Mật Mã Tây Tạng

CHƯƠNG 8 – CÁI CHẾT CỦA ĐỘI TRƯỞNG HỒ DƯƠNG



Trong rừng, sáu thớt ngựa đang lao đi như ánh chớp, chính là nhóm người bọn Trác Mộc Cường Ba. Bọn họ đụng độ một nhóm lính áo đen dùng cung tên, kết quả không cần phải nói cũng biết, nhóm lính kia không thể ngăn bước được họ dù chỉ một phút, ngược lại còn cung cấp thêm mấy con ngựa khỏe. Chỉ có điều, buổi sáng sớm ngồi thuyền đi đường vòng lên bờ cũng tốn mất một chút thời gian, giờ đây tình hình càng lúc càng gấp rút, bọn Trác Mộc Cường Ba ai nấy đanh mặt lại, để mặc cơn gió như những ngọn roi vô hình táp lên. Tất cả đều đã được tính toán kỹ càng, từ kẻ địch chặn đường, đến tên Max bỏ trốn, cạm bẫy… duy chỉ một điều họ không nghĩ đến, đó chính là thời tiết ở Shangri-la này!
Đường hẹp gặp nhau
Trương Lập giật lùi về sau, đè lên cây cột chống lều, căn lều bạt đung đưa như muốn đổ. Bỗng thấy Lữ Cánh Nam chầm chậm đi tới, nhặt miếng thuốc nổ Cơn Lốc Đen dưới đất lên, nói với Nhạc Dương và Trương Lập: “Mặt phía sau có màng cảm ứng áp lực, một khi đã dính vào thì không thể lấy ra, các cậu quên rồi à? ”
Nhạc Dương ngượng ngùng gãi gãi đầu “hì hì” cười chữa thẹn. Lữ Cánh Nam tiện tay ném luôn miếng Cơn Lốc Đen đó cho Trương Lập, nói: “Thuốc nổ bị rút hết ra rồi, chỉ là đồ giả thôi.”
Nhạc Dương đột nhiên kêu lên: “Chết, đừng để hắn chạy mất! ” Vén cửa lều lên, bóng Ngưu Nhị Oa đã biến mất tự bao giờ.
Pháp sư Tháp Tây nói: “Thôi bỏ đi, nhân quả luân hồi, chuyện gì cũng phải tùy duyên, y quá chấp vào cừu hận, sợ rằng sống cũng chẳng thoải mái gì đâu.”
Trương Lập nói: “Loại người này, lẽ ra phải chết từ lâu rồi mới đúng! ”
Nhạc Dương nghe vậy liền châm chọc: “Sao vừa nãy anh không nổ súng đi? ”
Trác Mộc Cường Ba khuyên can: “Đừng nói nữa, sắp xếp lại vũ khí đi, thu dọn xong chúng ta lại tiếp tục lên đường cho sớm.”
Pháp sư Tháp Tây nói: “Giờ trời đã tối, không thể nhận ra được những chỗ đánh dấu có mìn vừa nãy nữa, đêm nay e rằng phải ở lại đây mất rồi. Có điều, chỗ này khá gần bờ biển Sinh Mệnh, sớm mai xuất phát cũng không lỡ mấy thời gian đâu.”
Trác Mộc Cường Ba nhìn theo hướng Ngưu Nhị Oa bỏ chạy, thở dài một tiếng: “Tôi vẫn không thể nào yên tâm được, chẳng may xảy ra chuyện gì…”
Trương Lập nói: “Yên tâm đi, Cường Ba thiếu gia, chúng ta vẫn còn hai ngày cơ mà, lộ trình có một ngày rưỡi, dù thế nào thì cũng kịp thôi.”
Trác Mộc Cường Ba nói: “Đừng quên là còn Quách Nhật Niệm Thanh, y đã có thể thông báo cho người phía Yaca ngăn cản chúng ta, thì khi trở về, sợ rằng cũng không được bình yên như lúc khởi hành đâu.”
Nhạc Dương nói: “Không, Cường Ba thiếu gia, anh quên rằng hắn ta là một kẻ rất giỏi dùng âm mưu, hắn phải giữ cho đôi tay mình trong sạch, ra tay ở Langbu chẳng phải sẽ làm hắn lộ tẩy hay sao? Vả lại, giờ chúng ta không giống như lúc đến đây nữa rồi, chúng ta đã có vũ khí! ” Nói đoạn, anh giơ khẩu súng lên. Ba Tang cũng chợt thấy một cảm giác hưng phấn dâng trào, nhè nhẹ vuốt ve khẩu súng trên tay, lạnh lùng cất tiếng: “Chỉ sợ chúng không đến thôi! ”
Lữ Cánh Nam cũng khuyên giải: “Quan tâm tắc loạn, đừng quá lo lắng, Mẫn Mẫn và đội trưởng Hồ Dương biết phải tự bảo vệ mình mà.”
“Cũng chỉ có thể vậy thôi, sớm mai xuất phát! ” Trác Mộc Cường Ba thở dài một tiếng, tự nơi đáy lòng vẫn lờ mờ cảm thấy không ổn lắm, đành tự nhủ có lẽ mình đã quá lo lắng mất rồi.
Trương Lập vội nói: “Tôi đi kiểm tra các trang bị.” Nhạc Dương thấy thế cũng chạy tót theo.
Các loại trang bị đã chứng thực suy nghĩ của Trương Lập, quả nhiên, vũ khí bên trong mỗi tổ hợp hòm sắt được thả dù xuống đều khác nhau. Nếu như trong tổ hợp hòm sắt đầu tiên bọn họ nhặt được chủ yếu là vũ khí mang tính chế ngự và thiết bị y tế, thì vũ khí của nhóm người bọn Tây Mễ chủ yếu là để thăm dò và khống chế trong phạm vi rộng. Còn mấy cái hòm sắt của Ngưu Nhị Oa lại chủ yếu dùng để sắp đặt cạm bẫy, camera giám sát và súng máy tự động có thể điều khiển từ xa, mấy quả mìn cũng đều có thể dẫn nổ từ xa, vả lại tất cả đều là vũ khí kiểu mới, tuyệt đại đa số chưa từng xuất hiện trên thị trường. Thực không hiểu bằng cách nào mà Merkin lại kiếm được những thứ này. Có điều, sau khi Trương Lập kiểm tra, phát hiện hầu hết các vũ khí đều có ký hiệu sản phẩm thử nghiệm bằng tiếng Anh, quả nhiên là vẫn chưa được đưa vào sử dụng. Họ tìm thấy trong hòm vũ khí rất nhiều đạn ám lực có thể xuyên thấu cả áo chống đạn, may mà Ngưu Nhị Oa vẫn chưa kịp dùng đến chúng.
Ở bờ biển Sinh Mệnh phía bên vương quốc Langbu, có hai người đang dìu nhau, lấy súng làm gậy chống, tấp ta tấp tểnh đi trong rừng đước. Đó chẳng phải ai khác, mà chính là Max và Tây Mễ. Xương gò má Tây Mễ gồ lên, hình dung tiều tụy, trông lại càng thêm ác độc âm hiểm. Lúc ở di tích của dân tộc Mục, y đã nhìn rõ dưới vách đá có chỗ hõm vào nên mới dám tung mình nhảy xuống, vì y cho rằng mình không nhất thiết phải lấy một địch bốn làm gì, mà quan trọng hơn là, y dự định để Max lại đó, ở lại đó vĩnh viễn. Nhưng không ngờ tên Max này lại cực kỳ may mắn, trong tình cảnh ấy mà vẫn sống sót chạy thoát ra được.
Mấy ngày này, hai người lần theo tín hiệu đi một mạch về phía Tây, Max vẫn hết mực lấy lòng Tây Mễ như trước. Nhưng Tây Mễ không phải kẻ mù, y thừa sức nhìn ra cái bóng phía sau bộ dạng xun xoe bợ đỡ của Max, có thể sống sót trong tình huống ấy mà không hề bị thương tích gì, tuyệt đối không thể nào chỉ dựa vào may mắn như hắn ta nói được.
Đi đến một cái đầm, hai người dừng lại, trước mặt họ là một cái cây lớn bị nổ toác ra. Tây Mễ ngước đầu lên nhìn xung quanh, nói: “Chỗ này hình như có rất nhiều cạm bẫy, nhưng bị phá hoại mất một phần rồi.”
“Đại ca Tây Mễ! Anh nhìn kìa…” Max chỉ vào chỗ chạc ba của thân cây đổ gãy, có một cánh tay người, đã hơi thối rữa. Tây Mễ giật cánh tay đã rữa ấy xuống, quan sát một hồi, đoạn nói: “Đạt Kiệt, xem ra, hắn bị nổ chết ở chỗ này rồi.”
Max nói: “Nhất định là bọn Trác Mộc Cường Ba làm! Liệu chúng có ở quanh đây không nhỉ? Chỗ này nhiều cạm bẫy thế, chắc là có thôn làng rồi, nói không chừng bọn Trác Mộc Cường Ba đó đang ở trong làng. Chúng ta, chúng ta có nên vòng qua không? Đại ca? ” Vừa nói, y vừa tỏ ra sợ hãi đến run lên lẩy bẩy.
Tây Mễ cười gằn: “Thôn làng mà phòng ngự kiểu này thì hơi quá đáng đấy, hơn nữa chỗ này vốn chẳng thích hợp để trồng trọt gì hết, không thể là làng mạc được, chắc là một dạng cứ điểm quân sự. Cái hồ đó dường như không thể bơi qua được, vậy thì ở đây chắc chắn phải có thuyền. Không cần sợ đám người kia thế, nếu phía trước đúng là làng mạc hay cứ điểm thì bọn chúng cũng ở ngoài sáng, còn tao với mày ở trong tối, chúng phải sợ chúng ta mới đúng! ” Lúc này, đằng xa chợt vang lên tiếng tù và. Vẻ mặt Tây Mễ đanh lại, tức tối chửi: “Lũ ôn thần chó chết, lại đến rồi, chạy mau! ”
Bên bờ biển Sinh Mệnh phía Yaca, mấy tên hộ vệ nằm rải rác dưới đất, trong xưởng đóng thuyền bè sắp ngay ngắn một loạt các loại thuyền khác nhau. Khước Ba Ca Nhiệt đứng trên một con thuyền tam bản nhỏ sắp rời bến, giơ cao ngọn đuốc trong tay, nhìn những con thuyền nằm thành hàng dài, thầm nhủ: “Bạn cũ, ta giúp ngươi thêm lần nữa, có thể nói là đã hết lòng rồi, mong rằng ngươi cũng đừng làm ta thất vọng! ” Dứt lời, y vung mạnh tay một cái, ngọn đuốc liền bay vèo qua hàng thuyền gỗ…
Sáng sớm hôm sau, Trác Mộc Cường Ba là người đầu tiên tỉnh giấc. Sự thực là gã gần như không hề ngủ, gã cảm giác được bọn họ đã bỏ qua mất điều gì đó, hơn nữa, còn nghe thấy cả tiếng Mẫn Mẫn đang hô hoán ở nơi phương xa. Đêm qua, Trương Lập và Nhạc Dương và những người khác đã thay đổi hết những thứ trong ba lô của mình, các loại vũ khí hiện đại đầy uy lực lại được nhét đầy bên trong, những bao đạn căng đầy khiến họ cảm thấy sức lực tràn trề chảy khắp cơ thể. Trước khi xuất phát, Trương Lập bỏ ra nửa tiếng đồng hồ để bố trí điều chỉnh lại bãi mìn và các cạm bẫy, dù sao thì họ cũng không thể mang hết đồ đạc trong tổ hợp hòm sắt đi được, hơn nữa sau này còn phải đi qua Yaca để lên tầng bình đài thứ ba, nếu có thời gian, họ sẽ trở lại đây lấy sau.
Nhưng khi họ chạy đến bờ biển Sinh Mệnh, cuộn khói đen mù mịt cuồn cuộn bốc lên làm ai nấy đều lạnh người. Trác Mộc Cường Ba nói: “Chuyện tôi lo lắng rốt cuộc vẫn xảy ra rồi.”
Nhạc Dương nói: “Là Khước Ba Ca Nhiệt, chỉ có hắn mới biết thuyền bè giấu ở đâu! ”
Ba Tang cũng gằn giọng nói: “Pháp sư Tháp Tây, không thể nhân từ với kẻ địch được nữa! ”
Cả bọn vội đặt ba lô xuống, tranh thủ thời gian đi chặt cây. Khổ nỗi chất gỗ bên bờ biển rất đặc, không thể nào nổi trên mặt nước được, họ đành phải đi xa hơn tìm những cây gỗ nhẹ mà chắc chắn, lúc ghép xong được một cái bè gỗ có thể hạ thủy thì đã mất nửa ngày rồi. Họa vô đơn chí, lúc bè gỗ đang dập dềnh trên biển Sinh Mệnh, bỗng một trận cuồng phong mang theo cả mưa đá ập xuống rào rào, cái bè gỗ nhỏ hoàn toàn không thể điều khiển nổi. Khi cả bọn ướt lướt thướt như chuột đến được bờ bên phía Langbu, trời đã sẩm tối.
Nhạc Dương kêu lên: “Cường Ba thiếu gia, đến rồi, chúng ta đến Langbu rồi! ”
Ba Tang ngẩng đầu lên nhìn bầu không xám xịt ngoằn ngoèo như con rắn khổng lồ của Shangri-la, nói: “Hôm nay sắc trời rất xấu, có thể sẽ sập tối sớm hơn thường ngày! ”
Trác Mộc Cường Ba nói: “Dù thế nào, hôm nay cũng không thể dừng lại ở Thác Nhật được, chúng ta lên bờ sẽ lập tức tiến về Langbu, khi nào trời tối hẳn mới thôi! ”
Trong không gian tối tăm như mực của Shangri-la, dù là người giỏi nhận biết phương hướng đến mấy cũng không thể nào đi lại trong khu rừng xòe tay năm ngón trước mặt cũng không thấy gì ấy được, huống hồ lại còn vô số loài động vật ăn thịt và các cạm bẫy nữa.
Thế nhưng, lúc họ đến gần bãi đá ngầm, phía Langbu không hề phái thuyền ra đón vào. Trương Lập tức tối ngoác miệng ra chửi bới: “Ghét thật! Không cần tuyệt tình như vậy chứ! ”
Nhạc Dương lắc đầu: “Không, mọi người nhìn kìa! Đó là thuyền ba lá! Thuyền phía trước cũng va phải đá ngầm rồi! Hình như ở Thác Nhật đã xảy ra chuyện gì đó! ”
Một cơn sóng quật tới, bè gỗ dập dềnh nâng lên hạ xuống… Khi cả bọn sức cùng lực kiệt bò lên được bờ, ai nấy cùng kinh ngạc nhìn xác chết nằm la liệt dưới đất.
“Vết thương do đạn bắn! ” Nhạc Dương nói.
Trương Lập trầm giọng hỏi: “Có phải tên Ngưu Nhị Oa kia không? ”
Nhạc Dương lắc đầu: “Không, những người này chết từ hôm qua, lúc đó Ngưu Nhị Oa vẫn đang ở Yaca, là người khác làm. Max! ” Anh và Lữ Cánh Nam đồng thanh thốt lên.
Trương Lập quan sát vết thương rồi nhận định: “Đạn M16 tiêu chuẩn, điểm xạ, trên cơ thể mỗi binh sĩ nhiều nhất chỉ có hai vết đạn, bắn vừa chuẩn vừa nhanh. Giết hết binh sĩ canh phòng ở Thác Nhật, bọn chúng vẫn còn đầy đủ hỏa lực.”
