Mật Mã Tây Tạng

CHƯƠNG 29 – TẬP HỢP LẠI



Trương Lập chỉ tay về phía Nhạc Dương, gật đầu cười khen: “Thông minh.” Anh vén một vạt áo lên, nói: “Đây vốn là bộ đồ cấp cứu trên biển, được Đường Thọ cải tiến, đã trở thành trang phục cấp cứu khi bị rơi từ trên cao xuống. Chiếc áo này của tôi thoạt nhìn có vẻ bình thường, nhưng dày đến tám milimet đấy, giữa hai lớp áo là những màng mỏng dạng tổ ong được cường hóa, chỗ ống tay áo này là bình khí nén, van đóng mở sử dụng kết cấu gần giống dây móc, có một cái vòng tròn để móc vào ngón giữa, chỉ cần giơ tay lên, cửa van sẽ tự động mở, toàn bộ quá trình bơm khí có thể hoàn thành trong năm giây. Sau khi bơm khí xong, áo sẽ hình thành nên hai túi khí, lớp bên ngoài là một hình cầu lớn, bêntrong là một hình cầu nhỏ hơn. Toàn thân người mặc áo được bao bọc trong hình cầu nhỏ này, nếu bên dưới có triền dốc cỏ, anh ta hoàn toàn có thể chịu được lực tác động do rơi từ độ cao ba trăm mét xuống. Nếu bên dưới là dòng nước hoặc bùn đất, thì dẫu có rơi từ độ cao nghìn mét xuống cũng không thành vấn đề.” Trương Lập liếm môi, rồi nói tiếp: “Tôi có một suy nghĩ hơi táo bạo, đó là kết hợp thứ này với áo dơi, điều chỉnh lại một chút, sẽ không ảnh hưởng đến khả năng bay lượn trên không trung của chúng ta, tay trái móc vòng điều khiển, dây móc ở tay phải, như vậy thiết bị bảo hộ trên không của chúng ta có thể coi là hoàn hảo được rồi.”
Nhạc Dương nói: “Nhét bình nén khí vào trong áo, chẳng phải là quá phiền phức hay sao, mà chỉ có thể dùng một lần, nếu cải tiến để có thể gấp đi gấp lại dùng nhiều lần như dù thì sao? “
Trương Lập nói: “Ý cậu là, gấp lại cho vào ba lô ấy hả? Cũng được! “
“Cái gì cũng được? ” giọng Lữ Cánh Nam vang lên ngoài cửa.
“Giáo quan.” “Giáo quan.” Trương Lập và Nhạc Dương không hiểu có phải đã quen rồi hay là sao, vừa nghe thấy giọng Lữ Cánh Nam, liền lập tức đứng thẳng người lên theo phản xạ.
Lữ Cánh Nam và Ba Tang, Sean, Vương Hựu lần lượt đi vào, căn phòng lập tức trở nên hơi chật chội. Mọi người trò chuyện thêm một lúc, thì giáo sư Phương Tân xuất hiện trên màn hình máy tính: “Mọi người, làm ơn yên lặng một chút.”
Căn phòng trở nên im phăng phắc, chỉ nghe giáo sư Phương Tân nói: “Lần này, tôi triệu tập mọi người tới đây là vì có một chuyện rất quan trọng, bản thân tôi không thể đưa ra quyết định được, nên muốn thương lượng với mọi người một chút.” Trên màn hình xuất hiện một hình ảnh khác, một ông già áo trắng, đeo kính hiện ra, phía sau là một đống chai lọ thí nghiệm. Giáo sư Phương Tân giới thiệu: “Đây là tiến sĩ Bác Truyền Hùng, một người bạn già của tôi, chuyên nghiên cứu ngành hóa học cơ sở.”
