Arséne Lupin vừa ăn xong cơm trưa, anh ta khoan khoái lấy ra một điếu xì gà thượng hạng từ trong túi áo ra ngắm nghía thật kỹ. Đột nhiên, cửa phòng giam mở ra, anh vội vàng đút điếu xì gà vào ngăn kéo. Người đi vào chỉ là một người gác ngục: đã đến giờ được ra hít thở không khí rồi.
– Anh bạn cũ, tôi cũng đang đợi anh đây!- Arséne Lupin nói to, giọng nói rất vui vẻ.
Họ vừa đi qua ngã rẽ, thì đột nhiên có hai người xộc đến, chẳng nói chẳng rằng, ra tay lục soát khắp người Arséne Lupin. Đó là thám tử Dieuzy và thám tử Folenfant.
Mọi việc có lẽ đã đến hồi kết thúc. Mọi thứ rõ ràng như trong lòng bàn tay, dù là trong tù nhưng Arséne Lupin vẫn liên lạc thường xuyên với “tay chân” ở bên ngoài để phối hợp hành động. Và mới chỉ ngày hôm qua thôi, tờ Grand Journal đã đăng một bức thư như thế này:
“Thưa các ngài!
Trong một số bài báo gần đây, các ngài đã đưa nhiều tin sai lệch về tôi, vì thế trước phiên tòa xét xử tôi bắt đầu một vài ngày, tôi sẽ đến và yêu cầu các ngài đính chính lại thông tin.
Kính thư
Arséne Lupin”
Nét bút trên thư rõ ràng là của Arséne Lupin, điều đó cho thấy anh ta vẫn có thể gửi thư, và đương nhiên vẫn nhận được thư từ bên ngoài một cách đều đặn. Vì thế, lời phát biểu “ngông cuồng” về việc sẽ vượt ngục là hoàn toàn có căn cứ. Và ngay từ bây giờ anh ta đang chuẩn bị cho giờ phút đó.
Mọi việc dường như đã đi quá đà. Ngài Dudouis, thuộc Sở cảnh sát Paris, ngay lập tức cùng pháp quan tòa phúc thẩm đến xem xét nhà tù. Ngài còn cẩn thận phái ngay hai thuộc hạ đến kiểm tra phòng biệt giam của Arséne Lupin.
Hai thám tử ra sức lục lọi mọi ngóc ngách, từng viên gạch trong nhà tù, họ dỡ tung cả giường, nhưng vẫn không tìm được chút manh mối nào. Đúng lúc hai người định nghỉ tay một lúc, thì người gác ngục chạy vào, chỉ ngăn kéo bàn và nói:
– Xin hãy tìm trong ngăn kéo bàn!- Người này thở hổn hển nói-Vừa nãy lúc tôi đến, hình như có thấy hắn đóng ngăn kéo lại.
Hai viên thám tử lập tức làm theo lời chỉ dẫn. Họ reo lên như bắt được vàng, khi lôi ra điếu xì gà:
– Lạy Chúa, cuối cùng chúng ta cũng tóm được đuôi hắn-Dieuzy kêu lên sung sướng.
– Đừng, hãy để sếp của chúng ta tự đến kiểm tra-Folenfant ngăn lại.
– Nhìn điếu xì gà này xem, lại còn là loại thượng hạng nữa cơ đấy.
– Đừng động vào điếu Havana đó, gọi sếp đến xem đã.
Chỉ hai phút sau, ngài Dudouis đã có mặt trong buồng giam, lật tung mọi thứ trong ngăn kéo ra. Ông tìm thấy một tập các bài báo viết về Arséne Lupin, một hộp thuốc, một chiếc tẩu, một tập giấy viết thư mỏng và hai quyển sách.
Ông cẩn thận xem xét hai quyển sách, đó là quyển “Heroes and Heroworship” bản tiếng Anh của Carlyle và bản dịch tiếng Đức quyển “Manual of Epictetus” tái bản tại Leyden năm 1634. Khi giở hai quyển sách ra, ông thấy trên đó có rất nhiều chỗ đánh dấu và ký hiệu. Liệu đây là những ám hiệu hay chỉ đơn thuần là những ghi chú của một người yêu sách?
– Lát nữa chúng ta sẽ nghiên cứu kỹ vấn đề này-Dudouis nói.
Rồi ông cầm bao thuốc và cái tẩu lên kiểm tra. Đột nhiên, ông gào lên:
– Ối trời, hắn ta còn tự cho mình là Henry Clay nữa cơ đấy!
Vừa nói ông vừa bắt chước điệu bộ của người hút thuốc, giơ tẩu lên ngang tai rồi lấy tay mân mê cái tẩu rất mạnh. Không ngờ cái tẩu đột nhiên tách ra làm mấy mảnh, khiến mọi người đều phải kêu lên ngạc nhiên, khi thấy lẫn trong đám thuốc rơi xuống đấy là một mảnh giấy nhỏ được vê lại như mội que tăm. Đó là một bức thư với chữ viết rất đẹp của phụ nữ. Bức thư viết:
“Mar đã chuyển đến chỗ khác. Tám phần mười đã xây xong. Dùng chân đạp lên thì bản kim loại sẽ mở ra. Mỗi ngày từ 12 đến 16, H-P sẽ đợi ngài. Xin cho biết địa điểm càng nhanh càng tối. Mọi việc xin hãy yên tâm vì đã có tôi lo liệu cho ngài”
– Mọi việc thế là đã rõ. Maria chính là hòm chở phạm nhân, bên trong có tám ngăn; còn từ 12 đến 16 cho thấy thời gian từ trưa đến bốn giờ chiều.
– Nhưng H-P là ai vậy?
– H-P theo như tôi suy đoán thì chính là xe hơi, H-P, horse power, mọi người vẫn dùng mã lực để nói về động cơ xe còn gì. Ví dụ như hai mươi tư H-P có nghĩa là một chiếc xe có tốc độ chạy như xe với hai mươi tư sức ngựa-Nói rồi ông đứng phắt dậy hỏi:
– Giờ chắc phạm nhận đã ăn trưa xong rồi?
– Vâng.
– Từ chi tiết cái tẩu xì gà chưa bị tháo ra có thể thấy, hắn ta còn chưa kịp đọc bức thư này. Có lẽ hắn vừa nhận được.
– Làm sao nó vào đây được nhỉ?
– Cái đó làm sao ta biết được? Chắc chắn không phải được trộn trong món ăn, có thể là được giấu trong bánh hoặc là củ khoai tây.
– Điều đó thật vô lý. Chúng ta đồng ý cho hắn ta mua đồ ăn ngoài cũng chỉ là một cái bẫy mà thôi và tất cả đã được kiểm tra cẩn thận và không thấy có bất cứ dấu hiệu khả nghi nào.
– Tối nay chúng ta sẽ biết về bức thư trả lời của Arséne Lupin. Bây giờ chúng ta cứ giữ không cho hắn ta vào phòng giam đã. Tôi sẽ mang bức thư cho quan tòa xem, nếu ông ấy cũng đồng ý với quan điểm của tôi thì chúng ta sẽ lập tức dàn dựng lại mọi việc như cũ, để nguyên vẹn điếu xì gà cùng với bức thư vào ngăn kéo. Quan trọng là không được để hắn ta nghi ngờ.
