Người Ru Ngủ

CHƯƠNG 13



Vầng trăng sáng lấp lánh trên nền trời trong.
Con đường ven hồ vắng lặng, không phải chỉ vì đang là ban đêm. Ban ngày nó cũng như vậy. Ngày xưa nơi này từng là một khu nghỉ mát, người ta có thể tìm thấy ở đây các khách sạn, nhà hàng và một bãi tắm. Khoảng một chục năm về trước, vào độ xuân, cá và các động vật trong hồ bỗng chết một cách không giải thích được. Nhà chức trách không thể xác định nguyên nhân, nhưng một số người quy trách nhiệm cho ô nhiễm nước. Sự hoảng hốt lan rộng nơi những khách du lịch và họ rời bỏ nơi này. Không lâu sau đó, vấn đề đã được giải quyết: quần thể động vật được tái tạo, hệ sinh thái được cân bằng trở lại. Tuy nhiên tiếng xấu đã loang xa, khách du lịch không quay lại nữa. Những cơ sở hạ tầng từng tiếp đón họ trong nhiều thế hệ đành phải đóng cửa và xuống cấp dần vì không được tu bổ, kéo theo sự suy sụp không tránh khỏi của cả một khu vực.
Thánh đường Tình yêu chắc hẳn cũng chịu chung số phận.
Đó là một trong những nơi mà người ta đến để làm đám cưới. Nó cung cấp dịch vụ cưới ngoại đạo cho những cặp đôi không có tôn giáo nhưng lại muốn có điều gì đó nhiều hơn một buổi lễ ở tòa thị chính.
Khi vượt qua một gờ giảm tốc, Mila nhìn thấy qua kính chắn gió của chiếc Hyundai một kết cấu vòm vừa là bảng hiệu. Ở chính giữa là hai trái tim bằng bóng đèn huỳnh quang có kích thước khác nhau, nay đã tắt. Bên trên chúng là một tượng thần tình yêu bằng sắt tây với khuôn mặt biến dạng một phần do rỉ sét. Nét mặt của pho tượng do vậy cũng thay đổi và giống với một thiên thần sa ngã đang canh giữ cho một thiên đường xảo trá.
Toà nhà chính nằm ở phía bên kia của bãi đậu xe. Đó là một loạt các kiến trúc thấp vây quanh thứ giống như một nhà thờ hậu hiện đại. Ánh trăng bảo vệ chúng khỏi bóng tối, nhưng đồng thời cũng lạnh lùng phơi bày tình trạng tàn tạ của tất cả.
Mila dừng xe cạnh một ngôi nhà nhỏ từng được dùng như nơi tiếp tân. Cô tắt máy rồi bước xuống. Tiếp đón cô là một sự im lặng hoang vắng và lạnh nhạt của một thế giới đã học được cách tồn tại mà không cần đến con người.
Thánh đường Tình yêu nằm trên một ngọn đồi quay ra hồ. Nó không có tầm nhìn bao quát nhất, nhưng đứng từ đây vẫn có thể trông thấy các khách sạn bỏ hoang mọc lên ở nhiều nơi bên bờ hồ.
Mila bước lên bậc tam cấp và nhận ra lối vào khu lễ tân đã bị chặn lại bằng ván gỗ, không thể mở được. Bên cạnh cổng là một cửa sổ bị bít kín bởi những miếng ván có kích thước khác nhau, nhưng người đứng ngoài có thể nhòm vào bên trong qua các khe hở. Cô lấy đèn pin trong túi áo khoác ra rồi tiến đến gần và chiếu đèn vào bên trong.
Một khuôn mặt cười bắt quả tang cô đang nhìn trộm.
Mila lùi lại một bước. Khi đã định thần, cô nhận ra đó là một thần tình yêu giống trên cổng vào. Trong một thoáng cô đã tưởng ngài dời chỗ để dọa mình, nhưng hóa ra đó chỉ là một hình cắt bằng bìa cứng.
Cô lại tiến đến gần và trông thấy ở bên kia lớp kính phản chiếu khuôn mặt mình có một cái quầy bụi bặm, một kệ đựng những tờ rơi quảng cáo phần lớn đang nằm vương vãi trên sàn. Trên một bức tường dán tấm áp phích thể hiện những cảnh trí khác nhau để các cặp đôi lựa chọn làm phông nền cho hôn lễ trong mơ của mình. Thánh đường có thể được trang trí theo nhiều cách, mang những cái tên đầy chất hương xa. Người ta tha hồ lựa chọn Venice, Paris, bối cảnh trong phim Cuốn theo chiều gió hoặc Chiến tranh giữa các vì sao. Phía dưới cùng của tấm áp phích có để giá thành của các buổi lễ, tất cả đều kèm một chai sâm panh nhỏ miễn phí.
