Mật Mã Tây Tạng

CHƯƠNG 3: LIÊN MINH



Trong rừng.
Soares vò chiếc dù động lực thành một đám, bật nút khởi động thiết bị tự hủy, chiếc dù liền bốc lên một ngọn lửa màu xanh nhàn nhạt, rồi nhanh chóng hóa thành đống tro tàn, mắt thường khó có thể nhận ra một làn khói đen mỏng mảnh bốc lên. Kế đó, y ngẩng đầu lên nói: “Có thấy gì không, Ben?”
Dù của Merkin mắc vào cây gỗ lớn, y hạ chiếc ống nhòm xuống, nói: “Xem ra chúng ta cách điểm đáp dự định không xa lắm, tôi thấy một khu vực có dấu hiệu con người hoạt động, có vẻ như là di tích.”
“Có người nào không?”
“… không thấy.”
“Tôi cảm thấy có gì đó đang tiếp cận chúng ta, xuống đây trước đã.”
Merkin giật dây dù, cả người rơi xuống từ độ cao năm chục mét, trước khi chạm đất lộn nhào mấy vòng, rồi an nhiên đứng dậy. Y phủi phủi bụi đất bám trên người, đọc mấy số liệu hiện trên mũ trùm đầu, rồi gỡ cái mũ ấy xuống, hít sâu một hơi: “Xem ra, không khí ở đây tốt hơn chúng ta tưởng tượng nhiều!”
Soares nhếch mép một cái, coi như là cười. Lúc này, chiếc dù động lực trên tán cây cũng tự động bốc lửa, tro bụi màu trắng rơi xuống lả tả. Hai người cởi bỏ bộ quần áo ngoài nặng nề, lộ ra quân phục ngụy trang rằn ri và ba lô, nhanh chóng rời khỏi vị trí vừa đáp xuống.
Mới đi được chưa đến năm trăm mét, Soares đột nhiên dừng phắt lại, nói với Merkin: “Hình như chúng ta bị phát hiện rồi?”
Merkin mỉm cười, cũng không thấy y có động tác gì, trong chớp mắt đã rút từ hai bên ba lô ra hai khẩu Glock 18 có gắn ống giảm thanh, nói: “Hy vọng bọn chúng hữu hảo một chút.” Dứt lời, cổ tay lắc nhẹ, hai khẩu súng lục đã biến mất bên trong tay áo.
Đi được mấy bước, Soares lại nói: “Các bạn đến rồi!” Chỉ thấy, trên cây, trong bụi, đằng sau mấy tảng đá đều lộ ra bóng dáng các binh sĩ Tước Mẫu. Họ để trần thân trên, tay cầm vũ khí, vây Merkin và Soares vào giữa, một người trong bọn lớn tiếng quát lên: “Người Giáp Mễ, các ngươi từ đâu đến?”
Merkin nheo mắt nhìn một lượt, không nén nổi buột miệng kêu lên: “Lao ném, cung tên, rìu? Lẽ nào đây là vũ khí của bọn chúng sao? Không đến nỗi lạc hậu như vậy chứ? Hoàn toàn không tương xứng chút nào với quy mô của di tích lúc nãy tôi vừa trông thấy, lẽ nào là đám dã nhân trong rừng thôi?”
Soares nói: “Nghe xem hắn nói cái gì vậy.”
Người vừa quát lên ấy lại hỏi tiếp: “Các ngươi có phải cùng một bọn với Trác Mộc Cường Ba không?”
Merkin chau mày hỏi: “Ờ, hắn nói… nói là…” Y đột nhiên quát lại gã binh sĩ Tước Mẫu vừa lên tiếng ấy: “Mày có biết tiếng Anh không?”
“Ngươi nói gì? Có phải nói tiếng Lạc Ba[5] không vậy?”
“Tiếng Pháp? Tiếng Đức? Tiếng Hán có biết không?”
“Rốt cuộc ngươi đang nói gì vậy? Lẽ nào cả tiếng Mộc Nhĩ Mễ[6] các ngươi cũng không biết nói à?”
“Chẳng lẽ chúng mày không có phiên dịch à?”
“Trên lưng các ngươi đeo cái gì đó? Mau bỏ xuống!”
“Lũ dã nhân chết tiệt, cút về, tao không nói chuyện với người không biết tiếng Anh!”