Đêm hôm đó, Dudouis cùng với thám tử Dieuzy quay trở lại văn phòng nhà ngục cao cấp, họ thực sự cảm thấy tò mò. Trên lò sưởi ở góc phòng là ba cái đĩa trống.
– Hắn đã ăn bữa tối rồi à?
– Vâng-Viên gác ngục trả lời.
– Dieuzy, hãy chịu khó tách từng sợi mì và bánh ra kiểm tra xem sao!… Không có gì sao?
– Hoàn toàn không có gì cả, thưa ngài.
Dudouis bèn tiếng lại gần kiểm tra đĩa, đĩa thìa mà Arséne Lupin đã dùng trong bữa ăn. Cuối cùng, ông cầm chiếc dao lên ngắm nghía. Con dao có đoạn chuôi tròn khá to và rất cứng. Ông bèn thử bẻ sang bên trái, rồi lại bẻ sang bên phải. Đúng lúc đó cái chuôi dao rời ra, và bên trong vừa đủ nhét một mẩu giấy nhỏ.
– Chà chà, Arséne Lupin hóa ra cũng không tinh ranh lắm nhỉ? Dù vậy, chúng ta cũng nên tận dụng thời gian. Dieuzy, anh hãy đến quán ăn ngay để điều tra!- Nói rồi ông ta mở thư ra đọc:
“Có anh lo liệu thì tôi thấy vô cùng yên tâm. Hãy nhắn với H-P mỗi ngày mở một đoạn đằng sau, tôi sẽ chạy lại. Bạn thân mến, không lâu nữa chúng ta có thể gặp lại nhau rồi.”
– Cuối cùng thì vụ án đã rõ ràng rồi đấy-Dudouis tự mãn xoa xoa tay với vẻ đắc ý lắm-Có lẽ chúng ta cứ giả vờ giúp hắn vượt ngục thành công để làm một mẻ nhanh gọn chứ nhỉ?
– Nhưng nếu hắn trốn thoát khỏi tay ngài thì sao?- Viên gác ngục lên tiếng.
– Đến lúc đó, tôi sẽ điều động lực lượng cảnh sát đến mức cao nhất có thể. Nếu hắn giở trò thật, thì còn đồng bọn. Tên trùm không mở miệng, chúng ta buộc phải cạy miệng mấy tên tay chân thôi.
Nhưng sự thật là khó có thể moi được điều gì từ Arséne Lupin. Phiên tòa suốt mấy tháng qua hầu như không có tiến triển gì, dù quan tòa Jules Bouvier đã tốn không ít công sức. Mỗi phiên tòa đều chỉ là những cuộc đối thoại nhàm chán giữa quan tòa và luật sư, cho dù vị luật sư ấy là Maitre Danval, một người nổi tiếng về tài hùng biện. Nhưng điều đó không giúp ông ta hiểu Arséne Lupin hơn bất kỳ một luật sư nào.
Cứ xét xử mãi, nên cuối cùng thì Arséne Lupin cũng quyết định lễ phép nói ra một điều gì đó:
– Vâng thưa quan tòa đáng kính, vụ cướp ở ngân hàng Credit Lyonnais và đường Rue de Babylone, vụ in tiền giả, gian lận tiền bảo hiểm, những vụ mất cắp ở Chateuaux, Gouret, Imblevain, Groseillers, Malaquis đều do một tay tôi làm cả.
– Vậy anh có thể đưa ra vài lời giải thích chứ…
– Không cần đâu, tôi nhận hết, tất cả là do tôi. Ngài có nghĩ ra thêm tội gì nữa tôi cũng vẫn nhận hết.
Những phiên tòa nhàm chán kiểu đó khiến cho chính quan tòa cũng phải thấy ớn đến tận cổ. Nhưng khi hai mẩu giấy được đưa đến tay Bouvier như những chứng cứ, thì mọi chuyện có vẻ đã thay đổi. Thế là mỗi ngày Arséne Lupin đều phải lên xe hòm kín bưng cùng những tù nhân khác, từ nhà tù đến tòa, rồi lại trở về lúc ba hoặc bốn giờ chiều, mệt nhoài người.
Nhưng đến một ngày nọ tình hình trở nên khác hẳn. Trong khi những phạm nhân khác chưa được xét xử xong, thì người ta quyết định áp giải một mình Arséne Lupin về trước. Và thế là chiếc xe rộng thênh thang giờ chỉ còn mỗi một phạm nhân Arséne Lupin.
Arséne Lupin bị dẫn vào ngăn thứ ba ở bên phải, rồi chiếc xe từ từ lăn bánh. Ở bên trong, anh ta nhận thấy mình đang đi qua bến cảng Quai de I’Horloge, rồi Tòa án tối cao. Chờ đến lúc xe đi đến giữa cầu Pont Saint-Michel, anh ta giơ chân đạp ba phát vào một tấm kim loại và trong giây lát, nó bật tung ra. Anh ta phát hiện, mình đang ở giữa hai hàng bánh xe.
Arséne Lupin đứng im và cẩn thận quan sát xung quanh. Chiếc xe đang đi với tốc độ trung bình trên cầu, hướng về phía đại lộ Siant Michel. Khi đi đến đầu đại lộ Siant Germain, chiếc xe đột ngột dừng lại. Một người kéo chiếc xe chở hàng hóa nào đó đột nhiên gục ngã, khiến cho giao thông ùn tắc hoàn toàn với tầng tầng lớp lớp xe cộ chen lấn nhau.
Arséne Lupin thò đầu ra, nhìn thấy một chiếc xe chở phạm nhân khác đỗ ngay bên cạnh chiếc xe chở mình. Anh ta hơi ngẩng đầu lên, nhanh nhẹn đạp một chân lên một chiếc nan hoa, rồi nhẹ nhàng nhảy xuống đất.
Một người lái xe ngựa nhìn thấy Arséne Lupin thì cười ầm lên trước bộ dạng của anh, đến nỗi một lúc sau mới nghĩ đến việc hô hoán báo cho mọi người biết. Nhưng giao thông lúc đó đang trở lại bình thường nên tiếng gao thét của bác phu xe bị chìm nghỉm trong đám âm thanh hỗn loạn trên đường. Và lúc ấy thì Arséne Lupin của chúng ta đã đi được khá xa.
Lúc đầu, Arséne Lupin chạy một đoạn rồi dừng lại bên lề trái, liếc nhìn xung quanh như thể xem xét tình hình. Con người ta, nếu không biết tiếp theo mình sẽ đi đâu, thì thường dừng lại quan sát như thế. Một lúc sau, như thể đã xác định được rõ hướng đi, Arséne Lupin cho tay vào túi quần và ung dung rảo bước trên đường như một người bộ hành bình thường đang đi dạo phố.
Lúc đó đang mùa thu, tiết trời thật đẹp với những cơn gió nhẹ phảng phất, khiến cho các quán cafe lúc nào cũng đông khách. Arséne Lupin chọn một chỗ ngoài trời rồi ngồi xuống.
