Tôi nửa đi nửa chạy theo sau cô gái có bộ tai nghe trên đầu để đến căn phòng màu xanh. Cuối cùng cũng tới nơi với hơi thở hổn hển và thấy bố đang ngồi trên ghế trang điểm, mặt nhìn vào gương, bóng đèn sáng choang, khăn giấy được xếp dưới cổ áo, một cái tách và đĩa nhỏ trên tay, mũi của ông được phủ phấn để chiếu cận cảnh.
“Con đây rồi”, bố nói với một phong thái đàng hoàng đâu ra đấy. “Mọi người, xin giới thiệu đây là con gái tôi. Cô ấy sẽ là người chia sẻ với các bạn về món đồ cổ thân yêu của tôi, món đồ đã lọt vào cặp mắt Michael Aspel”. Đáp lại ông là nhiều tiếng cười bị nén lại. Ông điềm nhiên nhấm nháp tí trà “Có bánh Jaffa ở đằng kia, nếu ông muốn”.
Tôi nhìn xung quanh phòng với niềm thích thú, gật gật đầu, cố nở nụ cười.
Justin ngọ nguậy một cách không thoải mái trên ghế trong phòng chờ của nha sĩ, hai má căng phồng. Anh ngồi giữa hai phụ nữ lớn tuổi, đang nói chuyện về một người tên là Rebecca, nói rằng cô này nên bỏ anh chàng tên Timo- thy.
Im đi, im đi, im đi!
Chiếc tivi đời những năm 70 ở góc phòng, nó được phủ bởi lớp vải ren và hoa giả, cho biết Chương Trình Bán Đồ Cổ sắp bắt đầu.
Justin lầm bầm. “Có ai phiền không nếu tôi đổi kênh?”.
“Cháu đang xem nó”, cậu bé chừng bảy tuổi lên tiếng.
“Đáng yêu quá nhỉ”, Justin cười với cậu bé dù mắt ánh lên tia hậm hực. Anh nhìn mẹ của cậu bé mong tìm đồng minh.
Người mẹ nhún vai. “Nó đang xem mà”.
Thất bại lần nữa.
“Xin lỗi”, Justin cuối cùng nói chen vào hai người phụ nữ bên tay phải và tay trái của anh. “Một trong hai bà có thể đổi chỗ với tôi, để nói chuyện được dễ dàng, riêng tư hơn?”.
“Không sao, đừng quá lo, chẳng có chuyện gì phải giấu diếm. Cậu có thể nghe nếu muốn”.
Cái mùi từ hơi thở của người phụ nữ lớn tuổi nhẹ nhàng bay vào mũi anh lần nữa, cùng với bụi của khăn lau làm anh muốn hắt hơi. Theo cùng là những tiếng cười rúc rích chết tiệt.
“Tôi không nghe lén ai. Mọi người nói chuyện cứ như nhét chữ vào tai tôi.
Và tôi không chắc Charlie hay Gra- ham hay Rebecca mong muốn điều đó!”.
Anh quay mặt đi chỗ khác.
“Ô, Ethel!”, một người bật cười, “Cậu ấy nghĩ mình nói về những người thật!.
Mình mới ngốc làm sao.
Justin quay sang chú ý vào cái tivi ở góc phòng, nơi đang có sáu người khác dán mắt vào.
“Xin chào mừng quý vị đến với Chương Trình Bán Đổ Cổ đặc biệt đầu tiên …”.
Justin thở dài lần nữa.
Cậu bé nháy mắt với anh và với tay chộp lấy cái điều khiển từ xa, mở lớn lên.
” Trước mắt quý vị là tòa nhà Banqueting, London”.
Ồ, tôi đã đến đó. Một ví dụ sống động về kiểu kiến trúc phối hợp Corinthian và Ionic, tạo thành tổng thể hòa hợp.
“Chúng tôi có hơn hai ngàn người tham gia, đến đây từ chín giờ ba mươi sáng, và trong ít phút nữa chúng tôi sẽ đóng cửa, để giới thiệu đến quý vị những món đó tuyệt nhất. Vị khách đầu tiên của chúng tôi đến từ …”.
Ethel chồm người qua Justin và tì cùi chỏ lên đùi anh.
“Vậy đó, Margaret …”.
Anh vươn người tập trung vào chiếc tivi để không phải đối đầu cùng hai người phụ nữ lớn tuổi này.
