Dưới sự hướng dẫn của Lữ Cánh Nam, Trác Mộc Cường Ba từ từ nhắm mắt lại, đối với Mật tu, gã lại hiểu sâu thêm một bước nữa. Mật tu giả không chỉ dựa vào phương pháp hô hấp để thay đổi môi trường bên trong cơ thể mình, khiến bản thân trở nên mạnh mẽ, mà còn thiết lập được một mối quan hệ chặt chẽ giữa thân thể và môi trường, giúp người ta nhận biết được cảm giác gió lưu động, thực vật đang sinh trưởng, trăng sao đang chuyển dời… rất giống với cảm giác của gã khi vừa giải trừ được cổ độc: không khí dịch chuyển, một chiếc lá lững lờ rơi xuống, những hạt cát nhỏ trượt nhẹ theo hướng gió…
Trong mắt Ba Tang lộ ra vẻ hung hãn, kiên định nói: “Tuyệt đối, không bao giờ, đầu hàng cùng một kẻ địch, hai lần!”
Trác Mộc Cường Ba không hề biết rằng, Ba Tang quỳ xuống, sụp lạy như thế chỉ là để thị phạm cho gã xem, nói cho gã biết khi phải sống sót bằng mọi giá thì cần làm như thế nào. Vào khoảnh khắc hai gối quỳ chạm đất ấy, anh đã từ bỏ mọi ý định cầu sinh rồi. Trác Mộc Cường Ba luống cuống giúp Ba Tang ấn chặt vết thương trên động mạch cổ lại, nhưng máu vẫn chảy như suối, nguồn sống vẫn ào ào xông qua rào cản của những ngón tay, tràn hết ra ngoài cơ thể. Ánh mắt Ba Tang đã bắt đầu tản mác. Trác Mộc Cường Ba vừa cuống quýt dùng một tay bới tung hộp đựng đồ cấp cứu trong ba lô, vừa lớn giọng gào lên: “Ba Tang, Ba Tang, đừng ngủ! Phải kiên trì!”
Không ngờ, Ba Tang đẩy tay gã ra, loạng choạng bước sang bên cạnh, máu phun ra lại càng nhiều hơn, đi tới đâu, máu đỏ thẫm tới đó.
“Anh định đi đâu?” Trác Mộc Cường Ba vội đỡ lấy Ba Tang. Ba Tang chỉ vào tảng đá cao ngang người ngay bên cạnh, Trác Mộc Cường Ba liền đỡ anh dựa vào đó, dưới chân tảng đá chỉ trong giây lát đã bị máu nhuộm đỏ tươi.
“Anh việc gì phải lo cho tôi? Chính tôi đã bán đứng tất cả mọi người mà!”
“Đừng nói bậy…” Trác Mộc Cường Ba run rẩy lấy ra vải xô, băng gạc, bông, đoạn nói: “Suốt chặng đường đến đây, anh đã làm gì, tôi đều không hề quên. Trong mắt tôi, anh chưa hề làm chuyện gì có lỗi với mọi người cả. Anh là người lính ưu tú nhất mà tôi biết. Anh không thể ngã xuống ở đây được, chúng ta sắp thành công rồi, chỉ còn cách Bạc Ba La thần miếu có một bước nữa thôi. Cố lên!”
Cục bông rịt vào vết thương, lập tức biến thành màu đỏ, băng gạc ấn lên, cũng ngay tức thì bị nhuộm đỏ. Ánh mắt lạnh lẽo của Ba Tang cuối cùng cũng thấp thoáng hiện lên vẻ ấm áp, anh mỉm cười nói: “Cường Ba thiếu gia, anh thật sự, thật sự tha thứ cho tôi?”
Trác Mộc Cường Ba gật mạnh đầu: “Đúng vậy, đúng vậy, tôi tha thứ cho anh… anh phải cố lên!”
Bàn tay Trác Mộc Cường Ba cảm nhận được một cách rõ ràng, máu đã chảy ra ít hơn, nhưng không phải vì gã cầm máu hiệu quả, mà là, máu trong cơ thể Ba Tang, không còn nhiều nữa. Ba Tang không nhìn chằm chằm vào Trác Mộc Cường Ba nữa, cả người dựa lên tảng đá, hai chân run rẩy song vẫn kiên cường đứng thẳng, không chịu nằm xuống. Anh ngước mắt nhìn vào màn sương thăm thẳm, thản nhiên nói: “Mười mấy năm trước, lẽ ra tôi đã chết trong miệng sói rồi. Mang theo nỗi nhục nhã sống đến ngày hôm nay, tôi đã hoàn thành những việc mình cần phải làm, giờ chết ở đây, cũng coi như đã trở lại chốn đi về của mình. Cường Ba thiếu gia, từ nay, phải dựa vào bản thân anh rồi, Ba Tang chỉ có thể cùng anh đi tới đây thôi.”