Hai bàn tay Trác Mộc Cường Ba nắm chặt lại. Kẻ địch của bọn họ phân tán khắp nơi, giống như vô số con bọ chét, nhân lúc không để ý lại thình lình xồ ra cắn một phát, đến lúc phát hiện ra, chúng lại bỏ chạy mất rồi! Nhưng đến giờ phút sinh tử này, tất cả bọn chúng lại lũ lượt kéo ra, hết tên này đến tên khác cản đường gã, như thể đã bàn bạc với nhau từ trước rồi vậy. Gã không còn thời gian nghĩ ngợi nhiều nữa, cần phải rời khỏi nơi ngổn ngang xác chết này, nhanh chóng trở về Tước Mẫu mới là quan trọng nhất.
Đúng lúc bọn Trác Mộc Cường Ba vừa mới đặt chân lên Thác Nhật, trong một dãy nhà đơn sơ phía đối diện, Max khẽ kêu lên: “Vẫn còn người! ”
Tây Mễ bật dậy khỏi giường, hai người đều cầm khẩu M4A1, quan sát qua kính ngắm. Max nói: “Có bắn không? ”
Tây Mễ nói: “Cái thằng lợn, nhìn cho rõ đi, bọn người kia không phải binh sĩ ở đây, mà là bọn đối đầu với chúng ta! Mạo hiểm nổ súng chỉ làm chúng chú ý thôi. Bọn chúng đông hơn chúng ta, súng xịn hơn, lại có đội hình chỉnh tề ngay ngắn, đứa nào phản ứng nhanh nhẹn linh hoạt nhất ở phía bên ngoài, người già và kẻ bị thương ở giữa, vả lại khoảng cách xa như vậy, đạn của chúng ta chưa chắc xuyên qua được áo chống đạn của chúng nữa. Nếu chúng ta dùng súng bắn tỉa, thì chúng chết chắc rồi! AM338, MX20, ống ngắm điện tử, khó đối phó lắm đấy.”
Max nói: “Tên đó là Trác Mộc Cường Ba… Bọn chúng quả nhiên đã đi trước chúng ta một bước. Lạ thật, sao chúng quay trở lại nhỉ? Ủa? Trên tay chúng là… là loạt vũ khí thử nghiệm đó hả! Lẽ nào, bọn chúng vượt biển chỉ để lấy số vũ khí đó thôi chắc? ”
“Hử? ” Tây Mễ sờ lên vết sẹo trên mặt. “Không phải mày nói, tên tù binh chúng ta bắt được kia bảo Bạc Ba La thần miếu ở tầng thứ ba sao? Phải vượt biển mới lên được, chỉ có một con đường đó thôi mà? Tai mày có vấn đề hay là dịch sai vậy? ”
“Không, không, không, không phải vậy. Tôi đã tốn rất nhiều công sức học ngôn ngữ của bọn người ở đây, tin chắc là không sai được đâu.” Trước ánh mắt nghi hoặc của Tây Mễ, Max cuống quýt nói, bộ dạng như thể đã sợ đến đầm đìa mồ hôi ra rồi vậy.
Tây Mễ lấy làm hài lòng với biểu hiệu này của Max, tuy rằng cũng biết có phần giả tạo trong đó, nhưng trông thấy bộ dạng đó của đối phương, đích thực cũng khiến y có cảm giác mình đang ở ngôi cao vời vợi. Tây Mễ chầm chậm nói: “Mày xem, bọn chúng có kẻ bị thương, những tên khác trông cũng nhếch nhác thảm hại, chắc là gặp phải chuyện gì ở bên kia, nên quay lại cầu viện rồi. Có lẽ chúng ngẫu nhiên tìm thấy số vũ khí đó thôi. Hử, là hắn à? ” Y nhìn thấy một bóng người quen thuộc trong ống ngắm.
Trác Mộc Cường Ba đang chuẩn bị bảo mọi người mặc kệ những xác chết đó, tiếp tục lên đường, nhưng câu nói của Nhạc Dương đã khiến gã không thể không thay đổi sách lược. “Cường Ba thiếu gia, những binh sĩ này không phải từ phía Thác Nhật chạy ra bờ biển, mà toàn bộ đều từ bờ biển chạy ngược về phòng thủ ở đây, chắc rằng chính họ là những người đã phóng hỏa đốt hết thuyền ở bên phía Thác Nhật này rồi.”
Trương Lập tiếp lời: “Thế tức là kẻ địch của chúng ta vẫn chưa rời khỏi nơi đây? Bọn chúng không có thuyền! ”
Những người đứng trên khoảng đất trống lập tức trở nên cảnh giác, tình cảnh Ngưu Nhị Oa phục kích họ vẫn còn sờ sờ trước mắt. Trác Mộc Cường Ba hiểu, giờ đây cái bè gỗ nhỏ của họ là công cụ duy nhất có thể vượt biển. Lúc này kẻ địch vẫn chưa rời khỏi Langbu, vùng Thác Nhật đã bị thanh tẩy này đương nhiên chính là nơi thích hợp nhất cho chúng nghỉ ngơi dưỡng sức. Bọn chúng đang ẩn nấp ở đâu? Tháp canh? Không, nếu ở trên tháp canh, chúng đã sớm phát hiện ra bọn gã và nổ súng rồi, chắc chúng ở trong một gian nhà nào đó. Hay là, đang ở trong khu rừng bên ngoài kiếm gỗ để làm bè? Không, trong rừng toàn cây đước, không có loại gỗ có thể nổi được trên mặt nước. Nhưng dù đối phương ở nơi nào, nhất định chúng cũng rất để ý đến lối ra vào duy nhất này, bọn họ định băng qua đây, ắt hẳn sẽ bị chúng lén lút tập kích. Hơn nữa, trong tình trạng không rõ số lượng kẻ địch mà đứng ở bãi đất trống như vậy thực sự quá nguy hiểm!
Mọi suy nghĩ ấy đều chỉ lóe lên trong óc gã trong khoảnh khắc ngắn ngủi, gần như cùng lúc Trương Lập vừa dứt lời, Trác Mộc Cường Ba lập tức ra lệnh: “Nằm xuống! ” Cả bọn liền nằm rạp xuống, trà trộn vào giữa đám thi thể.
Trong dãy nhà đối diện, họng súng của Tây Mễ và Max vẫn không rời khỏi ô cửa sổ.
Max nói: “Bọn này phản ứng nhanh quá, lẩn vào giữa đám xác chết, chẳng thấy đâu nữa rồi. Lạ thật, sao chúng có thể khẳng định chúng ta không ở trên tháp canh nhỉ? ”
Tây Mễ nói: “Mấy tên còn sống sót này đều là những kẻ mạnh nhất trong bọn chúng, không chỉ quen thuộc với đường lối tác chiến của chúng ta, mà còn rất giỏi lợi dụng hoàn cảnh xung quanh nữa.”
Max lại hỏi: “Giờ tính sao? ”
Tây Mễ bình thản đáp: “Đợi, đợi chúng xuất hiện sơ hở, cả một đám người di chuyển trên bãi đất trống, chắc chắn sẽ có sơ xuất. Nhớ kỹ, lúc nào tao nổ súng thì mày cũng bắn luôn, mày phụ trách phía sau, tao phía trước, bắn hết một băng đạn thì lập tức triệt thoái. Khu rừng đước phía bên tay trái rất tối tăm ẩm thấp, bên dưới lại là khu đá ngầm, rất thích hợp để ẩn nấp. Từ chỗ đó ra bờ biển, chúng ta có thể lợi dụng đá ngầm và cây rừng yểm hộ, chắc chúng không dám mạo hiểm truy kích đâu. Chỉ cần tìm được con thuyền chúng dùng để tới đây, tao với mày có thể sang được bờ bên kia rồi.”
Trương Lập thì thào: “Liệu chúng có nấp trên tháp canh không? Hình như tôi thấy có tia sáng lóe lên.”
Nhạc Dương khẽ gắt gỏng: “Bé mồm thôi, bị phát hiện bây giờ. Chúng ta phải tìm chỗ nào che chắn mới được.”
Trương Lập làu bàu: “Chỗ này là bãi đất rộng, lấy đâu ra chỗ nào che chắn? ”
Lữ Cánh Nam nói: “Chúng không ở trên tháp canh đâu, đó là mục tiêu rất dễ khiến người khác chú ý, tuy đạt được hiệu quả giám sát rất tốt, nhưng đồng thời cũng dễ bị kẻ địch tấn công. Ánh sáng lóe lên đó có lẽ là một tấm gương, chắc chúng muốn dụ chúng ta lên đó. Nói không chừng, lên được nửa đường chúng ta đã bị tập kích rồi.”
Lúc này, Ba Tang chợt lên tiếng: “Chúng ở một trong các gian nhà kia, một nơi có thể vừa ngắm lên tháp canh, vừa giám sát được bãi đất trống này.”
Nhạc Dương thắc mắc: “Anh Ba Tang, sao anh biết hay vậy? ”
Ba Tang lạnh lùng đáp: “Cách làm của Nhện Xanh. Nhường chỗ kẻ địch dễ nghĩ đến nhất cho chúng, những binh sĩ này cũng trúng phải kế này nên mới mất mạng. Dùng xác chết kẻ thù để thu hút sự chú ý của kẻ thù khác, đây vốn là một điển hình trong giáo trình tác chiến của bộ đội đặc chủng.” Càng lúc anh ta càng có thể khẳng định, “bạn cũ” của mình chắc chắn đang ở quanh đây.
Trác Mộc Cường Ba bình tĩnh quan sát hoàn cảnh xung quanh, đồng thời nhớ lại cảnh tượng lúc họ nhìn Thác Nhật từ phía bên ngoài. “Dịch chuyển sang bên phải, giữ nguyên đội hình, từ cửa sổ tiến vào dãy nhà bên phải kia. Qua chỗ đấy là rừng cây rồi. Ngoài nữa là bãi đá ngầm. Giờ trời sắp tối rồi, hoàn cảnh phía bên ấy có lợi cho chúng ta hơn! ” Phán đoán của gã gần giống với Tây Mễ, đồng thời lại hỏi: “Pháp sư Tháp Tây, ngài không sao chứ? ”
Pháp sư Tháp Tây đáp: “Tôi không sao, lúc di chuyển nhớ phải cẩn thận. Tuyệt đối không được nhô cao qua khỏi những xác chết này đâu đấy.”
Cách chiến đấu của Nhện Xanh
“Có động tĩnh! ” Max nói. Bọn y trông thấy những chiếc ba lô từ từ nhô lên thụp xuống, tựa như sống lưng của một con thú khổng lồ: “Không thấy bọn chúng.”
Tây Mễ nhíu chặt hai hàng lông mày lại nói: “Bọn chúng cũng dịch chuyển về phía trái. Kỳ lạ thật, kiểu này thì rõ là không định chiến đấu với chúng ta rồi, chúng không sợ bọn ta mai phục trong dãy nhà bên trái đó sao nhỉ? ” Y đảo mắt nhìn xung quanh, tưởng tượng vị trí của bọn Trác Mộc Cường Ba, lập tức nói: “Bọn chúng phán đoán dựa trên hướng xác chết ngã xuống và ánh sáng, phía trái đó tối quá, bất lợi cho việc giám sát. Thằng Max ngu xuẩn, hôm qua mày kéo mấy cái xác đó đi thì giờ đã không gặp phải chuyện này rồi! ”
Max cuống quýt nói: “Chúng càng lúc càng đến gần dãy nhà bên trái đó rồi, tính sao bây giờ? ”
Tây Mễ nói: “Chỗ đó rất có lợi nếu muốn tiến vào bãi đá ngầm và rừng cây. Nhưng muốn tiêu diệt chúng ta thì lại rất khó khăn, hơn nữa làm như vậy chẳng khác nào tự bỏ trống đằng sau, xem chừng chúng đang nôn nóng rời khỏi đây thì phải. Tốt lắm, vậy thì chúng ta để chúng đi qua, đằng nào trong rừng… hừ hừ, biết đâu chúng lại nhận được sự hoan nghênh nhiệt liệt cũng nên! ” Tây Mễ bật cười nanh ác, nói với Max: “Chúng ta rút về phía phải! ”
Max thắc mắc: “Sao không tiến lên chặn phía trước chúng luôn? ”
Tây Mễ liền sẵng giọng mắng: “Đồ ngu, lúc tao với mày áp sát được phía bên đó thì chúng cũng nhìn thấy chúng ta rồi. Mày nghĩ hai chúng ta có thể giết hết ngần ấy người chắc? ”
Đã đến gần cửa sổ, Nhạc Dương lấy làm lạ nói: “Cường Ba thiếu gia, anh xem trong nhà hình như có bóng người! ”
Là cửa sổ không đóng, bóng cây đung đưa! Trác Mộc Cường Ba cũng đã thấy, gã hiểu rõ, giờ phút này chỉ cần phán đoán sai một chút, sẽ lập tức có người bị thương, tuyệt đối không thể để xảy ra sai sót nữa. Gã vẫn nhớ lúc mới tới Thác Nhật, tất cả cửa sổ đều đóng chặt, vì ở đây thường có gió rất lớn. Nhưng giờ đây, cửa sổ của cả dãy nhà đều đã mở ra hết, tại sao kẻ địch lại mở cửa sổ? Để tiện quan sát, tấn công hay bỏ chạy? Không đúng, mục đích của chúng là… kéo dài thời gian và khiến đối phương ngộ nhận, cũng giống như kế không thành của Gia Cát Lượng vậy, đây là một dạng chiến thuật tâm lý! Có lẽ kẻ địch đang dịch chuyển về phía trái, nếu tốc độ của chúng đủ nhanh, sợ rằng sẽ đến phía sau lưng mình, như vậy thì cả bọn sẽ vẫn bị giam chân ở đây. Nhưng trong hoàn cảnh này, mạo hiểm xông vào trong nhà cũng rất nguy hiểm, rốt cuộc bọn chúng có bao nhiêu tên? Không may chúng để lại một tên nấp bên trong những tấm mành đang đung đưa bất định kia thì sao nhỉ?
Nhạc Dương vừa mới dứt lời, Trác Mộc Cường Ba cũng đã có phán đoán của riêng mình – “Pháp sư Á La! ” Pháp sư Á La là người duy nhất trong bọn họ có thể tiến vào trong nhà thám thính tình hình. Hai chân pháp sư Tháp Tây đã đứt, đi lại không tiện, hoàn toàn không có ưu thế ở chốn đất bằng này.
Pháp sư Á La hiểu dụng ý của Trác Mộc Cường Ba, ông vốn đang ở phía trước đội hình dịch chuyển. Chỉ thấy hai tay hai chân pháp sư cùng lúc phát lực, vẫn giữ nguyên tư thế khom khom người đó nhảy vụt qua cửa sổ vào bên trong. Nhìn tư thế nhảy ấy của pháp sư Á La, Trác Mộc Cường Ba bất giác nhớ lại lúc Lữ Cánh Nam huấn luyện họ thực hiện động tác này từng giải thích: “Phương thức nhảy dùng cả tay lẫn chân này, dễ nghe thì gọi là nhảy kiểu linh dương, khó nghe hơn một chút thì kêu là nhảy ếch, có điều trong một số hoàn cảnh đặc biệt, lại rất hữu dụng.”
Lúc này, pháp sư Á La trong nhà đã phát ra tín hiệu an toàn. Trác Mộc Cường Ba nói: “Mau, tất cả vào nhà! ” Lần lượt từng người từng người, đều dùng kiểu nhảy ếch đó bật vào qua cửa sổ. Trác Mộc Cường Ba bất giác lại trầm ngâm suy nghĩ, kẻ địch không để người canh phòng trong này, cũng có nghĩa là, nhân thủ của chúng không nhiều, thậm chí còn ít hơn chúng ta nữa, chúng đang dịch chuyển về phía trái, như vậy vừa có thể kiềm chế chúng ta, lại có cơ hội rút lui ra bãi đá ngầm bên ngoài, chúng ta phải đối phó thế nào đây?
