Đường phố đầy những người đi bộ vội vã trở về nhà.
Từ phía bên kia đường, Mila quan sát sự di chuyển qua lại của những đôi giày cao gót, giày thể thao, giày lười và dép có quai hậu. Những người kia không hề biết dưới chân mình có thể đang che giấu một manh mối quan trọng, quyết định sự sống chết của một ai đó.
Mila không muốn phó thác bất cứ điều gì cho may mắn. Cô băng qua đường để thực hiện cùng những động tác mà Eric Vincenti đã làm trong đoạn phim.
Đầu tiên, cô vừa đi bộ trên vỉa hè vừa đưa mắt nhìn xuống. Cách đi của cô khác hẳn với những người khách bộ hành khác, nên thỉnh thoảng có vài người càu nhàu vì bị làm chậm bước. Bất chấp điều đó, Mila tiếp tục quét mắt trên vỉa hè từng xentimet một, cho đến cái miệng cống mà bên cạnh đấy Vincenti đã cúi người xuống.
Cô lặp lại động tác của Eric. Lưng khom xuống, bất động giữa luồng di chuyển của những người đi bộ bị buộc phải đi vòng qua để tránh, Mila quan sát cái nắp cống bằng gang có khắc biểu trưng của toà thị chính và tên của xưởng đúc đã sản xuất ra nó. Những chi tiết mà bình thường chẳng ai thèm để ý. Một vật mà mọi khách bộ hành đều giẫm lên, nhưng chẳng mấy khi lọt vào mắt họ.
Mila lướt ngón tay trên cái rãnh quanh nắp cống và phát hiện một mẩu giấy được gấp nhỏ. Cô tìm cách moi nó ra, nhưng nó lại tụt xuống sâu hơn. Không bỏ cuộc, Mila cố thêm nhiều lần nữa, đến nỗi làm móng tay bị gãy và chảy máu. Cuối cùng, cô cũng thành công.
Miệng mút ngón tay để cầm máu, Mila đứng dậy. Không rời mắt khỏi mẩu giấy, trong lòng háo hức như một đứa trẻ vừa khám phá ra chỉ dẫn kho báu trước các bạn khác, cô bước vào trong một đường nhánh để tránh đám đông. Dùng hai bàn tay run rẩy, cô mở mẩu giấy.
Đó là một bài báo được cắt.
Chính xác hơn nó là một mục báo ngắn, tường thuật lại một vụ án mạng xảy ra vào ngày 19 tháng 9 – một ngày trước vụ thảm sát của Roger Valin.
Vụ việc được đăng báo trong phần tin vắn do thể thức tàn bạo và phi lý của cái chết. Tuy nhiên, nạn nhân chỉ là một gã bán ma tuý tép riu. Cái tin được đẩy xuống tận dưới cùng của trang báo.
Mila đọc nó.
Theo lời người em trai, Victor Moustak rất sợ nước. Thế nhưng hắn lại chết do ngạt nước. Trong ba xentimet nước. Kẻ giết người đã trói chặt chân tay hắn và ấn đầu hắn xuống một cái bát sắt thường được dùng để cho chó uống nước.
Các điều tra viên đã lấy được dấu tay của hung thủ trên một trong những sợi dây trói. Do dấu tay không có trong hồ sơ lưu trữ, thủ phạm vẫn chưa được nhận dạng.
Tác giả mẩu tin còn kể thêm một câu chuyện lạ khác.
Trước khi bỏ đi, hung thủ đã dùng điện thoại di động của Moustak để gửi một tin nhắn cho em trai của nạn nhân, nhưng rất có thể hắn đã chọn ngẫu nhiên một cái tên trong danh bạ. Cảnh sát chưa công bố nội dung tin nhắn.
Khi đọc hết mẩu tin, Mila nhận thấy có vài chữ cái được viết bằng bút chì ở bên dưới trang báo.
P.H.V ( viết tắt của Potential Homicide Victim: nạn nhân án mạng tiềm năng )
Cô rút di động ra và gọi cho một người.
– Stephanopoulos đây. – Người phụ trách Minh Phủ lên tiếng.
– Chuỗi tội ác có thể đã diễn ra trước vụ Roger Valin.
– Làm sao cô biết?