Anh ta gọi một cốc rượu và một bao thuốc rồi thảnh thơi ngồi thưởng thức từng ngụm rượu ngon, nhẹ nhàng châm thuốc hút. Cuối cùng, anh đứng dậy và bảo người phục vụ rằng mình muốn gặp chủ cửa hàng.
Gặp ông chủ cửa hàng, Arséne Lupin cố tình nói khá to để tất cả mọi người ở đó đều nghe thấy:
– Thưa ngài, thành thật xin lỗi vì tôi đã quên mang ví tiền theo. Có lẽ tên tuổi tôi ngài cũng biết rõ rồi. Vì thế, xin hãy tin tôi và cho tôi khất vài ngày! Tôi là Arséne Lupin!
Ông chủ cửa hàng ngó Arséne Lupin từ đầu đến chân, nghĩ bụng cái anh chàng này đang muốn đùa cợt gì đây. Nhưng Arséne Lupin lại vẫn nói to:
– Tôi chính là Arséne Lupin, bị giam ở nhà tù cao cấp và đang trên đường vượt ngục. Tôi tin rằng nghe thấy cái tên này thì ngài sẽ cảm thấy tin tưởng hơn.
Nói rồi không chờ ông ta có dịp nói lại, Arséne Lupin nhanh chóng bước đi trong tiếng cười rền vang của thực khách xung quanh.
Anh đi qua con đường Rue Soufflot, rẽ xuống đường Rue Saint-Jacques, cứ chậm rãi vừa hút thuốc vừa dạo bước suốt dọc đường và nhìn ngắm các cửa hàng. Khi đến đại lộ Port-Royal, anh xác định phương hướng, rồi nhằm thẳng vào nhà tù đặc biệt mà tiến bước. Chỉ một lúc sau anh đã đứng trước những bức tường cao lạnh lẽo của nhà tù. Đến bên chòi gác anh bỏ mũ xuống, rồi hỏi:
– Đây có đúng là nhà ngục đặc biệt không anh?
– Đúng vậy!
– Tôi phải trở về buồng giam của tôi. Chiếc xe áp tải phạm nhận đã để tôi lạc trên đường, nhưng tôi thì không muốn lợi dụng việc đó…
Người gác cổng nghĩ đây là thằng điên bèn mắng:
– Hãy biến đi chỗ khác ngay!
– Đừng tức giận! Nếu tôi không đi qua cánh cửa này, thì tôi… về làm sao được. Nếu anh cứ ngăn cản Arséne Lupin như thế, thì anh có chịu trách nhiệm được không?
– Arséne Lupin? Anh đang nói cái gì vậy?
– Xin lỗi, nhưng giờ thì tôi không mang theo danh thiếp!- Vừa nói Arséne Lupin vừa giả bộ tìm kiếm trên người.
Người gác cổng trợn trừng mắt nhìn người đang nói với mình từ đầu đến chân rồi mặt trắng bệch, anh vội ấn nút mở cửa và cánh cửa sắt nặng nề mở ra.
Mấy phút sau, viên cai ngục lao vào phòng với vẻ mặt giả vờ tức giận, khiến Arséne Lupin cười phá lên:
– Thôi đi, thưa ngài cai ngục kính mến! Các ngài cố tình đưa một mình tôi lên xe, rồi dàn dựng ra vở kịch tắc đường vụng về và nghĩ rằng tôi sẽ chay ngay đến với tay chân của tôi sao? Ôi, có đến hai mươi thám tử bí mật đang theo dõi từng bước đi của tôi, người thì đi bộ, người thì đạp xe, người thì lái ôtô… Thế thì sớm muộn gì tôi cũng rơi vào tay họ mà thôi. Đến lúc đó, tôi đừng có mong mà thoát được! Thưa ngài, có lẽ đây chính là điều các ngài không mong muốn đấy nhỉ?- Arséne Lupin nhún vai nói tiếp-Ngài giúp tôi một việc được chứ? Đừng để họ cứ phải chăm sóc cho tôi mãi thế. Đến lúc tôi mà muốn đi thì chẳng cần ai giúp cả đâu.
Hai ngày sau, tờ Echo de France (được coi là cơ quan phát ngôn chính thức cho những vụ việc liên quan đến Lupin) đăng tải đầy đủ cuộc vượt ngục đầy cố gắng của anh, từ chi tiết những bức thư với cô bạn gái bí mật, cách thức trao đổi thư từ, sự sắp xếp của cảnh sát, cuộc dạo bước trên đại lộ Saint Michel, đến câu chuyện nợ tiền ở quán cafe Soufflot; tất tần tật từ đầu đến cuối. Và độc giả cũng biết rằng, thám tử Dieuzy đã tiến hành thẩm vấn người phục vụ ở quán cafe, nhưng rốt cuộc chẳng thu được gì.
Chắc chắn Arséne Lupin sẽ tiếp tục vượt ngục, giờ đây không ai tỏ ý nghi ngờ về điều đó nữa. Hơn nữa, chính anh ta cũng đã có những tuyên bố chính thức về điểm này. Đó là vào ngày thứ hai sau khi Arséne Lupin vượt ngục trở về, quan tòa Bouvier với vẻ châm biếm cười cái sự mệt mỏi vô ích của anh suốt mấy ngày qua. Còn Arséne Lupin thì lạnh lùng nhìn ông ta mà nói:
– Xin ngài nghe cho rõ, ngài có tin không thì tùy, nhưng lần vượt ngục không thành công này là một bước trong kế hoạch vượt ngục của tôi.
– Tôi không hiểu điểm này lắm!- Bouvier cười nhạt.
– Ngài không cần hiểu làm gì!
Tờ Echo de France đăng tải rất đầy đủ những vụ thẩm vấtn Lupin. Có lúc ngài quan tòa cứ hỏi đi hỏi lại một vấn đề khiến Arséne Lupin mất hiết kiên nhẫn kêu lên:
– Thôi đi, thôi đi! Sao các ngài cứ phải hỏi lắm thế, trong khi chúng chẳng còn có ý nghĩa gì nữa!
– Cái gì không còn ý nghĩa gì nữa?
– Đúng thế đấy. Cứ thế này thì đến lúc mở phiên tòa, tôi sẽ không đến nữa đâu.
– Anh…
– Đúng, tôi đã quyết định rồi, cho dù các ngài có nói gì đi nữa!
Arséne Lupin đã nói quá thẳng thắn, khiến cho tất cả mọi người đều không biết đằng nào mà lần. Quan tòa và cảnh sát đều cảm thấy đau đầu, và mọi việc đúng là rồi như tơ vò. Nội tình nhất định là có uẩn khúc, nhưng uẩn khúc là gì thì chỉ có Lupin mới hiểu được mà thôi. Đã vậy, thì anh ta còn để lộ kế hoạch bỏ trốn ra làm gì? Tất cả những việc này rốt cuộc là thế nào?
Cảnh sát cuối cùng quyết định chuyển địa điểm giam giữ: họ đưa anh đến một buồng giam ở dưới lòng đất. Thẩm phán cho rằng việc thẩm tra đã kết thúc và nên chuyển sang tòa án hình sự để tiếp tục giải quyết.