Tiến sĩ Bác Truyền Hùng chào hỏi cả bọn, rồi lại nghe giáo sư Phương Tân tiếp tục nói: “Ở chỗ tôi, tình hình nghiên cứu tấm bản đồ kia vẫn chưa có tiến triển gì hơn. Vì chưa có đột phá gì, nên đang chú trọng cả vào tấm gương đồng. Sau khi nhận được chiếc gương, tôi đã lập tức liên lạc với một số chuyên gia, tiến hành phân tích âm thanh, ánh sáng, và bằng dòng điện, và đã thu được một chút hiệu quả. Mọi người xem thử, đây là bề mặt gương đồng dưới kính hiển vi điện tử.”
Một hình ảnh được phóng to, chiếm cả toàn bộ màn hình máy tính, thoạt nhìn trông hơi giống như bề mặt tinh cầu chụp bằng máy ảnh đen trắng, có chỗ lại giống như núi lửa hình tròn trên mặt trăng, lại có chỗ xuất hiện các mạch núi chia tách. Trương Lập nói: “Đây là bề mặt tấm gương đồng sao? “
Giáo sư Phương Tân trong máy tính gật đầu: “Đúng vậy, đây là bề mặt tấm gương đồng đã được phóng to lên một trăm nghìn lần, gần như trơn nhẵn và trơn nhẵn là hai khái niệm cách nhau cũng khá xa đấy phải không? “
Trác Mộc Cường Ba liền lên tiếng: “Nói như vậy, cổ nhân vẫn sử dụng nguyên lý chiết xạ trong quang học để tạo thành hình ảnh rồi? “
Giáo sư Phương Tân nói: “Đúng thế, nếu trên tấm gương đồng này có ẩn chứa điều bí mật gì, thì cũng chỉ có thể bắt tay tìm kiếm theo hai cách. Thứ nhất, là thông qua hoa văn và văn tự trên đó, tìm kiếm thông tin ẩn giấu, nhưng chúng ta đã hết sức nỗ lực mà vẫn không phát hiện ra điều gì đặc biệt. Văn tự cũng chỉ có mấy chữ đó, dường như khả năng có ý nghĩa ẩn chứa thật cũng không nhiều nhặn gì cho cam. Dù sao chúng ta cũng không chuyên nghiệp được như chuyên gia bên tôn giáo, đến họ còn không phát hiện ra nữa cơ mà. Vì vậy, chúng ta coi trọng việc tìm đầu mối theo cách thứ hai hơn, tức là theo hướng phản xạ tạo ra hình ảnh của tấm gương đồng. Có hai lý do khiến chúng tôi chọn cách thứ hai này làm hướng nghiên cứu chính. Thứ nhất, loại gương thấu quang này đã được sản xuất rất sớm từ thời Hán, công nghệ chế tác nó có lẽ đã tương đối thành thục. Trong thời kỳ Đại Đường và Thổ Phồn thông giao, người Tạng cổ hoàn toàn có khả năng nắm bắt được kỹ thuật này. Thứ hai, từ ý nghĩa quyển trục biểu đạt, có thể thấy rằng, Cổ Cách vương đã dựa theo tòa thành được ánh sáng tỏa chiếu để điêu khắc ra một vật thể rất lớn, mà nguyên bản của tòa thành được ánh sáng tỏa chiếu lại chỉ là một chiếc gương đồng nhỏ, sự khác biệt về kích cỡ như vậy, e rằng cũng chỉ có sự phản xạ và chiết xạ của tia sáng mới tạo ra được. Đồng thời, thông qua nghiên cứu quang học đã chứng minh được rằng, bề mặt tấm gương này đích thực đã được xử lý đặc biệt. Dưới kính hiển vi điện tử, bề mặt nó đã hiện ra những hoa văn lồi lõm có quy luật, chúng tôi lại dùng tia laser để quét bề mặt tiết diện của nó, phân tích bằng máy quang phổ màu, kết luận đều nghiêng về hướng nó là một tấm gương thấu quang, nhưng…”