“Chưa bao giờ ta gặp người Giáp Mễ nào lỗ mãng như ngươi, đến cả tiếng Phổ Nhĩ là thứ tiếng cơ bản nhất ngươi cũng không biết! Ê, các ngươi có nghe thấy ta nói gì không vậy? Cái bọc, cái bọc, bỏ xuống!”
Hai người cứ đứng đó dùng các loại ngôn ngữ giao lưu theo kiểu râu ông nọ cắm cằm bà kia như thế một lúc.
Cuối cùng, gã binh sĩ Tước Mẫu cũng không nhẫn nhịn nổi nữa: “Đứng yên ở đó, ta đến đây!”
Merkin nói bằng tiếng phổ thông: “Tốt nhất mày nên giữ khoảng cách với tao thì hơn!” Thấy gã binh sĩ ấy nghe mà làm lơ, y liền quay sang nhoẻn miệng cười với Soares: “Giao lưu thất bại rồi…”
Soares bực tức nói: “Tôi tưởng anh biết tiếng Tạng cổ cơ mà.”
Merkin gượng cười: “Nhưng bọn chúng không nói thứ tiếng mà tôi biết, cũng may, còn một loại ngôn ngữ có thể dùng chung cho toàn thế giới.”
Soares trừng mắt lên nhìn y một cái. Nụ cười trên gương mặt Merkin biến mất, giọng nói trở nên lạnh lùng: “Ngôn ngữ cơ thể!” Dứt lời, hai tay đã vung mạnh một cái, hai khẩu súng lục lập tức xuất hiện như có ma thuật, kế đó, hai tay y giơ ngang, giao nhau trước ngực, tia lửa của những viên đạn vẽ trên không trung một đường cong cánh quạt hoàn mỹ.
Đám binh sĩ Tước Mẫu đâu ngờ đối phương lại đột nhiên ra tay như thế, vũ khí trong tay vẫn còn chưa kịp phát huy công dụng thì đã lần lượt trúng đạn, chỉ thấy tia lửa lướt qua đến đâu là có người ngã xuống tới đó, hoặc bị đạn bắn xuyên bả vai, hoặc đùi non tóe máu. Hai tay Merkin một trước một sau, thoắt trái thoắt phải, phạm vi di động cực lớn, phối hợp cùng với bước chân nhẹ nhàng khinh khoái, lúc thì như Tô Tần đeo kiếm, thoắt cái lại như đại bàng sải cánh, lúc lại đứng một chân xoay tròn như diễn viên ba lê. Chớp mắt một cái, khẩu súng trên tay trái đã biến mất, kế đó lại thò ra dưới nách bên phải, giở ra một chiêu “ngoảnh đầu ngắm trăng”, tức thì có người ngã xuống theo tiếng súng.
Cặp mắt y dường như không để ý đến xung quanh, vậy mà đạn từ hai họng súng lại như có mắt bay đến các binh sĩ Tước Mẫu, cho dù nấp trên tán cây, trong lùm trong bụi hoặc đằng sau những tảng đá, nhất loạt đều ngã xuống. Nếu bọn Ba Tang mà nhìn thấy cảnh này, nhất định sẽ phải kinh ngạc trước thân thủ của Merkin, không chỉ là cách di động kỳ dị ấy, mà càng khó tin hơn nữa là, động tác của y thực sự rất giống với động tác của Trác Mộc Cường Ba thể hiện ở di tích trên vách đá. Tốc độ nổ súng nhanh đến khó bề tưởng tượng, góc độ nòng súng kỳ dị mà xảo diệu, chỉ khác một điều, Trác Mộc Cường Ba vẫn còn hơi trúc trắc, còn động tác của Merkin thì tự nhiên lưu loát như nước chảy mây trôi, hoàn toàn không có kẽ hở nào.
Sau khi tiếng súng ngừng hẳn, trong rừng chỉ còn lại một đám binh sĩ Tước Mẫu rên rỉ đau đớn. Merkin thổi thổi lên ống giảm thanh của hai khẩu súng, bàn tay xòe ra gập vào, súng đã biến đâu mất. Y nhìn đám binh sĩ đang lăn lộn xung quanh mình, dường như lấy làm vừa ý. Soares lại bất mãn nói: “Sao không giết bọn chúng đi cho rồi.”
Merkin nói: “Như vậy sẽ giữ được vận may của tôi.”
Soares giở giọng châm biếm: “Đã thấy anh may mắn bao giờ đâu.”
Merkin chau mày nói: “Vẫn còn sót à?” Tay phải liền vung lên, một họng súng đã chĩa ra.
