Chuyện trại Fear

Chương 1



Lizzy, tớ hồi hộp qua ́- Caroline Hurt thì thầm bên tai tôi. Những ngón tay của Caroline bấu chặt vào tay tôi.

– Tay tớ bắt đầu run.

Chúng tôi vất vả lách qua hành lang đang đông nghẹt học sinh của trường. Tôi trấn an cô bạn thân nhất của mình.

– Chúng ta đang tiến vào vòng trong. Mọi người đều bảo vậy mà.

Ước gì trong lòng tôi cũng thực sự tin tưởng như những gì tôi nói. Thú thật với các bạn là hai ngày nay tôi bồn chồn đến mức không thể ăn, ngủ được. Lý do là gì ư? Ngày hôm nay, nhóm hướng đạo sinh Waynesbridge – nổi tiếng là nhóm hướng đạo sinh dũng cảm nhất thuộc trường trung học Waynesbridge sẽ tuyển thành viên mới.

Bên tai tôi lại có tiếng thì thầm của Caroline:

– Năm ngoái người ta bảo tớ là họ bỏ giấy mơì trong khoang để đồ, hình như trong phong bì màu hồng.

Cô ấy vuốt lại mái tóc ngắn màu vàng sáng, chỉnh lại chiếc áo phông màu xanh nước biển ưa thích. Tôi thừa biết bạn mình đang cố chuẩn bị tinh thần để đón nhận những tin tức quan trọng. Tôi buộc chặt thêm mái tóc nâu thẳng của mình cho gọn gàng.

– Mình cũng chẳng phải nghiêm chỉnh. – Tôi thầm nhủ mặc dù chỉ để chuẩn bị cho động tác mở phong bì màu hồng.

– Chả có gì ghê gớm cả. – Tôi quay sang Caroline cố làm ra vẻ tự nhiên không quan tâm gì đến lời mời ấy.

Nhưng thực ra tôi đang mong đợi đến cái chết đi được. Ở trường trung học Waynesbridge, tất cả nữ sinh đều muốn tham gia nhóm hướng đạo sinh Waynesbridge. Nó tựa như một cuộc thi thể hiện cá nhân vậy. Được chọn cũng đồng nghĩa với việc bạn là người có bản lĩnh. Còn nếu không, đơn giản bạn là kẻ thua cuộc. 

Điều này giải thích tại sao cả hai đứa tôi lại căng thẳng như thế.

Mọi ngày, tôi cũng không khoái mấy cái trò tụi hướng đạo sinh hay làm.

Nếu tôi không nhầm thì tụi con gái lại ngồi tết tóc hay tán gẫu về tụi con trai. Caroline hình như thích hợp với những trò này. Tôi thì thích bóng mềm, cắm trại trèo cây hơn. Trên đời, tôi khoái nhất là những chuyện rùng rợn, chuyện ma quỷ hay phim kinh dị chẳng hạn.

Cho dù vậy, tôi không thể bị coi là kẻ thua cuộc. Và tôi đã sẵn sàng chấp nhận mọi thứ để trở thàng một hướng đạo sinh Waynesbridge xuất sắc.

Caroline chộp lấy tay tôi. Chúng tôi len dần về phía ngăn tủ của chúng tôi.

– Ôi Lizzy,nếu chúng mình không được nhận thì sao? Bọn mình thất bại mất thôi. Sẽ không ai thèm nói chuyện với bọn mình nữa! – Caroline lại bắt đầu rên rỉ – Ôi ôi,tớ cảm thấy buồn nôn!

– Đừng thế nữa. – Tôi ra lệnh.

Caroline và tôi chơi với nhau và là đôi bạn thân từ hồi lớp một. Cô ấy lớn hơn tôi. Chính xác là hơn tôi chín tháng, lại còn cao hơn tôi khoảng một phân. Nhưng thực tế cô ấy lại là người rất nhu nhược. Bất cứ khi nào hồi hộp hoặc căng thẳng Caroline lại bắt đầu buồn nôn.