– Eric Vincenti đã để lại cho tôi một chỉ dẫn.
Steph ngập ngừng. Mila hiểu ngay ông không ở một mình.
– Chúng ta nói chuyện sau được không? – Ông hỏi.
– Tôi cần ông tra cứu hồ sơ lưu trữ của sở.
– Cho tôi mười phút. Tôi sẽ gọi lại cho cô từ máy bàn.
Mười lăm phút sau, điện thoại của Mila đổ chuông.
– Chuyện quái gì vậy? Lẽ ra cô nên báo cáo cho Boris và Gurevich.
– Để củng cố cho giả thuyết khủng bố của bọn họ á? Không đời nào. Tôi sẽ gọi cho họ sau khi đã có ý tưởng rõ ràng hơn về chuyện đang diễn ra.
– Làm ơn đi, Mila.
– Ông bình tĩnh nào.
Cô kể tóm tắt cho Steph về cách thức cô đã làm để phát hiện ra bài báo nhét cạnh miệng cống, sau đó yêu cầu ông xem lại hồ sơ vụ án Victor Moustak.
– Tôi muốn biết nội dung tin nhắn đó.
Steph mất một chút thời gian để đọc lướt các báo cáo khác nhau của cảnh sát. Khi đến phần nội dung tin nhắn, ông bật cười khe khẽ.
– Có gì vui vậy?
– Cô nhầm rồi, Mila à. Tin tôi đi.
– Ông đọc nó cho tôi nghe được không?
– Đêm dài đã bắt đầu. Đạo quân bóng tối đã vào thành. Họ chuẩn bị cho sự xuất hiện của ngài, vì không lâu nữa ngài sẽ ở đây. Ảo thuật gia, Kẻ chiêu hồn, Người ru ngủ… Kairus có cả ngàn cái tên.
– Chuyện quái gì thế này? – Mila hỏi lại, tuy vẫn nghĩ rằng đạo quân bóng tối là một định nghĩa hoàn hảo.
– Đó là nguyên nhân khiến cảnh sát vẫn chưa thể hé răng với báo chí. Vụ án này thật nực cười. Kệ nó đi, Mila, hãy tin tôi.
– Tôi muốn tìm hiểu thêm. – Mila nhấn mạnh. – Sau đó có thể tôi sẽ mặc kệ nó.
Steph thở dài, ông cảm thấy mình đang nói chuyện với một bức tường.
– Chỉ có một người duy nhất có thể kể cho cô nghe mọi chuyện. Nhưng trước khi cô gặp người này, tôi cần phải cho cô biết đôi ba chi tiết về anh ta.
– Nghĩa là sao?
– Anh ta từng là một cảnh sát kiểu cũ, loại “bắn trước hỏi sau”. Nhưng anh ta đã tự làm mới mình, bằng cách nghiên cứu môn nhân học.
– Nhân học á?
– Anh ta đã trở thành chuyên gia thẩm vấn giỏi nhất sở cảnh sát.
– Vậy sao tôi chưa bao giờ nghe nói tới chuyện đó nhỉ?
– Đó là một khía cạnh khác của con người anh ta, nhưng cô sẽ tự mình khám phá ra điều đó. Tôi chỉ muốn báo trước một điều: đừng có đùa với tay này. Cô sẽ phải thuyết phục anh ta hợp tác, chuyện đó không đơn giản đâu.
– Anh ta tên gì vậy?
– Simon Berish.
– Tôi có thể tìm thấy anh ta ở đâu?
– Sáng nào anh ta cũng dùng bữa tại một tiệm ăn mà cảnh sát hay ghé vào, trong khu phố Tàu.
– Tốt. Tôi vẫn cần ông kiểm tra xem trong vụ Victor Moustak các dấu vân tay của hung thủ có nằm trong hồ sơ PHV hay không. Đó là ghi chú bằng bút chì ở bên dưới bài báo.
– Tôi sẽ chuyển yêu cầu của cô cho Krepp mà không nói với anh ta tại sao tôi cần.
– Cảm ơn ông.
– Vasquez này…
– Vâng?
– Coi chừng Berish đấy.
– Tại sao vậy?
– Đó là một kẻ bị ruồng bỏ.