Bố thở nặng nhọc bên cạnh và nắm chặt lấy tay tôi khi hai bố con đi bộ đến vườn Covent. Tôi lấy bàn tay còn lại, vỗ nhẹ vào túi để yên tâm rằng mấy viên thuốc trợ tim của bố vẫn còn nguyên ở đấy.
“Bố, tối nay nhất định chúng ta phải đi taxi về khách sạn. Con không muốn đi bộ thế này nữa”.
Bố dừng lại, nhìn chằm chằm về phía trước. Rồi ông hít vào thật sâu.
“Bố ổn không? Có phải do tim của bố? Chúng ta ngồi xuống nghỉ mệt nhé?
Hay bố muốn quay trở về khách sạn?”.
“Đừng nói nữa và hãy nhìn kia kìa, Gracie. Không phải vì tim của bố. Là vì cái kia?”.
Tôi xoay người. Ngay đó, trước mắt tôi là Nhà hát Hoàng gia. Các hàng cột treo đèn kết hoa, thảm đỏ trải ngoài hành lang và đám đông xếp hàng chật cứng.
“Con đi từ từ thôi”. Bố nói trong khi nhìn về phía trước. “Đừng cắm đầu cắm cổ đi như con bò tót thấy màu đỏ”.
Vì đặt vé trễ nên chúng tôi phải ngồi ở tầng trên trong nhà hát rất lớn. Chỗ ngồi chẳng thuận tiện chút nào, nhưng dù sao, chúng tôi cũng còn may mắn là có vé. Tầm nhìn về phía sân khấu bị hạn chế. Nhìn qua ống nhòm để bên cạnh chỗ ngồi, tôi dò tìm trong khán phòng. Chẳng thấy bóng dáng người đàn ông Mỹ của tôi. Hãy đến với Justin! Tôi nghe giọng người phụ nữ vang vang trong đầu và suy nghĩ có khi Frankie cho rằng tôi nhìn thế giới qua cặp mắt của anh ta là đúng.
Bố bị mê hoặc bởi cảnh tượng xung quanh.
“Chúng ta có chỗ ngồi tốt nhất trong khán phòng đó con, nhìn kìa!”. Ông chồm người qua ban công. Cái mũ vải muốn rơi ra khỏi đầu. Tôi phải chộp tay ông, kéo ông trở lại ông lấy tấm hình của mẹ từ trong túi ra và để tấm hình lên thềm ban công. “Chỗ ngồi tốt nhất, thật đó bà!”. Ông nói đầy tình cảm.
Có tiếng trên loa kêu gọi mọi người giữ trật tự im lặng, ổn định chỗ ngồi.
Những âm thanh lộn xộn của dàn nhạc lắng xuống ánh sáng mờ dần và một khoảnh khắc im lặng báo hiệu cho điều kỳ diệu sắp bắt đầu. Người điều khiển gõ nhẹ. Dàn nhạc lập tức ngân lên, chơi bài của Tchaikovsky. Vũ công nam chính xuất hiện trên sân khấu trong bộ đồ bó sát người, đã đưa chúng tôi vào câu chuyện Hồ Thiên Nga một cái êm ái.
Tôi nhìn xung quanh, xem những người trong khán phòng. Mặt họ sáng lên, cặp mắt như múa cùng với các vũ công trên sân khấu. Khung cảnh hệt như một chiếc hộp nhạc mở ra, tràn ngập âm nhạc và ánh sáng. Bất kỳ ai nhìn vào đều bị mê đắm bởi sự kỳ diệu của nó. Tôi tiếp tục quan sát, từ trái sang phải.
Một loạt những gương mặt xa lạ cho đến khi …
Mắt tôi mở to ra khi tôi bắt gặp gương mặt quen thuộc. Người đàn ông ở tiệm cắt tóc, mà bây giờ tôi biết từ Bea, là ông Hitchcock. Justin Hitchcock?
Bố thúc khuỷu tay vào tôi. “Con đừng nhìn xung quanh nữa, xem trên sân khấu kìa. Anh ta sắp sửa giết cô ấy”.
Tôi quay mặt về sân khấu, cố nhìn chàng hoàng tử đang giương cung, nhưng tôi không thể.
Có sức mạnh khác kéo ánh mắt tôi quay lại khán phòng, lo lắng tìm xem Justin đang ngồi với ai. Trống ngực tôi đánh thình thình và tôi nhận ra nó chẳng theo bất kỳ giai điệu nào của Tchaikovsky cả. Bên cạnh anh là người phụ nữ có mái tóc dài màu đỏ và gương mặt lốm đốm ít tàn nhang, chính là người cầm máy quay phim trong giấc mơ của tôi.