Giáo sư Phương Tân nói tới đây, tấm gương thấu quang liền bắt đầu xoay chuyển trên màn hình máy tính, một chùm sáng đỏ chiếu lên mặt gương, góc độ giữa chùm sáng và mặt gương không ngừng thay đổi, mặt gương cũng không ngừng xoay chuyển; kế đó trên bức tường trắng dần dần có thay đổi, xuất hiện một hình bóng mờ mờ. Góc chiếu của ánh sáng thay đổi, cùng với sự xoay chuyển của tấm gương, hình trên tường dần rõ hơn đôi chút, nhưng nhìn thế nào cũng vẫn chỉ là một cái bóng mờ tịt, rồi khi góc chiếu sáng và góc quay của mặt gương thay đổi, cái bóng mờ đang rõ dần lên lại từ từ biến mất. Cả bọn đang trố mắt ra nhìn, kêu “ồ” lên một tiếng. Hình ảnh trên máy tính đảo ngược trở lại, dừng ở chỗ bóngmờ kia rõ nét nhất. Giáo sư Phương Tân nói: “Chúng tôi đã thử tất cả các góc độ, chiếu xạ bằng các loại chùm sáng nhìn được và không nhìn được, đây là hình ảnh rõ nhất mà chúng tôi có cho đến thời điểm này. Còn khi dùng ánh sáng thường chiếu vào tấm gương này, mắt thường gần như không thể nhìn thấy hình bóng mờ nhạt kia. Đây cũng là nguyên nhân khiến khi mới có được tấm gương đồng, mọi người không tìm ra điều gì khác lạ.”
Đầu mọi người chụm lại một chỗ, chỉ thiếu điều chui cả vào trong màn hình máy tính, nhưng nhìn mãi bức hình rõ nét nhất ấy mà vẫn không thể nhìn ra là cái gì cả, tựa như có nước chảy trên bức tường, ánh đèn chiếu vào, còn có cảm giác lấp lóa nữa. Giáo sư Phương Tân điều chỉnh cho hình ảnh lại gần rồi ra xa, để mọi người nhìn rõ hơn chút nữa, nhìn xa thì giống bút pháp tranh sơn thủy vẩy mực truyền thống của Trung Quốc, còn nhìn gần thì chẳng ra gì hết, chẳng giống gìhết.
Trác Mộc Cường Ba nói: “Liệu có phải do khoảng cách nguồn sáng và độ sáng hay không? “
Giáo sư Phương Tân nói: “Những thứ ấy cũng thử hết cả rồi, không có hiệu quả. Đương nhiên, trước mắt chúng tôi đang nghiên cứu các hoa văn phức tạp ở mặt sau tấm gương để xem có thể phát hiện thêm được gì không. Còn nữa, chúng tôi đã hỏi Vương Hựu về tình hình lúc anh ấy phát hiện ra chiếc gương đồng này. Vương Hựu nói, lúc vừa tỉnh lại chỉ thấy một màn đêm đen kịt, vô ý quờ quạng dưới đất thì chạm phải một vật tròn tròn, một mặt trơn nhẵn một mặt gồ ghề, cảm giác giống như cái gương, lúc ấy cũng không nghĩ ngợi gì, chỉ tiện tay bỏ vào trong ba lô. Ở đây có một vấn đề rất lớn…”
Trác Mộc Cường Ba sực hiểu ra: “Ý thầy giáo là, chỉ sợ còn sót lại thứ gì đó! “
Giáo sư Phương Tân gật đầu: “Đúng thế, còn nhớ hình ảnh trùng điệp trong Maya địa cung dạo trước tôi cho cậu xem không, khi ấy người Maya đã gắn ngược tấm gương này lên đỉnh vòm thông đạo phía sau cánh cửa cấm kỵ, nhưng Vương Hựu lại quờ được nó ở dưới đất. Nếu nói, thời gian năm tháng đã khiến tấm gương đồng rơi từ trên đó xuống, vậy liệu còn thứ gì khác cũng bị rơi xuống nữa hay không, chúng ta đều không biết. Giờ chúng ta chỉ còn cách tiếp tục nhờ chuyên gia nghiên cứu địa cung Maya, xem xem có phát hiện ra được đầu mối gì ở đó hay không. Tuy rằng vụ nổ ấy có thể đã phá hủy tất cả, nhưng mà, không chừng chúng ta vẫn còn một tia hy vọng nào đó.”
