Cảm Ơn Ký Ức

Chương 19



Sau mười lăm phút ngồi trong phòng thẩm vấn vắng vẻ chẳng có thứ gì ngoài một chiếc bàn và cái ghế, tôi nghe tiếng cửa mở ở phòng kế bên, sau đó là tiếng đóng lại. Rồi đến tiếng kéo ghế và giọng của bố, như mọi khi, lớn hơn tất cả. Tôi đến gần tường áp tai vào.

“Ông đi với ai?”.
“Gracie”.
“Ông có chắc vậy không, ông Conway?”.
“Chắc chắn! Đó là con gái tôi mà. Ông hỏi cô ấy đi!”.
“Hộ chiếu của cô ta ghi tên là Joyce. Cô ta nói dối chúng tôi à, ông Conway?
Hay ông nói dối?”.
“Tôi không nói dối. Ô, tôi muốn nói là Joyce”.
“Ông thay đổi lời khai?”.
“Lời khai gì? Tôi nói tên sai vậy thôi. Vợ tôi là Gracie, tôi hay bị lẫn lộn”.
“Vợ ông đâu?”.
“Bà ta không còn ở với chúng tôi nữa. Bà ta trong túi của tôi. Ý tôi nói là hình của bà ta trong túi của tôi. Ít nhất là ở trong túi của tôi cho đến khi anh chàng đằng kia bỏ nó trong cái khay. Tôi có thể lấy lại đồ bấm móng tay không?
Tôi mua nó mất ít tiền …”.
“Ông Conway, ông đã được thông báo về những vật nhọn và chất dễ cháy không được phép mang lên máy bay”.
“Tôi biết như vậy, nhưng con gái tôi, Gracie, ý tôi là Joyce phát điên với tôi hôm qua khi nó tìm được bao thuốc lá giấu trong hộp đường thẻ và tôi không muốn lấy hộp quẹt ra khỏi túi vì sợ nó cáu lên lần nữa. Tôi xin lỗi vì điều đó.
Tôi chẳng bao giờ có ý định cho nổ máy bay hay bất cứ thứ gì khác”.
“Ông Conway, vui lòng kiềm chế lời nói của mình. Tại sao ông từ chối cởi giày?”.
“Vớ tôi bị rách một lỗ!”.
Im lặng.
“Tôi đã bảy mươi tuổi. Tại sao anh lại muốn tôi cởi giày? Anh nghĩ rằng tôi sẽ cho nổ tung máy bay bằng đôi giày cao su à? Hay anh lo lắng về đế giày. Có thể anh đúng, anh không thể nào đoán được sự thiệt hại gây ra từ đế giày tốt …”.
“Ông Conway, vui lòng không sử dụng từ ngữ như vậy và tự kiềm chế bản thân nếu không ông sẽ không được phép lên máy bay. Tại sao ông không chịu tháo dây nịt?”.
“Quần tôi sẽ tụt xuống! Tôi không giống như những đứa trẻ thời nay. Tôi không mang dây nịt theo kiểu thời trang. Tôi mang nó vì nó giữ được cái quần.
Ông có thể bắt giữ tôi nếu tôi nói sai, tin tôi đi”.
“Chúng tôi không bắt ông, ông Conway. Chúng tôi chỉ cần hỏi ông vài câu.
Những hành vi giống như ông bị cấm ở sân bay này, vì thế chúng tôi cần chắc chắn rằng liệu ông có phải là mối đe dọa cho sự an toàn của hành khách chúng tôi không thôi”.
“Ý anh là sao, đe dọa?”.
Nhân viên an ninh tằng hắng. “Nó có nghĩa là liệu ông có phải thành viên của băng nhóm nào hay tổ chức khủng bố nào không … Chúng tôi cần tìm ra điều ấy trước khi quyết định có cho ông đi máy bay hay không”.
Tôi nghe bố lầm bầm và có tiếng cười.
“Ông phải hiểu rằng máy bay có không gian rất hạn chế và chúng tôi không thể cho bất kỳ ai lên máy bay mà không bảo đảm an toàn. Chúng tôi có quyền cho phép và không cho phép hành khách lên máy bay”.
“Tổ chức khủng bố? Tôi chẳng dính dáng gì. Câu lạc bộ thứ Hai là tổ chức duy nhất tôi là thành viên. Chúng tôi gặp nhau mỗi thứ Hai trừ ngày hội ngân hàng thì chúng tôi gặp vào thứ Ba. Đàn ông và phụ nữ giống như tôi tụ tập uống vài lít bia và ca hát với nhau. Tất cả chỉ là vậy. Nếu anh muốn tìm dung dịch gì đó thì gia đình Donal là nơi thích hợp, họ có thời gian dài tham gia quân đội cộng hòa Ai- len”.