Một cơn gió thổi qua lưng Mila. Cô rùng mình quay lại. Cơn gió đi tiếp đến lối vào thánh đường khiến một cánh cửa kêu cọt kẹt.
Dường như ai đó đã để ngỏ cửa.
Ánh trăng đủ sáng để soi đường nên Mila tắt đèn pin. Cô tiến tới quảng trường nằm giữa các tòa nhà. Những bước chân cô kêu lạo xạo trên lớp nhựa đường đã vỡ vụn sau nhiều mùa đông dài. Cơn gió hắc ám bám theo cô, quấn quanh đôi chân cô. Trong lúc bước đi, Mila rút súng ra. Những ngôi nhà thấp xung quanh cô nom như tàn tích của một thảm họa hạt nhân. Các cửa ra vào và cửa sổ tựa như những cái miệng mở vào những hang hốc tối tăm, canh giữ trạng thái âm u của những thế giới bí ẩn, hoặc đơn giản là sự trống rỗng hãi hùng. Mila di chuyển tới trước, bỏ chúng lại phía sau. Từ bên trong, bóng tối dõi theo cô bằng những con mắt đen hù của nó.
Lẽ ra cô nên gọi cho một người, Boris. Mình đang hành động như nhân vật chính của một bộ phim kinh dị chỉ chực chờ bị kết liễu. Nhưng cô biết tại sao. Đó là trò mới của một thử thách thường trực. Con quái vật giả vờ ngủ yên trong Mila đang bảo cô bước tới. Cũng chính nó đã điều khiển bàn tay cô mỗi lần dùng dao cứa vào da thịt mình. Mila đã nuôi dưỡng nó bằng sự đau đớn và sợ hãi của bản thân, với hi vọng làm dịu đi cơn đói của nó. Nếu không, cô không biết nó có thể làm những gì. Hoặc bắt cô làm gì.
Đến trước lối vào thánh đường, Mila dừng lại trong một giây rồi bước lên các bậc thềm. Khi chồm người nhìn vào bên trong, cô cảm thấy hơi thở của bóng tối trên khuôn mặt mình. Cô đã nhận ra thứ mùi đặc trưng. Đó là một khía cạnh tích cực của cái chết: nó không thể giấu được mình, thông điệp mà nó gửi cho người sống luôn rõ ràng. Rồi cô nghe thấy tiếng động. Nhẹ như những lời thì thầm, gấp gáp như một guồng máy.
Mila chĩa đèn pin vào bên trong. Một đám sinh vật lúc nhúc tức thì tản ra. Một số trong chúng không buồn để ý mà tiếp tục nán lại để làm nốt công việc của mình.
Trung tâm của cảnh tượng gợi nhắc tới thời Trung cổ ấy là một tấm nệm bẩn thỉu, bên trên có một người nằm bất động, bị trói bởi những sợi dây đai.
Mila bắn chỉ thiên một phát. Tiếng súng vang rền trong không gian, vẳng ra ngoài hồ, khiến đám chuột lập tức dạt ra xa. Một con còn do dự, nó trân trối nhìn cô trong vài giây, đôi mắt đầy căm hận vì kẻ đã phá ngang bữa ăn của mình. Thế rồi nó cũng lỉnh đi mất.
Cô quan sát cái xác. Đó là một người đàn ông ở độ tuổi chưa thể xác định. Ông ta mặc một chiếc áo thun và quần đùi màu xanh.
Đầu ông ta bị bọc trong một cái túi nhựa dán băng keo.
Mila lùi lại một bước, hạ đèn pin xuống để tìm chiếc điện thoại trong túi. Nhưng một đốm sáng vẫn nán lại trên tấm nệm. Ánh trăng từ phía sau lưng cô đã làm sáng lấp lánh thứ gì đó trên bàn tay của người chết. Cô tiến lại gần để nhìn kĩ hơn.
Nơi ngón tay áp út đã bị chuột gặm trơ xương của bàn tay trái là một chiếc nhẫn cưới.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.