Chuyện trại Fear

Chương 15



Crrắc…

– Gì đấy? – Caroline chiếu đèn vào cây cối xung quanh.

– Cành cây con. – Tôi thì thầm. – Cậu vừa giẫm vào cành cây.

– Tớ không hề. – Caroline chối phắt và chiếu đèn làm tôi lóa mắt. – Cậu chứ gì. Lizzy, tớ hơi sợ!

Tôi đẩy đèn của Caroline để khỏi bị chói mắt.

– Caroline, cậu là người muốn cắm trại đêm mà. Cậu vừa nói cậu muốn về bây giờ đúng không?

– Không, tớ không nói thế. – Caroline nhấm nhẳng.

Chúng tôi chiếu đèn về phía trước. Cây cối vặn vẹo đầy mấu chặn kín đường. Dây rợ gai góc cuốn lòng thòng vào các cành cây vướng cả vào tóc hai đứa.

– Ái! – Caroline bật kêu khi một cành cây chọc vào mặt cô ấy.

Chúng tôi bước sát nhau, giẫm lên cả chân nhau. Tôi cố mở to mắt để nhìn rõ mọi vật trong đêm.

Có vật gì đó đang chuyển động giữa đám cây cối trước mặt chúng tôi.

Tôi khựng lại:

– Cậu có thấy gì không?

– Có theo cậu nó là con gì nhỉ? – Caroline thì thầm, khó khăn lắm mới mấp máy được môi.

– Tớ không biết. Cứ đi tìm khu đất cắm trại thôi đã.

Caroline rút tấm bản đồ ra, cả hai đứa đều rọi đèn vào tờ giấy đã ngả màu.

– Tớ nghĩ rằng bọn mình lẽ ra phải tìm thấy một con suối chứ. – Cô ấy lẩm bẩm.

Tôi quét đèn một vòng xung quanh:

– Tớ chẳng thấy con suối nào cả, cậu thấy không?

– Không. – Caroline đáp lại.

Bỗng nhiên có vật gì đó lao thẳng vào bụi cây bên phải.

– Có lẽ bọn mình nên quên buổi cắm trại đi thì hơn. – Caroline nói, giọng hoảng sợ. – Có lẽ bọn mình nên về nhà.

– Hừm được thôi. – Tôi đồng ý. Tôi không muốn lộ ra là mừng chết đi được. Thực sự, tôi thấy vui sướng khi Caroline đổi ý!

Chúng tôi quay lại theo đường cũ mà chúng tôi đã đến.

Chỉ chục mét nữa thôi là chúng tôi sẽ lại ra phố Fear, tôi nghĩ vậy. Nhưng khi tôi quét đèn thì xung quanh vẫn toàn là cây! Và cảnh vật trông hoàn toàn lạ lẫm!

– Caroline, – tôi thì thầm. – Bọn mình đi sai đường rồi. Tớ không biết chúng mình đang ở đâu nữa.

Caroline xiết chặt tay tôi, thút thít.

Đúng lúc đó tôi nghe thấy tiếng rì rào. Nước! Nước chảy!

– Suối, đúng rồi! Tớ nghe thấy tiếng suối, Caroline. – Tôi vội trấn an cô ấy.

Chúng tôi vội tiến lên phía trước. Cành cây móc vào quần áo. Tôi nghe thấy tiếng Caroline lầm bầm vì điều gì đó. Nhưng tôi không quan tâm. Tôi chỉ muốn tìm thấy nơi cắm trại. Dù sao thì nhóm Trại Fear vẫn không đáng sợ bằng khu rừng quỉ quái này.

Đến bên con suối, tôi xem lại bản đồ một lần nữa.

– Nó chỉ dẫn thế nào? Bọn mình đi đâu bây giờ? – Caroline sốt ruột hỏi.

Tôi nheo mắt nhìn bản dồ:

– Tớ chẳng biết nữa. Nó bẩn toàn bộ phía sau.

– Ánh sáng! – Bỗng Caroline hét lên. – Tớ thấy ánh sáng!

Tôi nhìn lên. Cô ấy nói đúng. Phía xa, tôi thấy có những ánh vàng yếu ớt.

Crrắc! Lại tiếng động của vật gì đó đang di chuyển sau lưng chúng tôi.

Lần này không phải là cành cây con. Tiếng gãy hình như từ một cành cây to. Và con gì đó phải rất to mới làm nó gãy được.

