Đã hơn ba mươi sáu tiếng đồng hồ trôi qua. Không có án mạng nào khác được phát hiện.
Trong khi mọi người tại trụ sở chờ đợi thủ đoạn tiếp theo của cái mà họ tin là một tổ chức khủng bố, Mila càng lúc càng tin tưởng mình đang đi đúng hướng. Nhưng trong lúc này, cô không có ý định chia sẻ các phát hiện của mình với thượng cấp.
Đó có thể là một nguy cơ, nhưng nó là một phần bản tính của cô.
Cuộc đối thoại với đặc vụ Berish đã mở mắt cho Mila. Cô chắc chắn anh ta chưa kể hết sự thật. Steph đã nhắc cô dè chừng người này, nhưng ông lại không nói mình đã từng là sếp của anh ta trong quá khứ. Khi đó Berish vừa mới ra trường, còn Steph là người lãnh đạo chương trình bảo vệ nhân chứng.
Tuy nhiên, Mila đã hiểu ra một điều. Cho dù chuyện gì đã xảy ra trong sự nghiệp và biến anh ta thành kẻ bị ruồng bỏ, Berish chưa bao giờ bỏ cuộc. Anh ta đã không chọn bia rượu để tìm niềm an ủi cho nỗi phẫn uất và sự hận thù của mình, như nhiều tay cớm thất chí khác. Anh ta đã chọn một chiến lược khác.
Berish đã thay đổi bản thân.
Sau khi rời tiệm ăn Tàu, Mila quay về trụ sở. Kể từ sau cuộc họp cô dám phát biểu ý kiến và bị chế nhạo, Boris và Gurevich không liên hệ với cô nữa. Chắc họ còn bận săn đuổi tên giết người tập thể và một cựu cảnh sát đã biến thành sát thủ.
Họ chưa biết chuỗi án mạng không dừng lại ở vụ giết người do Eric Vincenti thực hiện. Nó đã tiếp tục với cái chết do ngạt nước của gã buôn bán ma túy, diễn ra vào ngày 19 tháng 9, một ngày trước vụ thảm sát gia đình Belman do Roger Valin thực hiện. Phương pháp điều tra như vậy là đã rõ, Mila sẽ tìm thấy lời giải đáp cho các câu hỏi của mình bằng cách đi ngược dòng thời gian. Cô phải tìm hiểu xem chuyện gì đã xảy ra hai mươi năm trước và ghép nó với các sự kiện đang diễn ra.
Chắc chắn có một sự liên hệ giữa hiện tại và quá khứ.
Và cỗ máy thời gian có thể giúp cô tìm ra mối liên hệ đó chính là kho lưu trữ dưới tầng hầm Minh Phủ.
Mila bước xuống các bậc thang mất hút trong bóng tối của căn hầm. Khi xuống đến nơi, cô giơ tay lần mò trong bóng tối và ấn một công tắc. Các bóng đèn huỳnh quang lần lượt bật lên, chiếu sáng một loạt các hành lang quanh co với những vách tường được phủ kín bằng các tủ tài liệu.
Mùi hầm sâu và hơi ẩm bao vây Mila. Đây là một nơi xa cách với thế giới, ánh sáng ban ngày không xuống được, sóng điện thoại di động cũng dừng lại bên ngoài. Như thể chúng sợ đi vào trong.
Mila tiến một bước quyết đoán về phía bên trái.
Những cái tủ nằm san sát bên cạnh cô được đánh số tiến. Chúng được lắp cửa kính để cho phép người ta nhìn thấy thứ ở bên trong: những món đồ đa dạng cất trong các túi nhựa có dán nhãn. Có những chồng quần áo gấp gọn ghẽ, những chiếc bàn chải đánh răng, những chiếc giày lẻ – chẳng việc gì phải lưu trữ theo đôi. Mắt kính, mũ nón, lược chải tóc. Đầu lọc thuốc lá. Có cả điều khiển tivi, áo gối và vỏ nệm nhem nhuốc, muỗng nĩa bẩn và những chiếc điện thoại.
