Phòng ngủ của ông bà chủ nằm ở cuối hành lang.
Nó đã trở thành lãnh địa dành riêng cho các chuyên gia khoa học hình sự cao cấp nhất của sở cảnh sát. Khuôn mặt trái xoan khắc khổ của Krepp ló ra dưới mũ trùm của bộ đồ bảo hộ tiệt trùng và là phần nhận dạng được duy nhất của ông. Trên đó nổi bật cái mũi xỏ khoen và đôi lông mày. Con người với cung cách thanh lịch và dáng vẻ thông thái nhưng trên người đầy hình xăm cùng khoen móc luôn gây được một ấn tượng nhất định với Mila. Sự lố lăng của Krepp cũng tương đương với năng lực chuyên môn của ông.
Căn phòng hoàn toàn đảo lộn. Có vẻ như Thomas Belman đã cố thoát ra khỏi xà lim của mình bằng cách điên cuồng ném đồ vật vào cánh cửa.
Thi thể ngồi dựa lưng vào phần đầu giường bọc mút, đôi mắt mở to, hai tay dang rộng như thể chờ đợi sự giải phóng của viên đạn. Thứ đã xuyên vào ngực ông ngay vị trí quả tim.
Trong phòng, ngoài nhóm kỹ thuật viên, còn một người nữa cũng chỉ mang bao giày, găng tay cùng mũ trùm tóc giống như Mila và Boris. Bộ comlê sẫm màu, đôi mắt nhỏ và chiếc mũi khoằm. Tay đút túi, anh ta quan sát các cảnh sát làm việc. Khi anh ta quay lại, Mila nhận ngay ra người quen.
Gurevich có cùng cấp bậc với Boris, nhưng mọi người đều biết anh ta là cánh tay phải của Thẩm phán. Nhờ ảnh hưởng của sếp, anh ta được xem như một mưu sĩ của sở cảnh sát. Mới nổi nhưng chính trực, nghiêm khắc, không khoan nhượng. Và cứng rắn đến mức được gán cho biệt danh đầu bò. Những thành tích ít ỏi của anh ta được bơm thổi cực đại tới nỗi trở thành khuyết điểm.
Bác sĩ Chang rõ ràng không thoải mái với sự hiện diện của tay thanh tra. Anh cáo lui:
– Các vị cứ tiếp tục vui vẻ nhé. Tôi xin lỗi, nhưng còn mấy cái xác phải di dời.
Boris phớt lờ người đồng cấp và hỏi Krepp:
– Vậy giả thuyết của ông có được khẳng định không?
– Tôi nghĩ là có. Tôi sẽ cho mọi người thấy.
Ông liếc mắt nhìn Mila và nhướng một bên lông mày chào cô, không phí phạm thời gian cho những câu hỏi khách sáo.
Mila chú ý đến khẩu súng lục trên giường và thấy hơi lạ khi tên sát nhân bỏ nó lại. Trừ phi đó là một phần của màn trình diễn, và Valin muốn cảnh sát dựng lại vụ việc chính xác đến từng chi tiết nhỏ nhất.
Krepp đã bỏ hung khí vào một cái túi nhựa trong trước khi đặt nó tại đúng chỗ được phát hiện, và đánh dấu bằng một tấm bìa ghi chữ A. Hai tấm bìa khác đánh dấu một vỏ đạn nằm trên chiếc bàn đầu giường, vật được Belman chừa lại mà không dùng để phá cửa phòng, và bàn tay phải của tử thi với các ngón tạo thành dấu hiệu chiến thắng.
Krepp đi quanh phòng một lần cuối để đảm bảo mọi thứ nằm đúng chỗ trước khi bắt đầu dựng hiện trường.
– Được rồi. – Ông mở lời và sửa lại chiếc găng tay. – Đây là hiện trường được duy trì như khi chúng tôi đến. Hung khí, một khẩu Smith & Wesson 686 được đặt trên giường. Ổ đạn sáu viên bị thiếu mất hai. Một ghăm trong tim của ngài Belman quá cố. Và một còn nguyên vỏ nằm trên chiếc bàn đầu giường.