Mọi việc cứ như vậy, rồi hai tháng trôi qua. Giờ Arséne Lupin chỉ biết suốt ngày nằm khoèo trong phòng và nhìn lên tường; việc chuyển phòng giam hình như khiến anh nản chí đôi chút. Anh từ chối gặp luật sư của mình, và cũng không nói chuyện phiếm với người gác ngục như trước nữa.
Nửa tháng trước khi phiên tòa bắt đầu, Arséne Lupin lấy lại được tinh thần. Anh kêu ca phòng giam quá ẩm thấp, đòi được cho phép ra ngoài hít thở không khí trong lành mỗi sáng. Đương nhiên, bên cạnh luôn có hai cảnh sát đi kèm.
Trong khi ấy thì công chúng vẫn tỏ ra hết sức tò mò. Mỗi ngày, họ đều chờ đợi tin tức Arséne Lupin vượt ngục xuất hiện trên mặt báo. Bởi vì với họ, Arséne Lupin là hiện thân cho sự gan dạ, sự lạc quan, tài xuất quỉ nhập thần và trí thông minh tột bậc. Sớm muộn gì rồi cũng có ngày đó, đấy là chắc chắn. Cứ mỗi sáng, đến cảnh sát trưởng cũng phải lên tiếng hỏi thư ký của mình:
– Sao? Hắn vẫn chưa vượt ngục à?
– Vẫn chưa, thưa ngài.
– Vậy phải chờ ngài mai thôi.
Một ngày trước khi phiên tòa bắt đầu, một người ăn vận sang trọng như một quí ông, đến tòa soạn báo Grand Journal yêu cầu gặp người phụ trách trang Tư pháp. Lúc giáp mặt, người ngày đưa ra một tấm danh thiếp rồi nhanh chóng rời đi. Trên tấm danh thiếp viết:
“Arséne Lupin không bao giờ nuốt lời hứa.”
Và phiên tòa đã khai mạc trong bối cảnh như thế!
Phiên tòa đầy ắp người. Ai cũng muốn tận mắt nhìn thấy Arséne Lupin lừng danh, xem anh đùa giỡn quan tòa như thế nào. Tất cả, từ luật sư đến thẩm phán, từ nhà báo đến những nhân vật nổi tiếng, các nam thanh nữ tú, mọi tầng lớp ở Paris dường như đang tập trung hết ở đây.
Bên ngoài trời đang mưa, không khí thật ảm đạm. Quan tòa ra lệnh cho cảnh sát dẫn Arséne Lupin vào, và hầu như khó có thể nhìn rõ mặt anh. Nhưng thái độ mệt mỏi trên mặt và thư thế ngồi rệu rã của anh khiến tất cả mọi người đều có cảm giác bất an. Luật sư của anh, giờ đã chuyển sang là thư ký của ngài Maitre Danval, bởi vì ông ta cho rằng biện hộ cho người như anh là một điều xỉ nhục. Đã có vài lần ông ta muốn bắt chuyện với anh, nhưng anh chẳng thèm gạt cũng như lắc đầu, chỉ ngồi câm như hến mà thôi.
Sau lời buộc tội của thư ký phiên tòa, quan tòa bắt đầu hỏi:
– Mời bị cáo đứng dậy! Hãy khai tên tuổi và nghề nghiệp của anh!
Nhưng Arséne Lupin vẫn ngồi im, quan tòa đành nhắc lại:
– Tên của anh? Tôi đang hỏi anh đấy!
Rồi một âm thanh mệt mỏi lè nhè cất lên:
– Desire Baudru.
Phiên tòa rộ lên những tiếng xì xầm to nhỏ. Vị quan tòa hỏi:
– Desire Baudru? Thôi được rồi, lại là một cái tên giả như bao cái tên khác anh đưa ra! Chắc phải đến tám cái tên rồi đấy, và cũng do anh vừa nghĩ ra phải không? Giờ với tư cách là quan tòa, tôi quyết định gọi anh là Arséne Lupin, cái tên này với mọi người dễ nhớ hơn-Rồi quan tòa liếc nhìn biên bản vụ án, nói tiếp-Trên thực tế thì dù đã có nhiều cuộc điều tra, nhưng vẫn chưa có kết luận rõ ràng nào về thân phận của anh cả. Anh có một vị trí khác đặc biệt trong xã hội hiện đại chúng ta bây giờ đấy, vì sở hữu một quá khứ không ai biết cả. Chúng tôi không biết, rốt cuộc anh là ai, từ đâu đến, tuổi thơ anh sống ở đâu; tóm lại là không biết gì hết. Ba năm trước, anh đột nhiên xuất hiện và trở thành Arséne Lupin, một người kỳ lạ với đặc điểm thông minh lanh lợi nhưng cũng vô cùng xảo quyệt ranh ma. Từ trước đến nay, những thông tin chúng tôi có về anh, nói thật ra chỉ là những giả thiết mà thôi. Tám năm trước, người trợ lý tên là Rostat, làm việc với ảo thuật gia Dickson, có nhiều khả năng chính là Arséne Lupin. Sáu năm trước, sinh viên người Nga thường qua lại phòng thí nghiệm của giáo sư Altier và bệnh viện St. Louis, người từng đưa ra những ý kiến về virus và bệnh ngoài da khiến các giáo sư phải kinh ngạc, cũng có thể là Arséne Lupin. Tương tự, Arséne Lupin cũng có thể là huấn luyện viên môn võ Nhật Bản của một phòng tập mở ra ở Paris, khi Nhu đạo chưa mấy thịnh hành. Tôi cũng tin rằng, Arséne Lupin chính là vận động viên đua xe đạt giải thưởng lớn mười ngàn frăng ở cuộc thi năm nọ, người sau đó bặt vô âm tín. Cũng có thể Arséne Lupin chính là người đã cứu nhiều nạn nhân ở vụ cháy Charity Bazaar, rồi sau đó lột sạch tài sản của họ- Im lặng một lát rồi quan tòa tiếp tục-Vì thế, cho dù anh định đấu với tất cả xã hội thì cho đến nay, xem ra những hành động của anh chỉ là những động tác chuẩn bị rèn luyện cẩn thận mà thôi. Anh có sẵn sàng thừa nhận tất cả những sự thực mà tòa vừa cung cấp không?
Trong khi quan tòa đang chú tâm đọc lên những lời buộc tội dài dằng dặc, thì bị cáo chỉ ngồi nhấc chân lên hạ chân xuống, lắc lư người, lưng hơi cúi và tay thì thõng xuống đất. Lúc đó trời đã sáng hơn, và mọi người ngạc nhiên phát hiện ra rằng Arséne Lupin gầy một cách kinh ngạc. Hai má anh hóp lại, xương nổi lên, mặt tối sầm với chi chít những đốm đỏ trên mặt, thêm vào đó là những sợi râu mọc lưa thưa không theo hàng lối nào cả. Cuộc sống trong tù đã khiến anh trở nên già nua và tiều tụy. Khuôn mặt thông minh, tràn đầy sức sống cùng với vẻ lịch lãm của các bức ảnh đăng trên báo dường như không còn dấu vết nào nữa.
