Người Ru Ngủ

CHƯƠNG 57



Edith Piaf đang hát bài Les Amants d’un jour.
Chìm trong ánh sáng vàng vọt, sảnh khách sạn vắng tanh, không khách trọ, không có ông già da màu mặc áo vest kẻ ô ngồi trên chiếc trường kỷ bọc da, cũng chẳng có người trực ban khách sạn gầy gò với mái tóc muối tiêu húi cua, chiếc khuyên vàng ở tai trái và những hình xăm giống một ngôi sao nhạc rock hết thời.
Chỉ có âm nhạc hiện diện trong căn phòng. Xót xa như một kỷ niệm bị lãng quên, dịu dàng như một khúc hát ru.
Mila tiếng đến thang máy. Cô ấn nút rồi chờ cho buồng thang máy xuống đón mình.
Khi lên đến tầng ba, cô bước ra hành lang. Những cánh cửa bằng gỗ sơn bóng màu đen lướt qua Mila. Cô trông thấy cánh cửa mình quan tâm.
Ba con số bằng kim loại nhẵn bóng.
317.
Cô rút từ trong túi áo khoác ra chiếc chìa khóa có gắn cục đồng. Cô xoay chìa trong ổ khóa. Cửa mở để cho bóng tối bên trong ùa ra ngoài.
Mila bước qua ngưỡng cửa và giơ tay về phía bức tường để tìm công tắc. Ngọn đèn chùm trên tường bật sáng. Dây tóc của những bóng điện cũ kêu xè xè và phát ra một thứ ánh sáng mờ đục.
Giấy dán tường màu đỏ thẫm, thảm lót sàn cùng màu với những bông hoa to tướng màu xanh tựa như đang dập dềnh. Hai chiếc bàn ngủ, trên mặt bàn bằng đá hoa màu xám của cái bàn bên phải, cạnh chiếc điện thoại màu đen. Thẳng hàng với dấu vết để lại của một cây thánh giá đã bị tháo bỏ, có một thứ dành cho Mila.
Một món quà của Người ru ngủ.
Tôi từ bóng tối chui ra. Đó là nơi thỉnh thoảng tôi phải quay lại.
Một cốc nước và hai viên thuốc màu xanh da trời.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.