Cô Gái Trên Tàu

THỨ SÁU, NGÀY 12, THÁNG BẢY 2013



BUỔI SÁNG

TÔI KIỆT SỨC, vẫn cảm thấy ngái ngủ. Khi tôi uống rượu, tôi khó có thể ngủ. Tôi thường thức khoảng một, hai tiếng, lo sợ, chán ghét bản thân. Nếu có ngày nào đó tôi không uống, tối hôm đó tôi sẽ ngủ thật say, trong trạng thái bất tỉnh sâu, rồi đến sáng, tôi không thể giữ tỉnh táo, nó kéo dài hàng tiếng đồng hồ, có khi cả ngày.

Hôm nay chỉ có vài người trên toa, không có ai ngồi gần tôi. Không ai để ý đến tôi, nên tôi tựa đầu vào cửa sổ và nhắm mắt lại.

Con tàu bật lên, đánh thức tôi. Chúng tôi đang dừng ở tín hiệu đỏ. Ở thời điểm này của buổi sáng, thời điểm này trong năm, mặt trời rọi thẳng vào phía sau của các ngôi nhà gần đường ray. Tôi gần như có thể cảm nhận được nó, sự ấm áp của ánh nắng trên mặt và cánh tay khi tôi ngồi trên bàn ăn sáng, Tom ngồi đối diện, chân tôi gối lên chân anh vì chúng ấm hơn của tôi nhiều, mắt chăm chú đọc báo. Tôi cảm nhận được nụ cười của anh hướng về tôi, má tôi đỏ hồng, mỗi khi anh nhìn tôi như vậy.

Tôi mở mắt ra và Tom biến mất. Chúng tôi vẫn ở chỗ tín hiệu. Tôi nhìn thấy Jess ngoài vườn, và một người đàn ông từ xa tiến lại. Anh ta đang cầm cái gì đó – có lẽ là một tách cà phê – tôi nhìn vào anh ta và nhận ra đó không phải Jason. Người đàn ông này cao hơn, mảnh khảnh và da tối màu hơn. Anh ta là một người bạn của gia đình; anh ta là anh trai của cô hoặc anh trai của Jason. Anh ta cúi xuống, đặt tách cà phê xuống bàn. Anh ta là một người họ hàng từ Úc, ở chơi khoảng vài tuần; anh ta là bạn thân của Jason, phù rể trong đám cưới của họ. Jess bước tới gần anh ta, cô đặt tay lên eo anh và hôn anh nồng cháy. Con tàu tiếp tục lăn bánh.

Tôi không thể tin được. Tôi thở mạnh, nhận ra là mình đang nín thở. Sao cô ấy lại làm như vậy? Jason yêu cô, tôi có thể nhìn ra điều đó, họ sống hạnh phúc. Tôi không thể tin được cô lại làm vậy với anh, anh không đáng phải chịu điều này. Tôi thấy thực sự thất vọng, cảm thấy như mình bị phản bội. Một nỗi đau quen thuộc lấp đấy ngực tôi. Tôi đã từng cảm thấy điều này trước đây, đau đớn hơn, nhưng tôi vẫn nhớ, tôi không thể quên nó.

Tôi phát hiện ra bằng cách mọi người vẫn thường phát hiện ra: một sự lỗi điện tử. Có lúc là một tin nhắn hay một mẩu thoại; trong trường hợp của tôi là một email, một vết son dính trên cổ áo. Thật ra nó là một tai nạn, không phải do tôi rình mò. Tôi đáng ra không được đến gần máy tính của Tom, vì anh lo là tôi sẽ vô tình xoá mất những tài liệu quan trọng, hoặc ấn nhầm thứ gì đó khiến vi rút hay Trojan có thể xâm nhập vào.

