Cảm Ơn Ký Ức

Chương 7 (tiếp)



“Thưa bà, bà muốn làm gì?”.
“Cắt tất cả”, tôi đáp, cố gắng tránh nhìn bóng mình phản chiếu trong gương nhưng tôi cảm thấy hai bàn tay lạnh cóng dưới hai bên má nóng bừng. Ngẩng đầu lên, tôi bắt buộc mình phải nhìn trực diện chính mình, mặt đối mặt. Không có gì làm mất nhuệ khí cho bằng bắt mình nhìn trực diện chính mình khi bạn không sẵn sàng đi đến giới hạn của một thứ gì đó. Một thứ gì còn nguyên, còn vẹn nguyên và bạn không thể chạy thoát khỏi được. Bạn có thể nói dối chính mình, nói dối trí óc mình và cả phần bên trong trí óc mình tất cả thời gian, nhưng khi bạn nhìn thấy chính gương mặt của mình, mặt đối mặt, vâng, bạn biết rằng bạn đang nói dối. Tôi không ổn. Điều đó tôi không thể che giấu được chính mình. Sự thật đó đang nhìn tôi chằm chằm trong gương. Đôi má tôi hóp vào, quầng mắt thâm đen, một đường màu đỏ viền quanh mắt cứ như là dùng bút kẻ mắt – dấu tích từ nhưng trận khóc thầm đêm đêm.
Nhưng trừ những phần đó, còn lại tôi trông vẫn giống tôi. Mặc dù đã xảy ra biến cố to lớn trong cuộc đời tôi, tôi trông vẫn giống hệt là mình. Đầy mệt mỏi, nhưng là tôi. Tôi không biết tôi mong đợi cái gì. Một phụ nữ hoàn toàn thay đổi, một người mà ai nhìn vào cũng biết rằng vừa trải qua sang chấn, tổn thương tâm lý lớn. Nhưng bây giờ thì chiếc gương nói thế này:
Không thể biết được mọi thứ chỉ bằng cách nhìn vào tôi. Không bao giờ có thể biết được tất cả chỉ bằng cách nhìn vào ai đó.
Tôi cao một mét sáu mươi lăm, với mái tóc chạm đến vai. Màu tóc của tôi pha trộn giữa màu vàng và nâu. Tôi là mẫu người mọi thứ đều ở mức trung bình. Không mập, không gầy. Tôi tập thể dục hai lần mỗi tuần, chạy bộ chút ít, đi bộ chút ít, bơi chút ít. Không có gì quá giới hạn, không có gì chưa đạt chuẩn.
Không bị ám ảnh cái gì. Không nghiện ngập cái gì. Tôi cũng không quá nhút nhát hay quá cởi mở, chỉ là chút ít của cả hai điều ấy, tùy thuộc vào tâm trạng của tôi tùy thuộc vào hoàn cảnh. Tôi không bao giờ hành động quá trớn một chuyện gì và tận hưởng hầu hết mọi thứ tôi làm. Tôi hiếm khi buồn chán và càng rất ít khi nào rên rỉ, than vãn.
Khi đánh chén, cũng có khi tôi uống ngà ngà, nhưng chưa bao giờ say tới mức ngã lộn nhào hay ốm. Tôi thích công việc của tôi, nhưng không yêu nó.
Ngoại hình của tôi kha khá, không đến mức lộng lẫy nhưng cũng không quá xấu. Không mong đợi quá nhiều, không thất vọng quá nhiều. Tôi chẳng bao giờ quá mức chịu đựng cái gì, chỉ là nhẹ nhàng làm dịu xuống. Tôi ổn. Không có gì tuyệt diệu nhưng đôi khi cũng đặc biệt. Tôi nhìn vào trong gương và nhìn thấy trong đó một mẫu người ở mức trung bình về mọi mặt. Một chút mệt mỏi. Một chút buồn. Nhưng không rơi vào tuyệt vọng. Tôi nhìn người đàn ông bên cạnh mình và tôi thấy anh cũng y hệt như vậy.
“Xin lỗi”, người thợ hới tóc phá vỡ dòng suy nghĩ của tôi. “Cô muốn cắt tất cả? Cô chắc không? Mái tóc cô rất khỏe và đẹp”. Người thợ hớt tóc luồn ngón tay qua mái tóc. “Đây là màu tóc tự nhiên của cô à?”.
“Vâng, tôi có từng dùng một chút màu nhuộm nhưng tôi đã ngưng vì …”.
Suýt nữa, tôi buột miệng nói, “Vì tôi có thai”. Mắt tôi lại rưng rưng và tôi nhìn xuống, nhưng anh ta lại nghĩ rằng tôi đang gật gật đầu nhìn xuống bụng – cái bụng bây giờ bị che dưới tấm áo choàng.