Mọi người thường trêu tôi là đứa lung nhất. Trong số các học sinh lớp bảy, mỗi lần bị trêu là tôi lại điên tiết. Caroline là đứa bạn tốt nhất của tôi vì cô ấy không hề trêu mà luôn ủng hộ tôi

Cuối cùng chúng tôi cũng đã đến trước ngăn tủ. Ngăn tủ của tôi và Caroline nằm sát cạnh nhau.

– Tớ không thể mở được. – Caroline lại bắt đầu rên rỉ – Lizzy, cậu mở trước đi.

– Sao chúng mình không mở cùng một lúc. – Tôi gợi ý.

– Hay đấy – Caroline gật đầu – Đếm từ một đến ba nhé – Chúng tôi cùng quay ổ khoá.

Đây rồi, tôi thầm nghĩ. Tim tôi nảy lên trong lòng ngực. Tôi nhắm nghiền… miệng vừa đếm vừa run – Một – Hai – Ba – Chúng tôi bật cùng một lúc.

– Đây rồi – Caroline hét lên – Cô ấy giơ nắm đấm lên trời – Nó đây rồi, nó đây rồi.

Tôi nhìn lướt qua ngăn tủ:balô, mũ đánh bóng chày, hai quyển sách trễ hạn trả thư viện, bộ đồ tập thể dục nằm khuất sau đó.

Không còn gì nữa. Không có phong bì màu hồng. Không có giấy mời tham gia nhóm hướng đạo sinh Waynesbridge.

– Tớ không co. ́- Tôi thầm thì. Tôi hướng cái nhìn trống rỗng vào ngăn tủ một lần nữa.

Caroline ôm chặt cái phong bì màu hồng vào lồng ngực.

– Không, Lizzy,cậu phải có chứ.

Cô ấy qùy xuống lôi hết mọi thứ trong ngăn của tôi. Cô ấy chỉ lôi bằng một tay. Còn tay kia vẫn nắm chặt giấy mời.

Chỉ trong vài giây, ngăn của tôi đã trống rỗng không nhưng không có phong bì màu hồng.

– Không thể nào. Nhất định phải có sự nhầm lẫn nào đó. – Caroline khăng khăng.

Nhưng tôi biết đấy là sự thật phũ phàng.

– Không có nhầm lẫn gì đâu – Tôi nói với Caroline.

– Họ không mời tớ. Và tớ biết vì sao rồi.

Caroline ngước nhìn tôi.

– Vì sao?

– Arden Sitwell- Tôi làu bàu. Tôi bĩu môi một cái rõ dài.

– Mẹ của Arden là người tổ chức nhóm hướng đạo sinh. Arden thì ghét tớ. Vì sinh nhật năm ngoái tớ không mời nó.

Caroline mở to mắt:

– Cậu nghĩ Arden loại cậu ra vì chuyện đó ư?

– Chắc chắn là như vậy.

Đằng sau tôi là tiếng cười khúc khích của tụi hướng đạo sinh Waynesbridge. Tôi ngoái lại nhìn họ. Arden có mái tóc màu vàng tuyệt đẹp che hết cằm. Cô ấy đứng ngay giữa đám Hướng đạo sinh Waynesbridge. Họ nói và cười oang oang.

– Chúng mình sẽ cho họ biết. – Tôi thì thầm,vừa nheo mắt nhìn Arden – Bọn mình cóc cần cái câu lạc bộ ngốc nghếch ấy. Bọn mình sẽ thành lập câu lạc bộ riêng của tụi mình. Chắc chắn sẽ bản lĩnh hơn tụi hướng đạo sinh Waynesbridge. Đúng không?

Tôi đợi câu tán thưởng của Caroline nhưng cô ấy thậm chí không thốt ra một tiếng nào. Thay vì trả lời, cô ấy bắt đầu xếp lại mọi thứ vào ngăn tủ của tôi.

– Đúng không Caroline? – Tôi lặp lại và vỗ vào vai cô. Chúng ta sẽ thành lập câu lạc bộ riêng nhé! Caroline dừng tay và liếc xuống chiếc phong bì màu hồng trong tay.

– Lizzy. – Cô ấy nói rất khẽ.

– Từ lúc lên sáu tuổi tớ đã mong ước trở thành một Hướng đạo sinh Waynesbridge và điều này có rất nhiều ý nghĩa với tớ.

