Cô Gái Trên Tàu

THỨ BA, NGÀY 9 THÁNG BẢY 2013



BUỔI SÁNG

Đống quần áo từ tuần trước vẫn còn đó, có vẻ bẩn hơn vài ngày trước. Tôi đọc ở đâu đó rằng một đoàn tàu có thể thổi bay bộ quần áo trên người nạn nhân khi nó đâm. Điều đó không phải bất thường, những cái chết do xe lửa. Hai đến ba trăm vụ trong một năm, vậy là có ít nhất một người chỉ trong vài ngày. Tôi không chắc có bao nhiêu người trong đó là tình cờ. Tôi xem xét cẩn thận, khi con tàu từ từ lăn qua, xem có vệt máu nào trên quần áo không, nhưng tôi không thể nhìn thấy bất kỳ vệt nào.

Đoàn tàu dừng tại ở các tín hiệu như bình thường. Tôi nhìn thấy Jess đứng trên hiên phía trước cửa ra vào. Cô mặc một chiếc váy in sáng màu, đi chân đất. Cô nhìn qua vai, vào bên trong nhà; có thể đang nói chuyện với Jason, trong khi anh đang làm bữa sáng. Tôi giữ ánh nhìn cố định vào Jess, về ngôi nhà của cô, khi con tàu bắt đầu nhích về phía trước. Tôi không muốn nhìn những ngôi nhà khác; đặc biệt là ngôi nhà cách đó 4 cánh cửa, cái từng là của tôi.

Tôi sống ở số hai mươi ba đường Blenheim trong năm năm, sung sướng, hạnh phúc tuy nhiên cũng khá tồi tệ. Tôi không thể nhìn vào nó lúc này. Đó là căn nhà đầu tiên của tôi. Không phải nhà cha mẹ tôi, không phải là một ngôi nhà trọ với các sinh viên khác, ngôi nhà đầu tiên của tôi. Tôi không chịu được khi nhìn vào nó. Vâng, tôi có thể, tôi nhìn, tôi muốn, tôi không muốn, tôi cố gắng không nhìn. Mỗi ngày tôi nhắc nhở bản thân mình không nhìn, và mỗi ngày tôi vẫn nhìn. Tôi không thể giúp bản thân mình, mặc dù không có gì tôi muốn nhìn thấy ở đó, dù cho bất cứ điều gì tôi nhìn thấy sẽ làm tôi tổn thương. Mặc dù tôi nhớ rất rõ cảm giác khi tôi nhìn lên và nhận thấy cái kem bông trong phòng ngủ trên lầu đã biến mất, thay thế bằng một cái gì đó mềm mại màu hồng; mặc dù tôi vẫn còn nhớ những nỗi đau mà tôi cảm thấy khi tôi nhìn thấy Anna tưới bụi hoa hồng gần hàng rào, chiếc áo sơ mi của cô kéo dài sệ dưới bụng của cô, và tôi cắn môi tới khi nó chảy máu.

Tôi nhắm chặt mắt lại và đếm đến mười, mười lăm, hai mươi. Được rồi, nó qua rồi, không có gì để nhìn nữa. Chúng tôi đi qua trạm Witney, đoàn tàu đang tăng tốc nhanh chóng khỏi vùng ngoại ô Bắc Luân Đôn bẩn thỉu, dơ dáy. Những ngôi nhà thềm cao đã được thay thế bằng nhiều con cầu nối tiếp nhau và những toà nhà trống trải với cửa sổ vỡ vụn. Càng đến gần Euston, tôi càng cảm thấy lo lắng, áp lực đè nặng, ngày hôm nay sẽ diễn ra như thế nào? Có một toà nhà bọc bê tông cáu bẩn phía tay phải đường ray cách Euston khoảng 500 mét. Ai đó đã sơn lên tường dòng chữ: CUỘC SỐNG KHÔNG PHẢI LÀ MỘT ĐOẠN VĂN. Tôi lại nghĩ đến đống quần áo dưới chân đường ray và cảm thấy cổ họng nghẹn ứ. Cuộc sống không phải một đoạn văn và cái chết không phải dấu ngoặc kết.

