm tới, mỗi ngày chúng ta đều phải tự hỏi về cuộc sống khốn khổ của mình.
Anh biết điều đó đã từng xảy ra mà!”.
Suốt năm năm qua, mỗi năm chúng tôi đều nói tới vấn đề này. Tôi chờ những lời vặn vẹo như thường lệ từ Conor. Không ai nói hôn nhân là dễ dàng, chúng tôi cũng không mong đợi điều đó, chúng tôi hứa hẹn lần này qua đến lần khác. Nào là hôn nhân phải thế này thế kia … Nào là anh quả quyết sẽ xem lại điều đó.
Tôi im lặng, tập trung nhìn ánh sáng lấp loáng phản chiếu ánh đèn lên cái muỗng bé tí dùng để ăn món tráng miệng của mình trong khi chờ những lời bình luận từ anh như thường lệ. Vài phút trôi qua. Chẳng có lời giải thích hay hứa hẹn, phân tích nào. Tôi nhìn lên, thấy anh giàn giụa nước mắt gật đầu theo kiểu đồng ý.
Tôi thở một hơi dài.
Mọi thứ là vậy.
Justin xem thực đơn tráng miệng.
“Anh không thể ăn thêm gì nữa, Al!”. Doris giật cuốn thực đơn từ tay ông chồng và đóng lại.
“Sao không? Ngay cả đọc thôi mà em cũng không cho phép nữa à?”.
“Đọc thôi cũng làm lượng cholesterol trong người anh tăng lên”.
Justin không xen vào khi hai đứa em cãi nhau. Anh biết mình cũng không nên ăn gì thêm nữa. Từ khi ly dị, anh bắt đầu buông thả bản thân mình, ăn theo sở thích thay vì phải chừng mực điều độ và tập thể dục chuyên cần mỗi ngày.
Thật sự, anh biết mình không nên, nhưng mắt anh vẫn dõi theo từng món trên thực đơn giống như chim kền kền săn mồi.
“Ông dùng món tráng miệng không?”, người phục vụ hỏi.
Tiếp đi nào.
“Vâng, cho tôi …”.
“Bánh nướng Banoffee”, tôi buột miệng nói với người phục vụ. Rồi chính tôi cũng ngạc nhiên về điều ấy.
Conor há hốc mồm.
Trời đất! Tôi đó sao? Cuộc hôn nhân của tôi vừa mới chấm dứt và tôi đang kêu món tráng miệng. Tôi cắn môi mình, ngăn cản nụ cười hoảng sợ từ trong đổ vỡ.
Bắt đầu một cái mới.
Theo đuổi … một điều gì đó mà tôi chưa biết.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.