Bên cạnh cô ta là một anh chàng trông dễ coi và đằng sau họ là người thanh niên trong chiếc cà vạt không thoải mái chút nào. Một người phụ nữ tóc đỏ uốn lọn lớn. Và một người đàn ông hơi béo. Tôi lục tìm trong ký ức của mình.
Cậu nhóc bụ bẫm trong cảnh có bình tưới và trò chơi thăng bằng? Có thể.
Nhưng còn hai người kia, tôi không biết. Tôi nhìn lại Justin Hitchcock và cười, thấy gương mặt của anh có vẻ vui hơn cả cảnh trên sân khấu.
Thình lình nhạc được thay đổi. Ánh sáng phản chiếu vào mặt anh lung linh và sự biểu hiện của anh càng thay đổi. Tôi biết ngay tức khắc rằng Bea đang ở trên sân khấu, và tôi quay lại nhìn lên. Cô bé đóng vai trong một nhóm những con thiên nga, chuyển động duyên dáng và hòa hợp với nhau, áo trắng muốt, váy xòe. Mái tóc dài được bới gọn. Tôi nhớ lại hình ảnh cô bé trong công viên, xoay vòng, xoay vòng trong cái váy xòe và cảm thấy dâng lên niềm tự hào kỳ lạ. Giờ cô bé đã lớn. Tôi ứa nước mắt.
“Ô, nhìn kìa, Justin!”.
Tiếng Jennifer thì thầm. Lúc này, mắt Justin không rời khỏi đứa con gái.
Toàn thân trắng muốt, nhảy một cách uyển chuyển, mềm mại với những chú thiên nga khác. Không có động tác nào vụng về hay phạm lỗi. Cô bé đã trưởng thành. Điều đó xảy ra bằng cách nào? Mới hôm qua, cô bé còn xoay vòng đùa vui với anh và Jenifer trong công viên, một cô bé có cái váy xòe. Và bây giờ …
Anh ứa nước mắt quay sang Jennifer để chia sẻ những suy nghĩ, những khoảnh khắc. Nhưng cùng lúc ấy, Jennifer đang với tay để nắm chặt tay Laurence.
Anh nhanh chóng nhìn sang chỗ khác, rồi nhìn lại đứa con gái trên sân khấu.
Nước mắt rơi và anh thò tay vào túi để lấy cái khăn …
Một chiếc khăn tay đưa lên mặt tôi, lau đi những giọt nước mắt trước nó kịp rơi xuống.
“Sao con khóc thế?”. Bố nói, vỗ nhẹ vào cằm tôi trong lúc màn hạ xuống cho giờ nghỉ giải lao.
“Con rất tự hào về Bea”.
“Al?”.
“Ô, không có gì … Con đang nghĩ vở kịch Hồ Thiên Nga quả là một câu chuyện tuyệt diệu. Bố nghĩ sao?”.
“Bố nghĩ mấy người này mang vớ chật quá!”.
Tôi cười và lau nước mắt.
“Con nghĩ mẹ con có thích không?”. Ông dịu dàng nhìn vào tấm hình. “Chắc mẹ con thích lắm … Còn mấy chú ở Câu lạc bộ thứ Hai, chắc họ chẳng thể nào tin nổi điều này đâu. Donal McCarthy, ông hãy mở mắt ra chờ nhé bố!”, bố cười thầm.
“Bố có nhớ mẹ không?”.
“Đã mười năm rồi con”.
Bố nghiêng người đến gần tôi và thúc bằng khuỷu tay. “Và mỗi ngày bố lại càng nhớ mẹ hơn …”.
“Cũng giống như khu vườn của bố. Mọi thứ mọc lên, kể cả tình yêu … Và cứ thế nó lớn lên mỗi ngày. Làm sao mà con có thể tưởng tượng được bà ra đi?
Con thấy đấy, mọi thứ trên đời đều sẽ từ từ được xây dựng nên, kể cả khả năng đương đầu trước nghịch cảnh của chúng ta. Đó là cách để chúng ta tiếp tục …”.
Tôi lắc đầu, không tin được chính ông vừa thốt nên những lời ấy. Những lời sâu sắc, đầy triết lý.
“Justin, mọi người sẽ đi xuống quầy rượu. Anh đi cùng không?”. Doris hỏi.
“Không”. Anh trả lời, trong cơn giận dỗi như một đứa trẻ khoanh hai tay lại với nhau.