Nếu họ rời khỏi những gian nhà này, thẳng tiến vào rừng cây, coi như chỉ chạm mặt rồi lướt qua những kẻ đã đồ sát hết binh sĩ ở Thác Nhật, thì mấu chốt nhất là những kẻ ấy sẽ trở thành một mối uy hiếp tiềm tàng của họ, cũng giống như tên Ngưu Nhị Oa kia vậy, nói không chừng chúng lại trốn ở đâu đó bắn trộm họ cũng nên; nhưng nếu ở lại đây tiêu diệt kẻ địch, vậy thì họ buộc phải bỏ lỡ chút ánh sáng cuối cùng của ngày, không thể không qua đêm ở Thác Nhật. Dù nói là ngày mai vẫn còn một ngày để đi tới Tước Mẫu, nhưng không ai dám đảm bảo dọc đường không xảy ra chuyện gì bất ngờ ngoài ý muốn, như giờ đây họ đang bị mắc kẹt ở Thác Nhật này, vậy thì tính mạng của đội trưởng Hồ Dương và Mẫn Mẫn sẽ cực kỳ nguy cấp. Còn một vấn đề nữa, những kẻ này sau khi tiêu diệt toàn bộ binh sĩ ở Thác Nhật, tại sao còn ở lại đây? Bọn chúng đang đợi gì? Rõ ràng chuyện này rất có vấn đề. Mặc kệ nó! Đối với những vấn đề không thể phỏng đoán, Trác Mộc Cường Ba lựa chọn tạm thời gác sang một bên, đưa ra quyết định: giải quyết nguy cơ của Đường Mẫn và đội trưởng Hồ Dương trước. Những kẻ địch này, cứ để chúng chạy đến Yaca cũng được, chắc gì đã gặp lại lần nữa.
Thế nhưng, đột nhiên trong rừng vẳng lại một tiếng hú dài “Ù….”, giống như còi tàu sắp rời bến, hay tiếng tù và báo hiệu cuộc chiến sắp bùng nổ. Tiếng rít vang lên trong ánh hoàng hôn ấy khiến Trác Mộc Cường Ba lại rơi vào tình trạng tiếng thoái lưỡng nan. Lúc này tiến vào rừng đước, đợi chờ bọn họ không chỉ là một trận địa cạm bẫy dày đặc, mà đáng sợ hơn nữa là lũ động vật hung dữ kia. Gã sực hiểu ra, chẳng trách mấy tên kia lại không rời khỏi Thác Nhật, một là không có thuyền, hai là trong rừng lại có vô số sát thủ đang tiềm phục, kẻ địch của bọn gã cũng bị vây khốn ở nơi này. Lúc này, rõ ràng đối phương muốn cướp đoạt cái bè gỗ, có bè gỗ, muốn đi Yaca hay vòng qua Thác Nhật đều được cả. Ngay cả bọn gã, muốn rời khỏi nơi đây, nói không chừng cũng phải dùng đến cái bè gỗ ấy!
Nghĩ thông được điểm này, Trác Mộc Cường Ba tức thì quyết đoán hạ lệnh: “Chuẩn bị chiến đấu, không cho chúng xông lên! ”
Trương Lập lấy làm ngạc nhiên hỏi: “Nhưng mà, không phải chúng ta đang vội về Tước Mẫu sao? ”
Lữ Cánh Nam lắc đầu: “Không vội được, các cậu không nghe ra âm thanh vừa nãy là gì à? Đó là tiếng kêu của người Lỗ Mặc. Kẻ địch của chúng ta cũng bị bọn sát thủ ấy vây khốn ở Thác Nhật, vì vậy nên chúng mới không rời khỏi đây. Giờ chúng đang muốn cướp thuyền của chúng ta, mà lúc này, e rằng chúng ta cũng rất cần đến cái bè gỗ đó.”
Pháp sư Á La nói: “Tôi có thể cõng pháp sư Á La xông về Tước Mẫu trước.”
Trác Mộc Cường Ba phản đối: “Không được, làm vậy quá nguy hiểm, chúng ta không biết trong rừng rốt cuộc có bao nhiêu con thằn lằn nguy hiểm ấy. Bọn chúng không phải là cạm bẫy chỉ biết ở yên một chỗ, mà đều là vật sống, lại hoạt động tập thể như một bầy sói, tôi không thể yên tâm với vết thương của pháp sư Tháp Tây được.” Đội trưởng Hồ Dương từng cảnh cáo gã, không thể vì cứu một người mà bù vào bằng tính mạng của hai người khác, như vậy dẫu có cứu được thì cũng chẳng có ý nghĩa gì. Pháp sư Á La nghĩ ngợi giây lát, rồi cũng gật đầu cho là phải.
“Vậy giờ chúng ta tính sao đây? ”
Trác Mộc Cường Ba đưa mắt liếc sang phía Lữ Cánh Nam nói: “Sắp xếp phương án tác chiến một chút, trước tiên phải giành chiếm địa hình có lợi. Cả khu này chỉ lớn chừng đó, dãy nhà này đối diện với chúng ta như hình chữ “U”. Bên dưới là vách đá dựng ngược và bãi đá ngầm, chỉ có chỗ chúng ta lên bờ và hai rìa bên trái phải của dãy nhà là xuống được bên dưới thôi. Bây giờ kẻ địch đang muốn xuống dưới bãi đá ngầm, cái dốc bên trái này chính là đường duy nhất của chúng. Chúng ta đứng ở cuối dãy nhà chắc hẳn có thể trông thấy chúng rồi, Ba Tang, anh sắp đặt một điểm bắn tỉa ở chỗ này; ngoài tháp canh, mặt ngang của hình chữ “U” này mới là cao điểm khống chế cục diện, Nhạc Dương, Trương Lập và tôi, ba chúng ta sẽ qua đó; nóc nhà rõ ràng là có tầm nhìn rộng hơn mấy ô cửa sổ này, nếu trên tháp canh không có ai quan sát, thì nóc nhà còn ẩn nấp dễ hơn nhiều, pháp sư Á La và Cánh Nam, hai người lên trên đó, chú ý giữ an toàn.” Trác Mộc Cường Ba vừa nói, vừa vạch bản đồ địa hình trên mặt đất, trong vòng ba mươi giây đồng hồ đã bố trí nhân thủ xong xuôi.
Tây Mễ và Max cũng nghe thấy tiếng gào rú như của loài ác ma chốn địa ngục vẳng về ấy, cả hai cùng nhớ lại cuộc sống khốn khổ khốn nạn mấy ngày nay, Tây Mễ đột nhiên ngừng chạy, tựa hồ bị âm thanh kia làm cho khiếp sợ đến thần người ra. Max cũng vội vàng dừng lại theo, y đương nhiên không có dũng khí một mình chạy lên phía trước. Hỏi người chuyên nghiệp những vấn đề liên quan đến nghiệp vụ của họ, đây là sở trường của ông chủ y, riêng bản lĩnh này thì Max học cũng rất tới nơi tới chốn. “Chuyện gì vậy đại ca Tây Mễ? Có gì không ổn à? ” Max cung kính đưa ra một loạt câu hỏi.
Tây Mễ nói: “Mày có nghe thấy những âm thanh đó không? ”
“Dĩ nhiên rồi, giờ cứ hễ nghe thấy âm thanh đó là tôi lại thấy rùng hết cả mình.”
“Vậy mày nói xem, đối thủ của chúng ta có nghe thấy không? ”
“Chuyện này thì đương nhiên rồi, âm thanh đó vang rất xa mà.”
“Vì vậy không thể tiến lên trước nữa, lúc này mà xông ra, thì chỉ có ăn đạn thôi.”
Tây Mễ vừa quan sát hoàn cảnh xung quanh chỗ mình đang đứng, vừa nói: “Nếu là tao, ít nhất sẽ để lại hai tên bắn tỉa chờ đợi; nóc nhà là cao điểm khống chế, tao cũng phái người đi chiếm lấy; hơn nữa còn phái thêm một nhóm khác đi vòng qua dãy nhà để bọc vây.” Nếu Trác Mộc Cường Ba nghe được suy nghĩ hoàn toàn tương đồng của Tây Mễ, thực không biết gã sẽ có cảm tưởng như thế nào nữa.
Max nói: “Vậy, chúng ta vào trong rừng chứ? ”
Tây Mễ nhìn ra bên ngoài cửa sổ, rừng cây đước tăm tối tựa như vô số con quái thú đang nhe nanh múa vuốt, y lắc đầu nói: “Không, trong ấy là bàn ăn của thần Chết, nhưng nếu có thể dẫn dụ bọn Trác Mộc Cường Ba vào trong rừng thì cũng không tệ đâu. Có điều, kẻ địch của chúng ta rất tinh minh, khó mà khiến chúng mắc bẫy được. Giờ cách tốt nhất chính là ở lại chỗ này, chuẩn bị cho chúng một đòn phủ đầu. Phải rồi, chúng ta còn bao nhiêu miếng Cơn Lốc Đen? ”
Max lục tìm trong túi, nói: “Ba miếng.”
Tây Mễ gật đầu: “Tao còn hai miếng. Đặt một miếng ở đây, hẹn giờ một tiếng. Để cái gì đấy lên trên che nó đi, đừng để ánh sáng của đồng hồ hẹn giờ lộ ra ngoài.”
“Một tiếng? ” Max không hiểu.
Tây Mễ nói: “Đúng thế, một tiếng đồng hồ sau, dù chúng ta chạy rồi hay chết mẹ nó rồi, bọn chúng cũng đều lơ là cảnh giác, mà chỗ này cũng sẽ hoàn toàn tối đen như mực. Đến lúc ấy, tặng chúng một món quà bất ngờ, không phải sẽ rất vui sao? ”
Max được thể liền xun xoe lấy lòng: “Chiêu này quả nhiên thật cao minh. Nếu là tôi, không, sợ rằng dù là ông chủ, cũng chưa chắc đã nghĩ ra được cũng không chừng…”
Trác Mộc Cường Ba cảm thấy như có thứ gì đó nhoi nhói lên trong lòng, dự cảm bất an ấy khiến gã càng cẩn trọng hơn, gã dùng thiết bị liên lạc hỏi Ba Tang: “Có thấy chúng không? ”
“Không.” Giọng Ba Tang vẫn băng lạnh như thế.
“Pháp sư Á La? ”
“Không có ai xuất hiện.”
Trác Mộc Cường Ba giơ tay lên, Trương Lập và Nhạc Dương cũng dừng lại, nấp vào chỗ khuất ánh sáng. Trác Mộc Cường Ba nói: “Chúng không xuất hiện phía sau dãy nhà, vậy có nghĩa là chúng đã nghĩ đến khả năng sắp xếp này của chúng ta rồi, nói không chừng đang ở phía trước chờ tấn công chúng ta cũng nên. Giảm tốc độ xuống, Trương Lập, có phải lấy được thiết bị khuếch âm từ chỗ Ngưu Nhị Oa không? Phóng đại âm thanh trong dãy nhà đó lên, chúng ta thở thật nhẹ thôi, chầm chậm tiến lên, phải tìm bằng được bọn chúng! ”
Trương Lập đổi nút tai nghe, trong chớp mắt, tất cả âm thanh trong dãy nhà đều được phóng lớn lên, tiếng thở, tiếng bước chân rất nhẹ, tiếng gió thổi. Trương Lập cẩn thận phân biệt từng âm thanh một, ba người bước từng bước nhỏ, chầm chậm dịch chuyển về phía trước.
Giây lát sau, Tây Mễ chợt nói với Max trong bóng tối: “Mày nghĩ từ đầu kia dãy nhà này đi qua đây mất bao lâu? ”
Max đáp: “À, chừng nửa phút? ”
Tây Mễ lập tức nói: “Vậy thì đúng rồi, chúng ngần ngừ không tiến lên, nhất định là đã biết chúng ta đang phục kích giữa đường, khốn thật! Chúng có thiết bị liên lạc, tất nhiên biết chúng ta chưa ra khỏi gian nhà này! ”
Max thắc mắc: “Sao chúng biết chúng ta không luồn ra ngoài chạy vào rừng chứ? ”
Tây Mễ tức tối quát: “Thằng ngu, mày tưởng bọn thằn lằn khốn kiếp kia biết phân biệt ai là địch ai là bạn chắc? Mà mày có phải Thao thú sư gì đó đâu! Lại còn trận địa cạm bẫy kia nữa, chắc hẳn chúng cũng nếm qua rồi. Đi! Đi ra ngoài trước! ” Dứt lời Tây Mễ liền nhao qua cửa sổ, giẫm mạnh xuống đất bùn vài cái, dùng một loại bộ pháp hết sức kỳ quái, khom lưng chạy một mạch dọc theo bờ tường.
Trương Lập nghe thấy một loạt tiếng động lạo xạo, nhưng anh chưa được huấn luyện chuyên nghiệp như Ngưu Nhị Oa, nên thậm chí không thể phân biệt được những âm thanh ấy là tiếng chân giẫm lên cỏ hay gió thổi lá cây. Thấy đã gần đến cuối dãy nhà, Trương Lập bỏ tai nghe xuống lắc lắc đầu, tỏ ý không thể tìm thấy kẻ địch ở đâu.
Tây Mễ và Max náu mình phía sau một thân cây gần gian nhà đó nhất, Tây Mễ trầm ngâm nói: “Nhất định phải nghĩ cách đánh lạc hướng chú ý của tên bắn tỉa. Nhưng nóc nhà và cửa sổ giống như mâu và thuẫn có thể đổi tay bất cứ lúc nào, phòng ngự và tấn công đều bổ trợ cho nhau được, muốn tấn công được chúng, nhất thiết phải chiếm được chỗ nào cao hơn. Nhưng cao điểm đều bị chúng chiếm lĩnh cả rồi, chúng ta chỉ có thể…” Y ngẩng đầu lên nhìn về phía tháp canh.
Max vội nói: “Nhưng mà, không phải anh nói, đó là nơi cực kỳ nguy hiểm à? Đó là chỗ có khả năng trở thành mục tiêu tấn công nhất mà? ”
Tây Mễ cười gằn lạnh lẽo: “Đúng thế, nhưng cũng có lúc, nơi nguy hiểm nhất lại cũng chính là nơi an toàn nhất, chuyến này phải mạo hiểm đánh cuộc một phen vậy. Bọn chúng cho rằng, sắc trời mỗi lúc một tối hơn, nơi nhô cao lên như tháp canh kia giống như một tiêu điểm, rất dễ thu hút mọi ánh mắt, ngược lại sẽ bỏ qua mất. Hừ, nếu chiếm được tháp canh, giải quyết xong kẻ địch trên nóc nhà, muốn lập tức rút lui cũng không phải là điều không thể. Chỉ có điều, chúng ta không thể hành động cùng lúc thôi.”
Bộ dạng Max có vẻ hết sức căng thẳng: “Đại ca Tây Mễ, anh, anh nói là, chúng ta tách nhau ra à? ”
Tây Mễ nhìn chằm chằm vào Max: “Mày sợ à? Loại như mày cũng coi như đã theo Merkin vào sinh ra tử nhiều năm nay rồi, tao thật không hiểu, sao một thằng như mày lại sống được đến ngày hôm nay nữa? Nhớ kỹ đây, nếu không làm theo lời tao, rất có thể, chỗ này sẽ là đất chôn thây của tao với mày đấy, chỉ còn cách đánh liều một phen, mới có hy vọng giành được chiến thắng cuối cùng thôi.”