“Công nghệ không phải thế mạnh của em, phải không Rach?” anh nói sau một lần tôi lỡ xoá toàn bộ thông tin liên lạc trong danh bạ email của anh. Nên đáng ra tôi không được động vào nó. Nhưng thực ra tôi đang làm một việc tốt, cố gắng sửa chữa mọi việc, tôi đang lên kế hoạch một buổi du lịch mừng lễ kỉ niệm 4 năm ngày cưới, một chuyến đi gợi lại những kỉ niệm cũ. Tôi muốn tạo bất ngờ, nên tôi phải bí mật kiểm tra lịch làm việc của anh.

Tôi không rình mò, tôi không cố gắng bắt quả tang anh hay gì cả, tôi không đến mức đó. Tôi không muốn trở thành một người vợ tồi tệ hay nghi ngờ. Có một lần, tôi trả lời điện thoại khi anh đang tắm và anh hơi thất vọng vì nghĩ rằng tôi không tin tưởng anh. Tôi thấy thật tồi tệ vì nhìn anh có vẻ đau lòng.

Tôi cần xem lịch làm việc của anh. Và anh để cái laptop mở, vì anh bị muộn cho cuộc họp, đó là một cơ hội tốt, nên tôi cần tìm lịch và ghi lại những ngày quan trọng. Khi đóng mục chứa lịch của anh, tôi thấy tài khoản email của anh, đã đăng nhập. Có một tin nhắn phía trên cùng từ [email protected]. Tôi ấn vào.

XXXXX. Vậy thôi, chỉ có một dòng những chữ X. Lúc đầu tôi nghĩ đó là tin rác, cho đến khi tôi nhận ra đấy là những nụ hôn.

Đó là câu trả lời cho tin nhắn anh gửi vài tiếng trước, chỉ sau 7 giờ, khi tôi đang ngủ.

Anh thiếp đi khi đang nghĩ về em, anh mơ về những nụ hôn, vòng ngực và phía giữa đùi của em. Anh tỉnh dậy mà đầu óc chỉ nghĩ về em, ham muốn được chạm vào em. Đừng mong muốn anh phải suy nghĩ lành mạnh, anh không thể, khi đó là em.

Tôi đọc qua tin nhắn của anh: có hàng tá những thư mục được giấu kín dưới tên “Quản Trị Viên”. Tôi phát hiện ra tên cô ta là Anna Boyd, và chồng tôi đang yêu say đắm cô ta. Anh thường xuyên nói với cô ta như vậy. Anh nói với cô ta rằng anh chưa từng cảm thấy như vậy, rằng anh không thể đợi thêm giây phút nào để đến với cô ta, rằng sẽ không còn lâu nữa, họ có thể ở bên nhau mãi mãi.

Không có từ ngữ nào có thể diễn tả tâm trạng tôi lúc đó, nhưng giờ, khi ngồi trên tàu, tôi tức giận, cào cấu lòng bàn tay, nước mắt chỉ chực tuôn trào. Tôi cảm thấy như có gì đó trong tôi đã bị lấy mất. Sao cô ấy có thể? Sao Jess lại làm vậy? Chuyện gì đang xảy ra với cô vậy? Nhìn vào cuộc sống hạnh phúc của họ đi, xem nó đẹp đẽ biết bao! Tôi chưa bao giờ hiểu nổi sao mọi người không nhận ra sự tổn hại to lớn khi họ cố nghe theo trái tim. Ai nói nghe theo trái tim là điều tốt? Đó là sự tự đại, ích kỉ, muốn chế ngự mọi chuyện. Lòng căm thù dâng trào trong tôi. Nếu lúc này đây, tôi nhìn thấy người đàn bà đó, nếu tôi nhìn thấy Jess, tôi sẽ tát thẳng vào mặt cô ta. Tôi sẽ cào cấu đôi mắt cô ta.