Tất cả cùng quay về phía chiếc bàn, nơi có viên đạn Magnum 9,07 ly.
– Cách giải thích cũng khá đơn giản. – Krepp nói tiếp. – Valin đã muốn tặng một cơ hội sống sót cho tay chủ nhà. Một trò cò quay ngược. Hắn đã bỏ đi một viên đạn, tức là viên đạn nằm trên chiếc bàn đầu giường, rồi yêu cầu Belman chọn một con số.
Mila lại nhìn vào bàn tay của xác chết. Thứ giống như ký hiệu chiến thắng thật ra là một con số được nạn nhân lựa chọn.
Số 2.
– Belman có một phần sáu cơ hội thoát chết. Ông ta đã không gặp may. – Krepp kết luận.
– Valin cũng muốn thử mong muốn sống sót của Belman sau khi người thân của ông ta đã chết. – Mila lên tiếng, gây bất ngờ cho những người khác. – Khiến ông ta phải cảm thấy như thể một ngày nào đó mình sẽ có cơ hội trả thù kẻ đã sát hại cả gia đình mình. Cũng như nhấn mạnh với ông ta tình trạng mong manh của bản thân, chông chênh giữa sự sống và cái chết. Nhưng điều đó vẫn không giải thích được động cơ gây án của hắn…
Đúng lúc đó thanh tra Gurevich rời khỏi cái góc của mình và bắt đầu vỗ tay khe khẽ.
– Tốt, rất tốt. – Anh ta vừa nói vừa tiến lại. – Tôi rất hài lòng vì cô đã đến, thưa đặc vụ Vasquez. – Gurevich nói thêm bằng giọng ngọt như mía lùi trước khi ngừng vỗ tay.
Mình làm gì có lựa chọn, Mila nghĩ thầm. Cô đáp:
– Tôi chỉ làm theo phận sự, thưa thanh tra.
Có lẽ Gurevich đã cảm nhận được sự giả tạo trong giọng nói của Mila. Anh ta tiến lại gần cô hơn nữa. Mila quan sát khuôn mặt được án ngữ bằng chiếc mũi mảnh như sống dao của Gurevich. Tóc hai bên trán bị hói nhiều khiến cho trán anh ta giống như bị một cái mai rùa chụp lên.
– Đặc vụ Vasquez, hãy nói cho tôi biết, với những gì cô vừa nghe, liệu cô có thể phát họa chân dung của hung thủ được không?
Mila đã in một bản sao hồ sơ để đọc lại lý lịch hung thủ trên đường đi, nên cô tự tin đáp ngay:
– Suốt cả cuộc đời mình, Roger Valin chăm sóc người mẹ bệnh tật. Hắn chỉ có mỗi bà ta trên đời. Mẹ của Valin bị mắc một chứng bệnh thoái hóa hiếm gặp và phải cần đến một sự chăm sóc thường trực. Valin là kế toán. Vào ban ngày, trong khi đi làm, hắn giao phó mẹ mình cho một y tá chuyên trách, có thù lao cao gần bằng lương tháng của hắn. Khi hắn biến mất, các đồng nghiệp đã không thể mô tả hành tung của hắn một cách chính xác. Một số người thậm chí còn không biết tên hắn. Valin không nói chuyện với ai hết, hắn không có mối quan hệ nào ở chỗ làm, thậm chí hắn còn không xuất hiện trong các tấm ảnh chụp vào dịp lễ Giáng sinh.
– Chân dung hoàn hảo của một gã tâm thần nung nấu hận thù trong suốt cuộc đời mình để một ngày kia xách súng đến chỗ làm. – Gurevich kết luận.
– Tôi nghĩ chuyện này phức tạp hơn, thưa thanh tra.
– Điều gì khiến cô nhận định như vậy?
– Chúng ta nhìn nhận cuộc đời của Valin theo quan điểm của mình. Thế nhưng cuộc đời bất hạnh của một người đàn ông bị cầm tù bởi căn bệnh của người mẹ trên thực tế lại khác hẳn.