Max nhìn sắc trời, gật gật đầu, trong mắt vẫn lộ ra vẻ khiếp hãi. Tây Mễ hài lòng nhìn y, rồi bóp chặt lên hai vai gã đàn ông cao lớn ấy truyền cho y chút dũng khí, nhấn giọng cổ vũ: “Yên tâm, mày sẽ làm được. Bây giờ, tao cần mày vòng ra phía sau bọn chúng, sau đó…”
Trong bóng tối, một quả bóng chớp chớp lên những tia sáng màu đỏ lập lòe lục cục lăn ra, đây là quả đạn hấp dẫn mà tối qua Trương Lập đã tận dụng các thiết bị còn thừa cải tiến ra, ánh đỏ chớp chớp ấy rất dễ khiến người ta liên tưởng đến các loại vũ khí như bom hoặc lựu đạn lóa. Nhưng sự thực là, quả bóng nhỏ ấy chỉ biết lập lòe ánh đỏ, chẳng hề có gì nguy hiểm hết. Có điều, nếu kẻ địch thật sự ở trong nhà, chắc chắn chúng sẽ nhanh chóng có phản ứng, cho dù là nổ súng hay nhảy qua cửa sổ bỏ chạy, cũng sẽ đều bại lộ tung tích.
Không có bất cứ động tĩnh gì, trong gian nhà ấy không có người. Trác Mộc Cường Ba không khỏi lấy làm ngạc nhiên, chẳng lẽ bọn chúng mọc cánh bay đi mất rồi? Hay là, vốn chẳng có kẻ địch gì hết, tất cả đều chỉ là phán đoán sai lầm?
Trương Lập thở phào một hơi, chúc nòng súng xuống: “Phù, xem ra chúng ta đa nghi quá rồi.”
“Không, có kẻ địch, chúng xông ra rồi, bên ngoài cửa sổ! ” Trác Mộc Cường Ba nhìn cánh cửa sổ đung đưa trong gió, khẳng định một cách chắc chắn.
Trương Lập vội giương súng lên, nói: “Sao lại thế, bọn chúng điên rồi chắc? Bên ngoài là địa bàn của người Lỗ Mặc mà, hay là, chúng sợ đến nỗi chẳng kịp nghĩ trước nghĩ sau gì nữa? ”
Nhạc Dương gật đầu nhận định: “Cường Ba thiếu gia nói không có sai, chúng từng mai phục ở chỗ này, ngay trước khi chúng ta đến một chút thôi, vừa mới đi khỏi! ” Anh chỉ vào một góc nhà, phía ấy có dấu vết rất rõ rệt.
Trác Mộc Cường Ba nói: “Trong rừng đước có một trận địa cạm bẫy, giữa bọn người Lỗ Mặc và Thác Nhật vẫn còn một khoảng đệm, chắc là chúng lợi dụng vùng đệm này để thực hiện chiến thuật vu hồi. Vấn đề lúc này là, bước tiếp theo bọn chúng muốn làm gì? ” Suy nghĩ của gã xoay chuyển cực nhanh trong óc. Tại sao kẻ địch lại rời khỏi chỗ này? Như vậy tức là, bọn chúng biết mấy người bọn gã đã cảnh giác, phải rồi, bên mình vẫn chưa thấy bọn chúng, nhưng kẻ địch đã quan sát từ khi bọn gã đặt chân lên bờ. Bọn chúng biết nhân số và vũ khí của bọn gã như thế nào, bọn chúng rời đi, chứng tỏ rằng vũ khí và nhân số của chúng không bằng mình. Nhưng đi vòng qua vùng đệm ấy, thực sự chẳng khác nào nhảy múa trên lằn ranh sinh tử, mục đích của chúng có lẽ là cướp cái bè gỗ nhỏ của chúng ta, nhưng giờ phía mình đã chiếm hết các cao điểm rồi, bọn chúng làm sao ra được khu bãi đá ngầm chứ?
Lúc này, lời nói của giáo sư Phương Tân bỗng văng vẳng bên tai gã: “Khi cậu do dự, hãy đừng ngại hỏi ý kiến của mọi người, đặc biệt là ý kiến của các chuyên gia.” Mà lúc này, vẫn còn hai chuyên gia tác chiến của bộ đội đặc chủng vẫn chưa phát biểu gì.
“Các vị, có kiến nghị gì không? ” Trác Mộc Cường Ba hỏi, thông qua thiết bị liên lạc, thông tin bọn họ nhận được đều giống nhau. Lữ Cánh Nam lập tức trả lời: “Mục đích của chúng là cướp cái bè gỗ của chúng ta, chúng lẩn tránh như vậy, ít nhất cũng chứng tỏ một điều rằng, chúng tự cho mình ở thế yếu hơn. Nếu một nhóm yếu hơn muốn giành phần thắng khi bị chúng ta bao vây, chúng nhất thiết phải đánh lạc hướng chú ý của bọn ta trước, mà không bao lâu nữa, bóng tối sẽ trở thành tấm lá chắn lớn cho chúng rồi, đến lúc ấy thì ưu thế về vũ khí cũng như nhân số đều sẽ mất đi.”
Còn Nhạc Dương sau mấy lần thăm dò, đã phán đoán được kẻ địch không nấp trong rừng cây bên ngoài ngắm vào trong cửa sổ, anh nhảy qua cửa sổ quan sát, Trương Lập bên trong yểm hộ. Nhạc Dương cúi rạp mình xuống đất săm soi một hồi: “Vết chân rất loạn, không thể phán đoán được có bao nhiêu tên, đợi chút… tuy độ sâu của dấu chân hơi khác nhau, nhưng vết giày thì giống hệt, chỉ có hai cỡ… đúng rồi, chỉ có hai cỡ thôi! ”
“Dấu chân rối loạn như thế nào? ” Ba Tang bỗng cất tiếng hỏi.
“Ừm, rõ ràng là kẻ địch vừa tiến vừa lùi, làm hai hàng vết chân biến thành mấy hàng, hơn nữa còn cố ý giẫm mạnh rồi lại thả bước nhẹ, nếu không dừng lại quan sát kỹ lưỡng thì rất khó mà nhận ra được.” Nhạc Dương cuối cùng bổ sung thêm: “Chắc không có gì đặc biệt, người bình thường được huấn luyện một chút cũng có thể dễ dàng thực hiện.”
Nhưng Ba Tang vẫn hỏi lại: “Cậu nhìn kỹ lại xem, có phải đa số vết chân đều trước mạnh sau nhẹ không? ”
Nhạc Dương gật đầu: “Hình có vẻ như nửa bàn chân phía trước nhấn xuống nhiều hơn, có điều vết giày lớn hơn kia lại rất bình thường.”
“Những vết chân ngụy trang đó kéo dài đến đâu? ”
“Ừm… không biết, tôi toàn nhìn thấy những vết chân kiểu ấy. Kỳ lạ thật, thời gian rất ngắn, sao có thể để lại một vệt dấu chân ngụy trang dài như thế nhỉ? Hay là tôi lầm? ”
“Trên cửa sổ có cái đinh hay thứ gì khác giống vậy không? ” Ba Tang lại hỏi. Dường như anh ta đã nắm bắt được điều gì đó, rất hiếm khi bọn Trác Mộc Cường Ba thấy anh ta hỏi đi hỏi lại một chuyện thế này.
“Không có, ” Nhạc Dương đáp, “nhưng có một cái lỗ đinh, có tác dụng gì không? ”
Ba Tang không trả lời, có điều trong cánh mũi dường như phát ra một tiếng “hừ” nhẹ lạnh lùng.
Lọt lưới
Lữ Cánh Nam nhận xét: “Kẻ địch chỉ có hai tên, bọn chúng muốn tránh khỏi sự phong tỏa của chúng ta. Đánh lạc hướng chú ý của chúng ta thì khó hơn nhiều, chúng hành động tập thể, không dám mạo hiểm tách nhau ra, chắc hẳn là không có thiết bị liên lạc, sợ tách ra thì không thể chi viện cho nhau được. Hơn nữa, bọn chúng từ đầu đến giờ vẫn chưa từng xuất hiện trong tầm nhìn của chúng ta, tuy chúng ta không thấy được chúng, nhưng chúng cũng không thể biết được bên ta sắp xếp cụ thể thế nào. Tôi nghĩ, bọn chúng cũng chỉ dựa vào suy luận để phán đoán tình hình phía chúng ta, nếu có thể sắp xếp lại ở những điểm chúng không thể ngờ tới, biết đâu lại có thu hoạch gì đó cũng nên.”
“Không, ” Ba Tang ngắt lời, “bọn chúng nhìn thấy chúng ta đấy.”
“Gì hả? ”
“Những cánh cửa sổ mở toang kia không đơn giản chỉ để làm mê hoặc kẻ địch thôi đâu, đó được gọi là Điệu múa gương của đội Nhện Xanh. Trên đồng phục của biệt đội Nhện Xanh, dù là những thứ tầm thường nhất, chẳng hạn như cúc áo, hay những thứ trang trí quân huy, huân chương, cũng đều có tác dụng riêng. Chúng giống như kính chiếu hậu của xe ô tô vậy, có thể cung cấp cho chúng tôi rất nhiều thông tin trong những hoàn cảnh đặc biệt. Bên cạnh cửa sổ mở toang đó, chỉ cần một cái đinh mũ nhỏ, là có thể khiến chúng ta hoàn toàn lộ mình ra trước mặt kẻ địch rồi. Những thành viên tinh thông kỹ thuật này trong biệt đội Nhện Xanh thậm chí không cần đo đạc điều chỉnh gì, trong lúc bỏ chạy vẫn có thể bố trí chuẩn xác mấy chục món đồ phản quang kiểu như đinh mũ, thông qua sự phản xạ của ánh sáng, tất cả thông tin cần thiết đều có thể lọt vào tầm mắt y cả.”
“Anh Ba Tang, ý anh là, bên phía kẻ địch có một tên từng thuộc biệt đội Nhện Xanh ngày trước của anh à? ” Nhạc Dương lấy làm thắc mắc: “Có chắc chắn không? ”
Ba Tang đáp: “Đúng vậy, phán đoán của cậu về vết chân bên ngoài cửa sổ rất chính xác, đích thực chỉ có hai người, có một trong hai tên đó sử dụng bộ pháp đặc thù của biệt đội Nhện Xanh chúng tôi, chuyên dùng để mê hoặc kẻ địch trong khi vẫn chạy với tốc độ cao. Hắn không hề bước giật lùi, bộ pháp này gọi là Bước nhảy Clacket, dùng mũi chân liên tiếp di động với tốc độ cao, khoảng cách người thường chỉ cần bước một bước, chúng tôi có thể biến thành như có mấy người cùng giẫm đạp lên đó vậy. Ưu thế lớn nhất của phương pháp này chính là, nó không ảnh hưởng đến tốc độ. Tuy bước chân nhỏ hơn, hơn nữa lại làm tăng độ lệch của tuyến đường di chuyển, nhưng tần suất nhấc chân lên hạ chân xuống thì tăng lên rất nhiều. Có điều, phương pháp Bước nhảy Clacket này cũng chỉ thích hợp với một số hoàn cảnh đặc thù, tỷ dụ như nền đất bùn và rừng cây đước rất dễ ẩn mình ở đây chẳng hạn.”
Trương Lập đột nhiên nói: “Anh Ba Tang, anh từng nói, ngoài anh ra, chỉ còn một tên…”
“Ừm, Tây Mễ, biệt hiệu là Nhện Tơ Vàng.” Ba Tang khẳng định một cách chắc nịch.
Trong giọng nói của Ba Tang toát lên một vẻ hưng phấn khó tả. Trác Mộc Cường Ba thậm chí còn cảm nhận được, đó là tín hiệu phấn khích của một kẻ săn mồi khát máu gặp phải đồng loại của mình vậy! Gã hỏi: “Vậy thì, giờ chúng ta phải thay đổi thế nào? Nếu là biệt đội Nhện Xanh, bọn họ sẽ xử lý tính huống này ra sao? ”
Ba Tang bật cười lạnh lẽo: “Mê hoặc kẻ địch! ”
Trong rừng cây, Tây Mễ đang xoay xoay một cái cúc áo bằng kim loại, đột nhiên, y bỗng dừng động tác trên tay lại, trên nóc nhà phía xa xa có người đang lom khom dịch chuyển, ánh sáng phản xạ qua một vật phản quang khác được y sắp đặt từ trước truyền thông tin ấy đến. Tuy ở trong cái cúc áo, muốn nhận ra có người di động hay không còn khó hơn là nhận ra một sợi tơ nhện treo lơ lửng trên không, nhưng đôi mắt Tây Mễ cơ hồ không còn là mắt người thường nữa, y vẫn có thể nắm bắt được những thông tin cực kỳ nhỏ nhặt này. Tây Mễ cười thầm lạnh lẽo: “Cuối cùng cũng phát hiện được góc chết trong tầm nhìn của điểm bắn tỉa phía bên phải kia rồi hả? Người bạn cũ kia, chắc cũng phát hiện được thông tin đặc biệt ta để lại rồi chứ nhỉ, hắn muốn giết ta như vậy cơ mà. Chắc hẳn hắn sẽ nghĩ, muốn làm gì đó ngoài tầm dự liệu của ta, thì duy chỉ có cách khiến tầm nhìn của ta bị mê hoặc, muốn như vậy, thì phải điều chỉnh lại vị trí. Thằng Max không kịp đến chỗ đã định trước kia rồi, thằng ngu ấy hẳn sẽ bị phát hiện giữa đường, nhưng với thực lực của hắn chắc cũng vẫn cầm cự được một lúc, đó chính là cơ hội của ta.” Tây Mễ rất hài lòng, mọi sự đều nằm trong tính toán của y cả.
Max nhắm được một cơ hội, lao ra khỏi khu rừng, dán mình sát vách tường. Y không dám ở lại quá lâu trong rừng, một là vì nơi đó ở cách xa dãy nhà, càng áp sát phía bên phải dãy nhà, khả năng bị phát hiện khi đang di chuyển trong rừng càng lớn; hai là những âm thanh trong rừng vang lên mỗi lúc một gần hơn, khiến y nghe mà không khỏi rùng mình vì sợ hãi, sợ hãi thực sự chứ không hề có chút ngụy tạo nào cả. Vị trí hiện giờ tạm coi như an toàn, Max thầm suy tính, chỉ cần thận trọng là sẽ đến được vị trí Tây Mễ đã nói kia. Chỉ là, đến lúc đó, liệu Tây Mễ có leo lên tháp canh, tiêu diệt mấy tên bắn tỉa như kế hoạch đã định hay không? Max lại nghiền ngẫm một lượt nữa trong đầu toàn bộ kế hoạch của Tây Mễ, không tìm được sơ hở nào, có vẻ như rất hợp lý. Y hơi do dự, nên bỏ Tây Mễ lại hay tiếp tục hợp tác đây? Dẫu sao, trong cả chặng đường sau này, có một tên chắn phía trước mình vẫn an toàn hơn, sau khi cân đi nhắc lại, Max tiếp tục men theo mép tường nhích dần, bộ dạng lén la lén lút như một con chuột cống.
Mới được hai ba bước, bỗng nhiên có một ít bụi rơi xuống chóp mũi Max. Y vội thẳng người như cây sào, áp chặt vào bờ tường, trên nóc nhà có người! Tuy đối phương không phát ra âm thanh gì, nhưng sự ma sát rất nhẹ đó đã thay đổi vị trí của bụi bám trên nóc, khiến một ít bụi ở mép rơi xuống. Max kinh hãi đến độ không dám thở mạnh, đồng thời các ý nghĩ cũng nhanh chóng chuyển động trong đầu như điện chớp. Tại sao trên nóc nhà lại có người?
