Cảm Ơn Ký Ức

Chương 29



Justin nhìn quanh phòng xem có cái gì để ngồi không. Anh kéo một thùng sơn to đùng lại và ngồi xuống, không để ý đến cả một vòng sơn trắng còn ướt quanh nắp thùng.

“Al, Doris nói cái gì vậy? Cái gì mà tháng tới em sẽ chết”.
“Không, không, không”. Al cười rũ. “Cô ấy nói, biết đâu là sẽ chết. Anh thấy không, rõ ràng cách nói này khác hẳn mà. Này, anh nhấm nháp chút này đi anh trai. Tốt cho anh lắm đấy. Cạn nào!”. Al dốc ngược chai của mình và uống hết phần bia cuối cùng trong đó.
“Khoan đã, khoan đã. Al, em đang nói về chuyện gì mới được? Có chuyện gì em không nói với anh phải không? Bác sĩ nói gì?”.
“Bác sĩ nói với em chính xác những điều em đã nói cho anh nghe hai tuần trước. Nếu có bất kỳ thành viên nào trong gia đình chúng ta từng mất vì bệnh tim trong giai đoạn còn trẻ, ví dụ nam dưới năm mươi lăm tuổi, thì những người còn lại tiềm ẩn nguy cơ mắc phải bệnh mạch vành”.
“Em có bị cao huyết áp không?”.
“Chút ít thôi”.
“Em có bị cholesterol cao không?”.
“Rất nhiều”.
“Thế thì, tất cả việc em phải làm là thay đổi lối sống, Al. Nó không có nghĩa là em sẽ bị đánh ngã giống như … giống như …”.
“Bố?”.
“Không”. Anh nhíu mày và lắc đầu.
“Bệnh mạch vành ở tim là nguyên nhân số một gây chết người ở Mỹ, với cả nam lẫn nữ. Cứ mỗi 33 giây, lại có một người Mỹ phải chịu đựng một số loại triệu chứng của bệnh mạch vành, và hầu như cứ mỗi phút lại có ai đó bị chết đi vì điều ấy. Anh nhìn lên cái đồng hồ của ông cố ngoại bị che mất một nửa trong tấm vải phủ đầy bụi bặm. Từng phút một đang trôi qua. Al ôm lấy quả tim của mình và bắt đầu rên. Rồi những tiếng rên ồn ào nhanh chóng biến thành tiếng cười.
Justin tròn xoe mắt. “Ai nói với em những điều vớ vẩn ấy?
“Những tài liệu in thành tờ rơi ở phòng khám của bác sĩ nói thế”.
“Al, em sẽ không bị đau tim đâu”.
“Tuần tới là sinh nhật lần thứ bốn mươi của em”.
“Anh biết”. Justin đập tay vào đầu gối, vui vẻ. “Thế thì chúng ta sẽ phải tổ chức một bữa tiệc lớn thôi”.
“Hồi bố mất, bố cũng đúng chừng này tuổi”, anh cúi nhìn xuống phần nhãn và lớp bên ngoài của chai bia.
“Những chuyện này là thế nào?”, giọng nói của Justin chợt nhỏ nhẹ hơn.
“Khỉ thật, em nói anh nghe xem Al, tất cả những chuyện này là thế nào? Tại sao em không nói gì đó sớm hơn?”.
“Em chỉ nghĩ là em nên dành nhiều thời gian bên anh, trước khi anh biết đấy, trong trường hợp …”, mắt Al bỗng rưng rưng và anh vội nhìn đi nơi khác.
Nói cho cậu ấy biết sự thật đi.
“Al, nghe anh nói này, có một việc em cần phải biết”. Giọng Justin rưng rưng. Anh tằng hắng mấy lần, cố gắng kiềm chế cảm xúc.
Mình chưa từng bao giờ nói cho ai nghe cả.
“Bố phải chịu đựng một áp lực khổng lồ trong công việc. Ông đã trải qua hàng loạt khó khăn, về tài chính, và mặt khác bố đã không nói với bất kỳ ai cả.
Không ai, kể cả mẹ”.
“Em biết, Justin. Em biết”.
“Em biết?”.
“Vâng, em biết điều đó. Bố đâu có rơi vào cái chết mà không có lý do. Bố đã căng thẳng quá mức chịu đựng. Và em không … Em biết thế. Nhưng ngay từ khi em còn là một đứa trẻ, cái cảm giác này đã bao trùm lấy em, rằng ngày nào đó nó cũng sẽ xảy ra với em. Nó nhảy nhót trong đầu em lâu đến mức em có thể nhớ rõ và bây giờ, trước ngày sinh nhật của em tuần tới, em lại không có được vóc dáng gọn gàng … Mọi thứ trong công việc thì quá chừng bận rộn, em lại không chăm sóc bản thân mình. Em không bao giờ có thể làm điều đó như anh, anh biết không?”.
