Người Ru Ngủ

CHƯƠNG 8



Màn dạo đầu của vụ thảm sát diễn ra ngay trong bếp.
Đó là nơi Rogen Valin đã bước vào sau khi băng qua khu vườn và xuất hiện ở cửa sau. Tuy nhiên, gian phòng này được xếp loại là “hiện trường thứ cấp” vì một nguyên nhân khác.
Nó là sân khấu cho màn kết của một bi kịch đêm dài dằng dặc.
Gurevich, Borin và Mila quay xuống tầng dưới. Mila im lặng đi theo hai cấp trên, chắc mẩm mình sắp có mọi câu trả lời. Họ bước xuống cầu thang bằng gỗ và bước vào một gian phòng rộng, nom giống với phòng khách hơn là nhà bếp. Gian phòng được bao quanh bởi nhiều cửa kính rộng lớn nhìn ra vườn, chúng không bị phủ vải đen bởi đội khoa học hình sự.
Không có xác chết nào tại đây. Tuy thế Mila không cảm thấy nhẹ nhõm chút nào, vì cô hiểu điều chờ đợi mình sẽ còn tệ hơn thế.
– Các cô đã dùng tấm ảnh nào để tìm Valin sau khi hắn biến mất? – Gurevich hỏi Mila.
– Tấm ảnh trên bảng tên nhân viên vừa được hắn làm lại.
– Hắn trông như thế nào trên tấm ảnh đó?
Mila hồi tưởng lại hình ảnh trên bức tường của Sảnh Đợi trong Minh Phủ.
– Tóc hoa râm, gương mặt hốc hác. Hắn mặc một bộ comlê màu xám nhạt, sơmi kẻ sọc nhuyễn và đeo cà vạt màu xanh lá cây.
– Comlê xám nhạt, sơmi kẻ sọc nhuyễn, cà vạt màu xanh lá cây. – Gurevich chậm rãi lặp lại.
Mila thầm thắc mắc về lí do anh ta đặt câu hỏi lạ lùng. Chắc hẳn anh ta đã biết về các chi tiết đó.
Tuy nhiên, Gurevich không đưa ra bất kỳ sự giải thích nào. Anh ta tiến về phía trung tâm của gian phòng, nơi có một đảo bếp trang bị đầy đủ, bên trên là một thiết bị hút mùi bằng đá khảm đồng. Xa hơn một chút là một chiếc bàn ăn bằng gỗ đặc, nơi bát dĩa bẩn của bữa ăn tối qua vẫn còn nằm chỏng chơ, cùng với phần còn lại của một bữa ăn khác.
Bữa sáng.
Nhận ra Mila đã để ý thấy sự kỳ lạ kia, Gurevich đến đứng trước mặt cô.
– Chúng tôi có nói cho cô biết làm thế nào chúng tôi nhận dạng được Roger Valin chưa nhỉ?
– Chưa.
– Vào lúc 6 giờ hơn, khi trời rạng sáng, Valin đã đưa Jes từ dưới hầm nhà lên đây, rồi làm cho thằng bé một bát yến mạch, nước cam và bánh kếp sôcôla.
Sự bình thường giữa một câu chuyện khủng khiếp. Chính những lệch lạc bất ngờ này là điều làm Mila lo ngại nhất. Thường thì khoảng lặng giữa các cơn điên rồ là một điềm gở.
– Valin đã ngồi cùng thằng bé và đợi cho nó ăn xong. – Gurevich nói tiếp. – Như chính lời cô đã kể, cách đây mười bảy năm hắn đã trông xác mẹ trong bốn ngày trời. Sáng hôm nay, có lẽ hắn đã để cho Jes được sống để bắt thằng bé có cùng một trải nghiệm như thế. Hắn đã tranh thủ bữa ăn sáng để nói cho thằng bé biết hắn là ai. Và để bảo đảm Jes không quên gì hết, hắn đã bắt thằng bé ghi chép lại.
– Vì sao hắn lại làm vậy? – Mila hỏi.
Gurevich ra hiệu cho cô kiên nhẫn.
– Jes là một cậu bé can đảm, đúng không Boris?
– Rất can đảm. – Boris đáp.
– Mặc cho tất cả những chuyện đã xảy ra, thằng bé vẫn giữ được bình tĩnh cho đến mới đây, khi nó buông xuôi và bật khóc. Tuy vậy, trước lúc đó nó đã trả lời mọi câu hỏi của chúng tôi.
– Khi chúng tôi cho thằng bé xem ảnh của Valin, tấm ảnh chụp một nhân viên kế toán mặc comlê xám nhạt, sơmi kẻ sọc nhuyễn và cà vạt xanh lá cây, nó đã nhận ra ngay. – Boris thêm vào. – Nhưng khi chúng tôi bảo Jes mô tả thêm các chi tiết khác về hung thủ, chẳng hạn như hắn ăn mặc như thế nào, thằng bé chỉ vào tấm ảnh lần nữa và đáp: “Như thế này”.
– Không thể nào. – Mila buột miệng, trong đầu nhớ lại tấm ảnh gắn ở Sảnh Đợi.
– Quả vậy. – Gurevich thừa nhận. – Một kẻ biến mất năm ba mươi tuổi, sau đó xuất hiện trở lại năm bốn mươi bảy tuổi với cùng bộ trang phục đã mặc mười bảy năm trước. Hắn đã ở đâu trong suốt thời gian đó? Bị người ngoài hành tinh bắt cóc chắc. Hắn đã bất ngờ xuất hiện ngoài khu rừng. Có phải một cái đĩa bay đã thả hắn xuống trước cửa nhà Belman?
– Còn một điều nữa. – Boris vừa nói vừa chỉ vào chiếc điện thoại gắn trên tường. – Theo lệnh Valin, sáng nay Jes đã gọi cho cảnh sát bằng chiếc điện thoại này. Nhưng theo dữ liệu lưu lại, vào khoảng 3 giờ đêm qua, tên sát nhân đã tạm dừng hành động thảm sát của mình để gọi một cú điện thoại khác.
– Số điện thoại trùng với hiệu giặt ủi mở cửa 24/7. – Gurevich giải thích. – Nó thường được người già và dân nhập cư lui tới, nên được trang bị một điện thoại công cộng.
– Hiệu giặt không có nhân viên hay bảo vệ, chỉ có hệ thống camera an ninh để làm nản lòng bọn phá hoại và trộm cắp.
– Vậy là các anh đã biết người nghe máy. – Mila khẳng định.
– Đó mới chính là vấn đề. – Boris thú nhận. – Không ai bắt máy. Valin đã để điện thoại reo một lúc, sau đó gác máy và không gọi lại.
– Chuyện này thật vớ vẩn, đúng không đặc vụ Vasquez? – Gurevich nhận xét.
Mila đã hiểu vì sao hai cấp trên của mình lo ngại, nhưng đây không phải việc của cô.
– Các anh chờ đợi gì ở tôi?
– Chúng tôi cần mọi chi tiết về cuộc đời trước kia của Valin để biết hắn sẽ làm gì tiếp theo, vì chúng tôi chắc chắn hắn có thứ gì đó trong đầu. – Gurevich khẳng định. – Hắn đã muốn gọi cho ai đêm hôm qua? Tại sao chỉ gọi một lần? Hắn có đồng phạm không? Bước tiếp theo sẽ làm gì? Hắn đi đâu với một khẩu Bushmaster 5,56 ly?
– Tất cả mọi câu trả lời đều có liên quan đến một câu hỏi. – Boris chốt lại. – Roger Valin đã làm gì trong mười bảy năm qua?

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.