Có trục trặc ở đường dây. Chuyến tàu lúc 17.56 đến Stoke bị huỷ bỏ, nên hành khách lũ lượt sang chuyến tàu của tôi. May mắn là tôi tìm được một chỗ ngồi, nhưng ở cánh bên, không phải cạnh cửa sổ, và có những cơ thể tì lên vai, đầu gối tôi, xâm chiếm không gian của tôi. Tôi muốn đẩy họ ra và đứng dậy. Nhiệt độ đang tăng lên, bức bối, tôi cảm thấy như đang thở qua một chiếc mặt nạ. Tất cả cửa sổ đã được mở ra, và dù chúng tôi vẫn đang chuyển động, toa tàu như không có không khí vậy, như một hộp kim loại kín. Tôi không thể lấy đủ ô xi vào phổi. Tôi cảm thấy buồn nôn. Cảnh tượng sáng nay cứ lặp lại trong đầu tôi, tôi không thể ngừng nghĩ rằng tôi vẫn đang ở đó, và không thể ngừng tưởng tượng ra khuôn mặt họ.

Tôi đổ lỗi cho Jess. Tôi bị ám ảnh về Jess và Jason, về những gì cô đã làm và cảm giác của anh, về những điều họ phải đương đầu khi anh tìm hiểu ra, và khi thế giới của anh, cũng như tôi, bị xé làm đôi. Tôi sững sờ đi loanh quanh, không chú tâm vào mình đang đi đâu. Không nghĩ ngợi gì cả, tôi đi đến quán cà phê mà mọi người ở Huntingdon Whiteley đến. Tôi đang bước qua cánh cửa khi nhìn thấy họ, và thời điểm đó, đã quá trễ để quay đi; họ đang nhìn tôi, mắt mở to trước khi họ nhớ ra việc nở nụ cười. Martin Miles cùng Sasha và Harriet vẫy tay về phía tôi.

“Rachel!” Martin gọi, dang tay ra ôm tôi. Tôi không mong đợi điều đó. Sasha và Harriet cười, hôn gió về phía tôi, cố không tới quá gần. “Cậu đang làm gì ở đây thế?”

Trong một lúc, tôi không biết làm gì. Tôi nhìn xuống sàn nhà, tôi cảm thấy người mình đang đỏ bừng, nhận ra điều đó chỉ khiến mọi việc tệ thêm, tôi nở một nụ cười giả và nói, “Phỏng vấn.”

“Ồ”

Martin không giấu nổi ngạc nhiên, trong khi Sasha và Harriet chỉ gật đầu và cười. “Với ai vậy?”

Tôi không nhớ ra tên một công ti nào đó có liên quan. Cũng không thể bịa ra một cái tên, mà còn chưa nhắc đến việc có được nhận hay không. Tôi chỉ đứng đó, cắn móng tay và lắc đầu, rồi Martin nói “Bí mật hàng đầu hả? Một số công ti kì lạ vậy đấy, họ không muốn cậu nói bất cứ điều gì đến khi hợp đồng đã được kí kết và tất cả trở nên chính thức.” Điều đó thật ngớ ngẩn và cậu ta biết, cậu ta cố giải vây tôi và không ai tin cả, nhưng họ đều giả vờ và gật đầu theo. Harriet và Sasha nhìn về phía cánh cửa sau lưng tôi, họ cảm thấy xấu hổ thay cho tôi, họ muốn một đường lui.

“Tớ phải đi uống một cốc cà phê đây” tôi nói. “Tớ không muốn đến muộn.”

Martin đặt tay lên bả vai tôi và nói, “Thật tuyệt khi được gặp lại cậu, Rachel.” Tôi gần như có thể cảm nhận được sự thương cảm của cậu ta. Tôi chưa từng nhận ra điều đó cho tới tận năm ngoái, thật nhục nhã khi được người khác thương cảm.

Kế hoạch của tôi là sẽ đến thư viện Holborn trên đường Theobald nhưng tôi không theo nó được, nên thay vào đó tôi đến công viên Regent’s. Tôi đi bộ đến tận đường cùng, cạnh sở thú. Tôi ngồi xuống hàng ghế dưới một cây dâu, nghĩ về những tiếng sau đó, hồi tưởng lại cuộc nói chuyện ở quán cà phê, nhớ lại cái nhìn của Martin khi chào tạm biệt tôi.