“Ngưng vì cái gì vậy?”, anh ta hỏi lại.
Tôi tiếp tục nhìn xuống chân mình, giả vờ đang làm gì đó với bàn chân mình. Một động tác lẩn tránh vụng về. Tôi không thể nghĩ ra cái gì để nói với anh ta, vì thế tôi giả vờ không nghe thấy.
“Hả? Cô nói rằng cô ngừng dùng thuốc nhuộm tóc vì cái gì?”.
“Ồ, tôi …”. Đừng khóc. Đừng khóc. Nếu mình bắt đầu khóc bây giờ, mình sẽ không bao giờ ngừng lại được. “Ồ, tôi không biết”, tôi lầm bầm, cúi người xuống chiếc giỏ xách để dưới sàn. Nó sẽ qua thôi. Nó sẽ qua thôi. Một ngày nào đó tất cả những chuyện này sẽ qua thôi, Joyce. “Chất hóa học. Tôi ngưng dùng vì chất hóa học”.
“Vâng, vậy nên mới có màu thế này …”, anh ta cầm lấy những món tóc của tôi và cột lại sau lưng. “Cô có muốn chúng tôi thử làm kiểu tóc của Meg Ryan trong phim French Kiss?”.
Anh kéo cả mái tóc về một hướng và tôi thấy tóc tai mình dựng đứng như thể đang bị kẹt ngón tay trong một ổ cắm điện. “Nó là một kiểu tóc rối rất gợi cảm.
Hoặc chúng tôi cũng có thể làm kiểu nào đó khác”. Anh ta làm rối đầu tóc tôi thêm chút nữa.
“Anh có thể nhanh một chút không? Taxi của tôi cũng đang đợi bên ngoài”.
Tôi nhìn ra cửa sổ. Bố đang tán gẫu với người tài xế. Cả hai đều đang bật cười và tôi cảm thấy nhẹ nhõm được chút ít.
“Ồ … vâng. Những thứ như thế này không thể vội vàng được. Tóc cô rất nhiều”.
“Được rồi. Tôi cho phép anh làm nhanh mà. Chỉ cần cắt tất cả đi thôi”. Tôi quay nhìn ra xe.
“Vâng, chúng ta cần rời mắt khỏi nó một chút, thưa cô”. Anh ta chỉnh lại khuôn mặt tôi quay thẳng trở vào gương. “Cô không muốn có một mái tóc như người hành tinh, đúng không? Tôi sẽ làm cho cô một mái tóc rất gọn gàng, rất nhanh, rất thời thượng. Nó sẽ hợp với cô, tôi nghĩ thế, làm lộ cả xương gò má cao cao. Cô nghĩ sao?”.
Tôi không quan tâm đến xương gò mà. Tôi muốn cắt hết tóc.
“Thật sự là … Chúng ta chỉ cần làm như thế này thôi …”, tôi chộp lấy cây kéo khỏi tay anh ta, cắt món tóc của tôi, sau đó đưa chúng ra sau cho anh ta.
Anh ta thở hổn hển. Lắp bắp không rõ tiếng.
“Hoặc chúng ta có thể làm thế này”.
Anh chàng người Mỹ há hốc mồm khi nhìn thấy người thợ hớt tóc lôi ra một chiếc kéo to đùng và cứ thế, từng đoạn tóc dài rơi lả tả. Sau đó, anh quay lại người thợ hớt tóc của mình, cũng chộp lấy cây kéo trước khi người thợ cắt một nhát khác. “Đừng làm thế”, anh chỉ, “Làm y như cô ấy cho tôi!”.
Người thợ hớt tóc thở dài, tròn mắt. “Không, tất nhiên là không, thưa ông”.
Anh chàng người Mỹ bắt đầu gãi gãi cánh tay trái lần nữa. “Tôi phải cắn nó một phát”. Anh cố gắng kéo tay áo sơ mi lên. Trong lúc đó thì tôi uốn người bên chỗ ngồi của mình, cố nhìn cánh tay anh ấy.
“Xin cô vui lòng ngồi yên”.
“Ông có thể ngồi yên được không thưa ông?”.
Hai người thợ hớt tóc nói với một giọng ngân nga hoàn hảo. Họ nhìn nhau và bật cười.
“Có một điều gì đó rất buồn cười”, một người trong bọn họ nhận xét. Anh chàng người Mỹ và tôi nhìn nhau. Buồn cười chắc hẳn rồi.
“Xin vui lòng nhìn thẳng vào gương, thưa ông”.
Anh quay đi.