Xem ra, anh chẳng hề biết có người đang thẩm vấn mình. Quan tòa lặp lại lần nữa; đến lúc này anh mới ngước nhìn lên một cách mệt mỏi, đôi mắt như đang suy nghĩ gì đó và miệng thì lầm bầm rất khó nghe:
– Desire Baudru.
Quan tòa nhếch mép cười:
– Cái cách khôn lỏi anh đang dùng không đáng nhận được sự tán thưởng của tôi, Arsène Lupin ạ. Anh có thể giả điên, giả câm, tùy anh, nhưng dù anh có giở trò gì thì phiên tòa này cũng sẽ đi đến cuối cùng.
Tiếp đó, quan tòa tiếp tục liệt kê ra hàng loạt vụ cướp giật, rồi thỉnh thoảng lại hỏi lại Arséne Lupin. Nhưng bị cáo chỉ ậm ừ trong miệng, hoặc nhất quyết không nói gì cả.
Đến màn mời nhân chứng ra trước tòa, có những lời khai thật vớ vẫn, nhưng cũng có những lời khai rất có giá trị. Cuối cùng, như những lần trước, chúng mâu thuẫn với nhau một cách khó hiểu. Không khí phiên tòa trở nên vô cùng căng thẳng và buồn chán. Nhưng đúng lúc đó, thám tử Ganimard được gọi ra làm chứng, và cả phiên tòa như được thổi một luồng không khí khác.
Tuy vậy Ganimard đã khiến tất cả đều thất vọng, trông ông rất không tự nhiên. Cho dù đã chứng kiến nhiều sự kiện quan trọng trong đời, nhưng lần này ông ta để lộ điều gì đó không bình thường. Thỉnh thoảng ông lại liếc nhìn bị cáo, với ánh mắt rõ ràng pha chút bất an. Nhưng ông vẫn đặt hai tay lên tay vịn chiếc ghế dành cho nhân chứng và thuật lại những chi tiết có liên quan đến ông, cả việc ông đã theo dõi bị cáo ở Châu Âu thế nào, chạy sang Châu Mỹ ra sao… Các thính giả có mặt ở phiên tòa lắng nghe một cách say mê như cố nuốt từng lời. Nhưng khi kể sắp hết sự tình, thì ông tỏ ra ngập ngừng trong việc nhắc lại chi tiết ông tìm đến gặp Arséne Lupin ở trong tù. Ông lắp bắp hai lần, và tỏ rõ vẻ do dự, luống cuống.
Rõ ràng ông ta đang suy nghĩ việc gì đó trong đầu. Quan tòa bèn gợi ý:
– Nếu ngài cảm thấy mệt, thì tốt nhất hãy tạm dừng việc làm chứng ở đây.
– Không, không. Chỉ là tôi…- Ông ngập ngừng một chút, chăm chú nhìn Arséne Lupin, rồi nói tiếp-Tôi muốn xin tòa cho tôi được tận mắt nhìn gần bị cáo một lần. Có một điểm nghi vấn mà tôi nhất định phải làm rõ.
Được sự đồng ý của quan tòa, Ganimard tiến sát lại gần bị cáo nhìn ngó hồi lâu. Rồi ông trở lại vị trí của nhân chứng, dõng dạc nói:
– Thưa quan tòa, tôi có thể khẳng định rằng người ngồi đây không phải là Arséne Lupin!
Ngay lập tức một bầu không khí trầm lặng đến tuyết đối bao trùm lên cả phiên tòa. Quan tòa bối rối hỏi lớn:
– Anh đang nói cái quái gì vậy? Anh có điên không?
– Mới nhìn thì mọi người sẽ thấy là khá giống điều này tôi không thể phủ nhận. Nhưng nếu nhìn kỹ thì ngài sẽ thấy cái mũi, cái miệng, tóc, da… đều không phải. Tóm lại, người này không phải Arséne Lupin. Hãy nhìn mắt của anh ta, mắt của Arséne Lupin liệu có mệt mỏi, khờ dại như vậy không?- Ganimard cố trấn tĩnh rồi nói.
– Chờ đã, chờ đã! Anh hãy giải thích cho cẩn thận! Vậy theo anh, việc gì đang xảy ra?
– Cái đó làm sao tôi biết được! Đương nhiên là hắn ta đã tìm ra một người thế thân cho mình để tham gia phiên tòa hôm nay. Hoặc cũng có thể tên này cùng hội cùng thuyền với hắn!
Phiên tòa rộ lên những tiếng reo thích thú, tiếng cười có, ngạc nhiên có. Quan tòa vội vàng tuyên bố tạm nghỉ và ra lệnh cho mời thẩm phán tòa sơ thẩm, trưởng cai ngục, cũng như hai nhân viên gác ngục khác ra làm chứng.
Thẩm phán tòa sơ thẩm Bouvier và trưởng cái ngục đến, cũng đồng ý rằng tên này chỉ có vài nét giống Arséne Lupin.
– Vậy-Quan tòa hỏi gần như gào lên-Người này rốt cuộc là ai? Hắn ta từ đâu đến, rồi sao lại ngồi vào vị trí của bị cáo thế kia?
Hai nhân viên canh giữ ở nhà ngục đặc biệt được mời đến. Không ngờ họ đều xác nhận, người này chính là người họ đã thay nhau canh gác. Điều này khiến tất cả người tham gia phiên tòa đều cảm thấy mông lung vô cùng.
Quan tòa chỉ biết thở dài.
Nhưng một nhân viên canh gác nói tiếp:
– Đúng mà, không thể sai được, xem ra đây chính là hắn!
– Cái gì! Xem ra?
– Vâng, các ngài nên biết rằng tôi hầu như chưa đối diện với hắn ta lần nào. Tôi trực ca đêm mà. Hai tháng nay, hắn chỉ biết quay vào tường ngủ thôi.
– Trước đó thì sao?
– Trước đấy thì hắn không ở phòng giam số 24!
Trưởng giám ngục vội vàng giải thích:
– Sau vụ vượt ngục lần trước, chúng tôi đã đổi phòng giam của hắn.
– Vậy hai tháng qua, anh có gặp hắn lần nào không?
– Không, đợt vừa qua hắn có vẻ khá an phận.
– Và người này, giờ lại không phải là người mà ngài đã bắt?
– Đúng vậy.
– Vậy anh ta là ai?
– Tôi không thể trả lời được.
– Xem ra bị cáo đã vượt ngục từ hai tháng trước rồi! Ngài giải thích thế nào về việc này?
– Việc đó không thể xảy ra được.
– Tóm lại sự việc là như thế nào?- Quan tòa hầu như đã không còn chút hi vọng nữa, ông bèn quay ra nói với bị cáo một cách nhã nhặn-Bị cáo, xin hãy giải thích cho tôi biết, anh đã vào ngục lúc nào và như thế nào?