“Này, em đâu có cần phải giải thích điều đó với anh”:
“Nhớ cái ngày chúng ta đã trải qua với bố trên bãi cỏ trước nhà không? Với những cái bình tưới ấy … Phải đến hàng giờ trước khi mẹ tìm thấy bố … Anh nhớ cả nhà mình đã chơi đùa như thế nào không?”.
“Chúng ta đã có những khoảng thời gian tuyệt diệu bên nhau”, Justin mỉm cười, cố ngăn những giọt nước mắt.
“Anh nhớ không?”, Al cười lớn.
“Giống như mới vừa hôm qua …”, Justin nói.
“Bố đã giữ cái vòi và phun nước vào cả hai anh em mình. Dường như ông cảm thấy chuyện đó cực kỳ hài hước”. Al cau mày trong những ký ức lộn xộn và nghĩ một lát, trước khi nụ cười quay trở lại.
“Bố mang về cho mẹ một bó hoa to đùng, anh nhớ mẹ cài một bông thật lớn lên tóc không?”.
“Bông hoa hướng dương”. Justin gật đầu, thêm vào.
“Hôm đó trời nóng khủng khiếp. Anh nhớ nó nóng đến thế nào không?”.
“Nhớ chứ”.
“Bố đã xắn quần lên tận đầu gối, cởi cả giày vớ ra. Cỏ thì ướt đẫm nước. Bàn chân bố xục trong lớp cỏ. Bố cứ thế đuổi theo chúng ta, chạy vòng vòng, vòng vòng …”. Al cười xa xôi. “Đó là lần cuối cùng em nhìn thấy bố”.
Đó không phải lần cuối cùng của anh!
Ký ức Justin lóe lên hình ảnh bố anh đóng lại cánh cửa phòng khách. Justin đã chạy vào nhà từ sân trước lên phòng tắm, tất cả những trò chạy chơi tưng bừng với vòi nước xịt khiến anh lúc đấy hay còn là một cậu bé, thấy mình muốn nổ tung. Tất cả mọi thành viên khác trong gia đình, theo anh biết, đều vẫn còn ở bên ngoài chơi đùa. Anh có thể nghe tiếng mẹ chạy đuổi theo Al, chọc ghẹo Al.
Và Al, lúc đó chỉ mới năm tuổi, vừa cười vừa kêu thét lên. Nhưng khi anh xuống cầu thang, anh để ý rằng bố đi ra khỏi bếp, xuống tiền sảnh. Justin, muốn nhảy ra làm bố ngạc nhiên, bèn núp xuống và nhìn bố từ phía sau thành cầu thang.
Nhưng anh nhận ra có cái gì đó trong tay ông. Anh nhìn thấy một cái chai, chứa chất lỏng gì đó, cái chai luôn được khóa kỹ trong ngăn tủ nhà bếp và chỉ lấy ra trong những dịp đặc biệt khi gia đình bên nội vượt quãng đường dài từ Ai- len đến thăm. Khi tất cả mọi người uống chai này, họ đều thay đổi, họ hát những bài hát mà Justin chưa bao giờ nghe trước đó nhưng bố anh thì biết rõ từng từ, họ cười lớn, kể những câu chuyện và đôi khi khóc. Anh không chắc tại sao cái chai đó bây giờ lại trong tay bố. Hay là bố muốn hát, muốn cười, muốn kể những câu chuyện trong hôm nay? Hay là bố muốn khóc?
Kế đó, Justin nhìn thấy một lọ thuốc cũng đang trong tay bố nữa. Anh biết đấy là thuốc, bởi vì chúng nằm trong một cái hộp giống như cái hộp mà bố mẹ hay lấy thuốc uống mỗi khi bị ốm. Anh hi vọng bố không cảm thấy “bị ốm” lúc này, và anh hi vọng ông không muốn khóc. Anh nhìn theo khi ông đóng cửa lại sau lưng, vời những viên thuốc và chai rượu trong tay. Lẽ ra anh nên biết rằng bố định làm gì khi đó, nhưng anh đã không biết.