Nhạc Dương ủ rũ như trái bóng xì hơi: “Nói như vậy, nếu chẳng may tấm gương đồng này không hoàn chỉnh, vậy thì không thể chiếu ra tòa thành được ánh sáng tỏa chiếu rồi.”
Trác Mộc Cường Ba kích động nói: “Nhưng địa cung Ahezt đó đã bị phá hủy rồi mà! “
Nhạc Dương nói: “Nếu đúng là vậy, lẽ nào chúng ta không thể nào phục nguyên tòa thành được ánh sáng tỏa chiếu nữa hay sao? “
Giáo sư Phương Tân nói: “Đã phân tích toàn diện rồi, nhưng vẫn không có bất cứ kết quả nào. Giờ chỉ còn phương diện hóa học là chưa tiến hành thí nghiệm thôi, nhưng có điều, một khi tiến hành các thao tác hóa học, rất có khả năng sẽ gây cho tấm gương đồng những tổn hại không thể phục hồi. Tôi hy vọng, có thể nghe ý kiến của mọi người.”
Tiến sĩ Bác Truyền Hùng chỉ vào cỗ máy sau lưng: “Tôi đã sơ bộ phân tích tấm gương đồng, đây rõ ràng là một tấm gương đồng mạ vàng, nếu sử dụng phương pháp hóa học để xử lý, tôi có thể bóc đi một lớp trên bề mặt nó. Các thiết bị và máy móc cần thiết đều đã chuẩn bị xong xuôi, nếu mọi người biểu quyết thông qua thì có thể lập tức tiến hành ngay.”
Bầu không khí nhất thời trở nên trầm mặc, không ai biết làm vậy rốt cuộc sẽ hiệu quả gì không. Nếu vô hiệu, tấm gương đồng sẽ bị phá hủy, không thể nào phục nguyên được nữa, chính vì thế giáo sư Phương Tân gọi mọi người tề tựu cả về đây. Giáo sư nói: “Vương Hựu, về mặt pháp luật, tấm gương này là tài sản sở hữu cá nhân của anh, ý kiến của anh hết sức quan trọng. Tôi nghĩ, chắc anh cũng từng do dự trước chuyện này rồi phải không? Nhưng cuối cùng vẫn lựa chọn bỏ cuộc, bây giờ thì sao, thử nói ra ý kiến của anh xem.”
Vương Hựu vặn vẹo hai bàn tay: “Ừm. Trước đây tôi không hiểu rõ về nó lắm, vậy nên không dám tùy tiện thí nghiệm, nhưng chẳng phải các vị đã nghiên cứu sự việc này một thời gian rất dài rồi hay sao? Theo ý tôi, mọi người cứ dựa theo nhu cầu thực tế mà quyết định, nếu tất cả đều tán đồng, tôi cũng không phản đối. Có điều, nếu không chắc chắn trăm phần trăm, tôi nghĩ, chưa đến đường cùng, chớ nên tùy tiện hủy hoại nó thì tốt hơn.”