BUỔI TỐI

Đoàn tàu tôi bắt vào buổi chiều, số 17.56, chậm hơn một chút so với cái buổi sáng – mất một tiếng và một phút, đúng bảy phút lâu hơn chuyến tàu buổi sáng mặc dù không phải dừng ở bất kì trạm nào. Tôi không quan tâm lắm, vì tôi đã không phải vội vã đến Luân Đôn vào buổi sáng, thì chẳng có lí gì tôi lại muốn về Ashbury vào buổi chiều. Không chỉ bởi vì nó là Ashbury, mặc dù nơi đây cũng đủ tệ rồi, nó là một thành phố mới những năm 1960, lan rộng ra như cục bướu đến trái tim của Buckinghamshire. Không tốt hơn cũng chẳng tệ hơn hàng tá những thành phố khác, một khu trung tâm với những quán cà phê, bốt điện thoại và các chi nhánh của các công ti thể thao JD, bao quanh bởi một ban nhạc từ ngoại ô và các thể loại rạp chiếu phim và dịch vụ Tesco du nhập từ bên ngoài thành phố. Tôi sống trong khu hiện đại nhất, mới nhất, nằm ở trung tâm thương mại, đang dần chuyển ra phía ngoại tỉnh, nhưng nó không phải nhà tôi. Nhà tôi là một căn nhà đôi nằm trên đoạn đường mà đoàn tàu đi qua, cái mà tôi từng sở hữu. Ở Ashbury, tôi không phải là chủ nhà, không phải là người ở nhờ – tôi đi thuê trọ, ở chung phòng ngủ nhỏ, cũ kĩ cùng với Cathy, cô nàng hiền lành, vô hại, đương nhiên là rất yêu kiều, đảm đang, dễ chiếm được cảm tình.

Cathy và tôi từng là bạn đại học. Một phần là bạn bè, thực sự, chúng tôi chưa bao giờ thân thiết đến mức đấy. Cô sống cùng khu với tôi năm đầu tiên và chúng tôi tham gia cùng môt khóa học, vì vậy chúng tôi gần như đồng minh trong vài tuần học đầu khó khăn, trước khi chúng tôi gặp những người thực sự có nhiều điểm chung. Chúng tôi hiếm khi gặp nhau sau năm đầu tiên và hầu như không lần nào sau khi ra trường, trừ ở những đám cưới của bạn bè. Nhưng trong giờ khắc khó khăn, cô đã để tôi ở chung phòng và điều đó thực sự có ý nghĩa. Tôi đã chắc chắn rằng nó chỉ tạm thời trong một vài tháng, nhiều nhất là sáu tháng, và tôi không biết phải làm gì khác. Tôi sẽ không bao giờ có thể sống một mình, tôi đã từng chuyển từ căn hộ của bố mẹ đến ở chung nhà với người xa lạ, rồi đến Tom, tôi thấy ý tưởng của Cathy thật tuyệt vời, vì vậy tôi nói có. Và thời điểm đó là gần hai năm trước.

Nó không khủng khiếp. Cathy là một người tốt bụng, theo một cách mạnh mẽ. Cô khiến bạn nhận thấy giá trị của cô. Tốt bụng là điều hiển nhiên, đó là phẩm chất của cô, và cô ấy muốn nó được thừa nhận, thường xuyên, hầu như hàng ngày, điều đó có thể khiến tôi mệt mỏi. Nhưng nó không đến nỗi tệ lắm, tôi có thể nghĩ về những đặc điểm tồi tệ hơn ở một người chung phòng. Không, không phải do Cathy, cũng chẳng phải Ashbury khiến tôi phiền lòng (tôi vẫn cảm thấy chưa quen với tình huống này, mặc dù đã được hai năm). Đó là sự mất kiểm soát. Ngôi nhà của Cathy luôn khiến tôi thấy như một vị khách dù họ tiếp đón rất nhiệt tình. Tôi có cảm giác đó khi ở trong bếp, nơi chúng tôi phải tiết kiệm từng khoảng không qian nhỏ bé để ăn tối. Tôi có cảm giác đó khi tựa vào chiếc ghế sô pha, nơi tôi có thể bao trọn căn phòng. Nơi duy nhất khiến tôi có cảm giác như nhà mình là căn phòng ngủ nhỏ, chỉ nhét vừa một chiếc giường đôi và một cái bàn, chỉ cách nhau một chút để lấy lối đi. Đủ tiện nghi, nhưng nó không phải nơi bạn muốn ở, vì thế tôi luôn nấn ná ở phòng khách hoặc ở bàn ăn, mệt mỏi và không có tí năng lượng nào. Tôi mất kiểm soát mọi thứ, ngay cả cái nơi trong xuất hiện trong đầu.


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.