Cảm Ơn Ký Ức

Chương 31



Bảy giờ mười lăm sáng hôm sau, trước khi rời căn hộ để đi làm, Justin đứng đĩnh đạc ở cửa trước, đặt tay lên nắm cửa.

“Anh Justin, Al đâu rồi? Anh ấy không có ở trên giường khi em thức dậy”.
Doris ào ra, nhìn quanh quất. Cô vẫn còn đang mặc áo choàng ngủ và mang dép lê sử dụng trong nhà.
“Anh đang làm cái quái gì thế?”.
Justin đặt một ngón tay lên môi, ra dấu cho cô im lặng, hất đầu về phía cánh cửa.
“Có người làm cái quái gì ngoài ấy à?”, cô thì thầm đầy phấn khích, đá luôn cả đôi dép lê ra và rón rén như một nhân vật trong phim hoạt hình, đi bằng đầu ngón chân để nhập bọn cùng anh.
Anh gật đầu, hào hứng.
Họ ghé tai vào sát trên cửa và Doris tròn xoe mắt. “Em nghe rồi!”, cô lúng búng trong miệng.
“Anh đếm đến ba nhé!”. Anh thì thào và cả hai cùng đếm. Một, hai … Anh đẩy cửa mở ra đột ngột với tất cả sức mạnh. “A, bắt được rồi nhé!”, anh hét lên.
“Aaaaaaaa!”, người đưa thư hoảng sợ hét toáng lên, đánh rơi cả lá thư dưới chân Justin. Ông ném một cái gói vào Justin và thủ ngay một cái gói khác lên đầu phòng thủ.
“Aaaaaaaaa!”, đến phiên Doris hét.
Justin xuýt xoa vì bị gói bưu phẩm ném trúng chân. Anh quỳ xuống kiểm tra đầu gối, gương mặt đỏ bừng lên và hơi thở hổn hển trong không khí.
Tất cả đều ôm lấy ngực, đau đớn.
Người đưa thư vẫn co rúm người lại, vẫn che đầu bằng một gói bưu phẩm.
“Justin”, Doris nhặt lá thư lên và vung tay đánh Justin một cái, “Anh ngốc vừa thôi! Đó là một người đưa thư mà!”.
“Ừ”, anh tằng hắng giọng tạo nên những tiếng khó nghe, “Anh thấy rồi!”.
Mất vài giây để định thần lại chính mình. “Được rồi, thưa ông, ông có thể hạ cái gói bưu phẩm của ông xuống rồi. Tôi xin lỗi vì đã làm ông hoảng sợ!”.
Người đưa thư từ từ hạ cái gói xuống, vẫn còn chết khiếp không hiểu chuyện gì đã xảy ra. “Chuyện quái gì thế?”.
“Tôi đã nghĩ ông là một người khác. Tôi xin lỗi. Tôi đã chờ đợi … một chuyện khác”. Anh nhìn những lá thư rơi vương vãi trên sàn. Các hóa đơn.
“Không còn cái gì khác cho tôi nữa sao?”.
Cánh tay trái anh lại bắt đầu làm cho anh nổi cáu lần nữa. Ngứa ran như thể bị muỗi đốt. Anh bắt đầu gãi. Ban đầu là gãi nhè nhẹ, sau đó, anh vỗ bôm bốp vào chỗ gập cánh tay bên trong, cho bớt ngứa. Cơn ngứa càng lúc càng lan rộng ra, anh phải dùng cả móng tay cào cào vào da mình, hết lần này đến lần khác.
Những giọt mồ hôi lại ròng ròng nhỏ ra từ trán.
Nhân viên bưu điện lắc đầu, quay lưng bước đi.
“Không có ai gửi cái gì cho tôi sao?”. Anh bước nhanh lại gần hơn, vô tình tạo một cảm giác đe dọa không hề cố ý.
“Không, tôi đã nói là không”. Người đưa thư vội vàng chạy biến đi.
Justin nhìn theo, cảm thấy rất bối rối.
“Để ông ta một mình đi. Trời đất, anh gần như làm ông ta lên cơn đau tim đấy!”. Doris tiếp tục nhặt những lá thư lên. “Nếu hồi nãy anh phản ứng như thế với đúng người cần tìm, anh cũng sẽ làm họ sợ chết khiếp. Nếu anh gặp đúng người, em khuyên anh nên nghĩ lại về cái cách thức “A, bắt được rồi!” vừa rồi của mình”.