– Nghĩa là…
– Tôi không hoài nghi việc hoàn cảnh sống có thể lúc đầu đã đè nặng lên hắn ta, nhưng theo thời gian Roger Valin đã biến khó khăn của mình thành một sứ mệnh. Chăm sóc mẹ, phụng dưỡng mẹ đã trở thành mục tiêu sống của hắn. Nói cách khác, đó mới chính là công việc thật sự của hắn. Tất cả những thứ khác – văn phòng, quan hệ với đồng nghiệp – đều khiến hắn mệt mỏi. Sau cái chết của mẹ, thế giới của hắn đã sụp đổ, và hắn cảm thấy mình vô dụng.
– Làm thế nào cô có thể khẳng định chuyện đó?
– Tôi đã đọc được một chi tiết trong lý lịch của hắn. Một chi tiết chắc chắn có thể giải thích được nhiều chuyện. Khi mẹ qua đời, Valin đã canh giữ thi hài của bà suốt bốn ngày trời. Chính những người hàng xóm đã báo cảnh sát vì ngửi thấy mùi hôi thối. Ba tháng sau tang lễ, tay kế toán biến mất. Rõ ràng đây là một cá nhân rất mong manh về mặt cảm xúc, không thể kiểm soát được nỗi đau của mình. Trong những trường hợp như thế này, kết quả thường không phải là giết chóc, mà là tự sát.
– Cô có cho rằng hắn sẽ làm như thế không, đặc vụ Vasquez? – Gurevich hỏi với một giọng khiêu khích.
– Tôi không biết. – Cô thừa nhận.
Cái nhìn của Krepp chiếu vào cô ngầm tỏ ý thông cảm. Lúc đó Mila với vỡ lẽ.
– Anh đã biết chuyện này, đúng không?
– Phải thừa nhận là chúng tôi đã xử sự với cô không hoàn toàn đúng đắn. – Gurevich nói.
Lời thừa nhận này khiến Mila rúng động. Tay thanh tra đưa cho cô một chiếc túi nhựa trong đựng một bài báo của một tạp chí khoa học. Bên cạnh cột báo là hình ảnh của Thomas Belman.
– Tôi đã không cho cô đọc cái này. Nói ngắn gọn là thế này, bài báo cho biết công ty của Belman giữ bằng sáng chế của loại thuốc duy nhất có thể giúp nạn nhân của một chứng bệnh hiếm gặp sống sót. – Gurevich nói một cách chậm rãi. – Một loại thuốc kì diệu, có thể cải thiện tình trạng của người bệnh, kéo dài sự sống cho họ. Nhưng tiếc thay nó rất đắt tiền. Cô có thể đoán được căn bệnh hiếm gặp đó là gì!
– Với đồng lương của mình, Roger Valin không thể cầm cự lâu hơn nữa trong việc chữa bệnh cho mẹ. – Boris xen vào. – Hắn đã bán đi tất cả đồ đạc, và khi không còn gì hết, hắn đã bất lực nhìn mẹ mình qua đời.
Vậy ra đây là nguồn cơn của sự trả thù, Mila nghĩ thầm. Cô bỗng hiểu ra ý nghĩa của trò cò quay ngược lạ lùng.
– Một viên đạn thiếu trong ổ đạn: hắn đã cho nạn nhân một cơ hội sống sót, cơ hội mà mẹ hắn không có.
– Chính xác. – Boris khẳng định. – Bây giờ, chúng tôi cần một báo cáo đầy đủ về vụ mất tích của Valin, gồm cả hồ sơ tâm lý của hắn.
– Tại sao lại yêu cầu tôi làm điều đó. Không phải một chuyên gia tội phạm học sẽ thích hợp hơn à?
– Ai đã thông báo việc Valin mất tích cách đây mười bảy năm? – Gurevich xen vào.
Câu hỏi không liên quan, nhưng Mila vẫn trả lời:
– Công ty của hắn, sau một tuần lễ vắng mặt không nguyên do. Họ không thể gọi điện được cho hắn.
– Lần cuối người ta nhìn thấy hắn là khi nào?
– Không ai nhớ.
– Anh chưa nói với cô ấy, đúng không? – Tay thanh tra hỏi Boris.
– Chưa. – Boris đáp khẽ.
Mila nhìn hai người, thắc mắc:
– Nói với tôi chuyện gì?