Trác Mộc Cường Ba run giọng trách móc: “Ba Tang, không được dễ dàng từ bỏ như thế! Không phải anh đã hứa với anh trai mình là sẽ cùng tôi đi hết chặng đường này hay sao? Không được đào ngũ như vậy!”
Ba Tang cười khổ nói: “Cường Ba thiếu gia, con người ta sống ở trên đời, nhất định phải dựa vào bản thân mình! Nơi này đã chôn xác tất cả chiến hữu của tôi, có thể trở lại đây, có thể ở bên bọn họ, tôi… tôi rất vui… thực sự rất vui…” Trước mắt anh chợt hiện ra những gương mặt thân quen ấy, họ đang mỉm cười, vào sinh ra tử… “Được quen với anh thật là một điều may mắn, Cường Ba thiếu gia, chính anh, đã cho tôi đi một quãng đường có ý nghĩa nhất trong cuộc đời mình.” Ba Tang ngoảnh đầu lại, mỉm cười với Trác Mộc Cường Ba, chừng như còn muốn nói gì đó nữa, song không thể cất lời, hơi thở yếu dần, mạch cũng từ từ ngưng đập, nhưng anh vẫn cố chấp đứng dựa vào tảng đá, không chịu nằm xuống.
Dòng máu dinh dính len qua kẽ tay đã ngừng chảy, Trác Mộc Cường Ba ngạc nhiên nhìn Ba Tang, chỉ thấy Ba Tang đang mỉm cười nhìn gã. “Ba Tang! Ba Tang!” Gã khẽ gọi hai tiếng, rồi thình lình gầm lên: “Ba Tang!”
Nhưng Ba Tang không trả lời nữa, im lìm như bức tượng được khảm chặt vào đá núi. Trác Mộc Cường Ba chống tay lên tảng đá, gió lạnh se sắt thổi qua, sương mù mờ mịt, giữa trời đất bao la, lại chỉ còn một mình gã. Gã nhìn gương mặt không còn lạnh lẽo, nhìn nụ cười ấm áp như làn gió xuân trên môi Ba Tang, chầm chậm, từ từ, dường như gã đã hiểu ra, bèn cúi đầu lặng lẽ nói: “Anh tìm được hạnh phúc của mình rồi phải không? Ba Tang!”
Trong gió phảng phất vẫn còn tiếng nói văng vẳng: “Cường Ba thiếu gia, con người ta sống ở trên đời, nhất định phải dựa vào bản thân mình!”
Trong gió lạnh, thân thể Ba Tang nhanh chóng cứng đờ, tựa như đã biến thành một phần của tảng đá ấy. Trác Mộc Cường Ba vác về một đống đá vụn, vẫn giữ nguyên tư thế ấy, vùi lấp lên thi thể Ba Tang. Không có nhiều thời gian để đau khổ nhớ nhung, lại càng không thể dừng lại, gã còn phải đi tìm bọn Mẫn Mẫn và Nhạc Dương.
Trác Mộc Cường Ba sắp xếp lại đồ đạc trong ba lô của mình và Ba Tang, đưa mắt nhìn đống đá một lần cuối, vệt máu kia, chính là bia mộ. Đoạn, gã sải bước đi thẳng vào giữa màn sương, gió nhè nhẹ thổi sau lưng, giọng nói lành lạnh của Ba Tang vẫn văng vẳng bên tai: “Con người ta sống ở đời, nhất định phải dựa vào bản thân mình… nhất định phải dựa vào bản thân mình… nhất định! Phải dựa vào chính mình!”
Lúc bị truy đuổi, rõ là trên người mình có thứ có thể xua được lũ sói, vậy mà lại không nhớ ra, khiến Ba Tang vì vậy mà thiệt mạng… gió lạnh quất vào mặt, sương mù che trước mắt, Trác Mộc Cường Ba đeo trên lưng ba lô của hai người, một mình lầm lũi bước đi, trong lòng dâng trào lên một niềm ân hận. Dọc đường, gã cũng lấy cây sáo xương của ba anh em sói xám đó tặng cho mình thổi thử mấy lần, nhưng không như trong truyền thuyết, bầy sói không hề chạy đến giúp sức, mà ngược lại, chẳng có con sói nào chịu lộ diện cả.
