Đoạn phim có thể tạo ra một bước ngoặt cho cuộc điều tra.
Tay trung sĩ tổ chức chiếu đoạn phim trong văn phòng mình, tranh thủ sự nhiệt tình bất ngờ do tiết lộ của anh ta gây ra.
Đã hơn 2 giờ sáng, Mila đang cảm thấy tác động của sự thiếu ngủ và hạ đường huyết. Trước khi xem phim, cô đã mua một thanh socola ở một máy bán hàng tự động cạnh thang máy.
– Tôi không rõ tại sao, nhưng lúc này tôi đang chờ đợi bất cứ chuyện gì. – Boris hạ giọng nói với Mila trong lúc họ yên vị trước màn hình.
Mila không đáp.
– Chúng tôi tin rằng thủ phạm đã đi vào tiệm bán đồ nội thất bằng cửa chính. – Tay trung sĩ tuyên bố. – Hắn đã xuất hiện ngay trước lúc đóng cửa, cùng với các khách hàng khác, sau đó nấp lại trong khi chờ thời điểm tốt nhất để ra tay, những điều này thì chúng tôi không chắc. Nhưng ngược lại, sau khi đã thực hiện thành công tội ác, hắn ra ngoài bằng lối cửa hậu. May mắn là cách đó vài bước có một chiếc camera an ninh của một hiệu thuốc.
Cảnh sát địa phương đã nhanh chóng trưng thu đoạn video mà họ sắp xem.
Chiếc máy chiếu được kết nối với một máy tính điều khiển bởi một cảnh sát biết công nghệ thông tin.
– Mọi chuyện diễn ra khá nhanh. Hai người hãy chú ý nhé. – Tay trung sĩ thông báo.
Con phố vắng lặng xuất hiện dưới góc quay rộng. Có nhiều chiếc xe hơi đang đậu. Ở phía trên của màn hình, một hàng chữ ghi lại thời điểm: 5 giờ 45 phút sáng. Chất lượng video khá tệ, hình ảnh vỡ và thỉnh thoảng bị giật. Mila và Boris cùng chờ đợi, cả hai không nói tiếng nào. Bỗng một bóng người đi qua bên dưới máy quay, và biến mất nhanh chóng.
– Đây là thủ phạm rời hiện trường sau khi gây án. – Tay trung sĩ tuyên bố.
– Có vậy thôi á? – Borus hỏi lại.
– Bây giờ mới là phần hay nhất.
Viên cảnh sát điều khiển máy tính ấn vào một phím và hình ảnh trên màn hình thay đổi: một con phố khác, được máy quay ghi hình theo chiều dài. Ngày và giờ trùng khớp.
– Sau khi ghi nhận kẻ tình nghi, chúng tôi đã theo dõi hắn bằng các camera an ninh khác trong khu vực, và chúng tôi đã có thể tái hiện lại sự di chuyển của hắn. Chiếc camera này chẳng hạn, là máy quay an ninh của một siêu thị.
Lần này thì hung thủ đi qua tiêu điểm của ống kính. Họ có thể nhận ra rõ ràng hắn mặc một chiếc áo khoác chống thấm nước và đội mũ lưỡi trai.
– Đáng tiếc là khuôn mặt hắn bị che khuất bởi phần lưỡi trai của chiếc mũ. – Tay trung sĩ tiếc rẻ.
Sau đó họ xem xét các hình ảnh thu được từ camera của một máy rút tiền, một phòng tập thể dục và camera giao thông ở một ngã tư. Tuy nhiên, không có ống kính nào ghi lại rõ nét khuôn mặt của nghi phạm.
– Hắn biết. – Mila nói. – Hắn biết phải làm thế nào di chuyển mà không bị lộ mặt. Hắn thật tinh ranh.
– Tôi không nghĩ như vậy. – Tay trung sĩ nói. – Có ít nhất bốn chục cái camera an ninh trong khu vực, và không phải cái nào cũng có thể bị nhận ra. Không ai có thể tránh chúng được.
– Thế nhưng hắn đã làm được đấy thôi. – Mila khẳng định.
Họ xem tất cả các đoạn video với hi vọng kẻ sát nhân phạm sai lầm. Đoạn phim dựng lại còn kéo dài thêm năm phút nữa. Bỗng dưng nghi phạm rẽ vào sau một góc tường và biến mất.
– Chuyện gì thế này? – Boris chưng hửng thốt lên.
– Chúng tôi đã mất dấu hắn.
– Ý anh nói mất dấu là sao?
– Tôi có hứa cho các anh xem khuôn mặt nghi phạm đâu, tôi chỉ chứng minh hắn hành động đơn độc.
