Cảm Ơn Ký Ức

Chương 22



“Tôi không quan tâm chuyện gì xảy ra với anh, nhưng anh không thể trốn thêm lần nữa. Đến lượt anh rồi. Bác sĩ Montgomery sẽ không vui nếu anh không giữ hẹn …”, cô y tá của phòng nha khoa mỉm cười.

“Khoan đã nào. Răng tôi tốt rồi …”, anh nhún vai như chẳng có chuyện gì quan trọng. “Hết rồi. Đã hết đau rồi!”, anh chứng minh bằng cách cắn hai hàm răng vào nhau. “Hoàn toàn hết thật mà. Tôi ở đây làm chi nữa?”.
“Anh đau đến chảy nước mắt kia kìa”.
“Tôi xúc động thôi …!”.
“Xúc động vì chương trình tivi à? Thôi đừng tự kỷ ám thị nữa. Đi nào!”. Cô nhoẻn một nụ cười đầy cương quyết, dẫn anh đi dọc theo hành lang.
Bác sĩ Montgomery chào anh, tay khoanh trước ngực. “Cảm ơn, Clarisse”, ông vừa nói vừa cười. “Chỉ đùa thôi. Cố chạy trốn tôi lần nữa hả Justin?”.
“Không, ơ … vâng. Không, chính xác là không phải chạy trốn, mà là tôi cần đến một nơi …”.
Mặc cho những lời giải thích của anh, bàn tay rắn rỏi của bác Montgomery và người trợ lý đã đưa anh vào trên chiếc ghế. Anh lúng búng giải thích xong thì cũng phát hiện ra mình đã được mặc chiếc áo choàng trắng cho bệnh nhân và đầu đã tựa vào ghế.
“Ôi trời, sao anh đau răng mà nói quá chừng vậy nhỉ?”, bác sĩ Montgomery hài hước.
Anh thở dài.
“Hôm nay anh không định đánh tôi như lần trước nữa chứ?”, bác sĩ mang găng y tế vào.
“Tôi không chắc đâu. Nếu bác sĩ lại làm gì đấy …”.
Bác sĩ Montgomery bật cười trong khi Justin miễn cưỡng há miệng ra.
Đèn đỏ báo hiệu của máy quay vừa tắt đi, tôi chộp ngay tay bố.
“Bố, chúng ta phải đi thôi”. Tôi nói gấp.
“Không phải bây giờ”. Bố trả lời. “Michael Aspel hãy còn đằng kia. Anh chàng đứng đằng sau bàn trưng bày đồ sứ, cao to, đẹp trai hơn bố nghĩ. Để bố bắt chuyện xem nào”.
“Michael Aspel rất bận rộn, đây là dẫn chương trình truyền hình trực tiếp mà bố”. Tôi bấm móng tay vào tay ông.
Bố có vẻ hơi đau, nhưng không phải vì bấm tay của tôi. Ông nghếch cằm lên. “Kinh nghiệm” nhiều năm cho tôi biết, hành động này thể hiện niềm kiêu hãnh trong ông.
Ông chuẩn bị đến gặp Michael Aspel, người đang đứng một mình cạnh bàn đồ sứ với ngón tay để trên lỗ tai.
“Phải sử dụng máy trợ thính giống bố à?”, bố thì thào. “Cậu ấy nên dùng cái máy loại con mua cho bố. Nào, con đến nói cho cậu ấy đi”.
“Đó là tai nghe, bố. ông ấy đang nghe phòng điều khiển”.
“Không, bố nghĩ đó là máy trợ thính. Hãy đến với anh chàng và con nhớ nói lớn, rõ ràng từng chữ nhé. Bố có kinh nghiệm về điều này”.
Tôi cản đường ông, lườm một cái rõ to. Nhưng bố đã kịp bước chân trái lên, ngay tức khắc nâng người cao ngang tầm mắt tôi.
“Bố, nếu chúng ta không đi khỏi chỗ này ngay, thì chúng ta sẽ bị nhốt vô phòng. Lần nữa!”.
Bố cười, “Ô, đừng cương điệu quá, Gracie”.
“Con là Joyce”, tôi rít lên.
