Cuộc Lữ Hành Kỳ Diệu Của Nilx Holyerxon Qua Suốt Nước Thụy Điển
Chương XIII – Phần 1: Đảo Karl Nhỏ
Cơn bão
Đàn ngỗng nghỉ đêm ở mũi Bắc hòn đảo, và đang bay về đất liền. Một luồng gió nam khá mạnh thổi trong eo biển Kalmar và đẩy chúng giạt về phía Bắc. Dù vậy, chúng vẫn không bay kém nhanh về phía đất liền; và đã đến gần những hòn đảo nhỏ đầu tiên bên bờ biển: bỗng chúng nghe một tiếng động dữ dội, tựa hồ có một đàn chim lớn với những đôi cánh rất khỏe đang bay đến sau lưng; nước chuyển thành màu đen, Akka ngừng đập cánh ngay tức khắc và buông mình rơi xuống biển. Nhưng trước khi đàn ngỗng xuống tới mặt nước thì cơn bão từ phía Tây đã ập tới bất ngờ. Bão lùa những đám mây bụi và bọt nước mặn, và những con chim nhỏ đi trước; bão cuốn theo cả ngỗng trời, xô đẩy chúng và ném chúng ra khơi.
Thật là một trận bão kinh khủng. Đã nhiều lần, đàn ngỗng cố sức bay ngược lại, nhưng không thể được, và bị cuốn giạt ra biển Baltika. Chẳng mấy chốc, bão cuốn ngỗng ra quá đảo Ơlanđ; trước mặt là biển rộng mênh mông, trống trải và hoang vắng. Chỉ còn biết khuất phục trước sức mạnh của gió nữa mà thôi.
Biết không còn cách nào quay lại được, và để khỏi bị cuốn qua suốt biển Baltika, Akka quyết định thả mình xuống nghỉ ở mặt biển. Sóng biển đã mạnh và mỗi lúc một to lên. Những lớp sóng trải ra màu lục sẫm, đầu phủ bọt trắng. Ngọn sóng này vượt qua ngọn khác. Có thể nói là sóng tranh nhau vọt lên xem ngọn nào cao nhất và tung lên nhiều bọt nhất. Nhưng những con ngỗng trời không hề sợ sóng và không dại gì mà bơi cho mệt; cứ để cho sóng đưa lên đưa xuống giữa bụng sóng và ngọn sóng, lại đùa nghịch như những đứa trẻ với một cái đu.
Mối lo ngại duy nhất của ngỗng là bị tan đàn. Những con chim đáng thương sống trên đất liền, bị cuốn vào cơn bão, bay trên cao, kêu lên giọng ganh tị: “Các người có khổ gì đâu, các người biết bơi”.
Tuy vậy, không phải ngỗng trời đã thoát vòng nguy hiểm. Trước hết là sóng biển đung đưa làm cho ngỗng buồn ngủ. Mỗi lúc chúng lại quay đầu ra phía sau, để đút mỏ xuống dưới cánh và ngủ. Thế nhưng không có gì nguy hiểm hơn là không chống lại được buồn ngủ như thế. Akka luôn mồm nhắc: “Đừng ngủ, ai ngủ thì sẽ lạc đàn. Ai lạc đàn là chết”.
Dù cố gắng hết sức, hết con nọ đến con kia cứ ngủ thiếp đi, và chính Akka cũng đã ngủ gà ngủ gật, thì bỗng trông thấy cái gì tròn tròn và đen hiện lên trên một ngọn sóng “Phôca! Phôca! Phôca!”nó kêu lên giọng chói óc và vỗ cánh bay lên thật nhanh. May vừa kịp: con ngỗng cuối cùng vừa bay lên khỏi mặt nước thì suýt bị những con Phôca đớp phải cẳng.
Đàn ngỗng trời lại bay vào giữa cơn bão, và luôn luôn bị đẩy ra khơi. Không trông thấy một khoảng đất nào bốn bề là biển mênh mông và hoang vắng.
Vừa hết sợ, đàn ngỗng lại hạ xuống mặt biển một lần nữa, nhưng được đung đưa một lúc trên mặt sóng, cơn buồn ngủ lại đến. Và chúng vừa thiếp đi là những con Phôca lại kéo đến. Nếu già Akka không cảnh giác cẩn mật thì không một con ngỗng nào đã thoát khỏi kẻ thù.
Bão kéo dài suốt cả ngày, và gây nên những tàn phá ghê gớm giữa những đàn chim; vào thời gian này đang hoàn thành cuộc lữ hành hàng năm. Một số rất lớn bị kiệt sức, ngã quỵ xuống những làn sóng biển và chết đuối. Nhiều con bị đập nát vào sườn núi đá, những con khác làm mồi cho Phôca.
Chiều đến, vì cơn bão như chẳng muốn ngớt chút nào, Akka bắt đầu lo lắng rằng mình và cả đàn sắp chết hết. Cả đàn đã kiệt sức rồi, mà không tìm ra một nơi trú ẩn nào cả. Thậm chí cũng không dám bồng bềnh một lúc trên mặt nước, vì biển đã phủ đầy những mảnh băng lớn, các mảng ấy va vào nhau và có thể kẹp nát tất cả. Đàn ngỗng cũng đã cố đỗ lên mặt băng, nhưng bị gió thổi bạt đi; lần khác thì những con Phôca hung ác trèo tót lên mặt băng.
Lúc mặt trời lặn, đàn ngỗng vẫn còn bay nhưng lòng khắc khoải trước cảnh đêm nay sắp đến. Bóng tối như buông xuống cái đem dày những mối nguy hiểm này sớm hơn thường lệ. Vậy mà vẫn không thấy đất liền đâu cả. Bầu trời u ám, trăng bị che khuất và bóng tối dày đặc. Đêm tối đầy nỗi kinh hoàng và làm cho những kẻ dũng cảm nhất cũng phải run sợ. Những tiếng kêu của các loài chim bay qua trong cơn nguy khốn vang lên suốt ngày trên biển, mà chẳng một ai để ý đến, nhưng lúc này khi không còn biết những tiếng ấy từ đâu phát ra, thì nghe thật là hung gở và khủng khiếp. Đằng kia, trên mặt biển, những khối băng va vào nhau ầm ầm. Những con Phôca rống lên những bài hát săn mồi hung dữ. Bầu trời và trái đất như muốn sụp đổ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.