Trác Mộc Cường Ba không nản lòng, vì âm thanh gã thổi ra, lần nào cũng trầm trầm u uất, chứ không cao vút lên như lần đó Cương Nhật Phổ Bạc thổi. Trác Mộc Cường Ba cũng không ngờ, cây sáo thoạt nhìn trông tưởng đơn giản, lại còn phải có kỹ xảo đặc biệt mới thổi được, sớm biết vậy thì khi đó đã học hỏi của Cương Nhật Phổ Bạc rồi. Gã tin chắc rằng, chỉ cần mình có thể thổi ra được âm thanh giống như Cương Nhật Phổ Bạc lần đó, phát ra tiếng gọi thực sự của sói thống lĩnh, thì lũ sói đáng sợ kia sẽ đứng về phía mình!
Cứ vậy, Trác Mộc Cường Ba vừa đi vừa thổi cây sáo xương kỳ dị đó. Khoảng hơn hai mươi phút sau, Trác Mộc Cường Ba cứ thử thổi hết lần này đến lần khác, trong màn sương rốt cuộc cũng có phản ứng. Có âm thanh do vật thể đang di chuyển với tốc độ cao vẳng đến. Gã phảng phất trông thấy, một con sói mạnh mẽ, đang chạy xuyên qua màn sương đến với mình.
Màn sương mờ mờ hiện lên những đường nét uyển chuyển, Trác Mộc Cường Ba chăm chú nhìn vào cái bóng đang tiến lại phía mình với tốc độ khá cao kia. Trước khi lộ hẳn khỏi màn sương, cái bóng ấy bật cao, rồi vươn hai tay ra như đại bàng sải cánh, lộn một vòng, hạ xuống đất. Trác Mộc Cường Ba cả mừng, bởi vì, đó không phải là sói.
Sau mấy lượt nhấp nhô, người kia dừng lại trước mặt Trác Mộc Cường Ba, là Lữ Cánh Nam!
Lúc này, Lữ Cánh Nam không đeo ba lô, hành trang gọn nhẹ, tóc buông xõa, nét mặt cảnh giác. Trong khoảnh khắc ấy, Trác Mộc Cường Ba chợt nhớ đến cảm giác khi gã lần đầu tiên gặp cô, đó là một con chim ưng hùng cứ trên lãnh địa của mình, một con báo cái đang ẩn giấu hành tung trước lúc xổ tới con mồi.
Sau khi chắc chắn xung quanh Trác Mộc Cường Ba không có lũ sói, Lữ Cánh Nam mới khe khẽ thở hắt ra một tiếng, cô nhìn hai cái ba lô sau lưng Trác Mộc Cường Ba, hỏi: “Ba Tang…”
Trác Mộc Cường Ba cúi đầu ủ rũ: “Hy sinh rồi.”
Lữ Cánh Nam cũng không quá ngạc nhiên trước câu trả lời ấy của gã. Trầm mặt giây lát, Trác Mộc Cường Ba hỏi lại: “Phía cô ổn chứ?”
Lữ Cánh Nam lắc đầu đáp: “Bọn sói rất giảo hoạt, chúng tôi bị ép phải tách ra. Mẫn Mẫn không sao, có pháp sư Á La đi với cô ấy rồi.”
Trác Mộc Cường Ba đưa mắt nhìn Lữ Cánh Nam một lượt, ngoài bộ quần áo lấm tấm vết máu và mái tóc hơi bù xù, trên người cô không còn gì khác nữa, đừng nói là súng, cả dao găm cũng không thấy đâu cả. Gã lấy làm lạ hỏi: “Ba lô của cô đâu?”
“Bỏ rồi.” Lữ Cánh Nam bình tĩnh đáp: “Trước khi tản ra, nghe có tiếng sói tru vang lên liên hồi bất tận, pháp sư Á La e rằng có biến, sau khi tách ra, tôi bèn chạy lại phía đó xem thử. Tốc độ tấn công của lũ sói này rất kinh khủng, để tiện tránh né, tôi đành phải vứt bỏ ba lô, về sau lại gặp phải mấy con sói trên đường, dùng hết cả vũ khí đạn dược.”