“Vâng. Joyce, không cần nổi cơn như vậy”.
“Con không nghĩ bố hiểu một cách nghiêm túc về tình trạng của chúng ta.
Chúng ta vừa mới ăn cắp cái sọt rác thời nữ hoàng Victoria trị giá đến một ngàn bảy trăm bảng Anh, ngay trong cung điện hoàng gia cổ kính này và còn được truyền hình trực tiếp trên tivi nữa”.
Bố nhìn tôi, hai hàng chân mày rậm rạp của ông nhướn lên nhướn xuống.
Lần đầu tiên trong khoảng thời gian dài tôi mới thấy mắt ông như vậy.
Chưa kịp định thần, tôi đã thấy cô gái phòng sản xuất chạy băng băng đến chỗ bố. Tim tôi đập loạn xạ. Tôi nhanh chóng nhìn xung quanh. Mọi người đều quay đầu nhìn về phía chúng tôi. Họ đã biết!
“Vâng, chúng ta phải đi thôi. Con nghĩ họ đã biết”.
“Chẳng có chuyện gì nghiêm trọng cả. Thì chúng ta cứ để cái sọt rác lại chỗ cũ thôi”. Ông nói như thể không có gì quan trọng. “Chúng ta chưa mang nó ra ngoài … Như vậy là không có tội”.
“Vâng, bây giờ hoặc không bao giờ. Bố lấy nó đi, nhanh lên, chúng ta sẽ để lại chỗ cũ và rời khỏi đây”.
Tôi dò xét đám đông để bảo đảm không có ai to cao, lực lưỡng đang tiến đến. Không có ai như thế cả! Chỉ có cô gái trẻ đeo tai nghe, và tôi tin là tôi có thể “xử lý” cô ta, với sự giúp sức của bố.
Bố chộp lấy cái sọt rác trên bàn và giấu ngay vào trong áo khoác. Song cái áo chỉ che được một phần ba chiếc sọt. Tôi nhìn ông lạ lẫm. Chúng tôi đi xuyên qua đám đông, phớt lờ những lời chúc mừng từ những người có vẻ như nghĩ rằng chúng tôi vừa mới trúng số. Tôi thấy cô gái trẻ mang tai nghe cũng đang băng người qua đám đông ấy.
“Nhanh lên, bố! Nhanh nữa nào!”.
“Bố sẽ đi nhanh nhất có thể”.
Chúng tôi ra đến cửa tiền sảnh, bỏ lại đám đông phía sau lưng, và thẳng tiến theo hướng cổng chính. Tôi nhìn phía sau mình cẩn thận, thấy cô gái có tai nghe đang nói vào chiếc micro nhỏ xíu một cách khẩn cấp. Cô bắt đầu chạy nhưng bị choáng đường bởi hai người đàn ông trong bộ trang phục màu nâu đang khiêng tủ quần áo. Tôi chụp lấy cái sọt rác từ tay bố và chúng tôi tăng tốc. Chúng tôi lấy túi xách ở phòng giữ vật dụng cá nhân và đi theo hành lang được lót cẩm thạch.
Ngay khi bố vừa chạm tay tới cánh cửa chính màu vàng to đùng, chúng tôi nghe có tiếng kêu toáng lên:
“Dừng lại! Chờ đã!”.
Bất ngờ. Sợ hãi. Tôi hét to với bố:
“Chạy!”. Ông thở dài, trợn tròn mắt và bước chân phải tới, chân trái uốn cong, nhắc nhở tôi rằng ông đang cố bước đi, không chạy nữa.
“Hai người đi đâu mà vội thế?”, một người đàn ông hỏi, đi về phía chúng tôi.
Chúng tôi quay lại một cách chậm rãi, trong tư thế ứng phó để bảo vệ danh dự của mình.
“Chính cô ta!”, bố chỉ tay về phía tôi.
Tôi há hốc mồm.
“Tôi cho rằng cả hai người”, người đàn ông cười. “Này, hai người không biết mình còn đang mang theo cái micro và bộ phát sóng à? Những cái này đáng giá lắm đấy!”. Anh luồn tay tháo bộ phát sóng ở thắt lưng bố. “Chúng tôi có bị làm sao không, nếu mang những cái này đi?”, bố cười.