Justin kéo tay áo sơ mi lên, kiểm tra cánh tay của mình, mong tìm thấy một cái mụn đỏ hay một vết phát ban nào đấy nhưng không có gì trên da anh ngoài những vết cào tự anh gây nên.
“Anh bị gì thế?”, Doris nheo mắt.
“Không!”.
Cô lê bước trở lại vào trong bếp với những tiếng tằng hắng. “Al?”, giọng cô vang vang trong bếp. “Anh đâu rồi?”.
“Cứu với! Cứu với! Ai cứu với!”.
Đột nhiên, họ nghe thấy tiếng Al, nghèn nghẹn như thể miệng anh bị nhét cả một miếng giẻ vào.
Doris thở hổn hển, “Anh hả?”. Justin nghe tiếng cửa tủ lạnh mở. “Al”, cô đút đầu vào tủ lạnh. Cô quay trở ra phòng khách lắc đầu, báo với Justin sự thật rằng chồng mình không hề … ở trong tủ lạnh.
Justin tròn mắt. “Cậu ấy ở bên ngoài, Doris”.
“Vì chúa, anh hãy ngừng đứng đó nhìn em mà hãy giúp anh ấy?”.
Anh mở cửa và Al, đang ngồi thụp trên đất, ngay chỗ mấy bậc thềm. Chiếc áo thun mỏng đẫm mồ hôi.
Doris và Justin đều chạy ngay tới. Cô vợ quỳ xuống. “Anh có ổn không, anh yêu? Anh bị ngã bậc thềm à?”.
“Không”, anh trả lời yếu ớt, cằm chạm vào ngực.
“Anh nói “không” nghĩa là anh không thấy ổn hay anh nói “không” là anh không ngã bậc thềm?”, cô hỏi.
“Cái đầu tiên”, anh nói với vẻ kiệt sức. “À không, cái thứ hai. À gượm đã, cái đầu tiên là gì?”.
Doris hét lên với anh như thể anh bị điếc, “Cái đầu tiên là anh có ổn không?
Cái thứ hai là anh có bị ngã từ bậc thềm xuống không?”.
“Không”, anh đáp, ngửa đầu ra sau tựa vào tường.
“Không cái gì mới được? Em gọi xe cấp cứu nhé, hay anh cần một bác sĩ”.
“Không”.
“Không cái gì, cưng? Thôi nào, anh đừng có nhắm mắt lại đấy nhé, đừng có đi đến nơi nào khác đấy”, cô vỗ vỗ vào mặt chồng. “Anh phải giữ cho mình tỉnh đấy!”.
Justin đứng dựa vào khung cửa, khoanh tay nhìn cả hai. Anh biết rằng em trai của mình ổn, vấn đề duy nhất của cậu ấy chỉ là thiếu vận động rèn luyện thể dục thôi. Anh đi vào nhà bếp lấy ít nước cho Al.
“Tim em …”, Al nói với vẻ hoảng sợ khi Justin quay vào. Hai bàn tay anh ta cào cào trên ngực và hơi thở thì hổn hển. Đầu anh ta ngước hẳn lên trên và há miệng nuốt lấy nuốt để không khí, như một con cá vàng khi chạm đến mặt nước trong bể bơi để bắt thức ăn.
“Anh có đang bị đau tim không đấy?”, Doris kêu thất thanh.
Justin thở dài, “Cậu ấy không phải đang bị đau t …”.
“Ngừng lại, Al!”. Justin bị cắt ngang câu nói vì tiếng thét của Doris.
“Anh không có bị đau tim đấy chứ, anh có nghe thấy em không?”. Cô vớ lấy một tờ bào nằm trên sàn, đánh đánh Al và nhấn mạnh từng chữ. “Anh. Đừng.
Có. Nghĩ. Đến. Chuyện. Chết. Trước. Em. Al. Hitchcock”.
“Á …”, Al ôm lấy cánh tay mình. “Đau quá!”.
“Này, này, này!”. Justin phá vỡ sự hỗn loạn. “Đưa anh tờ báo, Doris”.
“Không!”.
“Em lấy nó ở đâu thế?”. Anh cố chộp nó khỏi tay cô nhưng cô đã nhanh nhẹn né được.
“Nó ở ngay đây, bên cạnh Al”. Cô nhún vai. “Thằng bé phát báo mang đến”.
“Họ chẳng có thằng bé phát báo nào ở gần đây cả”, anh giải thích.
“Thế thì em đoán đó là báo của Al”.
“Có một cốc cà phê hộp nữa”, Al – cuối cùng đã lấy lại được hơi thở của mình, xoay xở nói.