“Sao không?”, Al trố mắt.
“Anh không thích đi”.
Anh nhặt cái ống nhòm dùng để xem nhạc kịch lên, bắt đầu nghịch ngợm xoay vòng quanh nhìn ngắm mọi người.
“Nhưng vậy thì anh sẽ phải ở đây một mình”.
“Thì sao?”.
“Chú Hitchcock, cháu có được phép mời chú một ly rượu không?”. Peter, bạn trai của Bea, lễ phép.
“Ồ, cháu không cần trịnh trọng vậy đâu. Gọi chú là Al được rồi”. Al nhe răng cười.
Nhưng Peter “đính chính” lại ngay. “Vâng, chú Al. Nhưng câu vừa rồi, ý cháu định đề cập tới chú Justin kia!”.
“Cậu có thể gọi tôi là ông Hitchcock”. Justin nhìn chàng thanh niên, mặt nhăn nhăn cứ như có một điều gì không ổn trong phòng.
“Chúng ta sẽ không phải ngồi với Laurence và chị Jennifer đâu, em nghĩ …”.
Laurence. Lúc nào cũng Laurence.
“Chúng ta sẽ phải ngồi chung đấy, Al. Đừng có thốt một câu kỳ quặc thế!”.
Doris chen ngang, ngắt lời Al ngay lập tức.
Al thở dài. “Được rồi … Được rồi … Nào, anh! Trả lời Peter đi chứ. Anh có muốn tụi em mang vô cho anh một chút gì đó để uống không?”.
Vâng.
Rõ là anh muốn nói thế, nhưng anh chỉ lắc đầu.
“Vậy thôi. Mọi người sẽ quay lại trong vòng mười lăm phút nữa …”.
Al vỗ nhẹ vào vai Justin một cách đầy thông cảm trước khi tất cả họ rời khỏi, để Justin lại một mình ngay tại chỗ ngồi.
Hai phút sau, đã hoàn toàn mệt mỏi với cảm giác hối tiếc cho chính mình, anh nhìn quanh khắp nhà hát bằng chiếc ống nhòm dùng theo dõi vở diễn. Một trò chơi thú vị. Anh bắt được vài cặp đang cãi nhau gì đấy. Một cặp khác đang hôn. Một nhóm phụ nữ cười ầm ĩ với nhau.
Không có gì thú vị cả. Anh nâng ống nhòm, ngước cổ lên tầng bên trên.
Đây, vài nhóm nhỏ người … Lác đác … Cũng đang tán gẫu. Anh xoay chiếc ống nhòm một chút từ phải sang trái. Sau đó ngừng lại, vội vã chùi mắt. Chắc chắn là anh vừa thấy nó! Anh vội vã nâng chiếc ống nhòm lên lần nữa, lại chỗ vừa rồi, và … vâng, chính là cô ấy! Với một ông già.
Cô cũng đang nhìn bằng chiếc ống nhòm, kín đáo theo dõi đám đông bên dưới. Sau đó, cô nhẹ nhàng xoay dần ống nhòm chầm chậm theo hướng sang phải, và … Cả hai đều cảm thấy như đông cứng người. Họ nhìn thấy nhau. Nhìn chằm chằm nhau. Chạm mắt thông qua hai chiếc ống nhòm!
Anh đưa nhẹ cánh tay của mình lên. Vẫy.
Cô từ từ làm theo, động tác y như vậy. Ông già ngồi bên cạnh cô cũng đưa chiếc ống nhòm lên nhìn quanh quất, miệng hết mở lại đóng.
Justin đưa ngón tay của mình lên, ra dấu “Chờ nhé!”.
Chờ nhé, tôi đang đến đây. Chỉ một phút thôi. Ở nguyên đấy, tôi sẽ đến chỉ trong một phút.
Anh cố ra dấu.
Cô cũng đưa ngón cái lên, như đồng ý.
Justin đặt ngay cái ống nhòm xuống và lập tức đứng dậy, cố xác định chính xác vị trí cô ngồi. Ngay lúc đó thì Laurence bước vào.
“Justin, tôi nghĩ có lẽ chúng ta nên nói chuyện với nhau một chút”. Anh ta nói, cố dùng giọng nhã nhặn, lịch sự nhất.
“Không, Laurence. Không phải lúc này. Tôi xin lỗi!”. Anh cố gắng bước qua khỏi.
“Tôi hứa là không mất thời gian của anh đâu. Chỉ vài phút thôi, trong lúc chúng ta một mình với nhau … Để xóa tan bầu không khí căng thẳng, anh biết đấy!”.
