Cha, điểm tựa đời con

MẨU PHẤN



Hầu như mọi thành viên trong gia đình tôi đều sợ bố, ngay cả mẹ cũng vậy. Khi còn nhỏ, tôi và chị gái cho rằng mọi gia đình đều giống như thế cả. Tất cả mọi gia đình đều có một người bố khó tính và một người mẹ hiền hậu luôn che chở và yêu thương các con.

Mẹ luôn cho rằng chị em tôi là những đứa con ngoan trong khi bố chẳng bao giờ nhìn nhận điều đó. Tuy nhiên, đúng hơn thì chúng tôi là những đứa trẻ trầm lặng, nhút nhát, hiếm khi nói chuyện và không bao giờ nói chuyện khi bố có mặt ở nhà. Mọi người đều bảo mẹ có những đứa con gái hiền lành nhất và mẹ luôn tự hào về điều đó.

Một ngày nọ, chị em tôi khám phá ra một trò chơi mới mẻ – trò chơi mà chúng tôi tin sẽ chẳng làm ai phiền lòng cả. Số là nhà tôi có một cánh cửa bằng gỗ phía sau bếp; chúng tôi nhận ra mình có thể vẽ lên cửa bằng những viên phấn đủ màu sắc và có thể chùi sạch nó ngay sau đó. Thật là thú vị biết bao!

Và ngày nào hai chị em tôi cũng vẽ thật nhiều bức tranh trên cửa. Chúng tôi hết sức ngạc nhiên khi nhận ra tài năng của mình. Những bức tranh đều thật tuyệt! Một hôm, chị em tôi quyết định sẽ vẽ một “kiệt tác” và mời mẹ đến chiêm ngưỡng nó. Biết đâu mẹ sẽ mời tất cả hàng xóm tới xem và có thể sau đó, họ sẽ đề nghị chị em tôi vẽ lên cả những cánh cửa nhà họ cũng nên. Chúng tôi chờ đợi tài năng của mình được tôn vinh! Thế nhưng, sự chờ đợi đó của chúng tôi đã không đến. Thay vì nhận ra vẻ đẹp của bức tranh, mẹ chỉ nhìn thấy khoảng thời gian và công sức phải bỏ ra để lau sạch cánh cửa. Và mẹ nổi giận. Dù không hiểu mình đã gây nên tội lỗi gì nhưng chị em tôi biết mình đang gặp rắc rối to!

Chúng tôi chạy đi tìm chỗ trốn. Không khó khăn để hai đứa trẻ tìm ra chỗ nấp an toàn trong khu vườn nhà. Hai chị em tôi nép vào nhau sau một gốc cây và không dám cử động. Một lúc sau, chúng tôi nghe thấy tiếng mẹ và những người hàng xóm đang gọi tên hai đứa. Càng nghe rõ tiếng mọi người, chúng tôi càng không dám nhúc nhích. Trong khi mọi người đang sợ chúng tôi bỏ nhà đi hoặc rớt xuống ao cá thì chúng tôi lại sợ bị tìm thấy.

Mặt trời bắt đầu lặn về hướng tây và màn đêm buông dần, chị em tôi sợ hãi nép vào nhau. Càng trốn lâu, chúng tôi càng không dám bước ra. Đến khi mặt trời khuất hẳn, chúng tôi nghe thấy mẹ gọi điện đến sở cảnh sát cầu cứu. Khi cảnh sát đến, cuộc tìm kiếm lại bắt đầu và lần này, nó càng trở nên căng thẳng. Nếu lúc trước chị em tôi chỉ cảm thấy sợ hãi thì bây giờ, chúng tôi thực sự kinh khiếp!

Khi ôm chặt lấy nhau trong bóng tối, chúng tôi nghe thấy một giọng nói ở ngay sát chỗ mình đang nấp. Chị em tôi bàng hoàng khi nhận ra đó là giọng của bố. Nhưng sau đó, tôi nhận ra có điều khác biệt trong giọng nói của bố. Bố đang cầu nguyện bằng giọng nghẹn ngào pha lẫn sợ hãi. Bố nguyện sẽ hiến dâng cả cuộc đời mình cho Thượng đế nếu Người mang hai đứa con gái của bố trở về an toàn.

Chúng tôi thật sự kinh ngạc khi nghe thấy những lời này. Thế rồi chẳng ai bảo ai, cả hai chạy ùa về phía bố. Nỗi sợ hãi cũng tan biến theo từng bước chạy của hai chị em. Và bố – với đôi cánh tay mạnh mẽ đầy tình yêu thương – đã ôm chặt chúng tôi vào lòng và khóc nức nở. Mọi thứ thay đổi kể từ ngày đó. Chúng tôi có một người bố mới – hiền hòa và tử tế – thay cho người bố cũ đã bị bỏ lại trong vườn vào đêm hôm đó. Mẹ luôn dạy chúng tôi rằng Thượng đế luôn mang đến cho ta những điều kỳ diệu. Và mẹ đã nói thật đúng. Người đã thay đổi gia đình tôi chỉ bằng một mẩu phấn nhỏ.

– Holly Smeltzer


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.