Cậu bé chín tuổi Justin chẳng bao giờ nghe biết chuyện gì tiếp theo. Anh vẫn nấp ở trên cầu thang, đợi bố đi ra đi anh có thể nhảy ra làm bố bất ngờ. Khi thời gian cứ thế trôi qua, anh bắt đầu cảm thấy có điều gì không ổn. Nhưng anh không biết tại sao anh có cảm giác ấy. Anh cũng không muốn phá hỏng dự tính nhào ra ôm bố để bố bất ngờ bằng việc đi kiểm tra xem bố thế nào.
Vài phút mà lâu như hàng giờ. Không có gì cả ngoài sự im lặng từ phía sau cánh cửa đóng kín. Justin nuốt cổ họng khô khốc và đứng dậy. Anh vẫn có thể nghe Al đùa giỡn la hét bên ngoài. Anh vẫn còn nghe tiếng Al cười khi anh đi vào trong phòng và nhìn thấy hai bàn chân xanh lét trên sàn. Anh nhớ sâu sắc cái hình ảnh hai bàn chân ấy, bố nằm trên sàn, như một người khổng lồ màu xanh. Anh nhớ đã theo những bàn chân ấy và tìm thấy bố nằm trên sàn, nhìn bất động lên trần nhà, không còn sự sống.
Anh không nói gì cả. Không gào thét. Không chạm vào ông. Không hôn ông.
Không cố gắng giúp ông. Bởi vì mặc dù anh không hiểu nhiều lắm vào thời gian ấy, nhưng anh đã biết rằng quá trễ để giúp rồi. Anh chỉ chậm chạp quay ra khỏi phòng, đóng cánh cửa lại sau lưng và chạy ra ngoài bãi cỏ với mẹ và em trai mình.
Họ đã có năm phút với nhau. Năm phút của mọi thứ vẫn chính xác là như cũ.
Anh chín tuổi. Vào một ngày nắng đẹp, với bố mẹ và đứa em trai. Và anh đã hạnh phúc. Và mẹ đã hạnh phúc. Và những người hàng xóm đã mỉm cười với anh, bình thường như họ vẫn làm với mọi đứa trẻ khác. Tất cả thức ăn của bữa tối đều được chính mẹ nấu cho. Và khi anh không ngoan ở trường, thầy cô lại hét toáng lên với anh, như họ nên làm thế.
Năm phút của mọi thứ vẫn chính xác là như cũ, cho đến khi mẹ anh đi vào nhà và sau đó tất cả mọi thứ hoàn toàn khác biệt, tất cả mọi thứ đều thay đổi.
Năm phút sau, anh không còn chín tuổi. Không còn với bố mẹ và đứa em trai.
Anh đã không còn hạnh phúc. Mẹ đã không còn hạnh phúc. Những người hàng xóm mỉm cười với anh với nỗi buồn rầu giấu trong đáy mắt khiến anh ước giá họ đừng mỉm cười thì hơn. Tất cả những gì anh ăn đều do những phụ nữ sống trên cùng con đường mang tới trong hộp giấy những người luôn trông có vẻ buồn buồn – nhằm bày tỏ sự chia sẻ. Và khi anh nghịch phá gì đó ở trường, thầy cô vẫn chỉ nhìn anh với cùng một gương mặt. Tất cả mọi người đều có cùng một gương mặt như nhau. Cảm thông, thương cảm. Năm phút anh cố kéo thêm không đủ.
Mẹ nói với mọi người rằng bố đã bị một cơn đau tim. Bà nói với tất cả những người khác trong gia đình và mọi người đến thăm rằng cơn đau tim tới khi bố ăn một miếng bánh gì đấy.
Justin không bao giờ cho phép mình nói ra cho bất kỳ ai rằng anh biết sự thật. Nửa phần vì anh muốn tin vào lời nói dối và nửa phần vì anh nghĩ mẹ anh cũng bắt đầu tin vào điều bà tự nói dối ấy. Thế là anh giữ nó cho riêng mình.
Anh không nói với cả Jennifer, bởi vì anh sợ nói điều đó ra có thể làm nó trở thành sự thật. Anh không muốn công nhận bố anh đã chết bằng cách ấy. Và bây giờ, khi mẹ đã qua đời, anh trở thành người duy nhất biết sự thật về bố anh.
Câu chuyện về cái chết của bố đã được nói dối, được bịa đặt để giúp họ vượt qua đám mây u ám bao phủ. Thế nhưng, câu chuyện ấy như một gánh nặng với Justin. Anh muốn nói với Al sự thật ngay bây giờ, anh đã thật sự muốn làm điều đó. Nhưng làm thế nào được? Chắc chắn biết sự thật thì còn tệ hơn nhiều, và anh phải giải thích thế nào, tại sao anh giữ nó trong lòng sau ngần ấy năm …?