Anh ta nới lỏng chiếc cà vạt đang thắt chặt.
“Vâng, tôi hiểu. Tôi cũng thật sự mong như thế. Nhưng tôi đang vội. Ngay bây giờ …”. Anh cố đẩy Laurence ra, nhưng anh chàng này đã đứng chắn ngay trước mặt.
“Vội ư?”, anh ta nói, nhướn mày lên. “Tôi hiểu rồi … Vâng, chỉ là vì tôi muốn cố gắng thử làm điều gì đấy. Nếu anh không sẵn sàng để trao đổi với nhau trong lúc này, tôi vẫn có thể hiểu được”.
“Không, không phải thế!”.
Justin đưa chiếc ống nhòm lên, nhìn về hướng Joyce. Cô vẫn còn ở đấy. “Chỉ là vì tôi đang rất vội để bắt kịp một người. Tôi phải đi, Laurence”.
Jennifer bước vào ngay khi anh vừa nói dứt xong câu ấy. Gương mặt cô lạnh như đá.
Thành thật chút đi, Justin. Anh Laurence chỉ muốn xử sự như một người lịch sự, muốn nói chuyện với anh như hai người lớn với nhau. Vậy mà … Xem anh đang làm gì kìa. Mặc dù em cũng chẳng ngạc nhiên gì về điều ấy”.
“Không. Không. Nghe này, Jennifer”.
Anh từng gọi em là Jen. Em chẳng nhớ gì đến những tháng ngày hạnh phúc đáng nhớ, khi cả gia đình ta trong vườn hoa công viên, Cái ngày hôm đó sau.
“Anh thật sự không có thời gian ngay lúc này. Em không hiểu đâu, anh phải đi”.
“Anh không thể đi. Vở ba lê sẽ bắt đầu phần hai sau vài phút nữa, và con gái anh trên sân khấu. Đừng có nói với em là anh cũng đang muốn lên đó với con bé hay đi đâu đó tương tự thế, được chứ?”.
Doris và Al cũng bước vào chỗ ngồi. Cơ thể quá khổ của Al chắn ngang lối ra vào. Trong tay anh ta là một lon coca và một cái túi to khổng lồ bánh snack.
“Anh nói anh ấy đi, Justin”. Doris níu tay Justin, hi vọng anh “mắng mỏ”.
giùm cậu em trai chuyên ăn đồ ngọt.
Justin cáu kỉnh. “Nói cái gì bây giờ?”.
“Thì anh nhắc anh ấy về bệnh sử đau tim của gia đình, vì thế anh ấy phải nghĩ hai lần trước khi ăn và uống bất cứ thứ gì”.
“Cái gì mà bệnh sử đau tim?”. Justin đặt tay lên trán.
“Bố anh. Chết vì bị đau tim”. Cô nhắc một cách thiếu kiên nhẫn.
Justin lạnh người khi nghe nhắc đến bố.
“Bác sĩ đâu có nói rằng anh cũng sẽ bị như thế”. Al nhăn nhó.
“Bác sĩ bảo rằng anh dễ có nguy cơ như thế. Nhất là khi gia đình từng có người mắc bệnh về tim”.
Cô vợ nói không ngừng.
Justin nghe một tiếng nói bên trong anh, như vọng ra từ nơi nào khác.
“Không. Không. Anh thật sự không nghĩ rằng em phải lo lắng về chuyện đó đâu, Al”.
“Đúng đấy anh ạ. Chúng ta phải cẩn thận nếu như gia đình có bệnh sử tim mạch”.
“Không, gia đình chúng ta không …”. Justin chựng lại. “Ôi trời ơi anh thật sự phải đi bây giờ …”.
“Anh sẽ không đi đâu hết”. Jennifer đứng chắn đường. “Anh không đi đâu hết cho đến khi anh xin lỗi Laurence”.
“Không, có gì đâu. Mọi thứ ổn mà Jen!”. Laurence ngắt lời.
Tôi mới gọi cô ấy là Jen, không phải anh!
Những tiếng nói cứ dồn dập đến từ mọi phía, hết người này đến người khác.
Anh chẳng nói được lời nào. Anh thấy nóng, ngột ngạt, mồ hôi tứa ra.
Đột nhiên, ánh đen mờ dần nhạc bắt đầu nổi lên. Anh chẳng còn chọn lựa nào khác ngoài việc ngồi xuống đúng vị trí của mình, bên cạnh một Jennifer đang nổi giận, một Laurence đáng nguyền rủa, một Peter im lặng, một Doris đầy ắp những điều lo lắng, và một Al lúc nào cũng đói.