“Một cốc cà phê gì?”. Doris gào lớn. Cánh cửa sổ bên căn hộ của người hàng xóm ở tầng trên bị gió thổi đập vào tạo nên một tiếng rầm lớn. Nhưng điều đó không ngăn được Doris. “Anh đã mua cà phê?”. Cô bắt đầu phát vào mông anh ta lần nữa với tờ báo trong tay. “Không phải hỏi tại sao anh suýt chết nữa!”.
“Này …”, Al choàng cánh tay che người để “bảo vệ” mình khỏi những cú đánh của Doris. “Đâu phải của anh đâu. Nó nằm ngoài cửa với một tờ báo khi anh chuẩn bị vào nhà”.
“Nó là của anh”. Justin chộp lấy tờ báo khỏi tay Doris và cả ly cà phê hộp nằm trên sàn, bên cạnh Al.
“Không có mẩu giấy nào kèm theo cả!”. Cô nheo mắt nhìn hai anh em, từ người này qua người khác.
“Kệ anh …”. Justin càu nhàu, giũ giũ tờ báo với hi vọng sẽ có một mẩu giấy nào đó rơi ra. Anh kiểm tra lại cốc cà phê để tìm lời nhắn gửi cho mình. Không có gì cả. Anh vẫn chắc nó dành cho anh, và người mang nó để ở đây chắc hẳn chưa thể đi xa được. Anh tập trung nhìn vào trang nhất. Trên những dòng chữ nổi bật, ở một góc nhỏ của trang, anh chú ý đến một lời hướng dẫn, “Trang 42”.
Anh không thể lật nhanh ra trang 42 được vì phải đánh vật với tờ báo khổ to vật vã để tìm đúng thứ tự. Cuối cùng, anh cũng sắp xếp được mọi thứ có hệ thống từ trên xuống dưới. Anh lướt qua những mẩu quảng cáo và những lời chúc mừng sinh nhật rồi gấp tờ báo lại, hòa cùng với Doris để mắng mỏ, phàn nàn Al về tội anh ta cứ thích nạp chất caffein vào người trong khi bị dị ứng với nó.
“Người đã nhận máu, mãi mãi biết ơn và ao ước được nói lời cảm ơn với Justin Hitchcock, người hiến máu và là người anh hùng, đã cứu sống cuộc đời tôi. Xin cảm ơn!”.
Anh ngửa đầu ra sau cười lớn. Cả Doris lẫn Al đều nhìn anh đầy vẻ ngạc nhiên.
“Al”, Justin tự hạ thấp mình bằng cách quỳ xuống bên cạnh cậu em trai.
“Anh cần em giúp anh, bây giờ”. Giọng anh đầy vẻ vội vã, những âm điệu lên xuống đầy phấn khích. “Em có nhìn thấy bất kỳ ai khi em chạy bộ trở về nhà không?”.
“Không”. Al lắc đầu đầy mệt mỏi. “Em không thể nghĩ được”. “Nghĩ đi!”.
Doris vỗ vỗ vào mặt chồng nhè nhẹ.
“Không cần làm vậy đâu, Doris”.
“Họ làm như vậy trong phim mà, khi họ cần tìm kiếm thông tin ấy. Nào, nói cho anh ấy nghe đi, cưng”. Cô thúc khuỷu tay vào anh nhẹ nhàng hơn.
“Em không biết”, Al rên rỉ.
“Anh làm em ốm mất thôi”. Doris gầm lên vào tai chồng.
“ói chân thành nhé Doris, cách đó thật sự không giúp được đâu!”.
“Được thôi, cô khoanh tay lại, “Nhưng nó có tác dụng trong phim Horatio mà!”.
“Ngay khi về đến nhà, em đã không thể thở được rồi, đừng nói chi là thấy.
Em không nhớ ai cả. Xin lỗi, anh trai. Em thấy sợ. Tất cả những cái đốm đen này nhảy múa trước mắt em và em đã không thể thấy cái gì khác hơn. Em hoa mắt choáng váng, và …”.
“Thôi được”. Justin nhổm người dậy, chạy nhanh ra những bậc thang phía trước cổng vườn. Anh chạy băng qua cổng xe vào và nhìn ngược nhìn xuôi cả con đường. Bây giờ, nó đang trở nên đông đúc. Đã 7h30 và có nhiều người rời nhà, đến chỗ làm.