“Thế hôm nay chúng ta có gì?”, Michael Aspel hỏi. “Trông giống như cái sọt rác được thiết kế đặc biệt”, ông nói trong khi máy quay cận cảnh cái sọt đang để trên bàn.
Tim Justin bắt đầu đập nhanh.
“Chú có muốn cháu đổi kênh không?”, cậu bé tốt bụng bất thình lình, bấm chuyển lần lượt các kênh thật nhanh.
“Không!”. Anh la lên, giọng át luôn cuộc nói chuyện của Margaret và Ethel.
Tay thì vung vào khoảng không như thế có thể ngăn được các tần sóng đổi kênh. Anh quì gối trên thảm, trước cái tivi. Margaretvà Ethel chồm lên rồi im lặng.
“Trở lại, trở lại, trở lại!”. Anh nói lớn với cậu bé.
Môi dưới của cậu bé bắt đầu rưng lên và hốt hoảng nhìn mẹ.
“Anh không cần hét toáng như vậy với nó đâu”, người mẹ ôm cậu bé vào lòng.
Anh chộp cái điều khiển từ tay cậu bé và nhanh chóng bấm chuyển kênh trở lại. Anh dừng lại khi thấy Joyce cận cảnh, hai mắt ngập ngừng nhìn qua phải qua trái như thể cô mới vừa rớt vào chuồng cọp Bengal ngay giờ ăn.
Tại Trung Tâm Dịch Vụ Tài Chính Ai- len, Frankie cũng đang chạy đi tìm một chiếc tivi. Cô tìm thấy một cái, xung quanh là hàng tá người đang nghiên cứu các con số chạy đua trên màn hình.
“Xin lỗi! Cho tôi qua!”, cô la lên, vạch đám đông, bay tới bên chiếc tivi và bắt đầu bấm nút điều khiển. Xung quanh vang lên nhiều tiếng bực mình.
“Tôi chỉ xin một phút, thị trường sẽ không sụp đổ chỉ trong vòng vài phút đâu”. Cô bấm tiếp và tìm được bố con Joyce đang trực tiếp trên BBC.
Cô thở hổn hển, đưa hai tay lên miệng. Cô cười và ném nắm đấm về phía màn hình. “Có thế chứ, Joyce!”.
Nhóm người xung quanh cô nhanh chóng tản đi tìm cái màn hình khác, trừ một người đàn ông có vẻ thích thú với kênh này nên quyết định ở lại xem.
“Ô, món đồ đẹp quá!”, ông bình luận, dựa người lên cái bàn và khoanh tay lại.
“Ừm …”, Joyce đang nói, “Chúng tôi tìm ra nó … ý tôi là chúng tôi đặt nó, đặt món đồ đẹp lạ thường … à, sọt … gỗ, bên ngoài nhà chúng tôi. Ồ, không phải bên ngoài”, cô nhanh chóng rút lời khi thấy phản ứng của người đánh giá.
“Bên trong. Chúng tôi đặt nó bên trong hiên để tránh mưa gió, ông thấy không. Để dù vào thế này …”.
“Vâng, nó cũng có thể sử dụng để đựng dù”, giám định viên nói.
“Ở đâu mà cô có nó?”.
Miệng của Joyce mở ra đóng lại khoảng vài giây. Người bố nhảy vào. Ông đứng thẳng với hai ngón tay móc vào thắt lưng. Cằm nhô ra, mắt sáng. Ông phớt lờ chuyên gia và lấy giọng trang trọng trả lời trực tiếp Michale Aspel.
“Ơ, Michael, tôi có cái này từ ông cố Joseph Conway, làm nông ở Tipperary.
Ông cố cho ông nội Shay, cũng làm nông. Ông nội tôi cho bố tôi Pađy- Joe, làm nông ở Cavan và khi bố tôi mất, tôi giữ nó”.
“Tôi hiểu rồi. Ông có biết ông cố ông có nó từ đâu không?”.
“Có thể ông ấy ăn cắp nó từ Anh”, người bố đùa và là người duy nhất cười.
Joyce thúc cùi chỏ vào bố, Frankie khịt khịt mũi, và trên sàn nhà, trước cái tivi trong phòng chờ nha sĩ ở London, Justin ngửa đầu ra sau cười lớn.