Giáo sư Phương Tân lại nói: “Cánh Nam, còn cô? Đây là cổ vật của tôn giáo, cô có ý kiến gì không? “
Lữ Cánh Nam nói: “Thực ra mọi người trong giáo vẫn đang nghiên cứu những điển tịch thời cổ xem có phát hiện ra đầu mối gì mới không. Nếu phân tích theo góc độ lý tính, tốt nhất vẫn là không làm tổn hại, còn về việc người xưa có ẩn giấu gì dưới bề mặt của tấm gương này hay không, đúng là đã đặt ra cho chúng ta một vấn đề khó…”
Giáo sư Phương Tân nói: “Tôi hiểu suy nghĩ của mọi người, kỳ thực tất cả đều cho rằng, không đến lúc vạn bất đắc dĩ thì vẫn cố gắng hết sức để giữ cho tấm gương được hoàn chỉnh, đúng vậy không? Thực ra, lẽ nào tôi lại không nghĩ như thế cơ chứ. Có điều, chúng tôi đã sử dụng tất cả các phương pháp có thể sử dụng rồi, và thực sự là không có bất cứ tiến triển nào, nếu đúng là người xưa đã giấu bí mật ở bên dưới bề mặt tấm gương thì sao? Không mạo hiểm một chút, vĩnh viễn sẽ không thể nào biết được chân tướng sự thật. Ý kiến của tiến sĩ Bác là, chúng ta có thể bắt đầu từ ngoài rìa, lần thí nghiệmđầu tiên, sẽ khống chế ở mức làm tổn hại tấm gương dưới một phần nghìn, toàn bộ trình tự đều tuyệt đối hợp lý và khoa học. Nếu muốn nói đến lý do, kỳ thực cả hai phía phản đối và ủng hộ đều có lý do của riêng mình. Ở đây chỉ là vấn đề có muốn liều một phen hay không, tôi trưng cầu ý kiến đa số, hy vọng mọi người có thể biểu quyết.”
“Tôi tán thành! ” Đường Mẫn là người bày tỏ thái độ đầu tiên, giọng rất nhỏ nhẹ, nhưng nghe rõ ràng từng chữ một: “Vấn đề chuyên nghiệp thì giao cho chuyên gia làm. Nếu đúng là đã nghĩ đến tất cả mọi cách rồi, tại sao chúng ta không mạo hiểm thử một lần chứ? Chuyên gia có thể nghiên cứu đi nghiên cứu lại nhiều lần, nhưng chúng ta đã hết thời gian rồi, chúng ta hết thời gian rồi! “
Tất cả cúi gằm mặt, bọn họ đều hiểu rõ, đúng vậy, thời gian của Trác Mộc Cường Ba không còn nhiều nữa, chỉ có Vương Hựu và Sean là lộ vẻ ngạc nhiên không hiểu vì sao.
“Có thể thử một lần.” Lữ Cánh Nam cũng nói.
“Vậy thì thử đi.” Trương Lập và Nhạc Dương đồng thanh lên tiếng.
Ba Tang nói: “Tôi không có ý kiến.”
Giáo sư Phương Tân nói: “Mọi người đều đã đồng ý, vậy thì…”
“Cốc cốc cốc, ” ngoài cửa vang lên tiếng gõ.
Những người trong phòng giật mình kinh ngạc. Nơi này rất hẻo lánh, vốn là để tránh tai mắt nhòm ngó, mọi người đến tụ họp ở đây cũng hết sức bí mật, lo lắng nhất chính là bị người khác theo dõi.
Nhạc Dương nhìn qua lỗ quan sát, lập tức mở cửa ra, lớn tiếng kêu lên: “Pháp sư Á La, đội trưởng Hồ Dương, hai người trở về rồi! “
Đội trưởng Hồ Dương cười ha hả, nói: “Cuối cùng cũng về được đến nơi rồi, cái việc mua mua bán bán này đến là mệt. Nào, giúp tôi cầm ba lô đi. Ồ, ở đây hết cả, mở cuộc họp hả? “
Trương Lập nói: “Không phải, giáo sư Phương Tân nghiên cứu tấm gương đồng chưa có phát hiện gì, đang chuẩn bị phân tích hóa học…”
Pháp sư Á La bước vào phòng, đặt ba lô xuống rồi nói: “Tấm gương đồng? À, tạm thời đừng thử nghiệm vội, tôi nghĩ, phía bên tôn giáo chắc đã có phát hiện rồi.”