Tôi nghe nhân viên thẩm vấn ông tằng hắng giọng.
“Donal?”.
“Donal McCarthy. Ô, hãy để ông ấy yên, ông ấy đã chín mươi bảy tuổi rồi, bố ông ấy cũng tham gia chiến đấu. Việc nổi loạn duy nhất mà ông có thể làm là dùng cây gậy gõ vào bàn cờ. Đó là điều duy nhất vì ông không còn đủ kiên nhẫn để chơi. Ông bị viêm khớp cả hai tay. Chỉ còn cái miệng là hoạt động. Liên tục quấy rầy Peter nhưng họ đã cắt đứt mối quan hệ kể từ khi ông thưa kiện con gái, làm đổ vỡ tình cảm của cô ta. Cô ấy bảy mươi hai. Anh có nghe chuyện nào buồn cười hơn thế chưa? Cô ta đòi bồi thường, nhưng chắc chắn không được gì đâu. Tôi không trách ông ta về những điều đó, mặc dù tuần nào ông cũng thích chiếm ưu thế trong cuộc nói chuyện. Tôi không chịu nổi việc ông ta chẳng bao giờ nghe tôi để sửa đổi”.
Bố cười và thở dài. “Tôi có thể có một tách trà không?”.
“Chúng ta không nói chuyện lâu đâu, ông Conway. Ông đi London để làm gì?”.
“Tôi đi bởi vì con gái tôi kéo tôi đến đây một cách bất ngờ. Nó gác điện thoại xuống hồi sáng hôm qua và nhìn tôi với gương mặt trắng bệch. Nó bảo con phải đến Lonđon. Cái gì nó cũng đòi phải làm ngay tức khắc. À, có thể đó là điều mà các bạn trẻ như các anh hay làm, còn tôi thì không phải như vậy. Tôi không bao giờ quen với những việc như vậy. Anh biết đó, trước đây tôi chưa bao giờ đi máy bay vì thế con gái tôi nói là có nhiều điều thú vị nếu chúng tôi đi cùng nhau. Và như thường lệ tôi không đồng ý tôi có nhiều việc phải làm trong vườn nhà tôi. Phải chăm sóc mấy cây hoa lili, tulip, thủy tiên, lan dạ hương để kịp nở vào mùa xuân, nhưng nó nói hãy hưởng thụ một chút. Tôi thấy ngạc nhiên bởi vì tôi hưởng thụ nhiều hơn nó ấy chứ. Nhưng bởi vì có những việc phiền phức gần đây nên tôi quyết định đi với nó!”.
“Phiền phức gần đây là gì, ông Conway?”.
“A, Gracie của tôi …”.
“Joyce”.
“Vâng, cám ơn. Joyce của tôi, con bé đang trải qua giai đoạn khó khăn. Nó bị hư thai cách đây mấy tuần. Sau nhiều năm cố gắng có thai với cái tay chơi tennis chuyên mặc quần soóc trắng. Mọi việc có vẻ suôn sẻ nhưng cuối cùng nó bị tai nạn, té, và đã bị hư thai, mất đứa con nhỏ, và mất luôn chút gì đó về bản thân mình. Nói thật với anh, nó cũng vừa mất chồng hồi tuần rồi, ly hôn đấy.
Anh có thấy nó tội nghiệp không. Nó mất một vài thứ, nhưng anh nên nhớ, nó có vài thứ nho nhỏ mà nó chưa từng có trước đây. Tôi không thể nói chính xác đó là thứ gì, nhưng tôi không nghĩ đó là những điều xấu. Chắc chắn nếu nhìn tổng quan thì mọi thứ đều không tốt cho con gái tôi, bố nào mà có thể để con gái đi một mình trong tình trạng như thế? Nó không có công việc, không có con, không có chồng, không có mẹ, và sắp tới là không có nhà, nếu nó muốn đi London để nghỉ ngơi, dù đó là quyết định bất ngờ, mà không ai đi cùng thì quả là địa ngục thật sự”.
“Đây, hãy lấy cái mũ chết tiệt này của tôi. Con gái tôi muốn đi London và anh nên để nó đi. Nó là cô gái tốt, chưa bao giờ làm việc gì sai trong đời. Hiện tại, theo chỗ tôi biết, nó chẳng còn gì ngoại trừ tôi và chuyến đi này. Đây này, lấy đi. Nếu tôi phải đi mà không có mũ, giày, dây nịt và áo khoác thì cũng được thôi, nhưng Joyce sẽ đi London với tôi”.
“Ông Conway, ông có biết là ông sẽ được lấy lại trang phục sau khi đi qua máy dò kim loại?”.