Tất cả những gì có thể chứa đựng các dấu vết hữu cơ của người mất tích đều được lưu trữ kèm theo hồ sơ của họ.
Các nhân viên của Minh Phủ luôn lấy một món đồ đã từng tiếp xúc với cá nhân mà họ tìm kiếm, để thu được mẫu ADN hoặc dấu vân tay của người đó. Khi họ cho rằng đối tượng không tự nguyện biến mất, người này được xếp loại PHV – nạn nhân án mạng tiềm năng.
Đây là quy trình chuẩn đối với trẻ em, nhưng nó cũng được tuân thủ chặt chẽ trong trường hợp vụ mất tích gợi ra giả thuyết tội ác.
Tất cả những người lớn khỏe mạnh về thể chất và tinh thần đều có quyền tự do biến đi nếu muốn. “Ở Minh Phủ này, chúng ta không ép ai phải quay về cả. Chúng ta chỉ muốn đảm bảo không có gì nghiêm trọng xảy ra”, Steph luôn nói như vậy.
Mỗi khi đi xuống kho lưu trữ, Mila lại nhớ đến lời của thủ trưởng.
Sau một lộ trình ngắn đã thuộc nằm lòng qua nhiều lần ghé xuống, Mila đi đến chỗ giống như một căn phòng ở trung tâm của mê cung. Thật ra đó là một khoảng không gian vuông vức nằm giữa các dãy tủ.
Ở giữa các khoảng trống có một chiếc ghế và một cái bàn bằng phoócmica, kèm theo một chiếc máy tính cũ.
Mila treo áo khoác vào lưng ghế rồi bỏ các món đồ trong túi lên một chiếc kệ. Ngoài chùm chìa khóa nhà, chìa khóa xe và điện thoại di động, cô lấy ra cả chiếc khăn tay mà Berish cho mượn lúc ở trong tiệm ăn Tàu. Bất giác cô hít mùi của nó.
Chiếc khăn có mùi nước hoa.
Hơi nồng quá, Mila tự nhủ để xua đi suy nghĩ mình thích mùi hương này. Cô đặt chiếc khăn cạnh các thứ còn lại và quyết định gạt nó ra khỏi đầu, trước khi đi tìm hồ sơ của bảy vụ mất tích hai mươi năm về trước. Việc số hóa kho lưu trữ chỉ bắt đầu từ một năm sau thời điểm đó, nên cô chỉ có thể xem các văn bản trên giấy.
Mila đi tìm chúng rồi quay lại chiếc bàn bằng phoócmica.
Khi mở hồ sơ, cô thấy trong đó chỉ có các biên bản có liên quan đến những cá nhân mất tích – tất cả đều được xếp loại PHV. Ngoài ra, không còn gì nữa. Không hề có sự đề cập nào tới Ảo thuật gia, Kẻ chiêu hồn hay Người ru ngủ, Kairus lại càng không. Chỉ có một gợi ý mơ hồ rằng một người nào đó có thể đứng sau các vụ mất tích.
Mila có cảm giác hồ sơ đã bị “tẩy xóa”, nghĩa là các dữ liệu thật sự của vụ việc nằm ở nơi khác, và đây chỉ là một bản lưu “dự phòng” – người ta gọi như thế đối với các tài liệu được đánh dấu mật do tình thế đòi hỏi hoặc vì lí do an ninh.
Nhưng cô đã có được André García.
Kẻ không đóng tiền phạt vi cảnh, cựu quân nhân, người có thể được ví như bệnh nhân đầu tiên của một dịch bệnh. Nguồn gốc của mọi chuyện.
Trong số bảy người mất tích hai mươi năm về trước, hắn là người đầu tiên biến mất. Và trong số bốn sát thủ của những ngày vừa qua, hắn cũng là kẻ quay lại đầu tiên.
Để ra tay, Mila tự nhủ.
Do đó, cô có thể biết được nhiều điều từ André García. Cũng giống như một nhà dịch tễ học đi tìm ổ dịch để tìm hiểu xem căn bệnh đã lây lan như thế nào.