Không đời nào tôi quay lại xem nó là cái gì.

– Chạy đi! – Tôi hét Caroline. – Đừng chần chừ!

Hai đứa lao về hướng ánh sáng vàng nhạt.

Tai tôi kêu lùng bùng. Bụi cây, gai đập vào người tôi. Nhưng tôi vẫn chạy.

Ánh sáng dần rõ hơn khi bọn tôi đến gần.

Bây giờ tôi thấy rõ. Lửa trại!

Ngọn lửa trại vàng tí tách ấm áp. Một thoáng nhìn rõ tôi thấy có mấy cô gái đang ngồi quanh.

Tôi vấp vào một cái rễ cây và ngã khuỵu gối ngay trước đống lửa.

Caroline cũng ngã sau tôi, thở hổn hển.

Mặt chúng tôi nóng bừng bừng. Mồ hôi túa ra trên trán làm tôi phải quệt cho khỏi rơi xuống mắt.

Các cô gái Trại Fear hiện ra lù lù trước mặt chúng tôi. Họ nhìn hai đứa bọn tôi như kiểu nhìn hai đứa nhát gan vậy.

Priscilla đang ôm cây ghita nói trước tiên:

– A, các cậu đây rồi. Sao lại thở không ra hơi thế?

Tôi ấn tay vào ngực. Tôi vẫn phừng phừng vì chạy quá nhanh:

– Có ai đó đuổi theo bọn tớ trong rừng.

– Ừ. Tớ đấy. – Amy từ trong rừng bước ra vùng sáng. – Tớ thấy hai bạn ở chỗ lạch nước. Nhưng khi tớ cố đuổi theo thì các cậu lao đi mất. Các cậu ở trong đội điền kinh hay gì đó ở trường à? Các cậu nhanh thật!

Tôi liếc Caroline. Cô ấy liếc lại tôi. Cô ấy khúc khích cười. Chậc, chúng tôi thấy cả hai thật ngốc.

– Bọn tớ bị lạc và chắc là, – hừm, cả hai hơi hoảng sợ. – Tôi cố giải thích. – Chúng tớ chưa quen với rừng lắm.

– Chà, đừng lo vì chuyện đó. – Trudy an ủi hai đứa trong lúc cắm cọc lều xuống đaát. – Rừng Fear làm vậy với nhiều người. Nhưng các cậu sẽ quen điều đó thôi.

– Bọn tớ trước cũng thế. – Violet chêm vào một tay cời lửa to thêm.

Tôi đứng lên và nhìn kỹ hơn xung quanh. Vài cô trong nhóm Trại Fear đang sửa soạn cuộc liên hoan nhỏ trong rừng, quả thục quỳ rang, bánh giòn và sôcôla. Priscilla vẫn đang dạo đàn. Amy thì nhặt hoa dại mọc trên mấy cành cây.

Mọi thứ trông hoàn toàn bình thường. Không có gì đáng sợ cả.

Có thể nhóm các cô gái Trại Fear chỉ là một nhóm Hướng đọa sinh bình thường. Ngôi nhà biến mất trên phố Fear, cái cách nhóm phố Fear lảng tránh câu hỏi của tôi về Pearl – có lẽ là do tôi tưởng tượng ra.

Violet đưa cho tôi một cái bánh:

– Caroline sẽ sẵn sàng trong một phút nữa. Thoải mái đi. – Cô ấy bảo tôi. – Một vài phút nữa Amy sẽ kể câu chuyện ngày xưa.

– Đồng ý. – Tôi gật đầu và cắn một miếng bánh. Rạo rạo! Tuyệt vời, nóng, thơm và ngậy sôcôla. Tôi bắt đầu có cảm giác thư giãn. Có lẽ cuộc đi chơi cắm trại đêm này bắt đầu mang lại sự thú vị, vui vẻ.

Tôi ngồi xuống cạnh Caroline. Cô ấy đang xem xét vết cào mạnh ở đầu gối.

Amy đang chất củi vào lửa ngay cạnh đó. Tôi hỏi:

– Pearl đâu? Tớ muốn Caroline gặp cậu ấy.

Amy ngửng đầu lên và cau mày:

– Pearl ư? Tớ không biết ai tên là Pearl cả.

Chẳng lẽ cô ấy trêu tôi à? – Tôi cố gắng nở một nụ cười.