“Gì hả! ” Giọng giáo sư Phương Tân trong máy tính vang lên, tiến sĩ Bác vừa chuẩn bị bật thiết bị lên, cũng ngừng tay lại. “Pháp sư Á La, có phát hiện gì vậy? “
Pháp sư Á La nói: “À, vừa về tới Lhasa, tôi liền nhận được tin của các vị trong giáo, nói một phần tấm bản đồ đã được giải khai rồi, tấm gương đồng dường như cũng có điều tương tự, vì vậy tạm thời chớ nên thực hiện bất cứ thí nghiệm hóa học nào có thể gây tổn hại đến nó.”
“Một phần bản đồ đã được giải mã rồi ư! ” Trác Mộc Cường Ba vô cùng kích động.
Pháp sư Á La nói: “Chỉ là một phần thôi, các vị trưởng lão trong giáo đã đọc rất nhiều cổ thư cổ tịch, sơ bộ cho rằng, những ký hiệu màu sắc khác nhau trên tấm bản đồ ấy, là biểu thị thời gian.”
“Thời gian? ” Giáo sư Phương Tân lập tức cho hiện lên màn hình tấm bản đồ mà ai xem cũng chẳng hiểu gì ấy.
Pháp sư Á La nói: “Trước tiên, những đường nét được vẽ bằng năm màu khác nhau này, có lẽ là chỉ thuyết ngũ hành truyền thống của Tây Tạng, thiết, mộc, thủy, hỏa, thổ. Còn những hình vẽ bên cạnh đường nét ấy, nhìn bề ngoài không hề có bất cứ quy luật nào, nhưng sau khi nghiên cứu kỹ, các vị trưởng lão phát hiện ra rằng tưởng như không có quy luật nhưng chúng lại có những quy luật nhất định. Những hình vẽ đó, hoàn toàn có thể chia làm hai nhóm, một nhóm ở gần những đường nét tô màu, nét vẽ thô ráp, một nhóm cách những nét màu hơi xa một chút, nét vẽ tinh tế tỉ mỉ hơn. Nhóm hình vẽ thô ráp, bất kể biến hóa thế nào, tổng cộng chỉ có mười hai hình khác nhau, chính là mười hai con giáp. Tây Tạngthời cổ sử dụng lối tính thời gian một ngày mười hai canh giờ, nếu thêm cả ngũ hành âm dương, có thể ghi thời gian chuẩn xác đến từng phút. Dựa vào lý luận đó, các trưởng lão đã xem kỹ lại toàn bộ tấm bản đồ, phát hiện những đường nét như mạng nhện ấy, từ trên xuống dưới theo thời gian tăng dần, hai nét cách nhau khoảng từ hai đến bốn tiếng đồng hồ. Còn nhóm hình vẽ tương đối tinh tế sắc nét kia lại hoàn toàn không ăn nhập gì với lý luận về thời gian này cả, rất nhiều hình vẽ thậm chí còn chẳng hề có ý nghĩa gì, rất có thể là một loại tranh trừu tượng, hiện giờ các trưởng lão vẫn đang tiếp tụcnghiên cứu. Dựa trên nghiên cứu về tấm bản đồ này, các trưởng lão cho rằng, hoa văn phía sau tấm gương chắc cũng hàm chứa một điều gì đó chứ không phải không hề có ý nghĩa như chúng ta đoán lúc đầu. Sau khi nghiên cứu bản rập mặt sau tấm gương, cuối cùng họ đã tìm ra được cửa đột phá, nhưng chúng tôi cần lại tấm gương ấy.”