Anh thở dài, nhìn lên chỗ Joyce.
Giúp tôi với.
Có gì đó hơi bất thường trong khu vực chỗ ngồi của gia đình Justin. Khi ánh đèn mờ đi, họ vẫn còn đứng nguyên ở đấy. Sau đó thì ngồi xuống, với những gương mặt lạnh như đá. Tuốt phía sau, một người đàn ông to béo đang nhóp nhép với một túi lớn khoai tây lát và bánh snach.
Sâu tận trong lồng ngực, trái tim tôi đang đập rộn lên. Rõ ràng anh nhìn thấy tôi, anh muốn đến với tôi. Tôi phải mất mấy phút mới có thể định thần lại, quay trở về khung cảnh thực tại của mình. Tôi nghĩ đến ký ức hạnh phúc trong công viên của gia đình Bea. Bên bố. Bên mẹ. Và … tôi!
“Bố, con hỏi bố cái này được không?”. Tôi tựa người sát cạnh bố, thì thầm.
“Anh chàng vừa mới nói với cô gái kia là anh ta yêu cô ấy. Nhưng cô ấy không phải là cô gái cần tìm rồi …”. Bố tròn mắt. “Trời ơi, cô gái thiên nga kia màu trắng chứ. Cô này màu đen. Họ đâu có giống nhau chút nào đâu mà anh chàng này nhầm nhỉ!”.
“Bố …”.
Bố ngẩng lên nhìn tôi. “Chuyện gì thế con gái?”.
“Vâng, có cái này … có một chuyện mới vừa xảy ra và …”.
“Được rồi, nhưng đừng làm bố lỡ mất đoạn này …”.
Tôi đầu hàng với việc thì thầm vào tai ông và điều chỉnh âm lượng lớn hơn.
“Bố, có một việc vừa xảy ra, phá vỡ hết tất cả những quy tắc mà con từng biết. Con chỉ không hiểu tại sao”.
“Gracie”, bố nghếch mặt lên. “Con nhìn những người đang múa xem. Giá đừng ai bị tổn thương … Chàng trai kia nghĩ rằng cô ấy chính là cô gái thiên nga.
Anh ta đưa cho cô ấy cái gì kìa … Có phải một món quà không nhỉ? Một món quà”.
Một món quà!
Tôi chưa từng nghĩ đến điều này. Tôi nhìn lại lần nữa bố mẹ của Bea, đầy tự hào, ngắm con gái mình uyển chuyển trong từng động tác, như một chú thiên nga. Tôi lắc lắc đầu. Không. Không ai bị tổn thương cả.
“Có chuyện gì với mọi người trong vở kịch thế nhỉ?”, bố lớn tiếng khiến người đàn ông ngồi bên cạnh tôi quay lại. Tôi phải thì thầm xin lỗi.
“Con gái, con đừng đặt những câu bắt đầu bằng Tại Sao, Như Thế Nào, Bởi Vì … nữa. Đôi khi, con biết không, con cần phải quên đi tất cả mọi từ ngữ trên đời này và chỉ cần đăng ký để học cho được bài học mang tên Cảm Ơn thôi.
Hãy nhìn câu chuyện trên sân khấu kìa …”. Bố chỉ tay lên sân khấu. “Con có cần quan tâm đến chuyện tại sao sự thật cô ấy, một người phụ nữ, lại biến thành con thiên nga? Con có bao giờ phải chú ý đến những chuyện kỳ lạ như thế không?”.
Tôi lắc đầu, mỉm cười.
“Con có từng gặp ai đó trước đây tự dưng bị biến thành thiên nga không?”.
Tôi cười, thì thầm trở lại. “Tất nhiên là không, bố!”.
“Đấy, thấy chưa. Tại sao? Ai cần biết là tại sao cơ chứ. Người ta không chú ý đến những điều đó. Cô gái chỉ cần nói Cảm ơn. Bởi vì những điều tốt đẹp sẽ đến trong đời cô ấy sau từ kỳ diệu này. Vậy thôi”.
Tôi chìm trong im lặng.
“Nào, bây giờ thì chúng ta quay lại với vở diễn thôi. Cô ấy muốn tự tử kìa, thấy không? Nói với nhau những câu đầy kịch tính”.
Bố đặt khuỷu tay lên ban công, tựa người sát vào như để được gần sân khấu hơn. Còn tôi, trong đầu tôi lúc này chỉ loáng thoáng hai tiếng:
Cảm ơn.