Trông bố tỉnh queo như không có chuyện gì cho đến khi nghe tôi bối rối hỏi, “Những cái này vẫn được mở nãy giờ à?”.
“Ừm …!”, người đàn ông ngắm nghía bộ điều khiển và bấm nút tắt. “Đây này”.
“Trời đất, thế khán giả xem truyền hình có nghe chúng tôi nói gì không?”.
“Đừng lo. Nãy giờ họ chuyển sang giới thiệu món đồ cổ khác. Tiếng nói của hai người không bị truyền lên đài đâu”.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
“Nhưng nội bộ bên trong, nhóm làm chương trình thì ai mang tai nghe trên đầu đều có thể nghe”, anh vừa giải thích vừa tháo cái micro nhỏ xíu ra khỏi bố.
“Ô, và phòng điều khiển nữa”, anh ta thêm vào.
Sau đó, người đàn ông quay sang tôi và tôi bối rối đến độ khi anh vừa lấy bộ phát sóng ở thắt lưng của tôi thì vô tình giật mạnh luôn cả sợi thắt lưng.
“Aaaaaaaa …”, tôi hét toáng lên, tạo ra một âm thanh vang vọng suốt dọc hành làng.
“Xin lỗi cô”. Anh ta đỏ mặt quay đi chờ tôi chỉnh sửa lại quần áo của mình.
“Tai nạn nghề nghiệp!”.
“Không sao anh bạn trẻ”, bố cười.
Sau khi anh ta quay trở lại chỗ đấu giá, chúng tôi rón rén để lại cái sọt vào đúng nơi nó đã nằm trước đó, nhặt mấy chiếc dù hỏng xếp vào và rời khỏi “hiện trường phạm tội”.
“Justin, có tin gì mới không?”, bác sĩ Montgomery hỏi. Justin đang nằm trên ghế, các dụng cụ làm răng đầy trong họng nên không biết trả lời bằng cách nào.
Anh đành chớp mắt một lần khi đồng ý điều gì đó và chớp mắt hai lần khi không tán đồng.
Bác sĩ Montgomery vờ như chẳng hiểu ý anh. “Sao rồi, không nói được nữa à?”.
Justin trợn tròn mắt.
“Nói gì đi xem nào. Sao anh lại không nói gì nhỉ?”. Ông cười và chồm qua người Justin ngay khi anh mở miệng, để nhìn rõ hơn những chiếc răng.
“Aaaaaaaaa …”.
Ông lưỡng lự đôi chút, không cười nữa khi tìm được chỗ đau.
“Tôi không muốn nhưng phải thông báo với anh điều này”, bác sĩ Montgomery tiếp tục. “Chỗ anh không chịu cho tôi xem kỳ trước nay đã bị nhiễm trùng, các mô tế bào bị viêm đỏ tấy”.
Ông gõ nhẹ vào mấy cái kế bên.
“Aaaaaaaa …”.
Justin phát ra vài tiếng ùng ục trong cổ họng.
“Tôi nên viết một cuốn sách về ngôn ngữ nha khoa. Tôi phát hiện ai cũng có kiểu âm thanh nào đó mà chỉ mình tôi hiểu. Tôi hiểu được ngay cả khi họ chỉ aa, uu, ee … Cô nghĩ sao, Rita?”.
Justin tạo thêm vài tiếng ùng ục.
“Bây giờ, bây giờ …”, bác sĩ Montgomery tắt dần nụ cười. “Này, anh lại đang định lầm bầm rủa tôi đấy hả?”.
Giật mình, Justin tập trung vào cái tivi treo ở góc phòng. Tin mới nhất của Sky News chạy lướt dưới chân màn hình. Mặc dù chiếc tivi bị tắt tiếng và đặt tuốt đằng xa đến mức khó đọc chữ, nhưng nó cũng phần nào giúp bệnh nhân xao nhãng khỏi những căng thẳng khi đang ngồi trên ghế, đặc biệt giúp kiềm chế những người “lạ thường” như anh khỏi nhảy qua cửa sổ, đón chiếc taxi đầu tiên thẳng tiến đến tòa nhà Banqueting.