“Cái gì?”. Bố la lên. “Tại sao chẳng ai nói cho tôi biết trước điều này? Thật chẳng ra làm sao. Thật tình, con gái tôi đôi khi cũng muốn phiền phức xảy ra.
Vâng, anh bạn, anh có thể lấy mấy thứ này của tôi. Chúng tôi sẽ được bay chứ”.
Những giọt nước mắt chảy ra nhanh chóng khô đi.
Cuối cùng thì cánh cửa phòng tôi cũng mở và, với cái gật đầu, tôi đã được tự do.
“Doris, em không thể di chuyển bếp lò. Al, nói với cô ấy đi!”.
“Tại sao không?”.
“Em yêu, trước hết là vì nó nặng, sau cùng vì nó liên quan tới gas. Em không có đủ điều kiện để dịch chuyển đồ nhà bếp”, Al giải thích và đưa cái bánh rán lên miệng chuẩn bị cắn.
Doris giật phăng ngay miếng bánh ra khỏi tay anh chồng. Điều duy nhất Al còn có thể làm là nuối tiếc liếm mấy giọt mứt dính ở ngón tay.
“Hai em có vẻ như không hiểu bếp mà để ngay cửa thì theo phong thủy là rất xấu. Người làm bếp theo bản năng tự nhiên có thể liếc nhìn phía sau cánh cửa, phập phồng trong cảm giác lo lắng, điều này có thể dẫn đến tai nạn”.
“Nhưng di chuyển nguyên dàn bếp đi chỗ khác sẽ làm cho anh an toàn hơn”.
“Em phải cho anh nghỉ một chút”, Justin thở dài, ngồi xuống cái ghế và bàn ăn mới. “Chỗ này chỉ cần ít đồ đạc và ít sơn chứ không cần sắp xếp lại toàn bộ”.
Doris gắt gỏng:
“Donald Trump cũng tin phong thủy, anh biết không?”.
“Ồ, tốt thôi!”, Al và Justin đồng thanh.
“Vâng, tốt thôi. Có thể nếu anh làm theo ông ấy, anh sẽ thăng tiến tốt hơn!”.
Cô ngắt lời Al. “Không phải bởi vì anh bán vỏ xe, mà anh phải chạy vỏ xe đó”.
Miệng của Bea trề xuống và Justin cố nhịn cười. “Đi nào con, ra khỏi đây trước khi có chiến tranh”.
“Hai bố con anh đi đâu đấy? Em đi theo được không?”, Al hỏi.
“Anh đến nha sĩ còn Bea đến chỗ tập cho buổi trình diễn tối nay”.
“Chúc cháu may mắn”, Al vò tóc cô cháu gái. “Tất cả mọi người sẽ ủng hộ cháu”.
“Cám ơn chú!”, cô bé hít hơi sâu và sửa lại mái tóc của mình. “Ồ, con còn nhớ một điều nữa về người phụ nữ điện thoại Joyce?”.
Cái gì? Cái gì? Cái gì?
“Cô ta sao?”.
“Cô ấy biết tóc con màu hoe vàng ánh bạch kim”.
“Làm thế nào mà cô ta biết được?”, Doris ngạc nhiên hỏi.
“Cô ấy nói cô ấy chỉ đoán thế thôi. Nhưng không chỉ vậy. Trước khi gác máy, cô nói chúc cháu may mắn trong buổi trình diễn ba lê”.
“Vậy thì sao? Chú cũng chúc cháu may mắn mà!”, Al nhún vai.
Bea phớt lờ, tiếp tục giải thích với bố. “Sau đó, con nghĩ kỹ về cuộc nói chuyện. Rõ ràng là con nhớ con chẳng nói bất kỳ cái gì liên quan đến ba lê”.
Justin lập tức nhìn qua Al. “Em nghĩ sao?”.
Anh đứng lên đi thẳng vào bếp mà trống ngực đánh thình thịch.
“Cái này để làm gì, Gracie?”.
“Túi nôn đó bố”.
“Cái kia để làm gì?”.
“Để treo áo khoác bố lên”.
“Tại sao lại có cái gì ở đây lạ thế này?”.
“Đó là cái bàn ăn”.
“Làm sao cho nó nằm xuống?”.
“Bố đẩy cái chốt ở trên đầu ấy”.
“Xin ông vui lòng xếp bàn lại cho tới sau khi máy bay cất cánh”.
Im lặng.
“Họ đang làm gì phía bên ngoài?”.
“Họ chất hành lý lên máy bay”.
“Cái đó là cái gì?”.
“Cái ghế đó có thể bật ra cho những người hỏi ba triệu câu hỏi”.
“Thật vậy sao? A, nó ngửa ra này!”.