“CẢM ƠN!”. Justin hét to bằng hơi từ tận đáy buồng phổi của mình. Giọng nói của anh vỡ ra trong yên lặng. Một vài người quay lại nhìn anh nhưng hầu hết vẫn giữ nguyên đầu của họ cúi thấp khi cơn mưa phùn của tháng Mười ở London đang bắt đầu lắc rắc rơi xuống. Vài người khác nghĩ có lẽ anh là một gã bị tâm thần trong một buổi sáng thứ hai ở thành phố này.
“TÔI RẤT HÁO HỨC ĐỂ ĐƯỢC ĐỌC CÁI NÀY”. Anh vẫy tờ báo lên trong không khí, hét to trên đường để có thể nghe được từ mọi góc.
Mình có thể nói gì với một ai đó mà mình đã cứu sống nhỉ? Nói điều gì đó thật sâu sắc. Nói điều gì đó thật hóm hỉnh. Nói điều gì đó thật triết lý.
“TÔI RẤT MỪNG VÌ BẠN CÒN SỐNG!”, anh hét tiếp.
“Vâng, cảm ơn!”. Một phụ nữ nháo nhào băng ngang qua anh, đầu cúi thấp để tránh mưa.
“À, TÔI SẼ KHÔNG CÓ MẶT Ở ĐÂY NGÀY MAI”. Ngừng “TRONG TRƯỜNG HỢP BẠN DỰ TÍNH LẠI LÀM VIỆC NÀY LẦN NỮA!”.
Anh nâng cốc cà phê lên trong không khí và vẫy nó về mọi phía, làm rớt một giọt từ cốc và nó nóng hổi trên tay anh. Vẫn còn nóng. Bất kể là ai mang đến, chắc hẳn họ vẫn còn đâu đó quanh đây.
“À TÔI BẮT CHUYẾN BAY ĐẦU TIÊN ĐẾN DUBLIN SÁNG MAI.
BẠN CÓ ĐẾN ĐÓ KHÔNG?”. Anh hét lên trong không khí. Những cơn gió lạnh cuốn theo những chiếc lá vàng khô giòn, rơi lả tả từ trên cành cao xuống đất, rồi chúng bắt đầu xào xạc quay tròn, chạy đuổi nhau trên đường, tạo ra những thanh âm nho nhỏ, sột soạt sột soạt dài dài trên mặt đất cho đến khi chúng cảm thấy an toàn để ngừng lại.
“DÙ SAO, XIN CẢM ƠN LẦN NỮA”. Anh vẫy tờ báo trong không khí và quay mặt trở vào nhà.
Doris và Al đều đang đứng ở bậc thang trên cùng của thềm nhà, cánh tay khoanh lại, gương mặt cả hai giống như một bức tranh đầy những âu lo. Al đã thở lại bình thường và đang chỉnh áo quần, nhưng vẫn dựa lưng vào tay vịn sắt cho vững chãi.
Justin kẹp tờ báo dưới cánh tay, đi thẳng lên và cố xuất hiện với một vẻ đứng đắn nhất có thể. Anh đút tay trong túi và đi tản bộ dọc về phía căn nhà. Cảm thấy có một mảnh giấy trong tay mình, anh nhìn xuống, và đọc thật nhanh trước khi vò nát nó trong tay và quăng ngay vào thùng vật liệu xây dựng thừa. Anh đã cứu sống cuộc đời của một người, giống như anh nghĩ. Anh phải tập trung vào những gì quan trọng nhất có trong tay. Anh bước vào căn hộ, cố gắng xuất hiện một cách ấn tượng như anh muốn.
Từ dưới đáy của thùng vật liệu xây dựng, bên dưới những tấm thảm xấu xí, cũ kỹ, đầy mùi mốc meo, những viên ngói vỡ, những ống sơn, những tấm bảng dính đầy vôi vữa, tôi nằm trong một cái bồn tắm cũ bị vứt đi và lắng nghe cho đến khi những thanh âm lùi xa dần. Nghe được cả tiếng cánh cửa của căn hộ cuối cùng cũng đóng lại.
Một viên giấy bị vò nát bay xuống gần bên cạnh, và khi tôi chạm được đến nó, vai của tôi bị va đập mạnh vì một cái ghế đẩu hai chân, đổ rầm xuống tôi ngay khi vừa kịp nhảy khỏi thùng vật liệu xây dựng. Tôi nhặt viên giấy lên, mở nó ra, vuốt cho ngay ngắn từng góc. Trái tim tôi bắt đầu những nhịp thình thịch lần nữa khi tôi thấy tên của mình trên ấy, với địa chỉ của bố và số điện thoại của ông nguệch ngoạc bên trên.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.