Cách nói uyển chuyển đó của quan tòa dường như đã được xua tan tâm lý cảnh giác của bị cáo, và hình như anh ta đã có ý muốn trả lời. Cuối cùng, sau một hồi tra hỏi công phu, chúng ta cũng biết được đại thể sự việc đã xảy ra như sau: Hai tháng trước, anh ta bị bắt vào một trại giam giữ và phải ở đó một đêm cộng với một buổi sáng. Sau đó, người ta phát hiện ra rằng trong người anh chỉ có một chút tiền, và thế là họ quyết định thả. Nhưng đúng lúc anh ta đi đến cổng, chuẩn bị ra ngoài thì có hai viên cảnh sát ập tới nắm lấy tay, kéo lên xe chở phạm nhân. Thế là anh ta bị nhốt vào buồng ngục số 24. Ở trong đó cũng thoải mái, ăn uống tốt, điều kiện ngủ tốt, vì thế anh ta mới không nói năng gì cả.
Những lời khai của anh ta xem ra có độ tin cậy cao, nó khiến mọi người dự phiên tòa cười rầm rầm. Trong hoàn cảnh đó, quan tòa không có cách nào khác là tuyên bố tạm ngừng xét xử vụ án để chờ điều tra thêm.
Kết quả điều tra cho thấy, tám tháng trước có một người tên là Desire Baudru bị bắt, giam giữ đúng một đêm và được thả lúc hai giờ chiều hôm sau. Đó chính là lúc Arséne Lupin kết thúc buổi thẩm vấn cuối cùng và bị áp giải lên xe.
Lẽ nào hai tên cảnh sát đã đẫn độ nhầm người? Có lẽ họ bị nhầm vì bề ngoài của hai kẻ kia khá giống nhau chăng? Nếu cho rằng họ chính là chân tay giúp đỡ Arséne Lupin thì cũng vô lý, bởi nghĩ đi nghĩ lại, liệu họ có dám làm thế hay không?
Kế hoạch hoán đổi liệu có phải đã được trù liệu trước? Đừng nói đến hoàn cảnh lúc đó của Arsène Lupin không cho phép. Và nếu vậy thì Desire cũng phải là kẻ tòng phạm, anh ta bị bắt chính là bước đầu tiên. Nhưng nếu thế thì kế hoạch này hoàn toàn được xây dựng từ những chi tiết ngẫu nhiên đến kỳ lạ, đầu tiên là Arséne Lupin tình cờ gặp Disire, tiếp nữa lại gặp được hai tên cảnh sát gà mờ… Những chi tiết tình cờ ấy liệu có thể tạo nên một màn kịch hoàn hảo như vậy được không?
Rồi người ta điều tra lý lịch và dữ liệu nhân thân của Desire; thông tin của anh ta không có trong dữ liệu tội phạm, nhưng hành tung của anh ta lại rất rõ ràng. Ở khu vực như Courbevoie, Asnieres, Levallois đều có người quen biết Desire. Bình thường anh ta sinh sống bằng nghề ăn xin, tối đến ngủ ở trong những cái lều cũ nát gần cổng thành Ternes, nơi những tay vô công rồi nghề thường tụ tập. Nhưng một năm trước, anh ta đột nhiên biến mất.
Lẽ nào Arséne Lupin đã thuê anh ta? Điều này thật khó tin, vì lúc đó chúng ta còn chưa biết có vụ vượt ngục này. Mọi việc càng điều tra càng trở nên mơ hồ. Một số bên liên quan đã đưa ra đến gần hai chục giả thiết, tuy nhiên không có giả thiết nào đứng vững cả. Nhưng có một điểm mọi người đều đồng thuận là Arséne Lupin sẽ vượt ngục, và sẽ dùng cách mà không ai ngờ đến. Không chỉ công chúng và những người làm trong nghề pháp luật đều công nhận rằng, Arséne Lupin đã phải dày công chuẩn bị sắp đặt bao chi tiết nhỏ bé và phức tạp để dựng lên một câu chuyện ly kỳ, không hề có một sai sót nào. Cuối cùng, nó chứng minh cho câu khẳng định của anh ta: “Tôi chắc chắn sẽ không ra tòa”.
Hơn một tháng đã trôi qua, mà kết quả điều tra vẫn không có gì tiến triển. Không thể cứ giam giữ Baudru như thế mãi được. Vụ án về anh ta sẽ thế nào đây, tội của anh ta là gì? Thẩm phán tòa sơ thẩm cũng đã ký giấy phóng thích, nhưng cục trưởng Cục bảo an vẫn hạ lệnh tiếp tục theo dõi sát sao hành tung của Baudru.
Và đó là ý kiến của Ganimard. Ông cho rằng, nếu Baudru không phải là tay chân của Arséne Lupin thì cũng không thể ngẫu nhiên mà tham dự vào vụ án này; anh ta chính là một công cụ đắc lực mà Arséne Lupin đã sử dụng. Nếu thả Baudru ra rồi, cảnh sát có thể dựa vào đó mà lần ra Arséne Lupin, hoặc chí ít cũng là đồng bọn của anh ta.
Ganimard cẩn thận bố trí hai trợ thủ của mình là Folefant và Dieuzy bán sát Baudru. Và vào một buổi sáng tháng Giêng sương mù dày đặc, Baudru bước ra khỏi tù.
Baudru có vẻ rất bối rối, cứ như không biết mình nên làm gì. Anh ta đi qua nhà ngục, tiến đến đường Rue Saint-Jacques, rồi sà vào một cửa hàng bán đồ cũ, cởi áo khoắc và áo gi-lê ra, bán chiếc áo gi-lê, rồi lại choàng áo khoác vào, tiếp tục đi về phía trước.
Anh ta đi qua cây cầu bắc qua sông Seine, đến bến xe buýt Chatelet, vừa đúng lúc có một chiếc đến. Anh ta định lên xe, nhưng trên xe đã chật cứng người. Nhân viên soát vé bảo anh hãy mua vé trước, rồi chờ chuyến sau. Mua vé rồi anh ta lại thẫn thờ bước trở lại nhà xe chờ.
Lúc ấy, Ganimard ra hiệu cho hai trợ thủ của mình, một mặt vẫn quan sát nhà chờ xe, một mặt nói với họ:
– Hãy đi chặn một, mà không, hai xe lại, như thế sẽ tốt hơn. Một người trong hai anh hãy theo tôi, chúng ta phải bám sát anh chàng kia.
Hai trợ thủ hành động theo lời dặn dò của Ganimard. Nhưng mãi mà không thấy Baudru đi ra. Ganimard tiến lại của nhà chờ ngó vào: bên trong không một bóng người!
– Mình thật ngu ngốc!- Ganimard lẩm bẩm-Sao lại có thể quên mất cửa sau được nhỉ?
Quả thật, bên trong nhà chờ xe là một con đường tắt dẫn ra đường Saint-Martin. Ganimard vội lao ra hướng ấy, vẫn còn kịp nhìn thấy Baubru đang đi trên một chiếc xe buýt hướng về phía vườn thú. Chiếc xe sắp rẽ qua đường Rivoli. Thấy vậy, Ganimard lập tức đuổi theo và lên xe. Nhưng như thế thì ông đã để rơi hai trợ thủ của mình tụt lại. Giờ đây, chỉ mình ông đang bám theo Baubru mà thôi.