“Lý do tôi hỏi bởi vì đó là câu chuyện khó tin về món đố này. Nó là món đồ hiếm thời Nữ hoàng Victoria”.
“Tôi thích làm vườn, Michael”. Người bố ngắt lời chuyên gia, “ông thích không?”.
Michael cười với ông một cách lịch sự và chuyên gia tiếp tục, “Tấm bảng hiệu được điêu khắc thủ công bằng gỗ đen thời Victoria, được gắn cả bốn bên”.
“Kiểu vùng quê Anh hay Pháp, cô nghĩ sao?”. Người đàn ông đang xem cùng Frankie hỏi cô.
Cô lờ đi tập trung vào Joyce.
“Bên trong trông giống như lớp thiếc, trong điều kiện hoàn hảo, trang trí điêu khắc công phu trên gỗ cứng. Chúng ta có thế thấy ở đây, hai phía có chủ đề cây cỏ và hai phía còn lại có hình dáng động vật, một cái đầu sư tử, và hình sư tử đầu chim. Rất ấn tượng và chắc chắn là món đồ tuyệt vời để đặt trước hiên nhà”.
“Đáng giá một vài đồng bảng Anh, phải không?”. Người bố bông lơn, mất đi vẻ trang trọng ban đầu.
“Chúng ta sẽ đi đến phần định giá sau”, chuyên gia nói. “Nó vẫn còn rất tốt, đáy bằng gỗ, không bị nứt hay hư hỏng gì phía bên trong, có lớp thiếc bao bên trong, tay cầm không bị sứt mẻ gì. Ông nghĩ nên đánh giá bao nhiêu?”.
“Frankie!”.
Frankie nghe tiếng sếp gọi từ phòng khác. “Chuyện gì lộn xộn về cái màn hình vậy?”. Cô đứng dậy, quay lưng lại, cố che cái tivi trong khi cố gắng bấm trở về kênh cũ.
“A”, người đồng nghiệp tặc lưỡi. “Họ sắp công bố giá”.
“Bước ra”, sếp chau mày.
Frankie chuyển sang kênh dữ liệu thị trường chứng khoán. Cô cười rạng rỡ, khoe cả hàm răng và sau đó đi về bàn của mình.
Trong phòng chờ nha sĩ, Justin dán mắt vào tivi, dán mắt vào gương mặt của Joyce.
“Cô ta là bạn của cậu à?”. Ethel hỏi.
Justin nhìn kỹ gương mặt Joyce và cười:
“Vâng, cô ta là bạn tôi. Tên cô ta là Joyce”.
Hai người phụ nữ ô, a lên ầm ĩ.
Trên màn hình, ông bố – Justin cho là như vậy – quay sang Joyce nhún vai.
“Nói sao con? Bao nhiêu?”.
Joyce cười mỉm. “Con không biết!”.
“Khoảng một ngàn năm trăm đến một ngàn bảy trăm bảng Anh?”, chuyên gia hỏi.
“Bảng Anh?”, ông già hỏi sửng sốt.
Justin cười.
Máy quay cận cảnh Joyce và gương mặt bố cô. Cả hai đều kinh ngạc, sững sờ, không nói nên lời nào.
“Bây giờ có phản hồi đáng chú ý”, Michael cười. “Tin tốt lành cho bàn này, nào hãy đến bàn đồ sứ để xem người sưu tập nào có được may mắn”.
“Justin Hitchcock”, tiếp tân thông báo.
Phòng im lặng. Mọi người quay sang nhìn nhau.
“Justin”, cô lặp lại, nâng cao giọng.
“Chắc cậu này rồi”, người phụ nữ nói. Bà sẵn chân đá nhẹ vào anh. “Cậu là Justin?”.
“Ai đó đang yêu, ố ô …”. Một phụ nữ hát trong khi người kia chun mũi làm động tác đang hôn.
“Louise”, người phụ nữ nói với người tiếp tân, “Tại sao tôi không vào được chứ, cậu này phải chạy đến tòa nhà Banqueting để gặp cô gái kia rồi”. Bà duỗi chân trái ra thư giãn.
Justin đứng dậy, phủi bụi tấm thảm dính trên quần.
“Tôi không biết tại sao cả hai bà đều lớn tuổi mà lại chờ như thế. Bà nên để răng lại, và quay lại sau khi nha sĩ làm xong”.
Anh hài hước đùa trước khi định rời phòng nha sĩ …