“Xin ông vui lòng dựng ghế thẳng đứng cho đến sau khi máy bay cất cánh”.
Im lặng.
“Cái đó để làm gì?”.
“Máy điều hòa”.
“Còn cái này?”.
“Đèn bố ạ”.
“Cái đó?”.
“Vâng, tôi có thể giúp gì cho ông?”.
“Ơ, không, cám ơn!”.
“Ông vừa nhấn nút gọi giúp đỡ đấy thưa ông!”.
“Ô, hình người phụ nữ nhỏ trên cái nút là để gọi giúp đỡ sao? Tôi không biết. Có thể cho tôi ly nước?”.
“Chúng tôi không thể phục vụ nước uống khi máy bay chưa cất cánh, thưa ông”.
“Vâng, hồi nãy cô trình diễn hay quá. Cô giống như một người bạn Edna của tôi khi cô mang mặt nạ thở oxy. Cô ấy từng hút sáu mươi điếu thuốc mỗi ngày”.
Cô tiếp viên hàng không há hốc miệng.
“Bây giờ tôi cảm thấy rất an toàn, nhưng chuyện gì sẽ xảy ra nếu chúng ta rơi xuống đất”.
Ông lên giọng và hành khách xung quanh quay qua nhìn chúng tôi. “Chắc chắn áo cứu sinh thì chẳng giúp ích được gì nếu chúng ta không huýt sáo trong khi rơi xuống, hi vọng có ai đó sẽ nghe thấy và cứu chúng ta. Chúng ta không có dù phải không?”.
“Không cần phải lo lắng thưa ông. Chúng ta sẽ không rớt xuống đất đâu!”.
“Vâng, cô nói vậy tôi yên tâm rồi. Nhưng nếu rớt, hãy nói với anh phi công nhắm đến đống rơm hay cái gì mềm mềm nhé”.
Tôi hít một hơi dài và giả vờ không biết bố. Tôi tiếp tục đọc cuốn sách Kỹ Nguyên Vàng của Hội Họa Hà Lan:
Vermeer, Metsu và Terborch, tự nhủ với lòng mình những điều bố làm cũng đâu có gì quá tệ.
“Nhà vệ sinh ở đâu?”.
“Ở phía trên bên trái nhưng ông không thể đi cho đến sau khi máy bay cất cánh”.
Mắt bố mở to:
“Vậy khi nào máy bay mới cất cánh?”.
“Chỉ vài phút nữa thưa ông”.
“Chỉ vài phút nữa”. Ông lấy túi nôn ra từ lưng ghế phía trước ra. “Cái này sẽ không được sử dụng đúng chức năng của nó”.
“Tôi bảo đảm với ông là chúng ta sẽ cất cánh chỉ trong vài phút nữa”. Cô tiếp viên vội vàng bước đi trước khi bố kịp hỏi những câu khác.
Tôi thở dài.
“Con sẽ không thở dài cho đến sau khi máy bay cất cánh chứ”, bố nói, và người đàn ông ngồi kế bên tôi phì cười, rồi giả vờ chuyển sang ho.
Bố nhìn ra ngoài cửa sổ, cho tôi được hưởng một tích tắc im lặng.
“Ố ố ô”, ông bắt đầu hát, “Chúng ta bắt đầu di chuyển rồi, Gracie”.
Ngay khi rời mặt đất, những bánh xe máy bay lập tức xếp vào. Một khoảng không. Bố im lặng. Ông quay về phía cửa sổ, đầu tì sát vào cửa nhìn những đám mây lơ thơ đầu tiên mà chúng tôi chạm tới. Chiếc máy bay hơi rung rung khi bay ngang qua mây. Bố sốt ruột khi chúng tôi bị bao bọc bởi toàn màu trắng xung quanh. Bố nhướn cổ nhìn tất cả các cửa sổ, và thình lình, trời chuyển sang trong xanh, êm đềm. Bố cầu chúa. Ông lại áp sát mặt vào cửa sổ, nơi được mặt trời chiếu rọi vào, và tôi đã chộp ngay hình ảnh đó vào trong ký ức của mình.
Đèn báo thắt dây an toàn tắt đi với một tiếng “bing” nhỏ xíu. Tổ lái thông báo chúng tôi có thể sử dụng các thiết bị điện tử. Thực phẩm sẽ được phục vụ trong giây lát. Bố hạ cái bàn xuống và đưa tay vào túi lấy tấm hình của mẹ ra.
Ông để mẹ trên bàn, nhìn ra ngoài cửa sổ. Ông ngồi dựa vào ghế và cả hai. Nhìn những dải mây dài bất tận đang biến mất phía sau chúng tôi. Từ đó, ông chẳng nói thêm một lời nào trong suốt chuyến bay.

 


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.