Tôi chắc phải ở đó gần nửa tiếng đồng hồ khi điện thoại reo lên. Đó là Tom, gọi từ điện thoại bàn. Tôi cố tưởng tượng ra anh, làm việc bên chiếc laptop trong căn phòng bếp đầy nắng, nhưng hình ảnh bị làm hỏng bởi sự xâm chiếm trong cuộc sống mới cửa anh. Cô ta ở đâu đó, đằng sau, đang pha trà hoặc cho đứa bé ăn, bóng của cô ta trải đến gần nơi anh ngồi. Tôi chuyển cuộc gọi sang chế độ tin nhắn thoại. Tôi để điện thoại vào trong túi và cố lờ nó đi. Tôi không muốn nghe thêm gì nữa, không phải hôm nay; ngày hôm nay đã đủ tồi tệ rồi mà đấy là còn chưa đến mười rưỡi sáng. Tôi chần chừ khoảng 3 phút trước khi lôi điện thoại ra và ấn vào hộp thư thoại. Tôi cố trụ lại sự đau đớn khi nghe thấy giọng nói đó – giọng nói từng nói với tôi bằng những tiếng cười và giờ, nó chỉ mang tính khiển trách, an ủi hoặc cảm thương – nhưng nó không phải của anh.

“Rachel, Anna đây.” tôi cúp máy.

Tôi không thở được, toàn thân ngứa ran, tôi đứng dậy và bước về phía cửa hàng trên phố Titchfield và mua bốn chai rượu và mấy can thuốc, rồi quay về chỗ cũ ở công viên. Tôi mở chia đầu tiên và tu thật nhanh hết sức có thể, rồi mở chai thứ hai. Tôi quay lưng lại với phía đường đi để không phải nhìn những người qua lại, những bà mẹ dắt theo con hay những khách du lịch, và tôi không thể nhìn thấy họ, tôi có thể giả vờ như mình là một đứa trẻ và họ không thể nhìn thấy tôi. Tôi bật hộp thư thoại lên lần nữa.

“Rachel, Anna đây.” Ngắt quãng một lúc. “tôi cần nói chuyện với cô về những cuộc gọi.” Lại một quãng ngắt nữa – cô ta vừa nói chuyện với tôi vừa làm gì đó nữa – nhiều việc cùng lúc, theo cách mà những người vợ bận rộn và những bà mẹ hay làm, dọn dẹp, giặt quần áo. “Nghe này, tôi biết là cô đang có khoảng thời gian khó khăn” cô ta nói, mặc dù cô ta chả liên quan gì đến nỗi đau của tôi,” nhưng cô không thể gọi cho chồng tôi mọi lúc được.” Cô ta hạ giọng, lộ vẻ khó chịu. “Cô khiến chúng tôi tỉnh giấc vào ban đêm, còn đánh thức cả Evie nữa, và điều đó không thể chấp nhận được. Chúng tôi đã rất khó khăn để ru con bé ngủ.” Chúng tôi. Gia đình nhỏ hạnh phúc. Với những vấn đề và lịch trình. Con đàn bà khốn nạn. Cô ta như một con gáy, đẻ trứng vào tổ ấm của tôi. Cô ta đã chiếm lấy mọi thứ của tôi. Và giờ cô ta còn gọi cho tôi để nói rằng nỗi khổ của tôi khiến cô ta bất tiện.

