Cuộc Lữ Hành Kỳ Diệu Của Nilx Holyerxon Qua Suốt Nước Thụy Điển
Phần 3: Lỗ Địa Ngục
Hôm sau, cừu đực cho Nilx ngồi trên lưng và đưa đi một vòng quanh đảo. Đảo chỉ là một khối đá duy nhất và đồ sộ. Có thể nói đó là một tòa nhà lớn, tường thằng đứng và mái bằng. Trước tiên, cừu đực trèo lên mái để cho Nilx xem những đồng cỏ đẹp trên đó; Nilx phải công nhận rằng hòn đảo tưởng như đã tạo lập ra với dụng ý dành cho cừu ở vậy. Ở đây chỉ mọc lên vài cây nhỏ có hương thơm mà cừu rất thích.
Nhưng còn bao nhiêu thứ khác đáng xem nữa. Trước hết là mặt biển xanh mênh mông, tràn ngập ánh nắng, đẩy cuồn cuộn về phía đảo những đợt sóng dài lăn tăn, đều đặn và phẳng lặng. Chỉ đây đó, đập vào một mũi đất cao, sóng mới vỡ ra, bắn tung lên thành bọt. Thẳng về phía Đông, trông thấy rõ hòn đảo Ơlanđ với một dải bờ biển bằng phẳng; và về phía Tây – Nam là đảo Karl Lớn, cấu tạo như đảo Karl Nhỏ vậy. Cừu đực đi đến tận rìa cao nguyên để Nilx có thể trông thấy vách núi phủ đầy tổ chim và mặt biển ở chân vách đã có không biết bao nhiêu là chim: cốc, nhạn biển, vịt Bắc cực, chim bắt cá, chim cánh cụt, đang bình yên và hòa thuận với nhau vì mải bắt cá mòi.
– Đây thật là đất hứa, chú bé nói. Các ông được chỗ ở tốt quá các ông cừu
– Phải, đây đẹp thật. Nhưng đi chơi một mình, cậu phải để ý kẻo rơi xuống một chỗ nào đó trong các kẻ nứt ngang dọc khắp mặt cao nguyên. – Cừu đực vừa nói vừa thở dài. Mới đầu, hình như cừu muốn nói thêm điều gì, nhưng rồi lại làm thinh. Đó là một lời dặn trước có ích, vì những kẻ nứt nhiều mà sâu. Kẽ lớn nhất gọi là Lỗ Địa Ngục, sâu mấy sải và rộng gần một sải.
“Ai mà ngã xuống đấy là chết ở đấy!” cừu đực nói.
Hình như đối với Nilx, giọng của câu nói ấy ngụ một ý đặc biệt.
Sau đó, cừu đực đưa Nilx xuống bãi biển; ở đây, Nilx có thể trông thấy tận mắt những khổng lồ đã làm chú khiếp sợ đêm hôm trước. Đó chỉ là những hòn đá lẻ loi. Cừu đực gọi là những “raukar”. Nilx nhìn mãi không chán. Nếu không may mà các yêu tinh bị biến thành đá thì phải có hình dáng như thế.
Dù cảnh bờ biển rất đẹp, Nilx vẫn thích trở lên trên cao. Dưới này khắp nơi thấy cốt của những cừu đã bị giết. Chính ở đây, lũ cáo đã đến ăn. Có những bộ xương đã bị gặm thật kỹ, nhưng cũng có những xác mới bị nhai mất một nửa, và những xác khác lũ cáo mới đụng qua. Lòng chú thắt lại trước cảnh tàn sát mà lũ cáo đã gây ra, phần lớn chỉ vì thích săn bắt và giết chóc.
Cừu đực lại cùng Nilx trở lên cao nguyên. Đến đỉnh cừu dừng lại và nói:
– Nếu ai đó tài trí và thông minh mà thấy cảnh khốn khổ này, thì chưa trừng trị được lũ cáo là chưa chịu thôi.
– Nhưng mà chính lũ cáo cũng phải sống chứ, Nilx đáp.
– Đúng, những ai chỉ giết để kiếm mồi mà sống thì có quyền được sống, cừu đực lại nói. Nhưng bọn này là quân côn đồ. Chúng đáng tội chết.
– Ôi, bố già! Chẳng lẽ bố lại nghĩ rằng một thằng bé như tôi mà có thể thắng được bọn chúng, trong khi cả bố lẫn các nông dân đều không làm gì nổi sao?