“Đừng… đừng nổ súng…” Merkin lấy làm kinh ngạc, kẻ ở trong lùm cây kia không ngờ lại nói tiếng Anh, tuy không được lưu loát cho lắm, nhưng tròn vành rõ chữ, phát âm đúng tiêu chuẩn. Merkin và Soares còn đang ngạc nhiên trước khả năng phát âm của đối phương, chỉ thấy bên dưới lùm cây, một người thấp lùn đầu tròn ung ủng nhảy ra.
“Đa Cát!” Mới thoạt nhìn, Merkin cũng hơi giật mình, nhưng y nhanh chóng phát hiện ra mình nhận lầm người. Kẻ này dường như cường tráng hơn Đa Cát một chút, nụ cười dồn lên gương mặt khiến y lại nghĩ ngay đến Max.
Người trọc đầu thấp lùn có tướng mạo hao hao giống Đa Cát này không lập tức lại gần Merkin, mà bước đến gần một binh sĩ Tước Mẫu nằm dưới đất, không nói một lời, nhanh chóng vung đao cắt đứt cổ họng, rồi cọ cọ lưỡi đao lên thi thể y cho sạch, đút trở lại vào vỏ, bấy giờ mới nở một nụ cười thoải mái đứng lên, gật gật đầu với những binh sĩ ở xung quanh.
Merkin và Soares nhìn hành vi của gã lùn này với ánh mắt kỳ quái, chỉ thấy y bước đến, trên mặt nở một nụ cười hơi có chút xun xoe, khiến người ta cảm thấy có thể thả lỏng mình ra được, không sai không lệch, vừa khéo dừng lại đúng bên ngoài phạm vi mà Merkin nắm chắc có thể hạ sát y bằng một phát súng. Gã lùn này vẫn dùng kiểu cách phát âm chậm rãi, có nhịp điệu, nhưng hết sức rõ ràng ấy nói: “Các vị khách tôn kính, ta, Quách Nhật Niệm Thanh, ở đây xin được dâng lên các vị một tấm lòng thành vô hạn.” Nói đoạn, y ôm vai cúi người xuống, không ngờ lại rất hợp với chuẩn mực của nghi lễ cung đình châu Âu. Liền sau đó, lại nghe thấy y nói tiếp: “Những kẻ nằm dưới đất này, đều là binh sĩ của ta, hoặc có thể nói, đều từng là binh sĩ của ta. Chúng là đội quân tinh nhuệ nhất của vương quốc Langbu này, xin ngài hãy thứ tội mạo phạm của chúng, xin ngài hãy tha cho tính mạng nhỏ bé của bọn chúng.” Lần này, y lại dùng ánh mắt khiến người ta phải tan nát cõi lòng sở trường của mình nhìn chằm chằm vào Merkin.
Cho dù lão luyện như Merkin, cũng cảm thấy không chịu nổi tên Quách Nhật Niệm Thanh đổi nét mặt còn nhanh hơn tắc kè đổi màu này, chỉ hờ hững đáp một câu: “Ta vốn không có ý giết chúng, chỉ là chúng muốn uy hiếp ta, ta chỉ xóa bỏ sự uy hiếp ấy đi mà thôi. Còn ngươi, tại sao phải giết tên đồng bọn ấy? Không phải là quân lính của ngươi sao?”
“À không…” Quách Nhật Niệm Thanh tỏ ra hết sức hoảng hốt, nói: “Tên đó, là do lão quốc vương ác độc ấy phái đến giám thị bọn họ, hiển nhiên bậc anh minh như ngài đây đã sớm nhìn ra được, những binh sĩ ấy vốn không muốn dùng vũ khí đối phó với các ngài, họ bị ép buộc phải làm thế, không thể tự chủ được.”
Merkin nói: “Rốt cuộc là chuyện gì? Đây là nơi nào? Ngươi nói rõ cho ta xem.”
“Sẵn lòng được ra sức vì ngài.” Quách Nhật Niệm Thanh cúi người thật sâu.
Soares đột nhiên lên tiếng: “Làm cái trò gì vậy?” Đột nhiên y thò tay vào ba lô, lấy ra một nắm không rõ là thứ gì.
