Người Ru Ngủ

CHƯƠNG 17



Màn sương mỏng lạnh lẽo trùm kín mặt đường như một dòng sông ma quái.
Vào tầm nửa đêm, Mila đi lấy xe hơi của mình ở bãi đậu xe phía ngoài trụ sở. Cô phát hiện ra hai lốp xe bị xịt. Điều này khiến cô lo lắng. Trong đầu cô, sự bất ngờ chuyển thành mối nguy hiểm. Có lẽ kẻ nào đó đã xì lốp xe để tạo cơ hội tấn công cô trên phố. Nhưng Mila gạt đi sự hoang tưởng của mình: nó là hiệu ứng phụ của vụ án mà cô đang phụ trách. Chắc đây chỉ là tác phẩm của một tên du đãng nào đó muốn trả đũa cảnh sát. Một vụ việc tương tự đã từng xảy ra vào tháng trước.
Mila bèn đi về phía trạm xe điện ngầm gần nhất.
Đường phố vắng tanh, đế giày Mila kêu kin kít trên mặt đường ẩm ướt, những bước chân của cô vang vọng giữa các toà nhà. Ở lối vào trạm tàu điện ngầm, luồng gió do chuyến tàu đang lao đến thổi thốc vào người Mila. Cô chạy vội xuống các bậc thang với hi vọng bắt kịp nó. Cô đút vé để mở cửa kiểm soát, nhưng chiếc vé bị đẩy ra. Thử thêm lần nữa vẫn vô hiệu. Nghe thấy tiếng đoàn tàu chạy đi, Mila bỏ cuộc và tiến lại chỗ máy bán vé để mua một chiếc vé mới.
– Xin rủ lòng thương.
Mila quay ngoắt lại. Một thanh niên mặc chiếc áo thun nỉ có nón đang chìa tay xin tiền. Bản năng xui cô đấm cậu ta một cú. Nhưng cô chỉ đưa cậu ta toàn bộ chỗ tiền thừa mà chiếc máy vừa nhả ra, rồi nhìn cậu ta bỏ đi với vẻ hài lòng.
Rốt cuộc Mila cũng qua được cửa soát vé và đặt chân lên cầu thang cuốn. Nó vận hành tự động ngay khi có người bước lên. Cô xuống bến đúng lúc một chuyến tàu chạy theo chiều ngược lại nhả ra một nhóm hành khách. Vài giây sau nó lại chạy đi với các toa tàu trống một nửa.
Mila ngước mắt nhìn màn hình. Chuyến tàu kế tiếp sẽ đến sau bốn phút nữa.
Cô đứng một mình trên bến, nhưng tình trạng này không kéo dài. Nghe thấy tiếng máy chạy, cô quay lại và thấy chiếc thang cuốn bắt đầu vận hành. Một hành khách thứ hai đáng lẽ phải xuất hiện, nhưng Mila chẳng thấy người nào. Các bậc thang vẫn trôi xuống như một dòng suối thép, nhưng trống không. Lâu thế nhỉ? Đúng lúc đó, cô nhớ lại một bài học từ vụ “Kẻ nhắc tuồng”.
Kẻ thù không bao giờ xuất hiện ngay lập tức, trước tiên hắn tạo ra một màn đánh lạc hướng.
Mila đặt tay lên súng và quay lại nhìn bến tàu đối diện. Lúc đó cô mới trông thấy chị ta.
Phía bên kia đường tàu, Nadia đang nhìn cô đăm đăm với đôi mắt trống rỗng, khuôn mắt già xọm đi như thể vừa trải qua một hành trình dài. Hai cánh tay chị ta buông xuôi theo thân mình. Nadia có vẻ mệt mỏi. Chị ta mặc một chiếc áo khoác da rộng thùng thình.
Hai người đứng bất động trong một khoảng khắc dài như vô tận, rồi Nadia đưa một ngón tay lên môi ra dấu hiệu im lặng.
Vài mảnh giấy rác bay lên từ dưới đường ray, nom như những con rối treo lơ lửng trên các sợi dây vô hình. Chúng nhảy múa trong một thoáng ngắn ngủi trước mặt họ. Mila không nhận ra ngay làn hơi khiến chúng di chuyển là dấu hiệu báo trước một luồng gió lạnh, nhưng cô hiểu ra khi nghe thấy tiếng đoàn tàu ở chiều ngược chạy đến.
Đoàn tàu sắp trở thành hàng rào ngăn cách họ.
– Nadia. – Cô cất tiếng gọi, hoảng hồn khi nhìn thấy người phụ nữ bước tới trước một bước.