– Ai bé nhỏ mà mưu trí thì có thể làm được khối việc, cừu đực đáp.
Hai bên không nói đến chuyện đó nữa; Nilx đến ngồi bên đàn ngỗng trời đang ăn cỏ trên cao nguyên. Tuy không để lộ chút nào ý mình cho cừu biết, chú thành thật xót thương đàn cừu và rất muốn giúp. “Phải nói chuyện này với Akka và ngỗng đực Martin, chú nghĩ bụng. May ra, họ có thể góp ý cho mình”.
Một lát sau, ngỗng đ trắng cõng Nilx trên lưng, đi về phía Lỗ Địa Ngục. Nó bước đi, vô tư, trên mặt cao nguyên quang đãng và như là chẳng chút nhận thấy rằng màu trắng, cũng như tầm vóc cao lớn của mình, có thể làm cho người ta trông thấy rõ ràng từ rất xa. Càng lạ hơn nữa là trận bão hôm qua tất nhiên đã làm cho nó xơ xác đi nhiều. Nó đi cà nhắc, chân bên phải, và cánh bên trái nó kéo lê trên mặt đất. Tuy thế nó vẫn làm như không hề có chút nguy hiểm gì cả, đớp chỗ này chỗ kia một ngọn cỏ, không nhìn gì chung quanh hết. Chú bé Tí Hon nằm dài trên lưng ngỗng đực, mắt mải nhìn trời xanh. Chú đã quen ở trên lưng ngỗng đến độ có thể nằm, đứng hay ngồi tùy thích.
Vô tâm đến thế thì sao chú bé và ngỗng đực lại có thể trông thấy ba con cáo đã lẻn lên mặt cao nguyên. Lũ cáo biết rằng lại gần một con ngỗng giữa một cánh đồng trống trải là một việc gần như không thể làm nổi; mới đầu chúng không nghĩ đến việc đuổi bắt ngỗng đực. Nhưng mà, chẳng có việc gì làm, chúng nép mình lại trong một khe nứt và rón rén bò về phía ngỗng. Chúng không còn xa nữa thì bỗng ngỗng đực cố bay lên. Nó đập cánh, nhưng không tài nào cất mình lên được. Thấy thế, lũ cáo càng hăng lên gấp bội, chúng leo lên mặt đồng, và chạy về phía ngỗng, vừa chạy vừa nấp sau những tảng đá và mô đất. Cuối cùng chúng đã đến sát ngỗng đực, chỉ cần lấy đà một lần chót để nhảy lên vồ lấy ngỗng nữa thôi.
Nhưng đến phút chót, ngỗng đực trông thấy chúng liền nhảy sang một bên; lũ cáo vồ hụt. Tuy vậy, thất bại này cũng chẳng quan trọng gì, vì ngỗng chỉ cách chúng có hai sải, vả lại còn đi cà nhắc nữa.
Chú bé ngồi trên lưng ngỗng, quay về phía sau, kêu lên nhạo báng chúng:
“Chúng mày đã tọng quá nhiều thịt cừu rồi à? Đến nỗi đuổi bắt một con ngỗng cũng không được à?”. Chú giễu lũ cáo, đến mức chúng phát khùng lên và bạt mạng đuổi theo ngỗng.
Ngỗng đực chạy thẳng về phía khe nứt to. Đến mép khe, nó đập mạnh cánh và vượt sang bên kia.
Bấy giờ lũ cáo đã gần như tóm được ngỗng. Sang bờ bên kia, ngỗng chạy tiếp được mấy thước nữa nhưng Nilx vuốt ve cổ nó và bảo:
“Đứng lại được rồi đấy, ngỗng đực à!”.
Cùng lúc, nghe đằng sau lưng những tiếng kêu hung hãn, tiếng móng sắc kèn kẹt và một tiếng ngã nặng nề. Lũ cáo đã mất tích.
Ngày hôm sau, người gác đèn biển trên đảo Karl Lớn trông thấy dưới cửa nhà mình, một miếng vỏ cây có viết mấy chữ, nét vụng về và xương xẩu:
“Lũ cáo ở Đảo Nhỏ đã rơi cả xuống Lỗ Địa Ngục. Bác quan tâm đến chúng với!” và bác gác đèn pha đã làm như lời yêu cầu.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.