Người thợ hớt tóc đặt một ngón tay dưới cằm tôi và khéo léo kéo gương mặt tôi quay thẳng lại. Anh đưa cho tôi một món tóc cột kiểu đuôi ngựa.
“Làm kỷ niệm”.
“Thôi, không cần đâu!”. Tôi từ chối nhận lấy món tóc.
Mỗi centimet của món tóc này đều từ cái khoảnh khắc đã qua. Những suy nghĩ, những điều ước, những hi vọng, những khao khát, những giấc mơ, chúng đều không thể kéo dài hơn. Tôi muốn cô một sự khở đầu mới. Một đầu tóc mới.
Người thợ hớt tóc bắt đầu tạo dáng cho mái tóc mới dựa trên kiểu tóc hiện giờ và cứ mỗi đoạn tóc rơi xuống tôi đều nhìn theo cách nó bị thổi bay dạt trên mặt đất. Đầu tôi bắt đầu nhẹ hơn. Mái tóc từng được nuôi dưỡng từ cái ngày chúng tôi mua giường cũi cho con. Cắt. Mái tóc từng được nuôi dưỡng từ cái ngày chúng tôi sơn phòng để đón bé sơ sinh, những bình sữa, áo yếm, đồ chơi.
Tất cả đều được mua quá sớm, nhưng chỉ vì chúng tôi cảm thấy quá mong chờ.
Cắt.
Mái tóc từng được nuôi dưỡng từ cái ngày chúng tôi chọn tên cho con. Cắt.
Mái tóc được nuôi dưỡng từ cái ngày chúng tôi thông báo về đứa con trong bụng cho bạn bè và gia đình. Cắt.
Cái ngày của lần siêu âm đầu tiên. Cái ngày tôi phát hiện ra rằng mình mang thai. Cái ngày con tôi được tượng hình. Cắt. Cắt. Cắt.
Ký ức với những đớn đau gần đây vẫn còn đọng lại trong tận chân tóc. Tôi phải chờ cho chúng dài ra cho đến khi tôi có thể cắt bỏ hết chúng và sau đó tất cả mọi vết tích sẽ tan biến, tôi sẽ lại tiếp tục đi tiếp cuộc đời mình.
Tôi đến bên chỗ tính tiền khi anh chàng người Mỹ đang trả tiền cắt tóc.
“Mái tóc hợp với cô lắm”, anh nhận xét, thăm dò tôi.
Tôi định kéo mấy sợi tóc ra sau vành tai để giấu vẻ e dè ngượng ngập, nhưng không có gì ở đó cả. Tôi thấy nhẹ hẫng, một cái đầu nhẹ hẫng, tràn ngập cảm giác vui thích, choáng váng với cảm giác vui thích.
“Mái tóc của anh cũng vậy”.
“Cảm ơn cô”.
Anh mở cửa cho tôi.
“Cảm ơn anh”, tôi đáp rồi bước ra ngoài.
“Cô khách sáo quá”, anh nói với tôi.
“Vâng, cảm ơn!”, tôi mỉm cười, “Anh … cũng thế”.
“Cảm ơn”, anh gật đầu.
Chúng tôi bật cười. Chúng tôi cùng nhìn hai chiếc xe taxi đang xếp hàng chờ, và nhìn nhau tò mò. Anh mỉm cười.
“Chiếc thứ nhất hay chiếc thứ hai nhỉ?” anh hỏi.
“Xe của tôi ấy hả?”.
Anh gật đầu. “Cái ông tài xế trên xe tôi không ngừng nói chuyện …”.
Tôi nhìn kỹ cả hai chiếc taxi, thấy bố trong chiếc thứ hai, đang chồm người lên phía trước nói chuyện với người tài xế.
“Chiếc thứ nhất. Bố tôi không ngừng nói chuyện …”.
Anh nhìn chiếc taxi thứ hai – nơi lúc này bố đã tì sát gương mặt vào lớp cửa kiếng và nhìn tôi như thể tôi là “yêu quái hiện hình”.
“Ồ, chiếc thứ hai chứ!”. Anh chàng người Mỹ nói, và bước vào chiếc taxi của anh ta, liếc nhìn lại lần thứ hai.
“Này …”, tôi phản đối, nhìn anh ta bước vào.
Tôi lướt qua chiếc taxi của tôi và cả hai chúng tôi đều kéo cửa xe đóng lại cùng một lúc. Người tài xế taxi và bố nhìn tôi như thể họ vừa nhìn thấy một bóng ma.
“Chuyện gì thế?”, tim tôi đập loạn xạ. “Chuyện gì xảy ra thế? Nói con nghe nào!”.
“Tóc của con …”, bố nói một cách đơn giản nhưng gương mặt thì lộ vẻ thất kinh, “Con giống hệt như một đứa con trai”.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.