Cô bỗng nảy ra một ý tưởng về mối liên hệ có thể tồn tại giữa André García, Roger Valin, Nadia Niverman và Eric Vincenti.
Khi ai đó quyết định biến đi, thường thì anh ta không chuẩn bị hành lý. Một phần vì những thứ anh ta sở hữu sẽ nhắc nhớ đến cuộc sống mà anh ta đang muốn trốn chạy. Nếu người biến mất mang theo thứ gì đó, thì có thể đồ vật này – hoặc còn hơn thế, mối liên hệ tình cảm mà nó đại diện – có chức năng như một sợi dây an toàn, cho phép người ta có thể lần ngược lại để quay về nhà. Nhưng các cuộc ra đi không được tính toán trước thường được gặp nhiều hơn. Và đó là những vụ khó làm sáng tỏ nhất.
Đôi khi người ta cứ thế mà ra đi, Mila thầm nghĩ. Họ trốn chạy một điều gì đó: một sự ám ảnh, một nỗi đau, một ai đó và giải pháp duy nhất là biến mất hoàn toàn. Để tìm ra những người này, các nhân viên của Minh Phủ trông cậy vào một số thủ thuật và may mắn.
Luôn tồn tại một cơ may người biến mất thay đổi ý định, hoặc thiếu thận trọng, chẳng hạn như sử dụng thẻ ngân hàng để rút tiền hoặc thanh toán. Hoặc là mua các loại thuốc mà họ thường dùng. Ví dụ như, nếu đối tượng bị tiểu đường, anh ta sẽ cần đến insulin. Đó là lí do các nhân viên Minh Phủ luôn hỏi chuyện các bác sĩ của người mất tích, đồng thời kiểm kê tủ thuốc trong lần đầu tiên xem xét nơi ở của họ.
Chính điều này đã làm nảy ra một ý trong đầu Mila.
Cô mở máy tính, để khỏi quay lên văn phòng, rồi truy cập vào kho lưu trữ số hóa của Minh Phủ.
Cô nhập vào máy những cái tên Roger Valin, Nadia Niverman và Eric Vincenti. Hồ sở của họ lần lượt được mở ra trên màn hình. Vừa xem xét chúng, Mila vừa ghi chép vào một tập giấy nhỏ đặt cạnh con chuột máy tính. Sau khi đã hoàn tất việc tìm kiếm, cô nhìn những gì mình vừa viết. Bảy người mất tích hai mươi năm về trước đều sử dụng thuốc ngủ – do vậy mới có cái biệt danh Người ru ngủ.
Quả nhiên, ở nhà Roger Valin có vỏ thuốc Halcion, vốn được kê cho mẹ hắn. Nadia Niverman thì vừa mới mua một lọ Minias. Còn Eric Vincenti thì được kê toa Rohypnol, mặc dù người ta không tìm thấy nó trong căn hộ của anh.
Như vậy họ có một mối liên hệ với André García và những người mất tích hai mươi năm về trước – những người mất ngủ.
Mila không biết nên mừng hay lo trước phát hiện này. Một vụ mất tích hàng loạt từ lâu, một bàn tay ai đó phía sau. Một sát thủ chăng? Không có sự khẳng định nào ở đây. Những vụ mất tích xảy ra không có lí do và chấm dứt cũng không có lí do.
Tuy nhiên, với điều mà cô vừa phát hiện được, có vẻ như chúng chưa chấm dứt.
Cứ cho là các vụ mất tích của những người mất ngủ có gián đoạn một thời gian, Mila suy nghĩ. Ba năm yên ắng, để cho sự chú ý qua đi, sau đó đến lượt Roger Valin, kẻ đã biến mất mười bảy năm trước. Không ai kết nối vụ mất tích của tay kế toán viên với các vụ trước đó ba năm, và tất cả lại bắt đầu diễn ra như trước.
– Nhưng nếu những người này quay lại, có nghĩa là họ không chết, vậy thì đâu thể gọi họ là nạn nhân. – Mila buộc miệng nói thành tiếng.
