Tiếng chuông báo trộm mà Mila đã nghe thấy trong lúc đến vẫn văng vẳng phía xa.
Khi trèo lên các bậc thang dẫn tới tầng áp mái, bất giác cô đặt tay lên bao súng. Mila không nghĩ mình sẽ chạm trán Roger Valin ở đó, nhưng phản ứng của bà Walcott trước câu hỏi cuối cùng đã khiến cô bối rối. Có thể đó chỉ là sự hoang tưởng của một bà già cô độc, nhưng Mila tin rằng những nỗi sợ luôn phải có một căn cứ nào đó.
Biết đâu trong ngôi nhà này có một kẻ cư trú không mời câm lặng.
Lần thứ hai trong ngày Mila đi lục soát một căn nhà. Vào buổi sáng, tại nhà của gia đình Conner, cô đã phát hiện ra một con ma nhỏ dưới hầm. Theo xác suất mà nói thì cô không thể có may mắn như thế trên tầng áp mái của ngôi nhà này, nhưng ai biết được.
Cánh cửa bị khoá, nhưng bà Walcott đã đưa cho Mila chiếc chìa. Khi cô chuẩn bị mở cửa, tiếng chuông báo động lại vang lên đằng xa, như thể vừa cảnh báo vừa chế giễu cô.
Mila đặt bàn tay lên tay nắm cửa và ấn xuống, hồi hộp chờ đợi. Cô tưởng cánh cửa sẽ nghiến ken két, nhưng nó chỉ mở ra với một tiếng xì nhẹ.
Trước mặt Mila, căn hộ áp mái trải dài suốt chiều dọc ngôi nhà. Có một cái rương, một chiếc giường, một tấm nệm cuộn tròn trong một góc, một gian bếp nhỏ với bếp ga hai mâm lửa, và một buồng tắm nằm trong một hốc tường. Ở cuối phòng có một cửa sổ nhỏ đang hắt ánh sáng xuống chiếc bàn làm việc kê sát tường. Trên bàn là một tủ kính bụi bặm. Mila hạ vũ khí và chậm rãi tiến tới. Cô có cảm giác mình đang xâm phạm một không gian riêng tư.
Một sào huyệt của ai đó, cô nghĩ thầm.
Không có bất cứ dấu vết nào của Roger Valin. Các món đồ có vẻ như đã nằm yên không được sử dụng từ nhiều năm nay. Mila ngồi vào bàn làm việc. Một cái ê tô được gắn vào một góc bàn, bên cạnh chiếc kính lúp tròn có đèn. Mắt cô lướt qua vài thứ dụng cụ được xếp ngăn nắp: tua vít, kẹp, dao nhỏ, và một chiếc kính độc tròng của thợ đồng hồ. Những cái hộp đựng đầy linh kiện và bánh răng. Một vòng bi nhỏ, một cái búa gỗ, một vịt dầu, cùng những thứ khác mà Mila không biết tên.
Nếu không có tiếng chuông báo động quái quỷ vẫn đang vang lên từng chập thì Mila đã chìm đắm vào sự tĩnh lặng của những món đồ kia. Cô ngước mắt nhìn tủ kính gắn phía trên bàn làm việc. Trong tủ là bộ sưu tập đồng hồ của ông Walcott, được bày trên hai ngăn kệ.
Tất cả đều im lìm dưới trò phù phép của thứ quyền lực duy nhất có thể thắng được sức mạnh thời gian: cái chết.
Thoạt nhìn, Mila ước chừng có khoảng năm chục chiếc đồng hồ, dạng đeo tay hoặc bỏ túi. Cô thấy có nhiều chiếc Longines, một chiếc Tissot, một chiếc Revue Thommen vỏ bạc dây da xanh, một chiếc Girard-Perregaux tuyệt đẹp bằng thép. Cô không rành đồng hồ, nhưng có cảm giác ông Walcott đã để lại cho vợ một kho báu nhỏ mà bà không biết. Chỉ cần bán đi vài chiếc là bà đã có thể sống thoải mái hơn. Nhưng một người phụ nữ cô độc thì còn muốn gì hơn thế này kia chứ?Tất cả những gì bà cần là sự bầu bạn của một chú mèo và vô số kỷ niệm dưới dạng đồ lưu niệm hoặc các tấm ảnh cũ.
Cửa sổ của tầng áp mái trông ra ngôi nhà đối diện. Mila cố gắng đi vào trong đầu của Roger Valin.
Từ chỗ này mày có thể nhìn thấy ngôi nhà của mình, như vậy mày sẽ có cảm giác không bỏ rơi mẹ một mình. Cùng lúc đó, việc giết thời gian ở đây cho phép mày thoát khỏi bà ấy một chút. Tại sao mày biến đi sau khi bà chết? Mày đã đi đâu? Tại sao lại quay trở lại? Sự trả thù muộn màng của mày có ý nghĩa gì? Và bây giờ mình sẽ làm gì?
Những câu hỏi hòa lẫn với tiếng chuông báo trộm mỗi lúc một lớn. Tại sao khi ra tay sát hại gia đình Belman, Roger Valin lại mặc cùng bộ quần áo hắn đã mặc trước khi mất tích? Tại sao hắn lại gọi điện cho một hiệu giặt tự động vào đêm hôm đó? Tại sao không ai trả lời điện thoại?
Hãy chứng tỏ cho tao thấy mày đã đến đây đi Roger. Hãy chứng tỏ trong thâm tâm mày vẫn nhớ cái nơi mày từng từ bỏ, và mày muốn quay trở về quá khứ, về với cái sào huyệt trước kia của mày.
Bỗng chuông báo động ngừng bặt, mặc dù nó tiếp tục vang lên trong đầu Mila. Sự im lặng phải mất một lúc lâu để lấp đầy khoảng trống của tầng áp mái và trong lòng cô.
Lúc đó cô mới nhận ra tiếng tích tắc.
Đều đặn như một thông điệp mã hóa, dai dẳng như một lời nhắc nhở kín đáo, nó thu hút sự chú ý của Mila như thể ai đó đang lặp đi lặp lại tên cô, Mila mở cửa tủ và tìm chiếc đồng hồ đang phát ra tín hiệu mờ ám.
Đó là một chiếc đồng hồ cũ hiệu Lanco chẳng mấy giá trị với vỏ máy han gỉ, dây đeo bằng da cá sấu giả, lớp kính sứt mẻ và mặt số bằng ngà đã xỉn màu theo thời gian.
Đôi khi một chiếc đồng hồ bắt đầu chạy trở lại nhờ một vòng dây cót còn tích lại sau nhiều năm. Thế nhưng, khi cầm nó trên tay, Mila nhận ra đây không phải là một trường hợp tự động chạy trở lại.
Ai đó đã lên dây nó gần đây, vì nó chỉ giờ chính xác.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.