Song, sau đó hẳn là anh không phải mang tất cả gánh nặng trên vai lâu hơn. Có lẽ cuối cùng đó sẽ là chút giải thoát cho anh. Nó có thể giúp làm tan biến đi nỗi lo sợ về cơn đau tim của Al và họ có thể cùng giải quyết với nhau chuyện đó.
“Al, có một chuyện này anh phải nói với em”, Justin bắt đầu.
Đột nhiên, tiếng chuông cửa vang lên. Một cái bấm chuông dứt khoát, rất mạnh cắt ngang ý nghĩ của cả hai người, phá vỡ khoảnh khắc im lặng như một nhát búa tạ đập vào cửa kính. Tất cả mọi suy nghĩ của họ nãy giờ vỡ tan tành và rơi loảng xoảng từng mảnh nhỏ trên nền đất.
“Ai bấm chuông thế nhỉ?”. Doris kêu lên, phá vỡ sự im lặng.
Justin đi ra cửa, với một vệt sơn hình tròn màu trắng in trên quần phía đằng sau. Cánh cửa đã được khép hờ, và anh kéo nó mở rộng hơn. Phía trước anh, trên hàng rào, treo một túi giặt ủi sạch. Những bộ vest của anh, những chiếc sơ mi và áo thun lót bên trong đều được phủ riêng trong từng lớp nilon. Không có ai ở đây. Anh bước ra ngoài và chạy lên vỉa hè để xem ai đã để chúng lại đó, nhưng không có ai cả. Bãi cỏ phía trước trống trơn.
“Ai thế anh?”, Doris hỏi lớn.
“Không có ai cả”, Justin đáp, khó hiểu. Anh tháo cái móc túi giặt ủi của anh trên hàng rào xuống và mang nó vào bên trong.
“Anh định nói với em là mấy bộ áo này biết tự nhấn chuông cửa hả?”, Doris hỏi, vẫn còn đầy vẻ giận dữ.
“Anh không biết. Thật lạ! Bea dự tính sẽ đi lấy những thứ này vào ngày mai.
Anh đâu có đặt hàng chỗ dịch vụ giặt ủi bảo họ mang tới tận nhà”.
“Có lẽ đó là dịch vụ giao hàng đặc biệt, dành cho những khách hàng tiềm năng, vì nhìn chừng này áo quần thì em đoán chắc là họ đã giặt ủi hết cả tủ quần áo của anh đấy”. Cô nhìn anh phân loại quần áo với vẻ ngán ngẫm.
“Ừ”, và anh đánh cuộc dịch vụ giao trả quần áo tại nhà này sẽ kèm theo một hóa đơn chóng mặt, anh lẩm bẩm.
“Anh đã có chút ít xào xáo với Bea trước đó, có lẽ nó làm thế này thay một lời xin lỗi”.
“Ồ, anh đúng là một người bướng bỉnh không chịu nổi”.
Doris trợn mắt. “Có khi nào anh chịu nghĩ, dù chỉ một giây rằng anh mới là người phải nói lời xin lỗi?”.
Justin nheo mắt nhìn cô. “Em đã nói với Bea phải không?”.
“Ơ nhìn nè, có một cái bì thư bên mặt này”, Al chỉ tay, cắt ngang để khỏi phải bắt đầu một cuộc chiến mới.
“Hóa đơn của anh đó”, Doris cười lớn.
Tim Justin đột nhiên thót lại khi anh bắt gặp cái bì thư quen thuộc. Anh ném đống quần áo xuống trên tấm vải lấm bụi và xé toạc cái phong bì.
“Cẩn thận chứ!”, Doris nhặt những mảnh giấy lên.
Anh mở phong bì, nuốt nước bọt một cách khó khăn, đọc mẩu giấy kèm theo.
“Viết gì trong ấy thế?”, Al hỏi.
“Chắc phải là một cái hóa đơn mắc phát khiếp, nhìn mặt anh ấy kìa!”, Doris trêu chọc. “Hoặc là một lá thư nài nỉ. Có gì không ổn với chúng à? Họ muốn bao nhiêu?”.
Justin lục lọi, lấy ra tấm thiệp anh nhận được trên giỏ bánh nướng xốp trước đó. Rồi anh giữ hai tấm thiệp gần nhau để họ có thể đọc trọn vẹn câu. Từng chữ một trên đó làm anh lạnh cả sống lưng.
Cảm ơn … Đã cứu sống cuộc đời tôi!

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.