– Cha! Làm hướng đạo sinh cũng rất có ý nghĩa với tớ. – Tôi chống tay vào hông – Cậu sẽ từ chối tham dự phải không?

Caroline không trả lời.

– Phải không? – Tôi lặp lại.

Cuối cùng cô ấy cũng buột ra:

– Tớ không hiểu vì sao chúng mình lại phải làm cùng nhau cơ chứ?

Tôi xịu mặt xuống.

– Cái gì? – Tôi khóc oà lên.

– Tớ không thể tin cậu! Cậu là người bạn tốt nhất của tớ. Sao cậu có thể đối xử với tớ như vậy?

Caroline ngẩng lên và nhìn thẳng vào mắt tôi.

– Tớ chẳng làm gì cậu cả. Tớ chỉ ra nhập câu lạc bộ thôi.

– Ừ! Cái câu lạc bộ mà cả hai đứa mình đều muốn vào. Và bây giờ cậu vào mà không có mình. – Tôi nói ngày càng to hơn mà không thể kìm lại được. – Làm thế nào được khi mẹ tớ chỉ cho mời bốn bạn đến dự sinh nhật của tớ. Làm sao tớ biết được Arden buồn đến thế nào khi tớ không mời nó? – Tôi vặn hỏi Caroline

Caroline liếc qua vai bắt gặp Arden và nhỏ bạn. Hướng đạo sinh Waynesbridge đang nhìn chúng tôi.

– Lizzy, cậu nói nhỏ được không. Cậu đang làm tớ xấu hổ.

– Cậu xấu hổ vì cái gì? – Tôi bực dọc hét to – Tớ thì sao. Bây giờ người ta gọi tớ là kẻ thua cuộc. Cậu thậm chí không thèm quan tâm đến chuyện đó.

Caroline không trả lời. Cô ấy đứng sững tại chỗ̃. Tôi hiểu rằng tôi nên đi, càng nhanh càng tốt trước khi bị mất mặt hoàn toàn trước Arden và toàn trường. Tôi thậm chí không buồn đóng lại ngăn tủ. Tôi chạy ra lối gần nhất.

Tôi mở cửa và nhìn lên trời. Trời chiều đầy mây và u ám. Mây đen tầng tầng lớp lớp che kín cả bầu trời. Sương mù đang dần lan toả khắp nơi. Tôi liếc qua vai nhìn Caroline lần cuối. Cô ấy đang đứng lẫn với các hướng đạo sinh khác trong đại sảnh. Arden đang nói điều gì đó với Caroline. Họ cười có vẻ rất vui với nhau.

Khuôn mặt tôi dần đỏ tía lên vì giận. Sải những bước dài trên sân trường,tôi tự nhủ: Rồi mình sẽ cho cậu ấy thấy.

Khi tôi bắt đầu rẽ vào đường CadarDrive, sấm cũng bắt đầu lục bục ngay trên đầu tôi. Tôi nhảy lên và bắt đầu rảo bước. Càng về gần nhà,tôi càng buồn và giận Caroline, tự hỏi vì sao cô ấy lại có thể cư xử như thế với mình. Bầu trời ngày càng đen kịt, thỉnh thoảng lại lóe lên những tia chớp ngoằn ngoèo. Rồi tiếp theo là tiếng sấm nổ ùng oàng. Chao ôi! Tôi cảm giác như sấm nổ ngay bên tai vậy! Tôi cuốn chặt chiếc áo bò vào người chống lại làn sương xuống ngày một dày hơn, nặng hơn. Tôi ước gì mình có thể về ngay nhà. Yên ổn trong phòng riêng của mình cách xa trường Waynesbridge cách xa Caroline và cả cơn bão chết tiệt này.

Tôi cúi đầu xuống và chuẩn bị chạy thật nhanh về nhà. Bỗng nhiên tôi nghe thấy tiếng người nhảy ra từ phía sau. Có ai đó đã trốn sau gốc cây.

Người này vận toàn đồ đen, trùm kín mặt bằng cái mũ đen kịt.

Hắn đứng chắn trước mặt tôi. Cổ họng tôi thắt lại vì sợ.

Hắn là ai?

Hắn muốn gì ở tôi?


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.