Trái tim cô đã chỉ ra điều cần làm trước cả lý trí. Không nghĩ ngợi, cô chuẩn bị tư thế nhảy xuống đường ray, định bụng vượt qua dòng sông vô hình của gió và bụi. Ánh sáng của đoàn tàu xuất hiện trong đường hầm. Nó đang đến rất nhanh, cô không thể sang kịp bên kia.
– Chờ đã. – Cô nói với người phụ nữ đang đứng yên quan sát mình.
Chuyến tàu chỉ còn cách đó năm chục mét. Mila bị một luồng không khí ập vào người.
– Tôi xin chị, đừng làm vậy. – Cô khẩn khoản đúng lúc âm thanh kim loại điếc tai át mất tiếng mình.
Nadia mỉm cười. Thêm một bước nữa.
Khi toa tàu đầu tiên giảm tốc, người phụ nữ buông mình xuống đường ray với một vẻ duyên dáng mà Mila không bao giờ quên được. Một tiếng “thịch” duy nhất lập tức vang lên, sau đó là tiếng chạm nghiến ken két.
Mila sững sờ trong giây lát, trố mắt nhìn tấm màn sắt chắn ngang giữa mình và cảnh tượng vừa trông thấy. Rồi cô chạy bổ lên cầu thang, lao xuống bến tàu đối diện, chỗ Nadia đã đứng vài giây trước đó.
Một vài hành khách vừa xuống tàu đang xúm lại ở cuối bến, ngay trước miệng đường hầm. Mila len qua chỗ họ.
– Cảnh sát đây. – Cô vừa tuyên bố vừa rút phù hiệu ra.
Người lái tàu đang vô cùng tức giận.
– Mẹ kiếp, lần thứ hai trong năm nay tôi đụng chuyện này. Sao họ không chọn chỗ khác chứ? Mẹ kiếp!
Mila quan sát đường ray. Cô không mong nhìn thấy máu hay những phần còn lại của thi thể. Luôn là như thế, người ta vẫn nói đoàn tàu nuốt chửng nạn nhân.
Ở giữa hai đường tàu, Mila nhìn thấy một chiếc giày phụ nữ.
Lạ lùng thay, hình ảnh này khiến cô nhớ đến mẹ mình lần bà sảy chân trên đường đưa cô đi học. Mẹ Mila, một người luôn tươm tất và chăm chút cho vẻ ngoài, đã ngã lăn ra đất vì một gót giày bị gãy. Cô còn nhớ hình ảnh bà đầu tóc xổ tung, một bên giày văng mất, chiếc vớ màu da bị tuột xuống đầu gối. Vẻ đẹp kín đáo của bà, thứ luôn khiến đàn ông nhìn hau háu, đã bị sỉ nhục bằng điệu cười của một gã thậm chí không buồn dừng lại để giúp đỡ. Mila cảm thấy phẫn nộ trước kẻ thô lỗ đó và đau đớn thay cho mẹ. Đó là lần cuối cùng cô cảm thấy một điều gì đó trong tim, trước khi sự trống rỗng thế chỗ.
– Mọi người tránh ra. – Mila ra lệnh cho nhóm người đang túm tụm sau lưng mình.
Cô bắt gặp người thanh niên mặc áo thun nỉ có nón ban nãy. Bị thu hút bởi đám người lộn xộn, cậu ta đã đi xuống bến để xem xét, tuy vẫn đứng không quá cách xa các bậc cầu thang. Sự chú ý của Mila tập trung vào vật cậu ta đang cầm trong tay với điệu bộ lúng túng.
– Ê nhóc. – Cô gọi.
Cậu thanh niên quay về phía cô.
– Đưa nó đây. – Cô ra lệnh.
Cậu ta lui lại một bước, hoảng sợ ra mặt.
– Tôi tìm thấy nó ở kia. – Cậu ta vừa nói vừa chỉ tay vào bến tàu. – Tôi không ăn cắp, tôi xin thề đó.
Cậu ta đưa cho Mila một cái hộp nhẫn bọc nhung.
– Biến đi. – Mila ra lệnh.
Cậu thanh niên lập tức chuồn lẹ. Mila quan sát món đồ, lập tức liên hệ nó với cái chết của Randy Philips. Nhưng nếu cái nhẫn đã nằm trên tay của gã luật sư thì trong hộp đựng gì đây?
Mila cẩn thận mở nắp hộp, trong lòng thầm lo sợ về thứ mà nó sắp tiết lộ. Mặc dù nhận ra thứ đó không chút khó khăn, cô vẫn trố mắt nhìn nó, ngơ ngác.
Một cái răng dính máu. Răng người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.