– Vậy thì việc gì phải cho chúng tôi xem cả mười phút phim? – Thanh tra Boris phát cáu.
Tay trung sĩ bối rối ra mặt. Anh ta ra hiệu cho viên cảnh sát ngồi cạnh máy tính.
– Chúng ta sẽ xem lại nó ở tốc độ chậm.
– Tôi hi vọng lần này chúng ta ghi nhận được điều gì đó.
– Khoan đã. – Mila ngăn họ lại. – Anh có các đoạn phim quay vào buổi chiều trước vụ án mạng không?
– Có. Chúng tôi đã thu thập tất cả các đoạn phim được quay trong ngày. Tại sao chị hỏi vậy?
– Hắn biết các máy quay được đặt ở đâu. Hắn đã đi tiền trạm.
– Nhưng như vậy không đồng nghĩa hắn đã làm điều đó vào hôm gây án. – Tay trung sĩ nói.
Trong đầu Mila bỗng nảy ra một ý. Hung thủ muốn được nhận diện, nhưng không phải bởi những cảnh sát thông thường. Cũng giống như bộ quần áo của Roger Valin và chiếc nhẫn của Nadia Niverman. Hắn thách thức chúng ta. Tên sát nhân muốn đảm bảo ngồi trước màn hình là những người hắn muốn, hay nói cách khác là những người đã theo vụ án này. Tại sao?
– Chúng ta cứ thử đi. – Mila nói. – Biết đâu gặp may.
Tuy nhiên, cô tin chắc đây không phải là chuyện may rủi.
– Nếu thế thì chỉ cần đoạn phim của một camera là đủ rồi. – Boris nói. – Chúng ta chọn cái nào đây?
– Camera giao thông. Góc quay của nó rộng hơn và hình ảnh sắc nét hơn.
Tay trung sĩ ra hiệu cho kĩ thuật viên.
Trên màn hình hiện lên quang cảnh con phố lúc nãy, nhưng là vào ban ngày. Những chiếc xe hơi và khách bộ hành qua lại tấp nập.
– Anh tua nhanh đi. – Mila yêu cầu.
Con người và xe cộ tăng tốc, giống như một đoạn phim câm hài hước. Nhưng không ai cười nổi. Sự căng thẳng có thể được cảm thấy rõ ràng. Mila thầm cầu nguyện để mình không sai lầm. Đây là cơ hội duy nhất của họ, nhưng trực giác của cô có thể nhầm lẫn.
– Đây rồi. – Tay trung sĩ reo lên và chỉ tay vào một góc màn hình.
Viên cảnh sát điều khiển máy tính cho hình ảnh chiếu chậm lại. Họ nhìn thấy một người đội mũ lưỡi trai đang đi bộ trên vỉa hè, ở phía hậu cảnh. Hắn ta vẫn cúi mặt, tay đút túi chiếc áo khoác chống thấm nước. Hắn dừng lại ở ngã tư, cùng với những người khách bộ hành đang chờ đèn qua đường chuyển xanh.
Mày phải nhìn lên. Nếu không, làm sao mày xác định được vị trí máy quay? Mila thầm hối thúc hắn. Coi nào, làm đi.
Những người bộ hành bước tới khi đèn chuyển màu, nhưng đối tượng của họ vẫn đứng yên.
– Hắn làm gì vậy? – Tay trung sĩ tỏ ra hoang mang.
Mila bắt đầu hiểu ra hành vi lạ lùng đó. Hắn đã chọn chiếc camera giao thông cũng vì cùng một lí do: góc quay của nó rộng hơn, và hình ảnh nét hơn. Cô tin chắc hắn sắp cho họ thấy một điều gì đó.
Nghi phạm cúi xuống cạnh một miệng cống để buộc lại dây giày. Sau đó, hắn nhìn vào ống kính máy quay. Rồi với một sự bình thản tuyệt đối, hắn đưa một tay lên, nhấc mũ và vẫy.
Hắn vẫy chào họ.
– Đây không phải Roger Valin. – Boris nói.
– Thằng khốn. – Tay trung sĩ thốt lên.
Họ không nhận ra hắn ta.
Chỉ có một người duy nhất trong phòng còn nhớ mặt hung thủ: Mila. Không phải chỉ vì khuôn mặt đó đã được gắn lên bức tường trong Sảnh Đợi. Thật ra Mila đã nhìn thấy khuôn mặt đó hàng ngày, bằng xương bằng thịt, trong một thời gian dài. Nơi chiếc bàn làm việc đối diện với bàn của cô, tại Minh Phủ.
Tôi tìm kiếm họ khắp nơi. Tôi tìm kiếm họ mọi lúc.
Eric Vincenti từng nói như thế trước khi mất tích.