Trác Mộc Cường Ba sực hiểu tất cả. Thì ra, bọn họ nghe thấy tiếng tru tập hợp của lũ sói, lo lắng cho sự an nguy của mình và Ba Tang, Lữ Cánh Nam liền tách ra, đơn thân độc mã đi cứu viện. Vì thời gian gấp gáp, lại phải né tránh sự tấn công của bọn sói, cô đành vứt bỏ ba lô. Phải biết rằng, trong hoàn cảnh này, vứt bỏ ba lô gần như đồng nghĩa với vứt bỏ vũ khí lợi hại nhất để giữ lấy mạng sống cho bản thân, nếu Lữ Cánh Nam không tìm thấy mình giữa màn sương mù mờ mịt này, thì cô chỉ còn một con đường chết mà thôi. Đồng thời, họ còn để người mạnh nhất trong đội là pháp sư Á La ở lại bảo vệ Mẫn Mẫn. Nhìn Lữ Cánh Nam, Trác Mộc Cường Ba thật không biết nên nói gì cho phải nữa.
Có điều, tình hình khẩn thiết trước mắt cũng không để cho gã nói được gì. Lữ Cánh Nam chụp lấy tay gã, nói: “Đi, chúng ta phải nhanh chóng tập hợp với pháp sư, chỗ này thực sự quá nguy hiểm.”
Không hiểu vì sao, khi bàn tay Lữ Cánh Nam nắm lấy cổ tay gã, Trác Mộc Cường Ba chợt cảm thấy rất an toàn.
Cảm giác thì cảm giác, song Trác Mộc Cường Ba vẫn đưa một ít trang bị cho Lữ Cánh Nam mang lên người. Nơi này là lãnh địa của loài sói, nếu cứ tay không đối địch, dẫu là người đàn bà thép như cô, cũng sẽ bị móng vuốt và răng nanh của chúng xé tan thành mảnh vụn. Đặc biệt là những vết máu bám trên y phục Lữ Cánh Nam kia, rõ ràng là cô đã ra tay hạ độc thủ với lũ sói rồi, bọn chúng tuyệt đối sẽ không dễ dàng bỏ qua.
Nằm ngoài dự liệu của Trác Mộc Cường Ba, Lữ Cánh Nam cũng chọn các vũ khí giống hệt gã và Ba Tang, một tay cầm súng lục, một tay cầm đao. Cô cầm thanh đao lưỡi cong của Ba Tang lên ước lượng, vung qua vung lại, cảm giác không thuận lắm, bèn trả cho Trác Mộc Cường Ba, rồi lấy con dao găm của gã, vuốt vuốt tóc, nhoẻn miệng mỉm cười, đi lên trước dẫn đường.
Nhưng trong màn sương mịt mùng ấy, đừng nói là tìm người, muốn tìm phương hướng chính xác cũng cực kỳ khó khăn, mới được một lúc, Lữ Cánh Nam nhanh chóng phát hiện ra bọn họ đang đi vòng vòng, không thể nào xác định được phương hướng tập hợp với pháp sư Á La. Thấy trời có vẻ tối dần, sương mù mỗi lúc thêm dày đặc, hai người buộc phải tạm gác việc tìm đường, chuyển mục tiêu sang tìm một nơi nào có thể tạm nương náu qua đêm.
Một lúc sau, Lữ Cánh Nam tìm được một chỗ khá ổn, hai tảng đá lớn nằm sát cạnh nhau. Khối đá sau lưng cao chừng mười mấy mét, chắc là lũ sói không lên được, hai bên trái phải đều không có chướng ngại vật gì lớn, mà quan trọng nhất là, phía trước không xa có mấy cây khô, có thể dùng làm củi đốt. Hai người quyết định dừng chân nghỉ ngơi, đốt một đống lửa. Mới đầu Trác Mộc Cường Ba còn lo lắng ánh lửa sẽ khiến họ bị lộ vị trí, nhưng Lữ Cánh Nam bảo, trong màn sương mù này, không đến gần trong khoảng một trăm mét thì không thể thấy được ánh lửa. Sau đó, Trác Mộc Cường Ba kể lại cảnh ngộ của gã và Ba Tang, Lữ Cánh Nam cũng nói sơ qua tình hình phía bên mình, về đại để cũng khá giống nhau, cũng không ngoài việc bị lũ sói dồn ép, sau đó lại mắc phải mưu hèn kế hiểm của chúng…
Sau cùng, Trác Mộc Cường Ba mới kể chuyện cây sáo xương mà ba anh em sói xám cho gã. Lữ Cánh Nam bảo, cô biết, cô chính là lần theo tiếng sáo đó nên mới tìm thấy gã. Nhưng khi Trác Mộc Cường Ba bảo, thổi sáo có thể khiến lũ sói rút lui, Lữ Cánh Nam liền trầm ngâm suy nghĩ một lúc lâu, sau đó mới khẳng định với Trác Mộc Cường Ba: “Nói vậy thì, lũ sói ấy, không phải hoàn toàn hành động theo chỉ thị của tên Thao thú sư ấy phải không?”