Phát thanh viên xuất hiện trên màn hình. Nhưng vì Justin không nghe gì cả nên anh không biết chuyện gì đang xảy ra. Anh chăm chú theo dõi gương mặt anh chàng phát thanh viên và cố đoán khẩu âm của người này trong khi bác sĩ Montgomery đến bên anh với cái gì đó giống như … cây kim. Hai mắt anh mở to nhìn chằm chằm vào tivi. Đồng tử giãn ra, đen hết hai con mắt.
Bác sĩ Montgomery cười khi ông cầm ống tiêm đến trước mặt Justin.
“Đừng lo, Justin. Tôi biết anh rất ghét kim tiêm nhưng nó cần thiết để làm tê.
Tôi cần giúp anh vài thứ trước khi cái răng bị áp xe. Chẳng đau gì cả, chỉ có cảm giác lạ lạ chút thôi”.
Mắt Justin mở to hơn. Anh vẫn dán vào chiếc tivi và cố ngồi ngay ngắn lại.
Lần đầu tiên, Justin không quan tâm đến kim tiêm! Anh phải cố gắng nói điều anh muốn … Nhưng làm cách nào bây giờ …? Không thể cử động hay đóng miệng, tất cả những gì anh làm được là tạo ra thứ âm thanh gì đó không thành tiếng.
“Vâng, đừng sợ. Chỉ một phút nữa thôi. Tôi ở ngay đây”.
Bác sĩ chắn ngang tầm nhìn của Justin với chiếc tivi. Không diễn tả được điều mình muốn, Justin oằn người vặn vẹo trên ghế, cố ngước lên xem cho bằng được tivi.
“Chúa ơi, Justin, đừng làm vậy. Cây kim tiêm không giết anh được nhưng chắc là tôi sẽ giết đấy nếu anh không thôi oằn người như thế!”.
Ông cười thầm, cười thầm.
“Bác sĩ, tôi nghĩ khoan đã …”, trợ lý của ông nói và Justin nhìn cô ta với cặp mắt biết ơn.
Tiếp tục trợn tròn mắt. Tiếp tục lúng búng những thanh âm không rõ ràng trong cổ họng.
“Tivi? Anh nói gì?”, bác sĩ Montgomery nhìn lên tin Sky News và cuối cùng rút tay ra khỏi miệng Justin.
Cả ba tập trung vào màn hình. Hai người tập trung vào tin tức chạy dưới chân. Còn Justin nhìn phía trên, khung cảnh bố con Joyce đi ngang ống kính. Có vẻ họ đang nói chuyện gì đó căng thẳng, hai tay huơ vô vọng trong không khí.
“Nhìn hai người kia làm gì kìa!”. Bác sĩ Montgomery chú ý theo, bật cười.
Bất thình lình, bố đẩy túi xách của ông sang tôi và đi nhanh về hướng khác, bỏ tôi một mình với hai chiếc túi to vật vã.
“Này bố ơi …!” Tôi la lớn phía sau. Ông vẫn nhanh chóng bỏ đi, bỏ cả túi xách của ông cho tôi. Ông sẽ lạc đường. Lần nữa. Kể từ khi chúng tôi rời khỏi tòa nhà Banqueting, ông không chịu đi taxi vì tiết kiệm tiền. Tôi vẫn còn thấy ông đằng xa. Nhưng không thể đuổi theo với những hành lý cồng kềnh, tôi đành ngồi xuống, chờ ông nhận ra mình lạc đường và quay trở lại. Giờ, trời đã chiều tôi chỉ muốn đi về khách sạn tắm. Điện thoại của tôi reo lên.
“Chào Kate”.
Tiếng cười bên kia giòn tan, nắc nẻ.
“Chuyện gì xảy ra với cậu thế?”. Tôi cười. “Thật vui khi thấy cậu vui vẻ thế”.
“Ô, Joyce”, cô bạn nói hổn hển, đến mức tôi tưởng tượng Kate đang phải lau cặp mắt đầy nước vì cười quá mức. “Cậu đúng là liều thuốc tốt nhất, thật sự tốt nhất …”.