– Ồ thôi đi nào. – Tôi cũng ra vẻ hài hước. – Cậu biết Pearl mà. Hai bím tóc nâu dài. Dải băng tím ấy.

Amy nhìn thẳng vào mắt tôi.

– Trong nhóm này không có ai tên là Pearl hết. – Cô ta tuyên bố và bước ra chỗ khác nhặt thêm củi.

Hừ. Trong ngực tôi nghẹn lại như có cái mấu cây vậy.

– Priscilla, Pearl đâu? – Tôi hỏi, cố giữ giọng bình tĩnh.

Priscilla liếc các cô gái khác và nhún vai:

– Pearl là ai cơ?

Tôi đứng vụt dậy và kéo Caroline ra xa đống lửa trại.

– Nghe đây, – tôi thì thầm. – Điều này rất quái dị. Tớ biết có một bạn tên là Pearl trong nhóm này. Tớ đã gặp cô ấy!

– Có thể cậu nghe nhầm tên cô ấy. – Caroline đáp. – Ý tớ là chuyện này thỉnh thoảng vẫn xảy ra.

– Không! – Tôi khăng khăng. – Tớ không nhầm. Có gì đó bất thường đang diễn ra ở đây. Tớ…

– Ôi thôi đi. – Caroline ngắt lời tôi. – Cậu nhìn xem, mọi người đang hưởng thụ những khoảng khắc thoải mái. Tại sao cậu lại không vui nhỉ? Có vấn đề gì với cậu thế?

Liệu mình có vấn đề gì không nhỉ? Tôi băn khoăn tự hỏi. Hay mình đang chập cheng.

– Caroline… – Tôi cố thêm lần nữa.

– Câu chuyện thời gian. – Priscilla hét to.

– Nào, đi nào. – Caroline kéo tôi trở lại đống lửa. Amy ngồi vắt vẻo trên tảng đá phía sau Caroline. Trudy ngồi sau tôi.

Sau đó Amy đứng dậy:

– Một trăm năm trước đây, một nhóm Hướng đọa sinh vào rừng Fear cắm trại…

Tới bây giờ câu chuyện này. Tôi được nghe kể trong buổi gặp mặt đầu tiên. Tôi đoán họ lặp lại vì Caroline là thành viên mới của nhóm.

– Các cô gái dự định cắm trại trong một đêm. – Amy tiếp tục. – Nhưng họ đã bị rừng nuốt chửng… Và không bao giờ quay về nữa.

Ôi gượm đã. Tôi chợt nhớ ra Pearl chính là người đã kể câu chuyện này trong buổi gặp đầu tiên của tôi. Cô ấy đã tồn tại. Tôi không thể tưởng tượng ra cô ấy được!

– Người ta đồn rằng những cô gái ấy đã bị biến thành những con quỉ gớm ghiếc. – Amy tiếp tục bằng một giọng sợ hãi. – Chúng vẫn quẩn quanh vùng Shadyside cho đến tận bây giờ. Làn da chúng thối rữa và những con mắt rời khỏi hốc mắt. – Amy dường như thích thú thực sự với những mô tả rùng rợn của mình.

Trong lúc Amy nói, tôi nhận thây một khuôn mặt gớm ghiếc lờ mờ lấp ló đằng sau Caroline.

Tiếp tục đến phần họ dọa Caroline bởi chiếc mặt nạ quỉ đây.

Giọng Amy bỗng trầm hẳn xuống gần như thì thầm:

– Nếu một trong số con quỉ động vào bạn. – cô ta cảnh cáo. – Hãy coi chừng! Vì chúng giờ là những thần trùng ăn xác chết Trại Fear!

Cái dáng lờ mờ đặt tay lên vai Caroline.

Caroline quay lại và thét lên.

Tôi phá lên cười.

Thì Trudy đặt tay lên vai tôi.

Tôi quay lại cười với cô ấy.

Cổ họng tôi nghẹn lại.

Mặt Trudy! Thật khủng khiếp!

Da thịt cô ấy rữa ra. Một khúc xương lởm chởm đâm xuyên qua cái lỗ trên má. Mủ xanh rỉ ra từ cái lỗ chảy dọc theo khuôn mặt.

Chỉ là cái mặt nạ, tôi tự nhủ mình.

Tôi thò tay kéo cái mặt nạ của Trudy. Nhưng ngón tay tôi cắm ngập vào lớp thịt đã bị thối rữa.

Đó không phải là mặt nạ.

Trudy chính là con quỉ!


Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.