Quách Nhật Niệm Thanh tuy không hiểu ngôn ngữ của đối phương, nhưng từ động tác và nét mặt của Soares, y cũng đã nhìn ra được chút manh mối, liền vội nói: “Xin chớ, chớ có hiểu lầm! Đó chỉ là một loại hương liệu làm hưng phấn tinh thần, đồng thời có tác dụng xua tan mùi máu tanh. Trong rừng này có rất nhiều loài dã thú hung mãnh, chỉ trong chốc lát là bọn chúng nó sẽ bị mùi máu thu hút đến đây, chúng ta chỉ muốn che giấu mùi vị này đi, chứ không hề có ác ý gì hết. Ta xin được xin lỗi các ngài vì sự sơ suất này. Ra đi, Khước Ba.”
Khước Ba Ca Nhiệt mặc bộ đồ đen thùng thình bước ra sau một lùm cây. Hai mắt Soares sáng bừng lên, nhìn chằm chằm vào kẻ vừa mới xuất hiện này, trên người đối phương, ít nhất y cũng cảm nhận được có ba loại chất thông tin của sinh vật. Khước Ba cũng nhìn Soares với ánh mắt kinh ngạc, rõ ràng lão ta cũng phát hiện ra được điều gì đó.
Quách Nhật Niệm Thanh và Merkin đều chú ý thấy điểm này, Quách Nhật Niệm Thanh vội giải thích: “Xin các ngài để vu sư Khước Ba của ta trị thương cho những binh sĩ này, ông ta cũng biết một vài trò vặt vãnh đấy.”
Soares thấp giọng nói với Merkin: “Để tôi xem thử.”
Merkin nói: “Cẩn thận đấy.” Sau đó, y liền bảo Quách Nhật Niệm Thanh: “Qua đây, chúng ta nói chuyện.” Y vừa vẫy tay với Quách Nhật Niệm Thanh như thể gọi một đứa trẻ, vừa quan sát phản ứng của đối phương. Gương mặt Quách Nhật Niệm Thanh từ đầu chí cuối vẫn nở một nụ cười vô cùng thành khẩn. “Mặt nạ!” Khóe mắt Merkin giật giật, y hiểu rõ, phàm là kẻ nào có bộ mặt đeo mặt nạ kiểu này, đều là hạng không dễ dây dưa một chút nào.
Theo yêu cầu của Merkin, Quách Nhật Niệm Thanh giảng giải một cách tường tận tỉ mỉ về lịch sử, phân bố dân cư, phong tục và cả các mặt như nông nghiệp, khoa học kỹ thuật của hai vương quốc Langbu và Yaca cho y nghe. Trong lúc nói chuyện, thi thoảng y lại xen vào những lời tâng bốc, ca ngợi Merkin thân thủ bất phàm. Đối với những lời tán tụng khách sáo ấy, Merkin nhất loạt đều coi như không nghe, kế đó, y lại hỏi về tình hình đám người bọn Trác Mộc Cường Ba. Trước ánh mắt du di bất định của Merkin, Quách Nhật Niệm Thanh kể hết những gì mình biết, chỉ có điều, câu chuyện qua miệng của y, đã trở thành một phiên bản hoàn toàn khác…
Tước Mẫu vương là kẻ tà ác xấu xa tàn bạo chỉ biết bóc lột nhân dân. Quách Nhật Niệm Thanh tuy là cháu ruột duy nhất của quốc vương, đã nhiều lần cất lời can gián song đều bị trách phạt. Y không hề ham hố phú quý quyền thế gì, chỉ mong nhân dân Langbu được sống tốt hơn một chút. Đồng thời, y đã yêu một cô gái bình dân, đương nhiên, cô gái ấy đẹp như tiên trên trời, tâm địa lương thiện như Bồ Tát, hai người mới gặp đã yêu, rơi vào biển ái, và đã ước định chung thân. Thế nhưng, Tước Mẫu vương xấu xa kia không chịu buông tha cho Quách Nhật Niệm Thanh, vì theo quy chế của tổ tiên, lão quốc vương không có con trai ruột ấy sẽ phải truyền ngôi báu lại cho Quách Nhật Niệm Thanh, và Quách Nhật Niệm Thanh phải kết hôn với con gái duy nhất của lão. Để giữ lấy quyền lực cho họ nhà mình, lão quốc vương xấu xa ấy không ngờ đã hạ cổ độc lên người con gái ruột của mình. Sau khi trúng độc, hai mắt công chúa sẽ không nhìn thấy gì, nhưng trong đêm tân hôn, thứ cổ độc này sẽ từ người nữ chuyển dịch sang người nam. Như thế, sau khi Quách Nhật Niệm Thanh mù mắt, quyền lực sẽ lại rơi vào tay công chúa. Tất cả những điều này, Quách Nhật Niệm Thanh lương thiện đều lặng lẽ ẩn nhẫn chịu đựng, thậm chí y còn bày tỏ muốn từ bỏ ngôi báu, chỉ mong được cùng người trong lòng sống những ngày vui vẻ bên nhau là được. Thế nhưng, đúng vào lúc ấy, đám hung đồ Trác Mộc Cường Ba kia đột nhiên xông vào mảnh đất hòa bình này. Trong đó, tên xấu xa tàn bạo ghê gớm hung ác nhất chính là tên mặt người dạ thú, bệnh hoạn điên cuồng Trương Lập. Kẻ ấy đã tàn nhẫn cưỡng hiếp cô gái mà Quách Nhật Niệm Thanh yêu tha thiết, lại còn xàm ngôn vu khống với Tước Mẫu vương, muốn đuổi tận giết tuyệt, dồn Quách Nhật Niệm Thanh đến bước đường cùng. Những điều Quách Nhật Niệm Thanh đang làm, chính là để bắt lũ ác đồ không có lương tâm ấy phải nợ máu trả máu, giành lại những thứ đáng lẽ là của y. Vì Quách Nhật Niệm Thanh là hóa thân của cái thiện và chính nghĩa, nên nhân dân và binh sĩ ủng hộ cũng như bảo vệ y nhiều vô số kể, chẳng qua bị Tước Mẫu vương ép buộc, họ mới không dám công khai ủng hộ mà thôi. Chỉ cần trừ đi mấy tên tâm phúc do Tước Mẫu vương phái xuống thống lĩnh binh lính, thì quân đội sẽ lại trở về dưới tay y. Chính vì vậy, y rất mong muốn có được sự giúp sức của Merkin.
Sau một tràng những lời xun xoe nịnh bợ thao thao bất tuyệt không ngừng, Quách Nhật Niệm Thanh bày tỏ, chỉ cần Merkin chịu giúp mình, y sẽ có được rất nhiều lợi ích lớn, bao gồm cả việc tấn công vào nhóm kẻ thù chung là bọn Trác Mộc Cường Ba. Quách Nhật Niệm Thanh có thể điều động bất cứ nguồn lực nào của vương quốc Langbu, thậm chí là có thể chia đôi đất đai và tài sản của cả vương quốc này với Merkin cũng được.
Merkin cười mà như thể không cười, có điều y rất ngạc nhiên khi Quách Nhật Niệm Thanh nhắc đến bọn Trác Mộc Cường Ba như là kẻ thù chung của y và đối phương. Y lấy làm tò mò hỏi: “Sao ngươi biết ta và Trác Mộc Cường Ba là kẻ thù chứ không phải bạn bè?”
Quách Nhật Niệm Thanh nói: “Khi ta nhắc đến sự tàn ác xấu xa của chúng, ngài đã lộ ra nét mặt của tri âm.”
Merkin cười lên ha hả, nói: “Đúng thế, đúng thế, loại xấu xa tàn ác như vậy, sức mạnh đại diện cho chính nghĩa như chúng ta cần phải diệt trừ chúng đi. Ta có thể giúp ngươi đối phó với Trác Mộc Cường Ba mà không cần bất cứ báo đáp gì, nhưng việc của cái vương quốc Langbu khỉ gió gì đấy, tự ngươi phải nghĩ cách giải quyết đi.” Lúc này y liền để ý thấy, lão vu sư áo đen kia không biết đã dùng cách gì mà tiếng kêu của đám binh sĩ bị trúng đạn đã nhỏ đi nhiều, thậm chí một số người còn có thể đứng dậy nữa.
Soares từ đầu chí cuối vẫn không nói một lời, nhìn chằm chằm vào Khước Ba Ca Nhiệt. Khước Ba cũng làm mặt lạnh, không nói một lời, lẳng lặng thi triển thủ thuật với đám binh sĩ, sử dụng cổ trùng giảm đau, thi thoảng ánh mắt hai người lại gặp nhau, nhưng tựa như kẻ thù truyền kiếp, chất chứa đầy sự cảnh giác, dọa dẫm, uy hiếp.
Quách Nhật Niệm Thanh nhanh chóng ngẫm nghĩ về ý tứ của Merkin, rồi nhoẻn miệng cười thật tươi nói: “Đúng vậy đúng vậy, theo lý nên là thế, có điều, chúng ta vẫn là đồng minh phải không? Ta nhớ người ở bên ngoài các vị có một câu tục ngữ, kẻ địch của kẻ địch của ta, chính là bạn ta.”