Ganimard cảm thấy bực tức vô cùng, suýt chút nữa đã lao đến cho Baudru một trận. Không ngờ anh ta trông lù đù như vậy mà có thể giở ra chiêu này, khiến ông và trợ thủ của mình phải tách ra.
Ông nhìn chằm chằm vào Baudru, anh ta đang ngồi ở cuối xe gà gật, đầu lắc lư từ bên trái sang bên phải, trông hệt một thằng ngốc. Không, tên này không thể trở thành đối thủ của Ganimard này được; tất cả chỉ là ngẫu nhiên mà thôi.
Baubru xuống xe ở trạm Carrefour des Galeries- Lafayette và lên xe điện hướng đến LaMuette. Xe chạy qua đại lộ Haussmann và Victor Hugo, mãi đến bến cuối ở La Muette, thì Baudru mới xuống xe. Rồi anh ta ung dung tiến vào vườn Boi de Boulogne.
Anh ta cứ đi hết con đường này sang con đường khác, anh ta đang tìm cái gì vậy? Anh ta có mục tiêu nào không?
Cứ lòng vòng như vậy trong một tiếng liền, Baubru cuối cùng cũng tỏ ra mệt mỏi, nhìn thấy chiếc ghế tựa anh ta bèn ngồi phịch xuống. Nơi này cách Auteuil không xa, chỗ Baubru ngồi bị một bụi cây che lấp, xung quanh cũng không có ai cả. Ganimard không thể kiên nhẫn hơn được nữa, ông quyết định tiến đến bắt chuyện với Baubru.
Ông tiến lên, ngồi xuống cạnh Baubru, châm một điếu thuốc rồi lấy ba toong vẽ mấy vòng lên đất. Cuối cùng, ông nói khẽ khẽ:
– Một ngày lạnh đấy!
Yên lặng. Đột nhiên một tràng cười bật lên sảng khoái như của một đứa trẻ không thể kìm nén được. Nó khiến Ganimard lạnh hết cả sống lưng. Ông thấy tóc mình như đang dựng đứng cả lên. Tiếng cười ấy thật vô cùng quen thuộc.
Ông tóm lấy và xốc mạnh cổ áo của người đang ngồi cạnh mình lên và nhìn kỹ hơn cả lúc ở tòa. Quả nhiên, đây không phải là người ông nhìn thấy lúc trước nữa. Vẫn là người đó, nhưng đồng thời cũng là một người khác: một con người đang… hiện nguyên hình.
Không cần phải ngụy trang gì nữa, cuối cùng Ganimard cũng thấy trước mặt mình là một người tràn đầy sức sống, không hề gầy còm, hay hình dáng kỳ dị. Đây là mắt, mũi, miệng của người khác, một người tràn đầy sức lực, một người toát ra vẻ thông minh, trẻ trung và tinh nghịch.
– Arséne Lupin? Arséne Lupin!- Ganimard lắp bắp.
Nói rồi Ganimard chồm nắm chặt lấy cổ áo của Arséne Lupin, chực quật anh ta xuống đất. Tuy đã năm mươi tuổi, nhưng sức khỏe của ông khó có người bì kịp; còn tình hình của đối thủ dường như không được tốt lắm. Hơn nữa, nếu chiêu này chính xác thì đó chính là tuyệt chiêu…
Trận đánh nhanh chóng phân định được thắng bại: Arséne Lupin gần như không hề động thủ; nhưng chính lúc Ganimard tấn công, thì cũng là lúc tay ông phải buông ngay ra. Ông chỉ kịp cảm thấy tay phải của mình như tê dại đi, rồi thõng xuống không động đậy gì được nữa.
– Nếu ngài đi học Nhu đạo ở đường Orfevres ven sông, thì ngài sẽ biết tiếng Nhật gọi chiêu này là “uli-shi-ghi”- Arséne Lupin lạnh lùng tiếp-Tôi chỉ cần dùng lực thêm chút nữa là tay ngài sẽ gãy đôi đấy. Dù gì thì cũng là do ngài tự làm tự chịu thôi. Sao, tôi nể ngài là bạn cũ nên không muốn lừa dối ngài, còn ngài thì lại phản bội niềm tin của tôi như thế? Không hay ho chút nào… Ngài còn muốn nói gì nữa không?
Ganimard không nói được câu nào. Lần vượt ngục này của Arséne Lupin không phải do một tay ông dựng lên sao? Nếu không phải do những lời làm chứng vớ vẩn của ông trên tòa thì quan tòa sẽ không bị mê muội như thế. Ông cảm thấy trong cuộc đời thám tử của mình, cuộc vượt ngục này của Arséne Lupin chính là một nỗi nhục quá lớn. Bất giác nước mắt ông trào ra.
– Này, này, Ganimard, ngài đừng có nghĩ quẩn chứ! Lúc đó nếu ngài không nói thì tôi cũng sẽ sắp xếp để người khác nói thôi. Lẽ nào tôi lại để mặc cho anh bạn Baudru bị luận tội.
– Nói vậy-Ganimard lẩm bẩm-Người trên tòa là anh và người đang ở trước mặt tôi cũng là anh?
– Là tôi, chỉ một mình tôi mà thôi!
– Làm gì có chuyện đó!
– Ôi dào, không có gì to tát đâu. Vị quan tòa đáng kính chả đã nói rồi sao, chuẩn bị trong hai mươi năm thì việc gì làm chả xong.
Anh nên biết rằng, tôi theo giáo sư Altier ở bệnh viện St.Louis mười tám tháng liền, không phải để học y khoa. Lúc đó tôi đã nghĩ, một người được xưng danh là Arséne Lupin thì phải có bề ngoài và thân phận khác mọi người. Làm thế nào với bề ngoài đây? Cài này chúng ta có thể thêm bớt tùy ý, tôi biết phải bôi chất nào lên da để da trông như bị phù thũng; chất nào khiến bạn trông như người da đỏ; chất nào ảnh hưởng đến việc sinh trưởng của râu, lông; một loại khác lại có thể làm giọng của bạn thay đổi. Cộng với chế độ ăn uống kiêng khem ở nhà ngục và luyện tập không ngừng, để tạo ra bộ mặt quái dị, dáng ngồi siêu vẹo và cuối cùng là bôi lên mắt một chất để tạo nên hiệu ứng lờ đờ mệt mỏi như ngài đã biết. Quả nhiên tôi đã thành công.
– Nhưng hai nhân viên gác ngục…
– Mọi sự thay đổi diễn ra dần dần, mỗi ngày một chút nên họ không nhận ra.
– Còn Desire Baubru thì sao?
– Baubru là một người thật như chúng ta, đó là một anh chàng đáng thương mà tôi gặp năm ngoái, anh ta quả thật có vài nét giống tôi. Lúc gặp nhau, tôi đã có dự cảm rằng việc bị bắt có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Vì thế tôi đã dẫn anh ta đến một chỗ an toàn, quan sát những điểm giống và khác nhau giữa hai chúng tôi, để tôi có thể điều chính.