“Ý cậu muốn nói gì?”, tôi nghe tiếng trẻ con cười bên kia đầu dây.
“Làm ơn đưa tay phải của cậu lên đi”.
“Tại sao?”.
“Làm đi. Đó là trò chơi bọn nhỏ chỉ cho tớ”. Cô cười rúc rích.
“Được thôi”, tôi thở dài và đưa tay phải lên.
Lại nghe tiếng mấy đứa trẻ la hét, cười ngặt nghẽo bên kia đầu dây.
“Nói cô ấy lắc lư chân phải”, Jayda la lên từ xa.
“Ừ, tôi cười. Điều này đã làm tôi cảm thấy dễ chịu hơn. Tôi lắc lư chân phải và bọn trẻ cười to hơn. Tôi cũng có thể nghe thấy cả tiếng chồng Kate hét toáng lên ở đầu dây bên kia. Một cảm giác khiến tôi khó chịu. “Kate, chính xác là chuyện gì vậy?”.
Kate không thể trả lời vì đang cười quá mức.
“Bảo cô ấy nhảy lò cò!”. Eric la lên.
“Không”. Tôi bực mình.
“Cô ấy đã làm theo yêu cầu của Jayda”, thằng bé bắt đầu khóc rấm rứt và điều đó khiến tôi áy náy.
Tôi nhanh chóng nhảy lò cò.
Họ la ó lên lần nữa.
“Nhân tiện”, Kate nói hổn hển trong tiếng cười, “Có ai ở xung quanh cậu không?”.
“Cậu nói gì thế?”, tôi chau mày, nhìn quanh. Và khi tôi quay lại đằng sau, tôi lập tức hiểu chuyện gì. Một nhóm quay phim đứng cách tôi không xa. Họ làm gì đó. Với máy quay. Và tôi thì nhảy lò cò!
“Người phụ nữ này làm chuyện quái gì thế?”, bác sĩ Montgomery đi đến gần tivi. “Cô ta đang nhảy à?”.
“Ô … han ee ha?”. Justin lúng búng, miệng tê tê.
“Có gì đâu, tôi có thể hiểu điệu nhảy đó mà …”, anh trả lời. Tôi nghĩ cô ấy chơi một trò chơi của trẻ con. Thấy không? Bạn để chân trái vào trong …”, anh bắt đầu hát. “Để chân trái ngoài, trong, ngoài, trong, ngoài. Lắc lư, lắc lư. Anh nhảy vòng vòng mặc kệ cô y tá trợn tròn hai mắt.
Justin cảm thấy thư giãn hơn. Anh quay trở lại ghế, nhấp nhổm mất kiên nhẫn.
Nhanh lên! Tôi cần phải đi gặp cô ta!
Bác sĩ Montgomery liếc nhìn một cách tò mò, đẩy anh nằm xuống, đưa dụng cụ vào miệng anh lần nữa.
Justin ùng ục tạo tiếng động trong cổ họng.
“Giờ thì không nên giải thích với tôi, Justin, anh không được đi đâu hết cho đến khi tôi trám lại chỗ răng hỏng này.Anh phải uống kháng sinh để tránh áp xe”. Ông cười, suy nghĩ một lát rồi thêm vào. “Và cho dù cô Joyce đó là ai, anh cũng phải cảm ơn cô ta vì đã làm cho anh không còn sợ kim tiêm. Anh còn không hay biết lúc tôi chích kim tiêm vào”.
“Aah …haa ooo aaa aa ee a”.
“Ô, vâng, tốt cho anh, anh bạn. Trước đây, tôi cũng cho máu. Ổn cả, phải không?”.
“Aa Ooo aaa iii uuuu”.
Bác sĩ Montgomery quay lại nhìn và cười. “Đừng ngốc thế, họ chẳng bao giờ nói với anh rằng máu của anh được cho ai đâu. Hơn nữa, nó được phân tách ra thành nhiều phần khác nhau, tiểu huyết cầu, hồng cầu …”.
Justin lúng búng trong miệng lần nữa.
Lần này thì bác sĩ cười thành tiếng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.