Merkin mỉm cười, thầm nhủ: “Thằng lùn, đừng có tưởng bở, đa phần, kẻ địch của kẻ địch của ta, cũng là kẻ địch của ta! Hả? Tục ngữ ở bên ngoài?” Nghĩ tới đây, Merkin liền hỏi: “Ngươi biết gì về thế giới bên ngoài kia?”
Quách Nhật Niệm Thanh lộ ra một nụ cười bí hiểm: “Nơi này thường hay có vinh dự được đón tiếp người từ bên ngoài vào như các vị, những năm gần đây có vẻ mỗi lúc một nhiều hơn, ngôn ngữ này của ta chính là học được của bọn họ, vì vậy, ta cũng nắm được đôi phần về thế giới bên ngoài. Chỉ có điều… những người đến đây, xưa nay đều chưa bao giờ sống sót rời khỏi nơi này cả.”
“Nói cụ thể hơn xem nào, những người đó đã đi đâu rồi?” Cuối cùng, Merkin cũng thu nụ cười tự tin thường trực trên khóe miệng lại.
Thấy nét mặt Merkin thay đổi, Quách Nhật Niệm Thanh lại cười cười nói: “Vị khách tôn quý của ta, ngài xem đấy, chúng ta còn rất nhiều không gian hợp tác…”
Khoảng nửa tiếng đồng hồ sau, Quách Nhật Niệm Thanh dẫn theo đám binh sĩ bị thương biến mất trong khu rừng, không gian xung quanh lại trở nên hoang tịch cô liêu. Thấy Soares nhìn theo hướng đi của những binh sĩ ấy một hồi lâu, Merkin hỏi: “Sao vậy, Kahn? Hiếm khi nào lại thấy anh chú ý đến một người như vậy đấy.”
Soares trầm ngâm: “Nếu anh là Thao thú sư, anh cũng sẽ cảm thấy hứng thú với con người đó thôi.”
Merkin thu nụ cười trên môi lại, cảnh giác nói: “Hắn cũng là Thao thú sư à?”
“Không,” Soares lắc đầu: “Năng lực Thao thú của hắn không mạnh lắm. Có thể nhận ra được. Hắn cũng thiếu một hệ thống lý thuyết hoàn chỉnh, nhưng khả năng thao tác trên thực tiễn của hắn lại rõ ràng đã vượt qua Thao thú sư, cũng có một số năng lực nhất định của Thao trùng sư[7], thậm chí có một vài phương diện còn đạt đến tiêu chuẩn của Cổ sư[8] rồi.”
“Ồ…” Merkin cũng không khỏi biến sắc mặt: “Không có năng lực của Thao thú sư, nhưng lại trực tiếp vượt qua Thao trùng sư, đạt đến năng lực điều khiển của Cổ sư, thế há chẳng phải là cao hơn anh hai bậc ư? Nói như vậy, chúng ta phải hết sức cẩn thận với cái tên mặc đồ đen ấy mới được!”
“Thế thì chưa chắc!” Soares tự tin nói: “Tuy hắn có một phần năng lực điều khiển thao túng của Thao trùng sư và Cổ sư, nhưng năng lực điều khiển thú vật lại quá kém cỏi, gần như là không có. Vả lại, tôi quan sát thủ pháp của hắn, hình như cũng chỉ biết sử dụng cổ trùng với con người, chứ không biết áp dụng với động vật, cũng có nghĩa là, tiêu chuẩn đánh giá của chúng ta hoàn toàn không thích hợp để đánh giá hắn, nếu phải động thủ thật… hừ, cũng không cần phải sợ. Chỉ có điều, có một số thủ pháp của hắn, tôi vẫn chưa nhìn thấu được, hừm, cần phải nghĩ cho kỹ càng đã.”
Merkin bấy giờ mới chuyển từ kinh ngạc sang mừng rỡ, nói: “Tôi đã bảo rồi mà, anh bạn già, nơi này dù sao cũng là đất tổ của đám Thao thú sư các anh. Chắc chắn anh sẽ có thu hoạch mà lại.”
Chú thích
[5] Một dân tộc thiểu số sống ở Tây Tạng.
[6] Một loại ngôn ngữ thuộc hệ thống Tạng ngữ.
[7] Thuật sư điều khiển côn trùng.
[8] Thuật sư sử dụng cổ độc, cổ trùng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.