Trong kế hoạch của y và Tây Mễ, đâu có dự tính đến chuyện đối phương cũng dịch chuyển khắp nơi, vậy chẳng phải sẽ làm lộ mình ra trước họng súng của bọn y rồi hay sao? Trừ phi kẻ địch biết được nhân số và vũ khí trang bị của bọn y, đồng thời cũng biết bọn y đang dịch chuyển, hơn nữa còn đã tách nhau ra. Không kịp nghĩ ngợi gì nữa, Max đột nhiên có một dự cảm chẳng lành, y chầm chậm co một chân, gác lên cửa sổ, kế đó dang tay ra, trọng tâm cơ thể dịch chuyển sang cánh tay và cái chân kia, lộn vào bên trong nhà. Trông bộ dạng y lúc này thực chẳng khác nào một con rùa vụng về, tuy chậm chạp nhưng không hề phát ra bất cứ âm thanh nào.
Max vừa lộn vào trong, Nhạc Dương cũng men theo mép tường rẽ ngoặt qua, anh vừa cảnh giác quan sát rừng cây, vừa lần tìm dấu vết dưới chân tường. Max ở trong nhà còn chưa kịp thở phào, Trương Lập đã từ một phía khác vòng qua. Lúc này Max đột nhiên không còn là tên nhát gan gặp chuyện gì cũng run lên kia nữa, tựa hồ đã biến thành một người hoàn toàn khác vậy. Max nín chặt hơi thở, lỗ chân lông thu nhỏ lại, thân thể bắt đầu lạnh băng như mặt tường. Chỗ y nấp nằm hoàn toàn trong bóng tối đen kịt, gần như đã hòa làm một thể với màn đen dày đặc, tư thế giống như cái táp luy đầu giường, dù Trương Lập có đeo kính hồng ngoại sợ rằng cũng khó mà nhận ra được, càng huống hồ bọn họ không hề có thiết bị nhìn trong đêm.
Để đề phòng vạn nhất, một tay Max đã cầm chắc con dao săn, ánh mắt y tựa như rắn độc nhìn chằm chằm vào con mồi, nhưng trong đôi mắt ấy lại không hề loé lên dù chỉ một điểm sáng. Nhìn y lúc này, còn đáng sợ hơn lúc khống chế Đường Mẫn bội phần. Trương Lập cầm súng, dò tìm những mục tiêu khả nghi trong gian nhà, có điều, theo kế hoạch của Trác Mộc Cường Ba, làm vậy cũng chỉ để cho đối phương xem mà thôi, huống hồ bây giờ sắc trời đã tối mịt, trong nhà toàn những góc chết mắt thường không thể nào nhìn thấy được. Nhạc Dương đi qua bên ngoài cửa sổ, vẫy tay chào Trương Lập, Trương Lập cũng cười cười bước qua phía đó. Trong bóng tối, Max nhìn con mồi đến mỗi lúc một gần, bàn tay cầm cán dao từ từ bóp chặt lại.
Một bước, hai bước, ba bước… đồng tử Max co lại, gắng hết sức để quả tim đang đập nhanh như ngựa kia bình tĩnh trở lại. Cuối cùng, Trương Lập cũng dừng lại cách y chừng năm xăng ti mét, mũi chân anh suýt chút nữa thì chạm vào mặt Max, thậm chí y còn ngửi được cả mùi hôi từ trong chiếc giày kia tỏa ra: “Này, cậu nói xem làm vậy có hiệu quả không nhỉ? ” Trương Lập nói.
Nhạc Dương không dừng bước, cười cười trả lời: “Anh muốn nghe cách nghĩ của tôi hả? Theo tôi ấy à, có lẽ chỉ có Nhện Xanh mới biết phải đối phó với Nhện Xanh như thế nào thôi. Tiếp tục chấp hành đi. Anh đứng đây rất dễ bị hắn nhìn ra sơ hở đó.” Nói đoạn, Nhạc Dương cũng đi khuất khỏi ô cửa sổ.
Trương Lập thò đầu ra ngoài nhìn ngó, trong rừng cây vẫn không có biểu hiện gì khác thường. Max vẫn đang co ro bên dưới chân Trương Lập, sự nhẫn nại của y đã đạt đến cực điểm, cơ hồ không thể nín nhịn được nữa rồi. Đồng thời, các lỗ chân lông đóng kín kia cũng không sao khống chế nổi nữa, những giọt mồ hôi đang giành giật không gian hòng chui ra ngoài. Nhưng y vẫn gắng gượng chịu đựng, không thể giết chết người này được, bọn đối phương có thiết bị liên lạc, chỉ cần có một chút động tĩnh, ắt sẽ làm kinh động đến những tên còn lại, lúc đó tự nhiên y sẽ trở thành bia lĩnh đạn, còn Tây Mễ thì có thể thừa cơ muốn làm gì thì làm rồi. Tại sao đối phương lại đột nhiên điều chỉnh như vậy chứ? Lẽ nào, tất cả chuyện này đều nằm trong tính toán của tên Tây Mễ kia? Hắn sớm đã đoán được mình sẽ bị lộ rồi ư? Hừ, hắn không hề có ý định xông lên tháp canh, mà chỉ cần mình tranh thủ thời gian cho hắn cướp thuyền bỏ trốn? Được lắm, tao vốn đợi lợi dụng mày làm bia đỡ đạn, không ngờ mày lại lợi dụng ngược lại tao. Tây Mễ, giỏi lắm, mày giỏi lắm! Nhìn Max lúc này đâu còn vẻ ngu xuẩn cum cúp thường ngày nữa, đôi mắt tựa loài rắn độc kia thật không khác ông chủ Merkin của y một chút nào!
Trương Lập tiếp tục bước đi, anh không hề cảm nhận được sự tồn tại của Max, cả Nhạc Dương và Ba Tang trên nóc nhà cũng vậy. Nếu họ biết, tên Max này nấp vào một góc nhỏ đến không thể nào nhỏ hơn trong vòng tuần tra của mình, không hiểu sẽ nghĩ thế nào nữa.
Tây Mễ lặng lẽ chờ đợi, nhưng rồi nhanh chóng nhận ra, đã quá thời gian y dự tính rồi mà vẫn không có bất cứ động tĩnh gì. Bọn Trác Mộc Cường Ba vẫn nhịp nhàng điều chỉnh vị trí, nếu Max hành động đúng theo kế hoạch thì không thể nào không đụng đầu với đối phương được. Lẽ nào, Max đã âm thầm giết chết được một tên trong bọn chúng rồi? Không, đám người này đều được huấn luyện đặc biệt một cách bài bản, thiết bị liên lạc đều bật liên tục, dù chỉ là con muỗi bay đến gần một người trong bọn, những tên khác cũng sẽ cảm ứng được. Vậy thì chỉ còn lại một khả năng… Max đã tránh được bọn chúng! Tây Mễ không khỏi cười gằn, “Thằng Max này, không ngờ còn giỏi hơn một chút so với trong tưởng tượng của ta. Có điều, vậy cũng không sao, ta vẫn còn một kế hoạch khác, thằng Max kia có thể nói là rất ngu xuẩn, nếu hắn tránh được bọn Trác Mộc Cường Ba, đến được điểm mai phục, lẽ ra hai bên sẽ cùng lúc làm náo động, nhưng nếu ta không hành động gì, vậy thì Max cũng sẽ thu hút hết sự chú ý của cả bọn kia. Đến lúc ấy, hắn không lấy một chọi năm sáu, thì cũng phải trốn vào rừng sâu. Mày tự cầu nguyện đi nhé, Max…”
Lữ Cánh Nam và pháp sư Á La vẫn ở nguyên vị trí ban đầu, tập trung tinh thần chăm chú quan sát dãy nhà bên phải, đó là phòng tuyến cuối cùng mà kẻ địch muốn chọc thủng. Đột nhiên, sau lưng có âm thanh rất nhẹ vang lên, pháp sư Á La thấp giọng nói: “Để ta đi xem sao.”
Lữ Cánh Nam gật đầu: “Cẩn thận.” Pháp sư Á La liền tụt khỏi mái nhà như một bóng u linh, lần này thì cả Tây Mễ cũng không thể dựa vào cái cúc áo kim loại để phát hiện ra sự thay đổi ấy.
Không lâu sau, tiếng pháp sư Á La vang lên trong thiết bị liên lạc: “Tôi phát hiện một cái bẫy chưa hoàn chỉnh do một tên trong bọn để lại, rõ ràng chúng muốn khiến cả khu rừng cùng lúc phát ra tiếng động, thu hút sự chú ý của chúng ta. Nhưng tên này đã thất bại, hắn không dám khẳng định âm thanh phát ra có làm kinh động chúng ta được hay không, vì vậy đã chạy vào rừng mất rồi.”
“Không phải con Nhện đó.” Ba Tang khẳng định: “Biệt đội Nhện Xanh tuyệt đối không bao giờ bỏ chạy kiểu đó, nếu nghi ngờ mình bị bại lộ, hắn sẽ ẩn nấp tại chỗ, chờ thời cơ tấn công.”
“Vậy thì, kẻ bỏ chạy kia chắc là một tên nhát gan rồi.” Nhạc Dương nói.
“Rừng cây này sẽ trở thành nơi yên nghỉ cho hắn.” Trương Lập thở phào nói. Giờ bọn họ chỉ cần phải đối mặt với một tên địch, hơn nữa đối phương còn đang ngu ngốc chờ đồng bọn hoàn thành kế hoạch, đâu biết rằng tên kia đã chạy biến đi mất rồi.
Lữ Cánh Nam nhắc nhở: “Không được lơ là, tên còn lại rất có thể là cựu thành viên của biệt đội Nhện Xanh, cuối cùng bọn chúng vẫn lựa chọn tách nhau ra, xem chừng có vẻ định liều chết đánh cuộc một phen rồi. Nếu cùng lúc làm cây rừng rung động, cộng với sắc trời lúc này, đích thực là có thể khiến chúng ta phân tán chú ý. Vấn đề là, sau khi đánh lạc hướng chú ý của chúng ta, bước tiếp theo bọn chúng sẽ có hành động gì? ”
Trác Mộc Cường Ba nói: “Chúng có thể lợi dụng khoảng thời gian ngắn ngủi đó xông về phía bãi đá ngầm, nhưng vậy quá nguy hiểm, chắc chúng cũng biết, dù chúng ta bị ảnh hưởng cũng không thể nào lơ là bỏ qua chỗ mép vách đá ấy được. Còn một khả năng nữa, là nhân lúc chúng ta bị phân tán sự chú ý, chiếm điểm cao có lợi, điều này thì có lẽ chúng ta dễ bỏ qua hơn.”
“Tháp canh! ” Lữ Cánh Nam thốt lên, đó vốn chính là một trong ba nơi bọn họ cho rằng kẻ địch có thể xuất hiện.
“Vậy chúng ta có thể sắp xếp trước, nhưng mà, phải làm sao mới khiến con Nhện ấy hiện thân đây? ” Trương Lập hỏi.
“Chúng ta chỉ cần khiến rừng cây rào rạc một phen là biết ngay thôi? ” Ba Tang nói.
Nhạc Dương gật đầu: “Hay đấy, tương kế tựu kế, quả là chiêu độc.”
Tây Mễ tiếp tục xoay xoay cái cúc áo, thầm tính toán, thời gian cũng xấp xỉ rồi. Y hít sâu một hơi, điều chỉnh lại trạng thái tinh thần, giống như vận động viên chạy trăm mét chuẩn bị xuất phát vậy. Tiếp sau đó, cần phải để tinh thần và cơ thể đều đạt đến trạng thái tốt nhất, bất cứ sơ hở hay sai sót nhỏ nào cũng đều có thể dẫn đến nguy cơ chí mạng. Y ngước nhìn về phía tháp canh. Đó là một mũi giáo chọc thẳng lên nền trời hôn ám, đồng tử Tây Mễ giãn to, nhìn rõ từng khe hở giữa các viên gạch trên tháp, và cả những ngọn cỏ mọc trên mái nữa, trạng thái lúc này đã đạt đến mức độ tốt nhất rồi. Có cơ hội lên đó xem một lần cũng không phải một ý kiến tồi, chỉ tiếc rằng không phải lần này.
“Loạt soạt loạt soạt! ” Tựa hồ như có cơn sóng ập qua, khoảng rừng phía đối diện y vang lên vô số âm thanh xào xạc. Max đã thành công rồi! Tây Mễ bắt đầu tăng tốc, lao về phía mép vách đá với tốc độ như vận động viên chạy trăm mét, khu nhà hình chữ “U” đã ngăn cản thị lực của bọn Trác Mộc Cường Ba, cơ hội này sẽ giúp y phóng qua được điểm mù trong tầm nhìn của tay bắn tỉa, chạy thẳng đến bên dưới tháp canh. Kế đó, cạm bẫy y sắp đặt từ trước sẽ tạo thêm một cơ hội nữa, đồng thời Max đã bị lộ mặt cũng phân tán phần nào sự chú ý của kẻ địch, vậy thì, y sẽ có thể đến được chỗ vách đá một cách thuận lợi.
Đáng tiếc thay, Tây Mễ vừa hiện thân, đã lập tức bị tay súng bắn tỉa bên phía Trác Mộc Cường Ba theo dấu. Nhạc Dương nói: “Thấy hắn rồi, đang chạy đến chỗ tháp canh.”
Trác Mộc Cường Ba nói: “Thu hẹp vòng vây, bất kể thế nào cũng không cho hắn thoát.”
“Hiểu rồi.”
Tây Mễ dựa vào phía sau tháp canh, há miệng thở hổn hển, quãng chạy gấp gáp không làm y thấy mệt mỏi. Mà bởi sự việc vừa xảy ra đã sém chút nữa khiến y mất mạng. Thật không ngờ, sau khi điều động lại nhân thủ, tay bắn tỉa kia vẫn rình rập vị trí này, căn bản không hề bị tiếng động kia làm xao lãng. Giờ y chỉ còn biết hy vọng kẻ địch không trông thấy mình trong ống ngắm, có điều giờ muốn xông ra chỗ vách đá chắc rằng không thể nữa rồi. “Con bà nó chứ, liều mạng thôi! ” Tây Mễ nghiến răng, bắt đầu leo lên tháp canh.
Trong tính toán của Tây Mễ, nếu bọn Trác Mộc Cường Ba vẫn chưa phát hiện ra y, vậy thì lên đó có thể quan sát được động thái của đối phương, chỉ cần Max bị phát hiện, y vẫn còn cơ hội; nếu tay bắn tỉa kia đã trông thấy y rồi, vậy thì ra tay bắn hạ đối phương trước, sau đó thử xem có tìm được Max không, nếu giúp hắn xử lý một hai cái đuôi đang bám theo, thằng nhãi ấy sẽ mang nợ y, mà đối với kẻ đang ở vị trí cao điểm này thì đó chẳng qua chỉ là chuyện vặt vãnh. Sau đó thì sẽ là một cuộc chiến công phòng, lấy cứng chọi cứng rồi, phải xem súng ai nhanh hơn, lòng dạ ai độc hơn, tay ai vững hơn… mắt thấy sắp leo lên đến nơi, đột nhiên phía trên có một người thò ra, đầu trọc! Chính là kẻ lợi hại nhất trong đám người kia, hơn nữa lão ta còn cầm vũ khí nữa! Tây Mễ gần như không kịp nghĩ ngợi, lập tức bỏ ngay ý định leo lên, trực tiếp nhảy từ độ cao mười mấy mét xuống, vừa chạm đất liền nương theo đá lăn thêm mấy vòng để hóa giải bớt trọng lực. Phương pháp nhảy này, bất cứ lính dù nào cũng đều phải biết cả.
Thế nhưng, khi Tây Mễ đứng dậy, bên cạnh đã có thêm ba họng súng chĩa vào, một trong số đó, chính là chiến hữu cũ năm xưa trong biệt đội Nhện Xanh của y, Ba Tang. Tây Mễ cười thảm, y hiểu rõ, lần này mình đã thua, thua một cách hoàn toàn triệt để. Có điều, rốt cuộc sơ sót ở đâu? Y không nghĩ ra được.