Giáo sư Phương Tân nghĩ ngợi giây lát, rồi nói: “Được, ngày mai tôi sẽ gửi tấm gương về.” Ông lại quay sang phía chiếc camera còn lại: “Ngại quá, làm phiền anh rồi, Truyền Hùng.”
Tiến sĩ Bác nói: “Đâu có, tôi còn chưa giúp được gì mà. Anh Phương à, bao nhiêu năm nay anh đã mấy lần vào Tây Tạng tìm chó, không ngờ lại tìm được một món bảo bối lớn đấy nhé.”
Giáo sư Phương Tân cười: “Già rồi, lần này chỉ là giúp đám người trẻ tuổi đây làm công tác hậu cần thôi, thế giới xa xăm bí ẩn kia, giờ là của đám người trẻ tuổi ấy rồi.”
Trương Lập và Nhạc Dương thì đã bắt đầu vây lấy đội trưởng Hồ Dương hỏi han đủ thứ: “Đội trưởng Hồ Dương, anh và pháp sư Á La đã đến Guatemala rồi à? “
“Ở Congo có phải cũng có nhiều bộ lạc ăn thịt người lắm không? Hai người có gặp họ không? “
“Linh kiện làm quả cầu thu hút ấy mua ở đâu thế? “
Đội trưởng râu xồm ung dung đốt một điếu thuốc, chậm rãi nói: “Chuyện này à, nói ra dài lắm…”
Đội trưởng Hồ Dương bắt đầu kể lại hành trình đi qua các nước trên thế giới của họ, làm Đường Mẫn nghe mà trợn tròn hết cả mắt lên, Trương Lập và Nhạc Dương thì ảo não vì không được tham gia vụ mua bán lần này.
Trác Mộc Cường Ba lại chỉ vào tấm bản đồ hỏi pháp sư Á La: “Pháp sư, thế còn cái này là chỉ gì vậy? ” Chỗ gã chỉ tay vào, là một nhóm ký hiệu kỳ lạ ở ngoài rìa, chỉ do nét thẳng và nét ngang tổ hợp lại mà thành. Trên đầu là nét thẳng, kế đó là nét ngang, rồi lại là nét thẳng. Trên tấm bản đồ da sói giả cũng có những ký hiệu tương tự như vậy, duy chỉ có số lượng nét thẳng và nét ngang là có chút khác biệt mà thôi. Hình vẽ trên hai tấm bản đồ đều là hình chữ nhật, thoạt nhìn giống như ấn chương thời cổ đại vậy.
Pháp sư Á La nói: “À, ký hiệu này có lẽ là tiêu ký để người xưa phân biệt thật giả, trong giáo có vị trí giả đã từng nhìn thấy hình vẽ gần giống vậy trong kinh văn, trước mắt vẫn đang tra tìm lại, tin rằng không lâu sau là sẽ có kết quả thôi.”
Ngày hôm sau, tấm gương đồng đã được gửi về chỗ giáo sư Phương Tân. Pháp sư Á La nói: “Giáo sư, phiền ông làm cho tấm gương này chiếu ra hình ảnh trước đã.”
Giáo sư Phương Tân gật đầu nói: “Được.” Tấm gương đồng liền được đặt lên một bệ bằng kim loại, trên bệ có hai cái vòng, vòng trong kẹp vào gương đồng, để chiếc gương có thể xoay ba trăm sáu mươi độ theo hướng trên dưới, vòng trong có thể xoay chuyển ba trăm sáu mươi độ theo phương trái phải bên trong vòng ngoài, bệ kim loại đồng thời cũng di chuyển được từ trước ra sau, từ sau ra trước. Sau khi cắm điện, tấm gương đồng bắt đầu chầm chậm xoay, một chùm tia sáng đỏ từ góc tường bắn ra, phủ lên mặt gương, góc độ và phương vị không ngừng được chỉnh, một lát sau đã vào được vị trí tốt nhất, trên mặt tường liền xuất hiện một hình bóng mờ mờ màu đỏ nhạt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.