Trác Mộc Cường Ba chẳng để tâm chuyện này lắm, mặc kệ lũ sói ấy có nghe theo chỉ thị của tên Thao thú sư kia hay không, thì Ba Tang cũng đã chết rồi.
Lữ Cánh Nam thấy Trác Mộc Cường Ba chưa lĩnh hội được ý của mình, liền chỉ dẫn: “Nếu lũ sói không nghe theo mệnh lệnh của tên Thao thú sư ấy, vậy thì bên trong chắc chắn là có nguyên nhân đặc biệt. Không cần biết là tên Thao thú sư đó chưa tìm được chất thông tin thích hợp, hay lũ sói căn bản không hề bị ảnh hưởng bởi những trò của hắn, tóm lại, nếu Thao thú sư không thể khống chế được lũ sói, vậy thì bọn Merkin cũng chỉ có ba tên mà thôi, không phải là mạnh lắm.”
Lần này Trác Mộc Cường Ba đã hiểu ra, phải rồi, sức mạnh của tên Thao thú sư đó nằm ở lũ sói, nếu lũ sói không nghe theo lệnh hắn, vậy thì tên đó thành ra vô dụng. Vả lại, bản thân Thao thú sư cũng là một khái niệm hết sức mơ hồ, hắn ta cầm chắc có thể điều khiển tất cả các loài động vật hay sao? Nhất định cũng có lúc hắn phải thất bại chứ? Để khống chế thành công một loài động vật, hắn sẽ phải không ngừng thử nghiệm, mà trước mắt, hiển nhiên là tên Thao thú sư ấy vẫn chưa tìm ra được cách khống chế hiệu quả. Vì vậy, bọn Merkin không phải là vô địch, tạm thời bọn gã vẫn an toàn.
Cùng lúc ấy, bọn Merkin cũng ngồi quanh một đống lửa. Soares nhìn chằm chằm vào màn sương u ám, nghĩ mãi cũng không tìm được lời giải đáp cho câu hỏi đang hiện lên trong đầu y lúc này. Merkin ở bên cạnh nói: “Xem ra, lũ sói cũng không mạnh như anh nghĩ, khéo có khi đã bị tiêu diệt hết cả rồi cũng nên.”
Max cũng lên tiếng phụ họa: “Lại còn không à, bọn Trác Mộc Cường Ba ấy còn nhặt được vũ khí của chúng ta cơ mà.”
Soares lắc đầu: “Nhưng hai người đừng quên, nếu truyền thuyết đúng sự thật, thì nơi này chính là vương quốc của sói. Lũ sói ở đây, không chỉ có một đàn sói mà chúng ta gặp phải đó thôi đâu, mà là hàng nghìn hàng vạn con. Dù lũ sói này đều không đáng sợ, thì vẫn còn những người Qua Ba ở sau lưng điều khiển chúng, không phải vậy sao?” Giọng Soares không giấu nổi niềm hưng phấn, y thật sự rất muốn nhìn thấy nguồn gốc của chức nghiệp Thao thú sư này… bộ tộc Qua Ba, dù không gặp được người Qua Ba trong truyền thuyết, thì nếu tìm thấy văn thư của họ để lại, mang về nghiên cứu một phen cũng là điều rất tốt.
Max đột nhiên cũng hứng thú hỏi: “Phải rồi, ông Soares này, nếu Thao thú sư của người Qua Ba đấu với ông, lũ sói sẽ nghe theo ai nhỉ?”
“Ừm…” Vấn đề này không dễ trả lời, Soares ngẫm nghĩ giây lát rồi nói: “Mỗi bên đều có những điểm đặc sắc riêng, có lẽ… phần thắng của họ lớn hơn một chút. Có điều, dù bọn sói đó không nghe lệnh tôi, tôi cũng có cách khiến chúng không thể lại gần chúng ta, về mặt này thì các người có thể yên tâm.” Giọng Soares nghe tràn trề tự tin.