Tây Mễ vứt súng suống đất, Trương Lập nhanh nhẹn bước tới nhặt lên, kế đó đưa mắt quan sát đối phương, ánh mắt đảo tròn ấy tựa như đang hồi tưởng lại điều gì.
Tây Mễ sực hiểu ra: “Là Max! Thằng Max đó không thực hiện đúng kế hoạch, nhất định hắn đã giở trò gì đó, làm đám người này chú ý đến ý đồ của ta, đồng thời tương kế tựu kế sắp sẵn vòng vây chờ mình lọt lưới. Nhưng, còn bản thân hắn thì sao? Nơi duy nhất hắn có thể đi, chỉ có khu rừng đầy rẫy bọn thằn lằn ăn thịt người ấy, lẽ nào hắn không sợ? Lẽ nào! Lẽ nào… thằng khốn ấy ngay từ đầu đã giả bộ! Nhát gan, ngu xuẩn, thiếu kinh nghiệm dã ngoại, không có năng lực tư duy, không dựa vào kẻ mạnh hơn thì không thể tồn tại, lẽ nào tất cả những biểu hiện ấy đều chỉ là ngụy trang thôi? Mẹ kiếp, hắn đã đi theo Merkin bao nhiêu năm như vậy, mà Merkin là hạng người như thế nào chứ, ta lại quên mất không lưu ý đến điểm này. Không, chỉ vì thắng khốn ấy ngụy trang quá giống mà thôi! Cả Thao thú sư mà hắn cũng biết, nói không chừng hắn còn biết cách tránh khỏi bọn thằn lằn ấy. Từ đầu chí cuối, hắn luôn đi theo ta, cùng ta chạy trốn một cách thảm hại, tất cả chỉ vì muốn người khác chú ý đến ta, mà bỏ qua hắn. Thằng khốn này thật đáng sợ, hắn không phải là người nữa! Hắn và tên Merkin kia đều không phải con người nữa rồi! ”
Ba Tang lạnh lùng nói: “Mày thua rồi! ”
Tây Mễ nhắm mắt lại, cục yết hầu nhô lên hạ xuống, thấp giọng nói: “Mày đến chậm rồi! ”
Ba Tang nói: “Đúng vậy, tao chậm mất mười tám năm! Mày đáng lẽ nên chết từ mười tám năm trước rồi! Tại sao mày còn giữ lại dấu ấn sỉ nhục ấy, sống những ngày tháng không liêm sỉ làm gì chứ? Mày có còn là Nhện Tơ Vàng nữa không? ”
Hai mắt Tây Mễ đột nhiên mờ bừng ra, gằn giọng nói: “Bởi vì tao còn chưa muốn chết! Có con mẹ thằng nào muốn chết trong miệng bọn dã thú ấy chứ? ” Liền ngay sau đó, ngữ điệu y lộ ra vẻ ngạc nhiên: “Mã Long Kỳ, mày nhớ lại hết rồi à? ”
Nhện Xanh đối đầu
Ba Tang nói: “Tuy không phải toàn bộ, nhưng những điều mày đã làm, tao đều nhớ lại cả rồi! Mười tám năm trước, là mày đã lén bắt sói con ăn thịt, mới khiến cả bầy sói điên cuồng tấn công chúng ta! Sau đó, chính mày đã bán đứng đồng đội, nên mới nhục nhã sống sót được đến bây giờ. Chính mày đã dẫn bọn tao vào vòng vây của lũ sói, chính mày đã để lại dấu vết dẫn đường cho chúng nó, tất cả đều tại mày! ”
Tây Mễ gầm lên một tiếng: “Nói nhảm! ” Kế đó giọng nói bỗng trở nên uể oải, lẩm bẩm như đang tự giải thích: “Không phải như mày nghĩ! Bọn sói đó, tuyệt đối không tấn công chúng ta vì tao ăn thịt lũ sói non! Mười tám năm nay tao vẫn không ngừng tìm kiếm, nhất định là còn có nguyên nhân khác, bằng không, tao không thể nào sống sót được, cả mày cũng không thể! ”
Ba Tang nói như chém đinh chặt sắt: “Tao mặc xác, từ khi sống sót ở núi tuyết trở về, tao đã quên rất nhiều, chỉ có một việc duy nhất là vẫn khắc ghi trong tâm khảm, chính là phải giết chết mày! ”
Con mắt tam giác của Tây Mễ khẽ giật giật, cuối cùng thở hắt ra nói: “Được rồi! Cũng phải kết thúc thôi! Mày tưởng những năm qua tao sống tử tế lắm hả? Bọ Cạp, Báo Đốm, Sói Bắc Cực… dáng vẻ trước khi chết của chúng nó, đến giờ tao vẫn không thể nào quên được, ngày nào cũng sống trong ác mộng. Có thể chết trong tay mày, cũng coi như ăn nói được với lũ Nhện kia rồi.”
Ba Tang đột nhiên gầm lên: “Cường Ba thiếu gia, hãy giao hắn cho tôi.”
“Hắn là của anh đấy.” Trác Mộc Cường Ba có thể nhìn thấy ngọn lửa phẫn hận đang bốc lên ngùn ngụt trong mắt Ba Tang, sau đó gã hướng ánh mắt lên bầu không phía sau lưng Tây Mễ. Bầu trời Thánh vực như đôi mắt đang nheo tít lại, một sắc lam thẫm kịt, đêm nay không thể nào đi được rồi.
Ba Tang giật lấy thanh đao Trương Lập vừa đoạt được của Tây Mễ, một thanh loan đao hình giọt nước của Nepal, ném xuống chân y: “Tao cho mày một cơ hội, cơ hội sống thêm lần nữa! ”
Tây Mễ nhặt thanh đao lên, cười giễu cợt: “Giống như trước đây hả? ”
“Tao cho phép này chết như một thành viên của Nhện Xanh! ” Ba Tang gật đầu.
“Không sợ tao chạy mất à? ”
“Nếu mày thật sự chạy được, thì cả đời này cứ làm một tên lính đào ngũ đi, mày không còn là người của Nhện Xanh nữa! ”
“Chiến trường của chúng ta ở đâu đây? ” Vết thẹo trên mặt Tây Mễ khẽ co giật, mấy lời vừa rồi của Ba Tang dường như khiến hắn bị sỉ nhục nặng nề.
Ánh mắt Ba Tang ném về phía dãy nhà, trong bóng đêm mịt mùng, trông tựa một món đồ tế lễ bằng đồng xanh thời cổ đại, cổ phác mà thần bí.
Ba Tang và Tây Mễ bắt đầu kiểm tra lại từng món đồ trên người mình, đồng thời quan sát các thứ của đối phương, cả một cái cúc áo, một sợi tơ mảnh cũng không bỏ qua. Lúc này, những người khác cũng đều đã tập trung lại, Lữ Cánh Nam hỏi: “Ba Tang, anh định làm gì? ”
Ba Tang đáp: “Đây là phương thức quyết chiến sinh tử của Nhện Xanh, dùng đao chiến đấu, răng trả răng, máu trả máu. Lấy cánh cửa kia làm giới hạn, tôi và hắn mỗi người đi một phía vào dãy nhà hình chữ “U” kia, ngoài thanh đao trong tay, tất cả mọi thứ bên trong ấy đều có thể sử dụng làm vũ khí, bất kể là mai phục hay đánh lén, chỉ một người có thể sống sót trở ra khỏi đó.”
Trác Mộc Cường Ba và Lữ Cánh Nam đưa mắt nhìn nhau, bọn họ chưa bao giờ nghe nói đến kiểu quyết đấu như vậy, đây có lẽ là một phương thức đặc thù chỉ riêng biệt đội Nhện Xanh mới có. Lúc này, Trương Lập bỗng đứng ra, nói với Ba Tang: “Tôi, cũng muốn tham gia trận chiến này.”
Ba Tang ngẩng đầu ngước nhìn Trương Lập, giọng anh nghe tựa như vẳng về từ thế giới băng tuyết: “Tôi cũng có lý do cần phải giết chết kẻ này! ”
Tây Mễ cười khẩy ngạo nghễ: “Tao không chơi với bọn trẻ con.”
Ba Tang nói: “Lý do.” Anh ta chưa từng thấy Trương Lập vừa tức giận, cũng lại vừa bình tĩnh lạnh lùng như vậy, đây là dấu hiệu của một sát thủ đã trưởng thành!
Trương Lập nhìn chằm chằm vào Tây Mễ, gằn giọng nói từng chữ một: “Mày còn nhớ, mười tám năm trước, dưới chân núi tuyết, có một người tên Trương Hoài Thành không? ”
“Trương Hoài Thành? Cái tên trong đội khảo sát khoa học đã cứu tao, sau đó bị tao giết chết đó hả? ” Tây Mễ nở một nụ cười khinh miệt: “Giống thật, vậy mà tao không nhận ra. Có điều nhãi con à, mày có tư cách gì nói chuyện quyết đấu với tao chứ? ”
“Bộ đội đặc chủng Trung Quốc! ” Trương Lập chậm rãi đáp.
Nụ cười của Tây Mễ liền biến mất, y hiểu rõ sáu chữ này nghĩa là thế nào. Nhưng chỉ trong thoáng chốc, vẻ cợt nhạo kia lại hiện lên trên gương mặt sẹo ấy, lại nghe y nói: “Có điều, đừng tưởng có Mã Long Kỳ giúp mà thắng được tao.” Trong bóng tối mít mùng như thế, chủ yếu là đánh lén và ám sát, đông người không phải là ưu thế. Ngược lại, Tây Mễ đến đây sớm hơn Trương Lập và Ba Tang một ngày, thời gian một ngày ấy, đủ cho y quen thuộc với từng món đồ trong nhà, hơn nữa, y còn có một số sắp xếp bên trong đó từ trước rồi.
Trương Lập không hề động dung, nén lửa giận xuống, lạnh lùng đáp: “Giết mày, chỉ cần một thanh đao thôi cũng đủ rồi! ”
Ba Tang đã kiểm tra xong xuôi, đứng lên nói: “Được rồi, chúng ta bắt đầu thôi! ”
“Tao muốn… bên phải! ” Cặp mắt Tây Mễ nhìn chằm chằm xuống đất.
Khi sắc trời chìm vào màu đen tối tăm hơn, ba người lần lượt bước vào trong dãy nhà, bốn phía xung quanh lập tức trở nên trầm lặng. Song phương đều không phát ra một tiếng động nhỏ nào.
Nhạc Dương lẩm bẩm: “Thật sự không sợ tên Tây Mễ ấy thừa cơ bỏ trốn chứ? ”
Trác Mộc Cường Ba lắc đầu nói: “Không, tôi nhận ra được, đây là cuộc quyết đấu giữa Nhện Xanh và Nhện Xanh, bọn họ đánh cược bằng danh dự của mình, đối với họ, thứ đó thậm chí còn quan trọng hơn cả tính mạng nữa! ”
Nhạc Dương vẫn ngờ vực: “Có thật là vì danh dự mà bất chấp tất cả không? ”
Lữ Cánh Nam điềm đạm cất tiếng: “Đây, chính là quân nhân chuyên nghiệp.” Nhạc Dương lắc lắc đầu. Điểm này thì những người kia hoàn toàn khác với những tay trinh sát nằm vùng như anh, anh được huấn luyện để có thể biến báo linh hoạt, bảo đảm an toàn cho mình trong các tình huống phức tạp nhất, như vậy mới có thể đả kích kẻ địch một cách hiệu quả nhất.
Cuộc chiến vừa bắt đầu, toàn bộ Shangri-la cũng chìm hẳn vào bóng đêm tăm tối. Trong khoảng nửa tiếng đồng hồ sau đó, thi thoảng lại nghe thấy tiếng “huỳnh huỵch” lẻ tẻ trong bóng tối, có lúc cũng vang lên tiếng đồ đạc vỡ, nhưng chủ yếu là một bầu không khí tuyệt đối yên tĩnh, hệt như màn đêm của vùng đất Shangri-la này vậy, an tĩnh đến độ khiến người ta cảm thấy bất an.
Cuối cùng, trong nhà phát ra một tiếng nổ vang trời, ánh lửa bốc lên ngùn ngụt, lưỡi lửa liếm trọn cả dãy nhà. Đúng lúc Nhạc Dương kinh hãi đứng bật dậy, liền thấy Trương Lập và Ba Tang dìu nhau chạy ra. Bọn Trác Mộc Cường Ba đều bước lên đón, Lữ Cánh Nam hỏi: “Kết thúc rồi à? ”
Trương Lập gật đầu: “Kết thúc rồi, cái tên Tây Mễ sẽ không bao giờ xuất hiện trong danh sách kẻ địch của chúng ta nữa.”
Nhạc Dương nói: “Xem anh kìa, sao lại ra nông nỗi này cơ chứ? ”
Khắp người Trương Lập đều đầy máu tươi, ánh mắt toát lên niềm sung sướng của kẻ báo được thâm thù, cười cười nói: “Tôi không sao, chính tay tôi giết hắn đấy.”
Ba Tang cũng nói: “Đều là máu của Tây Mễ, chúng tôi đều không bị thương. Nghỉ ngơi một đêm, sáng mai là hồi phục thôi.” Nói đoạn, anh ta liền liếc sang phía Trương Lập với ánh mắt kỳ lạ, tựa hồ như còn có chút khen ngợi.
Nhạc Dương chưa từng thấy Ba Tang khen ngợi ai.
Trác Mộc Cường Ba chợt hỏi: “Vụ nổ cuối cùng đó là như thế nào vậy? ”
Ba Tang đáp: “Chắc là một miếng Cơn Lốc Đen được gài từ trước khi chúng tôi vào trong đó, có lẽ Tây Mễ định sau khi đào tẩu, nhân lúc chúng ta lơ là cho nổ một vụ bất ngờ, nên hẹn giờ tương đối dài. Đây cũng là một chiến thuật giãn giờ của Nhện Xanh, chúng tôi thường gọi là Khúc cầu hồn sau chiến trận! Thực ra, trước khi bom nổ, hắn đã nói cho chúng tôi biết rồi. Nhưng dù hắn không nói, tôi cũng đoán ra được.”
Nhạc Dương không khỏi rùng mình thốt lên: “Kế hoạch ác độc quá, cũng may là hắn chết rồi đấy! ”
Trương Lập lại nói: “Phải rồi, trước khi chết Tây Mễ có nói với chúng tôi một chuyện, không biết là thật hay chỉ là dọa chúng ta thôi. Hắn bảo, phải cẩn thận với kẻ đi cùng hắn.”
Ba Tang bổ sung: “Max.”
Nhạc Dương tưởng rằng Tây Mễ bị bom nổ chết, giờ nghe kể lại mới biết hình như không phải thế, trước khi chết hắn còn cảnh cáo bọn Trương Lập và Ba Tang gì đó, anh bèn không nén nổi tò mò hỏi: “Tây Mễ chết như thế nào vậy? ”
Ba Tang lại nhìn Trương Lập với ánh mắt tán thưởng, nói: “Bị ám sát, bị một con dao găm từ trong bóng tối đâm chết.”
Nhạc Dương kinh ngạc nhìn Trương Lập. Cái gã này không ngờ nói được làm được, bằng cách nào vậy? Dùng dao găm ám sát một thành viên của biệt đội Nhện Xanh, chẳng trách ánh mắt của Ba Tang cũng biến đổi như thế.