Vào một buổi tối, bạn tôi đưa anh ta vào trạm bắt giữ, và sắp xếp để thời gian phóng thích anh ta trùng với thời gian tôi từ đó đi ra vì đây là điểm có thể điều tra ra dễ dàng. Ngài nên chú ý rằng, việc anh ta bị nhốt ở đó một đêm là rất cần thiết, nếu không quan tòa sẽ phải điều tra kỹ xem tôi thật ra là ai. Nhưng chỉ cần đưa Baudru quí giá ra trước mặt họ thì họ sẽ giữ chặt lấy anh ta, thậm chí không nghĩ đến những chi tiết phi thực tế trong kế tráo đổi. Thà tin rằng câu chuyện thần thoại đó có thật, còn hơn là tin Arséne Lupin đã thay đổi dung nhan.
– Đúng, đúng vậy!- Ganimard ngượng ngùng thừa nhận.
– Huống hồ- Arséne Lupin cao giọng-Trong tay tôi còn một lá bài nữa, lá bài chủ chốt đấy: đó là mọi người đều đang đợi tôi vượt ngục. Tôi và giới tư pháp các ngài đang chơi một trò chơi đầy kích thích và thứ được đem ra đánh cược chính là tự do của tôi. Ngài và các đồng sự của ngài ở sở dĩ thua đau trong canh bạc này, bởi các ngài nghĩ khi tôi đã thề là sẽ vượt ngục là tôi sẽ vừa bốc phét vừa thực hiện. Arséne Lupin này làm gì có chuyện ngồi im chờ chết như vậy? Lần trước, các ngài đã bị thua trong vụ nam tước Cahorn, nên các ngài cứ suốt ngày tâm niệm thế này: “Arséne Lupin đã nói là sẽ vượt ngục thì chắc chắn có lý do của hắn”. Nhưng sau đó thế nào, chắc ngài đã rõ. Muốn vượt ngục thì trước đó phải làm cho việc đó trở nên hiển nhiên, trở thành một việc không còn gì phải nghi ngờ nữa; nó rõ ràng như mặt trăng mặt trời thay phiên nhau trên bầu trời vậy. Cuối cùng, tôi đã thành công vì tạo được dư luận như vậy. Ai ai cũng nói là Arséne Lupin sẽ vượt ngục, Arséne Lupin sẽ không ra tòa. Khi ngài đứng ra nói, đây không phải là Arséne Lupin thì tất cả mọi người lập tức đều tin như vậy; đây là điều hợp với logic thông thường. Nếu lúc ấy có ai đó lại nói: “Nhỡ người này vẫn là Arséne Lupin thì sao?”, thì tôi coi như xong. Lúc ngài và các cộng sự của ngài vây lấy tôi mà ngắm nghía nếu trong đầu họ không có sẵn ấn tượng về câu khẳng định “Đây không phải là Arséne Lupin” của ngài, mà vẫn còn nghĩ đến khả năng tôi là Arséne Lupin thì dù tôi có nhọc công chuẩn bị thế nào, vẫn sẽ bị lỡ dở mà thôi. Nhưng tôi tin chắc không thể có gì xảy ra, bởi vì xét cả trên mặt logic học hay tâm lý học thì không ai có thể nghĩ theo hướng đó.- Arséne Lupin giơ tay ra nắm lấy tay của Ganimard.- Ôi ông bạn, ngài có thừa nhận, rằng một tuần sau khi chúng ta gặp nhau ở nhà tù đặc biệt, thì ngài đã ở nhà chờ tôi vào lúc bốn giờ chiều đúng như tôi nói không?
– Vậy, điếu xì gà của anh là…- Ganimard cố tình lờ đi không trả lời câu hỏi.
– Là tôi tự bỏ tiền ra đấy. Cả con dao cũng vậy!
– Còn hai bức thư?
– Đều do tôi viết.
– Còn người phụ nữa bí mật nọ?
– Cô ấy là tôi mà tôi là cô ấy! Tôi có thể bắt chước mọi kiểu chữ!
Ganimard im lặng một lúc, rồi lẩn thẩn hỏi tiếp:
– Lúc hoàn trả dữ liệu hình dáng của Baudru về lại hồ sơ gốc, tại sao không ai phát hiện ra những ghi chép về anh ta giống hết… Arséne Lupin?
– Vì không có thông tin nào về Arséne Lupin cả!
– Không thể có chuyện đó.
– Vì những ghi chép về tôi toàn là giả mà thôi. Điểm này tôi đã sớm trù liệu rồi. Hệ thống xác định Bertillon có hai phần, một phần là do dữ liệu nhìn… bằng mắt, anh cũng biết là không hoàn toàn tin tưởng được, một phần là dữ liệu thực tế: độ dài của đầu, của ngón tay, của tai… Mớ dữ liệu này chẳng có gì hay để… chơi cả.
– Vậy anh làm thế nào?
– Thế thì phải mất tiền thôi chứ sao! Trước khi tôi từ Châu Mỹ trở về, một người bạn của tôi đã bỏ tiền ra mua chuộc một nhân viên quản lý dữ liệu ở đó để nhờ anh ta điền thông tin sai về tôi. Như thế thì sau này thẻ của Baudru làm sao mà giống thẻ của tôi được?
Không khí lại chìm trong im lặng, rồi Ganimard nói tiếp:
– Vậy giờ anh định làm gì?
– Bây giờ ư? Bây giờ tôi sẽ nghỉ ngơi thoải mái thôi, để béo tốt hơn một chút. Để biến thành Baudru hay một người nào khác, bạn phải thay đổi hết, từ quần áo đến tính cách, vẻ ngoài, giọng nói, ánh mắt, chữ viết… đều phải đổi theo. Điều này đương nhiên có cảm giác rất đã. Nhưng có lúc sẽ biến thành một người mà chính ta cũng không nhận ra nữa; lúc đó thì thật là bi kịch. Nói thật, trước đây tôi đã trải qua cảm giác đánh mất bản thân mình, tôi phải làm lại tôi, tìm lại chính con người mình.
Rồi anh đi đi lại lại mấy bước. Ánh mặt trời cũng chỉ còn le lói ở phía xa. Anh dừng lại và nói với Ganimard:
– Tôi nghĩ, chúng ta đã nói chuyện xong xuôi rồi nhỉ?
– Chưa xong đâu, tôi rất muốn biết anh có tiết lộ bí mật về vụ vượt ngục này không? Bao gồm cả chi tiết về tôi?
– Ôi sẽ không ai biết, người mà cảnh sát thả ra lại chính là Arséne Lupin cả, không ai! Tôi muốn có gì đó bí ẩn ở xung quanh mình nên sẽ không công khai chuyện này đâu. Vì thế ngài không phải lo lắng gì cả. Chúng ta tạm biệt nhau ở đây thôi. Tối nay, tôi còn có hẹn ăn tối ở trong thành phố nữa, nếu chậm sẽ không kịp thay quần áo mất.
– Tôi cứ nghĩ anh định nghỉ ngơi thật sự cơ đấy!
– Có những mối quan hệ không thể lờ đi được! Tôi sẽ bắt đầu nghỉ ngơi từ ngày mai.
– Anh đi ăn ở đâu?
– Đại sứ quán Anh quốc!