Merkin cũng đứng lên, tự tin nói: “Yên tâm đi, không có người Qua Ba gì cả đâu. Kahn, nếu anh có thể khống chế được lũ sói, vậy thì ở tầng bình đài này, chúng ta không còn đối thủ nữa rồi.”
Lời vừa dứt, trong sương mù chợt vang lên tiếng vù vù, hai con sói một xám một đen chạy thẳng tới. Ba người cũng không quá căng thẳng, giống như mọi khi, hai con sói ấy dừng lại cách xa đống lửa, cuộn mình nằm xuống. Merkin lẩm bẩm: “Chỉ có hai con quay lại, những con khác đều bị thịt hết rồi à?”
Soares lắc đầu: “Không phải, chúng không bị thương… có người!” Trong sương mù, có người dùng tiếng Anh nói: “Tôi đây.”
Max đột nhiên cầm súng đứng bật dậy, chắn trước mặt Merkin, bộ dạng như thể muốn liều mình bảo vệ ông chủ, trung can nghĩa đảm. Merkin bực bội gạt hắn sang một bên, ai chẳng biết người mới xuất hiện kia là ai, thằng nhãi nhép nhà mày còn cầm súng lên giả bộ cái gì nữa chứ? Kế đó, y lại đổi một bộ mặt tươi cười, bước lên nói: “Đến rồi hả.”
Người kia từ từ lộ ra khỏi sương mù, gật gật đầu với Merkin, sau đó quay sang hằn học nhìn Soares: “Cái thứ ông đưa tôi hình như chẳng hiệu quả gì hết? Suýt chút nữa là bị lũ sói xé xác ra rồi.”
“Cậu vẫn bình yên vô sự đấy thôi!” Soares nhe răng cười, dùng tiếng Anh đáp lại.
Max bĩu môi, hậm hực cất súng đi, rồi lại nở một nụ cười rạng rỡ: “Cậu vất vả quá, Nhạc Dương, nào, lại đây, cho chúng tôi xem, cậu mang về thứ gì nào?”
Nhạc Dương ung dung ném ba lô của mình qua: “Bắt lấy!”
Thứ đầu tiên Max lấy ra khỏi ba lô, chính là chiếc máy tính của giáo sư Phương Tân. Hai mắt Merkin sáng bừng lên, chỉ nghe y nói: “Tốt lắm, từ lâu ta đã muốn xem trong cái máy tính này chứa đựng bí mật gì rồi!”
Ở một nơi cách đó rất xa, trước một đống lửa khác, pháp sư Á La ngồi lặng lẽ như lão tăng nhập định, còn Mẫn Mẫn thì dùng một cành cây khều khều đống lửa, lẩm bẩm nói: “Pháp sư, ông nói xem, chị Cánh Nam có tìm được Cường Ba không nhỉ? Họ không có chuyện gì chứ? Nhạc Dương chắc không sao chứ?”
Pháp sư Á La nhắm mắt đáp: “Bầy sói rút đi, chắc chắn là có nguyên nhân. Ở nơi này, chỉ cần lũ sói không chủ động tấn công chúng ta, thì hy vọng sống sót là rất lớn.”
“Vậy… ngày mai chúng ta đi tìm Cường Ba nhé…”
“Không được!” Pháp sư Á La nói như chém đinh chặt sắt: “Ở nơi sương mù che phủ khắp chốn thế này, người đi tìm người, sẽ chỉ tìm thấy người chết thôi. Vả lại, có khả năng chúng ta không tìm được Cường Ba thiếu gia, mà ngược lại tìm được bọn Merkin.”
“Vậy chúng ta ở đây đợi họ à?”
“Cũng không được,” pháp sư Á La lắc đầu. “Ở vùng đất chỉ có sương mù này, con người như hạt cát trong biển khơi, mà chúng ta lại không có thiết bị liên lạc tầm xa, dù ở lại đây đợi thì cơ hội họ tìm thấy chúng ta cũng rất mong manh.”
“Vậy… vậy phải làm sao bây giờ?” Hai mắt Mẫn Mẫn đã đỏ lựng lên.
Pháp sư Á La nhẹ nhàng nói: “Đừng nôn nóng, số mệnh tự có pháp duyên mầu nhiệm, chúng ta… cuối cùng sẽ gặp lại họ thôi.”