Trương Lập khẽ thở hắt ra nói: “Mệt quá, giờ tôi chỉ muốn nghỉ ngơi một lúc thôi. Phì, đêm nay chúng ta đành phải ngủ ngoài trời vậy, nhà cửa cháy hết rồi…”
Phía xa xa trong rừng đước, Max nằm trên một tán cây, đột nhiên thấy phía xa bùng lên một ánh chớp đỏ, liền lắc lắc đầu, thầm nhủ: “Tây Mễ tiêu đời rồi, giờ đây trong đám nhảy dù đợt đầu tiên, sợ rằng chỉ còn lại mình ta thôi. Chết tiệt thật, lúc đó không nên tham công đòi đi trước làm gì, nếu cùng đi với ông chủ, chắc chắn an toàn hơn nhiều.”
Trên bãi đất trống ở Thác Nhật, ánh lửa rợp trời, Trác Mộc Cường Ba nhìn ngọn lửa, lòng cũng nóng như thiêu như đốt, ngày mai, ngày mai nhất định không thể để xảy ra chuyện gì nữa.
Cùng lúc đó, trong một gian phòng đá ở Tước Mẫu, ánh nến bập bùng, Đường Mẫn đang cẩn thận thay băng cho đội trưởng Hồ Dương. Vết thương đã khép miệng, tình trạng rất ổn định, chỉ cần một hai tuần nữa là khỏi hẳn, tuy sẽ để lại sẹo, nhưng nhất định đội trưởng Hồ Dương sẽ coi nó như huân chương chiến công, ngược lại còn lấy làm tự hào. Hồ Dương nhìn cô bé đang băng bó cho mình, trong lòng dâng trào lên một cảm giác giống như giáo sư Phương Tân thuở đó, trước đây mình thô lỗ với cô bé này quá, có lẽ, đúng là nhìn mặt mà bắt hình dong mất rồi.
“Để tôi tự làm, cô đi nghỉ sớm đi! ” Giọng đội trưởng Hồ Dương thân thiết vang lên.
Đường Mẫn lắc lắc đầu, vẫn nhẹ nhàng, chăm chú tiếp tục băng bó cho anh. Đột nhiên, cô nhẹ giọng hỏi: “Đội trưởng Hồ Dương, anh nói xem, Cường Ba… anh ấy, liệu ngày mai, anh ấy có trở về không? ”
Đội trưởng Hồ Dương nói: “Yên tâm đi, ngày mai họ nhất định sẽ trở về mà.”
Đường Mẫn lại nói: “Nhưng mà, không phải đã nói, cùng lắm cũng chỉ mất ba ngày thời gian thôi sao? ”
“Chà, tại cô nhớ Cường Ba quá đấy thôi. Có lẽ họ gặp phải mưa bão, hoặc ở Yaca thêm một ngày cũng nên, ngày mai nhất định họ sẽ về kịp. Hẳn cô phải biết, trong lòng Cường Ba, cô còn quan trọng hơn tính mạng của cậu ấy chứ.” Đường Mẫn ngượng ngùng cúi gằm mặt xuống, hai má ửng lên một ráng mây hồng.
Thế nhưng, hai người họ đợi đến trưa ngày hôm sau cũng không thấy bóng dáng bọn Trác Mộc Cường Ba trở về. Đường Mẫn bắt đầu bối rối, cô lại đến phòng đội trưởng Hồ Dương, nôn nao lo lắng: “Họ vẫn chưa trở về.”
Đội trưởng Hồ Dương đang nghĩ không biết nên an ủi cô bé này như thế nào, ngoài cửa đột nhiên xuất hiện một bóng người, chỉ thấy Quách Nhật Niệm Thanh đang nheo nheo mắt lại, mỉm cười nói: “Thời gian hạn định của chúng ta sắp đến rồi đó, hai vị, chuẩn bị đi, ta đến mời các vị lên đàn tế đây.” Cặp mắt y đã nhăn tít lại mảnh như sợi chỉ.
“Đàn… đàn tế gì? ” Đường Mẫn hoảng hốt kêu lên: “Ngày hôm nay vẫn chưa kết thúc mà! ”
“Đúng thế, ” Quách Nhật Niệm Thanh nói, “đúng là ngày hôm nay vẫn chưa kết thúc, có điều, theo ước định giữa chúng ta, khi màn đêm buông xuống, cũng chính là lúc các vị tắt thở, ta sẽ chấp hành ước định ấy một cách nghiêm khắc. Hơn nữa, đàn tế cũng là nơi cao nhất ở Tước Mẫu này, ở đó cũng có thể nhìn thấy Cường Ba của các vị đã trở về hay chưa.”
Đội trưởng Hồ Dương chau mày, xem ra, tình hình không được lạc quan như trong tưởng tượng của anh, chỉ nghe Quách Nhật Niệm Thanh lại nói tiếp: “Ta nghĩ, chắc bọn Trác Mộc Cường Ba đã bỏ rơi các vị rồi. Để đề phòng các vị bỏ trốn, chúng ta buộc phải có một số biện pháp phòng ngừa cần thiết. Mong các vị lượng thứ.”
Đường Mẫn lắc mạnh đầu: “Không đâu! Cường Ba nhất định sẽ trở lại! Các người canh giữ nơi này nghiêm mật như vậy, chúng tôi làm sao chạy thoát được? Liệu có thể chạy đi đâu đây? ”
Quách Nhật Niệm Thanh không giải thích gì thêm, vẫy tay một cái, đám quân lính liền bắt lấy Đường Mẫn và đội trưởng Hồ Dương đưa lên đàn tế. Nhưng bản thân y vẫn chưa rời khỏi gian phòng, đợi bọn lính đưa hai người kia đi xa hẳn, trong bóng tối mới có người cất tiếng nói: “Binh sĩ chắc đã đến nơi rồi.”
Quách Nhật Niệm Thanh nói với người trong góc khuất kia: “Ngươi chắc chắn bọn chúng đã đưa Qua Ba Đại Địch ô đến chứ? ”
Ngữ khí người kia nghe chắc chắn mười mươi: “Đúng vậy, không biết chúng dùng cách gì mà thuyết phục được lão, hơn nữa lão còn giúp bọn chúng phá hoại rất nhiều cạm bẫy ta tốn nhiều năm tâm huyết mới bố trí ra được.”
“Còn tên Ngưu Nhị Oa kia thì sao? ”
“Chuyện này bị hỏng chính là do hắn, hắn có thù với tên Trác Mộc Cường Ba, lần này nếu không phải tại hắn một lòng muốn trả thù, chúng ta đã có thể thuận lợi kéo dài thời gian ngăn không cho chúng gặp Qua Ba Đại Địch ô rồi, cũng không đến nỗi bị lão già ấy hủy mất bao nhiêu cạm bẫy của ta.”
“Được rồi, cuối cùng tên người Giáp Mễ đó thế nào hả? ”
“Không biết, quá nửa là đã chết rồi.”
“Ừm, vậy thì rất tốt, kế hoạch của ta vẫn không bị ảnh hưởng gì.”
Người trong bóng tối kia mắng thầm: “Kế hoạch của ngươi đương nhiên không bị ảnh hưởng, nhưng ta thì tiêu rồi! ” Có điều, ngoài miệng y vẫn tỏ ra quan tâm hỏi: “Đám binh sĩ ấy, có ngăn cản được chúng không? ”
Quách Nhật Niệm Thanh cười khẩy: “Yên tâm đi, đó là đội quân Ám Dạ do đích thân ta huấn luyện, dù chúng có vượt được biển Sinh Mệnh, hôm nay cũng không thể kịp trở về Tước Mẫu. Ừm, cũng đến giờ chuẩn bị hành hình rồi, bất cứ kẻ nào muốn đối đầu với ta, cũng đều không thể tha thứ được! ” Gương mặt tươi cười của y bỗng trở nên nanh ác tàn độc lạ thường, biến đổi quá nhanh, khiến người trong bóng tối kia cũng không khỏi rùng mình kinh hãi.
Cái chết của đội trưởng Hồ Dương
Trên đàn tế bằng đá xếp thành hình tròn ấy, Đường Mẫn và đội trưởng Hồ Dương bị người ta dùng dây thừng trói chặt vào cột đá. Từ nơi này đúng là có thể dõi mắt nhìn thấy khu rừng và biển hồ mênh mông bên dưới thành Tước Mẫu. Quách Nhật Niệm Thanh chậm rãi bước tới trước mặt hai người, liếc xuống bên dưới một cái, rồi cười cười bảo: “Cảnh sắc cũng không tệ nhỉ? ”
“Hừ! ” Đường Mẫn nói: “Họ sẽ trở về, họ sẽ trở về nhanh thôi.”
“Ừm, ta tin cô nói thật, có điều, trước lúc đó, ta muốn tặng các vị một món lễ vật nhỏ.” Quách Nhật Niệm Thanh đánh mắt ra hiệu cho tên binh sĩ bưng tới một cái mâm nhỏ, chỉ thấy trên mâm xếp một hàng những ống kim loại rỗng ruột, từ nhỏ đến lớn xếp thành một hàng, ống to nhất cũng bằng ngón tay cái.
“Đây là gì vậy? ” Đường Mẫn thất thanh kêu lên. Còn đội trưởng Hồ Dương thì chỉ cần liếc nhìn đã nhận ra ngay, đây là ống rút máu. Thời xưa, các đồ tể thường dùng để rút máu những loài động vật cỡ lớn như lợn, bò… đầu nhọn cắm vào huyết quản, máu sẽ theo đường ống chảy ra ngoài cơ thể, cho đến khi chết. “Rốt cuộc ngươi muốn làm gì? ” Đội trưởng Hồ Dương cũng nghi hoặc hỏi.
“À, cái này…” Quách Nhật Niệm Thanh đưa tay chọn lựa trong mâm, mỉm cười nói: “Minh ước thần thánh, được ký kết bằng máu tươi, kẻ nào vi phạm, cũng phải dùng máu để đền bồi. Theo thông tin ta nhận được, bọn Trác Mộc Cường Ba đến giờ vẫn chưa đến Thác Nhật. Hôm nay sợ rằng họ không kịp trở lại rồi, vì vậy, ta chuẩn bị trước một chút thôi! ”
“Ông nói bậy! Ông gạt tôi! Chắc chắn họ đã đến Thác Nhật rồi, giờ đang ở trên đường, chỉ một chốc nữa là sẽ về tới đây thôi! ” Đường Mẫn lớn tiếng hét lên. Quách Nhật Niệm Thanh chọn một cái ống cỡ vừa, đung đưa trước mắt cô, sắc mặt Đường Mẫn tức thì trở nên tái mét.
“Ừm, muốn làm gì thì cứ làm với ta đây này, bắt nạt đàn bà, vậy mà cũng coi là bậc đại tướng à? ” Đội trưởng Hồ Dương không thể nhịn nổi nữa.
Quách Nhật Niệm Thanh cười khì khì nói: “Đừng nôn nóng, ai cũng có phần, máu của các người sẽ chỉ từ từ chảy ra thôi. Ta nhất định sẽ tuân thủ minh ước thần thánh, trước khi màn đêm hoàn toàn buông xuống, các người nhất định không tắt thở được đâu.”
Đội trưởng Hồ Dương nghe mà tức đến xanh mặt, tên khốn này, không ngờ lại chơi trò chữ nghĩa đó, làm vậy có khác nào giày vò người ta đến chết? Lão quốc vương kia sao không thấy đâu, sao lại để cho hắn dùng trò bỉ ổi vô sỉ này hại người! Rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì? Lẽ nào ông ta để mặc cho Quách Nhật Niệm Thanh làm bừa hay sao? ”
Thấy Quách Nhật Niệm Thanh lại bước về phía Đường Mẫn, khóe mắt cô đã ầng ậng nước, đội trưởng Hồ Dương không nhịn nổi quát lên: “Đủ rồi, đừng làm hại cô ấy, có giỏi thì đâm hết cả vào ta đây này! ”
“Chậc chậc! ” Quách Nhật Niệm Thanh làm ra vẻ kinh ngạc lắm, tấm tắc nói: “Đây là yêu cầu của ngươi đây nhé, ta chỉ lo, nếu trước khi trời tối bọn Trác Mộc Cường Ba trở về, mà… mà… ngươi lại không cầm cự được. Vậy thì cũng không thể xem là chúng ta vi phạm minh ước thần thánh đâu đấy nhé! ”
Đội trưởng Hồ Dương trợn trừng mắt lên quát: “Im mẹ cái mồm mày đi! Tên nhãi con nhà ngươi chắc không chỉ biết dọa khiếp người ta thôi đấy chứ! ”
Quách Nhật Niệm Thanh mím môi cười, đổi sang một ống khác lớn hơn, trên mặt vẫn giữ nguyên nụ cười xun xoe thường ngày, bước về phía đội trưởng Hồ Dương. Đội trưởng Hồ Dương không cam lòng, gào lên: “Ta vẫn còn một chuyện muốn hỏi. Tại sao? Tại sao ngươi nhất định phải nhằm vào chúng ta như thế? ”
Quách Nhật Niệm Thanh áp mặt vào, kiễng chân lên khẽ thì thầm vào tai đội trưởng Hồ Dương: “Bởi vì ngươi, đã cướp đi thứ quý giá nhất của ta. Không có kẻ nào, có thể cướp đoạt thứ gì của ta được! ”
Đội trưởng Hồ Dương ngoảnh đầu lại, lấy làm nghi hoặc nhìn tên lùn Quách Nhật Niệm Thanh trước mắt, đột nhiên thấy trước ngực nhói lên, lúc cúi đầu xuống, thì cái ống rút máu dài chừng năm lóng tay kia đã đâm một nửa vào ngực mình rồi, từng giọt máu to tướng chảy ra phía đầu bên kia, nhuộm đỏ cả bàn đá. Quách Nhật Niệm Thanh đã bước lùi lại, Đường Mẫn thất thanh khóc nấc lên: “Đội trưởng Hồ Dương… đừng mà… đừng mà…”
Đội trưởng Hồ Dương dịu giọng an ủi: “Tôi không sao, nhất thời cũng không chết được đâu mà lo.” Anh nhìn chằm chằm vào mặt Quách Nhật Niệm Thanh, nói: “Ta không hiểu, rốt cuộc ngươi đã mất cái gì vậy? Tại sao ta lại cướp của ngươi? Ngươi nói ra xem, nếu đúng là ở chỗ ta, ta sẽ lập tức trả lại ngươi ngay bây giờ! ”
“Trả lại cho ta? Ha ha! ” Tiếng cười của Quách Nhật Niệm Thanh nghe thật thê thảm: “Không, ngươi không bao giờ trả lại được! Không bao giờ có thể trả lại được! ” Y quay người rời khỏi đàn tế, trước khi đi còn dặn dò thuộc hạ: “Canh chừng bọn chúng, có chuyện gì phải báo ngay với ta! ”
Tên hộ vệ trưởng đứng cạnh đó lo âu hỏi: “Quách Nhật Niệm Thanh đại nhân, đại vương bảo tôi đến hỏi ngài, làm như vậy liệu có… có ổn không? ”
Quách Nhật Niệm Thanh cười gằn nói: “Ngươi nói với đại vương, chắc chắn bọn chúng không thể trở về kịp. Hơn nữa, ta dám đảm bảo, chỉ cần trời chưa tối hẳn, kẻ đó tuyệt đối không thể tắt thở được, chúng ta không hề vi phạm minh ước thần thánh.” Gã đội trưởng liền cung kính lui xuống.