Và như vậy giả thuyết về một thủ phạm nào đó đứng sau các vụ mất tích – Ảo thuật gia, Kẻ chiêu hồn, Người ru ngủ – cũng trở nên chông chênh.
Tuy nhiên, Berish đã có một phản ứng khác lạ khi nghe mình nhắc tới cái tên Kairus.
Mila tắt máy tính. Còn thiếu một thứ gì đó. Một miếng ghép của sự thật. Tay đặc vụ đã giấu cô một thông tin cực kỳ quan trọng đối với những gì xảy ra hai mươi năm trước.
Kairus không phải là một sự hoang tưởng tập thể, cô tin chắc như vậy.
Mila cầm lấy tập giấy ghi chú và chiếc khăn tay của Berish rồi quay lên Minh Phủ. Đã quá 9 giờ tối.
Chiếc điện thoại trong túi áo khoác rung lên lôi Mila ra khỏi dòng suy nghĩ về những hệ quả của sự tồn tại một kẻ xấu phía sau vụ án. Cô nhìn màn hình, chừng một chục tin nhắn cho biết ai đó đã cố gọi cho cô nhiều lần.
Đó là số điện thoại của phòng điều động trong sở cảnh sát. Chỉ có một lí do duy nhất khiến họ gọi cho một nhân viên Minh Phủ, và một thoáng rùng mình nhanh chóng chạy dọc lưng Mila.
Khi lên đến Sảnh Đợi, Mila quay số.
– Đặc vụ Vasquez ạ? – Một giọng đàn ông cất lên.
– Vâng, là tôi đây.
– Chúng tôi đã cố liên lạc với cô suốt buổi chiều hôm nay. Chúng tôi vừa có một báo động.
Mila đã hiểu câu đó có ý nghĩa là gì.
Các vụ mất tích của trẻ vị thành niên thường là do tự ý đi bụi. Chúng được giải quyết rất nhanh gọn. Thế hệ trẻ bây giờ quá lệ thuộc công nghệ. Khi một đứa trẻ cầm theo điện thoại di động thì việc tìm ra nó chỉ là vấn đề thời gian.
Thường thì bọn trẻ sẽ tắt máy để không ai gọi được, qua đó làm tăng thêm tâm trạng lo lắng của phụ huynh. Nhưng nhìn chung, chúng chẳng thể chịu nổi hơn hai mươi bốn tiếng đồng hồ mà không kiểm tra xem đứa bạn thân có nhắn nhót gì mình không. Ngay khi chúng bật điện thoại lên, cho dù không gọi điện hoặc gửi tin nhắn, thẻ sim vẫn kết nối với mạng điện thoại và cảnh sát lập tức biết ngay chúng đang ở nơi nào.
Khi họ không gặp may như thế và bọn trẻ bặt tăm trong một thời gian dài, các điều tra viên của Minh Phủ sẽ yêu cầu công ty điện thoại không được khóa số điện thoại của người mất tích, vì đã có trường hợp phải đến vài năm sau chiếc di động hoặc thẻ sim mới hoạt động trở lại. Phòng điều động của sở cảnh sát chỉ việc chờ đợi một tín hiệu trên màn hình.
– Chúng ta vừa có một sự tái kích hoạt. – Viên cảnh sát nói. – Chúng tôi đã cho kiểm tra, đó không phải là tín hiệu nhầm lẫn, cho dù không có cuộc gọi nào được thực hiện. Việc tái kích hoạt đã được xác nhận.
Mila có linh cảm một chuyện gì đó đang diễn ra.
– Là ai vậy?
– Chủ thuê bao là một Diana Muller nào đó.
Mười bốn tuổi. Tóc nâu, mắt nâu. Biến mất vào một buổi sáng tháng Hai trên đường đi học. Theo thông tin thuê bao, điện thoại của cô bé đã ngừng hoạt động vào lúc 8 giờ 18 phút.
Sau chín năm im lặng, chiếc điện thoại đó lại được bật lên.
– Anh có định vị được tín hiệu không?
– Tất nhiên là được.
– Tốt rồi, anh cho tôi xin địa chỉ nhé.