Tôi uống xong chai thứ hai và bắt đầu chai thứ ba. Hơi rượu nồng nặc bắt đầu dâng lên trong máu tôi và tôi cảm thấy buồn nôn. Tôi đang đi quá nhanh, tôi cần chậm lại; nếu tôi không giảm tốc độ, điều gì đó kinh khủng sẽ xảy ra. Tôi sẽ làm gì đó khiến mình phải hối hận. Tôi sẽ gọi lại cho cô ta, tôi sẽ nói cho cô ta biết rằng tôi không quan tâm đến cô ta và tôi không quan tâm đến gia đình cô ta, tôi cũng không quan tâm đến việc đứa trẻ của cô ta có được ngon giấc cho đến hết phần đời còn lại hay không. Tôi sẽ nói với cô ta rằng những câu nói anh ta nói với cô – đừng mong tôi cư xử đúng mực – anh ta đã từng dùng nó với tôi, khi chúng tôi lần đầu đến với nhau; anh viết một lá thư cho tôi, tuyên bố tình yêu mãnh liệt của mình. Đấy cũng chả phải câu nói của anh ta: anh ta lấy từ Henry Miller. Tất cả những gì cô ta sở hữu là đồ dùng lại. Tôi muốn biết điều đó sẽ khiến cô ta cảm thấy thế nào. Tôi muốn gọi lại cho cô ta và hỏi, cô cảm thấy như thế nào, Anna, khi sống trong căn nhà của tôi, xung quanh là đồ đạc tôi mua, nằm ngủ trên cái giường mà tôi và anh cùng ngủ chung nhau hàng năm trời, và cho con cô ta ăn trên cái bàn mà anh và tôi đã quan hệ trên đó?
Tôi thấy việc họ vẫn ở lại đó thật bất thường, trong ngôi nhà đó, trong ngôi nhà của tôi. Tôi đã không tin khi anh nói điều đó với tôi. Tôi yêu ngôi nhà đó. Tôi là người khăng khăng mua ngôi nhà đó, mặc dù địa điểm đó không thực sự thuận lợi. Tôi thích được ở gần đường ray, tôi thích nhìn đoàn tàu chạy qua, tôi thích âm thanh cửa chúng, không phải âm thanh ồn ào của phố huyện mà là những tiếng cũ kĩ của bánh xe lăn. Tom nói với tôi, nó sẽ không như thế mãi, họ sẽ sửa sang lại đường ray và sẽ là những âm thanh êm ru của tàu siêu tốc, nhưng tôi không tin điều đó. Tôi có thể đã là người ở đó, tôi sẽ mua lại cả căn nhà nếu tôi có tiền. Nhưng tôi không có, và chúng tôi cũng không thể tìm được ai muốn mua nhà với giá cao khi chúng tôi li dị, nên thay vào đó, anh đã mua hoàn toàn căn nhà và ở lại tới khi anh tìm được một người trả giá cao cho nó. Nhưng anh chưa từng tìm được, nên anh đưa cô ta về cùng, và cô ta thích nó như tôi từng thích, rồi họ quyết định ở đó. Cô ta chắc phải bảo đảm rằng, cô ta không phiền lòng, khi đi qua những căn phòng mà một người đàn bà khác đã bước qua. Cô ta chắc chắn không xem tôi như một mối đe doạ. Tôi nghĩ đến Ted Hughes, chuyển từ Assia Wevill đến căn nhà anh ta chia sẻ với Plath, mặc quần áo của Sylvia, chải tóc với cùng một chiếc lược. Tôi muốn gọi cho Anna và nhắc cô ta nhớ rằng kết cục của Assia là đầu cô ta trong lò nướng, như thể Sylvia đã làm.

Tôi chắc đã ngủ quên, mùi rượu và ánh sáng đánh thức tôi. Tôi tỉnh dậy với một khởi đầu, lục lọi tìm kiếm trong túi. Nó vẫn ở đấy. Da tôi mẩn ngứa, có đàn kiến bò ở trên, chúng ở trên đầu tôi, trên cổ và trên ngực. Tôi đứng lên, phủi chúng đi. Có hai đứa trẻ đang đá bóng ở ngoài sân cách đó 20 thước cũng dừng lại xem, cười nghiêng ngả.

Đoàn tàu dừng lại. Tôi chuẩn bị đối diện nhà của Jess và Jason, nhưng tôi không thể nhìn qua toa tàu, có quá nhiều người chắn đường. Tôi tự hỏi họ có ở đó không, rằng anh đã biết chưa, hay anh đã đi rồi, hoặc anh vẫn đang sống một cuộc đời mà chưa tìm ra tất cả chỉ là lừa dối.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.