Trong rừng, sáu thớt ngựa đang lao đi như ánh chớp, chính là nhóm người bọn Trác Mộc Cường Ba. Bọn họ đụng độ một nhóm lính áo đen dùng cung tên, kết quả không cần phải nói cũng biết, nhóm lính kia không thể ngăn bước được họ dù chỉ một phút, ngược lại còn cung cấp thêm mấy con ngựa khỏe. Chỉ có điều, buổi sáng sớm ngồi thuyền đi đường vòng lên bờ cũng tốn mất một chút thời gian, giờ đây tình hình càng lúc càng gấp rút, bọn Trác Mộc Cường Ba ai nấy đều đanh mặt lại, để mặc cơn gió như những ngọn roi vô hình táp lên. Tất cả đều đã được tính toán kỹ càng, từ kẻ địch chặn đường, đến tên Max bỏ trốn, cạm bẫy… duy chỉ một điều họ không nghĩ đến, đó chính là thời tiết ở Shangri-la này! Thời tiết hôm nay rất tệ, mới trưa mà bầu trời hình con rắn khổng lồ của Shangri-la đã xám xịt. Ba Tang ước tính, hôm nay có thể sẽ sập tối sớm hơn ngày thường từ hai đến ba tiếng đồng hồ. Chính hai ba tiếng này, rất có thể sẽ lấy mạng của đội trưởng Hồ Dương và Đường Mẫn!
Trên đàn tế, sắc mặt đội trưởng Hồ Dương đã bắt đầu nhợt nhạt, từng giọt máu lớn vẫn đang không ngừng nhỏ xuống. Đường Mẫn từ đầu vẫn luôn nói chuyện, tìm cách phân tán sự chú ý của anh. Lúc này, cô cũng quan sát thấy đội trưởng Hồ Dương bắt đầu có biểu hiện dị thường, vội nói: “Đội trưởng Hồ Dương, anh… anh không được ngủ đâu đấy! ”
Đội trưởng Hồ Dương gượng cười gật đầu: “Tôi biết, tôi có ngủ đâu? ”
“Đội trưởng Hồ Dương, có phải anh bắt đầu thấy lạnh không? ” Đường Mẫn lại hỏi.
“Làm gì có.” Đội trưởng Hồ Dương mỉm cười lắc đầu.
Nhưng Đường Mẫn thấy rất rõ ràng, toàn thân đội trưởng Hồ Dương đang khe khẽ run lên, hơn nữa giọng anh cũng càng lúc càng nhỏ hơn. Đường Mẫn tiếp tục gọi: “Đội trưởng Hồ Dương, đội trưởng Hồ Dương…? ”
Lần này không có tiếng trả lời. Hồi lâu sau, đội trưởng Hồ Dương mới từ từ ngẩng gương mặt tái nhợt lấm tấm mồ hôi lạnh lên, khẽ nói: “Con đường này, mọi người phải đi tiếp thôi vậy. Tôi già rồi, không thích hợp với công việc này nữa rồi.”
“Đội trưởng Hồ Dương, anh nói gì vậy? ” Đường Mẫn cuống lên, chẳng lẽ, chẳng lẽ… đội trưởng Hồ Dương đã sắp không nghe thấy cô nói gì rồi hay sao?
Đội trưởng Hồ Dương vẫn lẩm bẩm tự nói một mình: “Lần này đến được đây, thật đúng là, đúng là nơi nguy hiểm nhất trong những nơi tôi từng đặt chân đấy. Phải rồi, thay tôi nói hộ với Cường Ba một tiếng, bảo cậu ấy…” giọng đội trưởng Hồ Dương càng lúc càng nhỏ, dần dần không thể nghe thấy nữa.
Đường Mẫn khóc lớn: “Đội trưởng Hồ Dương! Đội trưởng Hồ Dương! Anh không có chuyện gì đâu! Đội trưởng Hồ Dương, Cường Ba sẽ trở về ngay thôi mà! Đội trưởng Hồ Dương! Người đâu! Mau đến đây! Cầu xin mấy người đấy! ”
Giây lát sau, Quách Nhật Niệm Thanh đã đến bên cạnh đàn tế, quan sát trạng thái của đội trưởng Hồ Dương. Đường Mẫn bị trói bên cạnh vừa khóc lóc vừa kêu gào: “Anh ấy không xong rồi, mau cứu anh ấy đi… cầu xin mấy người mau cứu anh ấy đi! ”
Quách Nhật Niệm Thanh làm bộ nghĩ ngợi, hỏi: “Tại sao lại không xong chứ? ” Y ngẩng đầu lên nhìn sắc trời, rồi như thể vừa sực nhớ ra chuyện gì đó: “À, thì ra trời sắp tối rồi! ” Nói đoạn, y liền quay sang bảo Đường Mẫn: “Đừng lo, rồi sẽ đến lượt cô thôi. Ta sẽ cho cô một cái chết nhanh gọn, chứ không phải chịu khổ như vị dũng sĩ này đâu. Đây là, ưu đãi dành riêng cho cô đấy.”
Đường Mẫn bấy giờ mới phát hiện, bầu trời đã mù mịt mây đen, quả nhiên màn đêm đã gần như phủ kín khắp nơi. Cô lẩm bẩm nói: “Sao lại thế, sao lại thế này chứ? ”
Quách Nhật Niệm Thanh sai binh sĩ đốt đuốc lên, rồi lẩm bẩm không ngừng: “Đến lúc lên đường rồi, đến lúc lên đường rồi…” tựa như một gã phù thủy đang niệm chú ngữ nguyền rủa ai đó.
Lúc này, đội trưởng Hồ Dương lại tỉnh táo được một chút, cúi đầu nói với Quách Nhật Niệm Thanh: “Này, thằng lùn, ta hỏi cái, sau khi chết, ta có được thiên táng không vậy? ”
“Hả, thiên táng? ” Quách Nhật Niệm Thanh chẳng hề để tâm đội trưởng Hồ Dương gọi y là thằng lùn, cười khẩy đáp lời: “Đó là nghi thức dành cho bậc quân vương! Ngươi à? Chết rồi chỉ có da bọc xương, xác thịt ngươi sẽ làm thức ăn cho lũ sâu bọ dưới lòng đất.”
“Trở về rồi! Họ trở về rồi! ” Đột nhiên, Đường Mẫn hét lớn: “Mau, mau thả anh ấy ra, Cường Ba trở về rồi kìa! ”
Quách Nhật Niệm Thanh đứng trên đàn tế dõi mắt nhìn ra phía xa xa, quả nhiên, trong bóng tối có mấy cái bóng đang di động, nhưng không thể phân biệt được đó là gì. Y không dám khẳng định, cúi đầu suy nghĩ giây lát, quyết định thà giết lầm còn hơn bỏ sót, bèn ngẩng cao đầu lớn tiếng nói: “Đó không phải Trác Mộc Cường Ba, là người Lỗ Mặc. Hơn nữa… trời đã tối đen, theo minh ước thần thánh, ta sẽ cắt lấy linh hồn của các người! ”
“Không! ” Đường Mẫn kêu lên thảm thiết: “Trời vẫn chưa tối hẳn, các người mau nhìn đi! Trời vẫn chưa tối hẳn mà! ”
Trong tầng mây đen dày đặc, vẫn còn một kẽ hở, một tia sáng yếu ớt ló ra từ nơi đó. Mấy tên binh sĩ đều ngước nhìn bầu trời, rồi lại đưa mắt sang phía Quách Nhật Niệm Thanh. Làm trái minh ước thần thánh, chính là báng bổ thần minh, bọn họ bắt đầu do dự.
Quách Nhật Niệm Thanh tức giận quát lớn: “Sao vậy hả! Các ngươi dám trái lệnh ta? ”
Một tên binh sĩ nói: “Nhưng đại vương…”
Quách Nhật Niệm Thanh tức tối hét lên: “Ta sẽ nói với đại vương, bây giờ, cứ theo lệnh ta mà làm, hành…” Lời còn chưa dứt, lại có một tên binh sĩ khác chạy lên báo cáo: “Bẩm đại tướng quân! Là bọn Trác Mộc Cường Ba, bọn họ trở về rồi! ”
Quách Nhật Niệm Thanh nhìn lại, những bóng đen kia đã lại gần hơn, đó là sáu thớt ngựa, nhưng vẫn không thể nhận ra người ngồi trên đó là ai. Có điều, mấy tên binh sĩ đứng trước đã nhìn rõ rồi. Y dịu giọng nói: “À, trở về rồi, trở về rồi thì tốt.” Đúng lúc Đường Mẫn tưởng rằng y định tuyên bố thả người, Quách Nhật Niệm Thanh lại bước đến sát cạnh đội trưởng Hồ Dương.
Quách Nhật Niệm Thanh ghé miệng sát bên tai đội trưởng Hồ Dương, khẽ nói: “Không kẻ nào có thể tranh đoạt bất cứ thứ gì của ta, không một kẻ nào hết! ” Đội trưởng Hồ Dương đột nhiên cảm thấy tim mình nhói lên, kế đó, cổ họng ngọt lịm, phun ra một ngụm máu tươi. Đường Mẫn thấy rõ rành rành, ống kim loại đã cắm một nửa vào ngực đội trưởng Hồ Dương kia đã bị Quách Nhật Niệm Thanh ấn thêm vào một phần tư nữa. “Đừng mà! ” Cô gào lên một tiếng, hai mắt nhòa đi, trước lúc hôn mê còn lờ mờ nghe thấy đám binh sĩ hộ vệ quát lớn: “Ai? ”
“Làm gì vậy! ”
Sau đó, Đường Mẫn không biết gì nữa.
Trên đàn tế, mấy người bọn Trác Mộc Cường Ba cẩn thận đặt đội trưởng Hồ Dương xuống. Máu nhuộm đỏ cả người anh, nhìn mà không khỏi kinh hãi, ai nấy đều thấy trào dâng lên cảm giác bi phẫn tột cùng!
“Đừng động vào.” Pháp sư Tháp Tây ngăn tay Trác Mộc Cường Ba lại: “Nhổ nó ra, cậu ấy sẽ chết ngay lập tức.”
Lữ Cánh Nam nói: “Anh ấy mất máu quá nhiều, sức sống bắt đầu suy kiệt. Chúng ta có máu dự phòng phải không? Đâu rồi? ”
Trác Mộc Cường Ba ngẩng đầu lên, bảo Trương Lập: “Đi lấy về đây.”
Trương Lập nói: “Ở đâu cơ? ”
Trác Mộc Cường Ba tức giật gắt lên: “Hỏi đi! Mau lấy về đây! ”
Trương Lập sực nhớ ra, vội chụp lấy một tên binh sĩ, lớn tiếng quát: “Mấy cái bao của chúng ta ở đâu? Mau dẫn ta đến đó! Ngay lập tức! ”
Lúc này, một tên binh sĩ khác đang run rẩy trước mặt Ba Tang. Vị sát thần lạnh lùng đến độ cơ hồ không còn cảm xúc ấy, hai mắt hờ hững nhìn ra phía xa, chầm chậm hỏi: “Kẻ nào làm? ” Giọng nói tựa hồ như từ chốn âm ty địa ngục vẳng về, băng lạnh thấu xương.
“Tôi, tôi, tôi… tôi không biết, là, Quách Nhật Niệm Thanh, Quách Nhật Niệm Thanh đại nhân bảo chúng tôi canh giữ ở đây.”
“Hắn đâu rồi? ”
“Vừa nãy, vừa nãy còn ở đây, sau đó, sau đó đã biến mất rồi! ”
“Khốn kiếp! ” Ba Tang đột nhiên ngẩng mặt hú lên một tiếng bi thương, hai tay vươn ra, một tay chụp vào hông, một tay nắm xương ức, nâng tên binh sĩ giơ cao quá đầu, rồi ném mạnh xuống đất, giẫm chân lên, nhìn thẳng vào mắt hắn, nghiến răng kèn kẹt nói bằng một thứ tiếng mà hắn không hiểu: “Các ngươi cứ trơ mắt ra nhìn anh ấy bị giết… các ngươi trơ mắt ra nhìn hả! ” Tên binh sĩ kia cực kỳ hoảng sợ, hai mắt trợn ngược, không ngờ đã ngất luôn tại chỗ.
Trác Mộc Cường Ba thấy Lữ Cánh Nam lại chạy đến chỗ Đường Mẫn, vội hỏi: “Cô ấy sao rồi? ”
Lữ Cánh Nam đáp: “Chỉ bị hôn mê thôi.”
“Đội trưởng Hồ Dương! Đội trưởng Hồ Dương! ” Nhạc Dương chợt reo lên: “Đội trưởng Hồ Dương tỉnh rồi! ”
“Đội trưởng Hồ Dương! ” Trác Mộc Cường Ba quỳ một chân bên cạnh. Đội trưởng Hồ Dương gắng hết sức ngoẹo đầu qua, nhìn gã, mỉm cười nói: “Nói với lão Phương một tiếng, nợ của ông ấy, tôi trả hết rồi nhé.”
“Đội trưởng Hồ Dương, anh không nợ gì hết. Cố gắng lên, anh sẽ khỏe lại ngay thôi mà. Mạng anh cứng lắm, anh quên rồi à? ”
“Kha kha, cứng mấy thì cũng… tôi biết mà, hạng… hạng người như tôi, thế nào cũng không thể chết yên lành ở nhà được, cậu đấy… đừng học tôi nhé! ”
“Đội trưởng Hồ Dương, anh phải gắng lên, anh được mà…” Trác Mộc Cường Ba lo lắng nhìn mọi người, hy vọng tìm được sự giúp đỡ. Gã kéo pháp sư Á La lại, gần như van vỉ: “Có cách gì cầm máu không? Không thể cứ để chảy mãi thế này được! ”
Pháp sư Á La lắc đầu. Loại ống rút máu này đã cắm vào mạch máu thì không thể cầm được, huống hồ tình hình đội trưởng Hồ Dương lúc này đã giống như ngọn đèn sắp tắt bùng lên một lần cuối cùng, cầm máu cũng chẳng thể giải quyết được vấn đề gì. Trác Mộc Cường Ba càng lúc càng nóng nảy, gã lớn tiếng gầm lên: “Trương Lập đâu rồi? Sao chậm thế! ”
Đội trưởng Hồ Dương khẽ nói: “Được rồi, cậu nóng nảy như vậy sẽ ảnh hưởng đến những người khác đấy. Đợi lát nữa Tước Mẫu vương đến, nhớ giúp tôi hỏi một tiếng, loại người như tôi, sau khi chết có tư cách… có tư cách được thiên táng không? Từ ngày đầu tiên đặt chân đến Tây Tạng tôi đã nghe nói, trong lòng người Tạng, ai được thiên táng, linh hồn sẽ lên tới thiên đường, chỉ tiếc là ở Tây Tạng bao nhiêu năm như thế, chưa bao giờ tôi gặp được cả.”
“Anh đừng nói bậy, anh sẽ không sao đâu, tôi đã hứa với thầy giáo, nhất định sẽ đưa mọi người trở về mà. Đội trưởng Hồ Dương, chúng tôi còn cần có anh dẫn đường mà! ”
“Không, tôi biết chứ, cậu để tôi nói hết đi, có… có mấy câu thôi, nhớ kỹ nhé, đừng bao giờ hỏa táng, đến lúc ấy lại còn tro cốt lằng nhằng, mang đi không tiện. Mà bây giờ, giá đất ở nghĩa trang còn đắt hơn giá nhà ấy, đội trưởng Hồ Dương của các cậu… nghèo lắm, ha ha ha! ”
Trác Mộc Cường Ba đột nhiên không sao kìm nén nổi sự bi phẫn trong lòng, nước mắt trào tuôn ào ạt. Cuối cùng, chỉ nghe đội trưởng Hồ Dương nói: “Lá mùa thu rụng xuống, là để chồi non mùa xuân mọc lên, con đường sau này, mọi người hãy tự đi nhé. Nhớ kỹ, người thành công sở dĩ thành công, là vì ngày ngày họ đều không ngừng nỗ lực. Đừng buông lơi, đừng bỏ cuộc, đừng…” giọng đội trưởng Hồ Dương dần chìm xuống, màn mây đen trên trời cũng tan đi, ánh sáng rực rỡ bảy màu từ khe nứt chiếu xuống, dịu dàng bọc lấy thân thể anh. Trên gương mặt trắng nhợt ấy, nở ra một nụ cười an lạc.
 
Hết tập 8

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.