Khu phố mục tiêu nằm trên bờ sông.
Những tòa nhà cao tầng lấp lánh chủ yếu dùng để làm văn phòng vào giờ muộn thế này giống như những thánh đường trong suốt trống rỗng. Đội ngũ nhân viên đã nhường chỗ cho các bà lao động đang đẩy những chiếc máy đánh bóng sàn nhà và đi gom rác.
Mila đếm được ba khối nhà trước khi tìm thấy con đường nhỏ mà cô quan tâm.
Cô rẽ trái và đi tiếp cho đến khi bị một vách tôn nối liền hai tòa nhà văn phòng chắn ngang đường. Các tấm biển lớn cho biết công trình xây dựng còn đang dang dở.
Mila dừng xe, bước xuống và nhìn quanh. Địa chỉ nằm ở phía bên kia vách chắn. Cô gọi cho phòng điều động để kiểm tra xem tín hiệu điện thoại của Diana còn hay đã mất.
– Nó vẫn còn ở đó. – Nhân viên trực trả lời cô.
Mila gác máy và tìm một khe hở trên vách tôn. Tìm thấy một cái ở phía bên phải, cô khom người chui qua.
Trước mặt Mila là công trình xây dựng vắng lặng. Cô đã chắc mẩm sẽ phải đụng đầu một bảo vệ, nhưng chẳng có ai trông coi nơi này. Tòa nhà đang xây có mười tầng, và căn cứ theo quy mô của nền móng, chắc chắn nó còn cao hơn nữa. Bên cạnh đó, một cái hố đã được đào để chuẩn bị xây một tòa nhà tương tự. Ở phía xa, các công trình phụ đang còn dang dở.
Nằm giữa số này là một tòa nhà bằng gạch đỏ có lẽ được xây từ thế kỷ trước – vết tích cuối cùng của khu phố cũ đã bị san phẳng để nhường chỗ cho tòa cao ốc. Mila nhìn số trên mặt tiền tòa nhà và tiến đến gần. Thay vì giữ cô lại, bàn tay vô hình mang tên sợ hãi cứ thúc cô bước tới.
Mila đi đến gần tòa nhà. Nó dường như cũng tiến về phía cô.
Tòa nhà gạch đỏ có hai tầng. Các ô cửa sổ đã bị bịt kín từ phía bên trong bởi các tấm ván ép. Những dòng chữ viết bằng sơn xịt cảnh báo nguy cơ sụp đổ. Nằm giữa những mẫu kiến trúc hiện đại, tòa nhà nom như một cái răng sâu. Có vẻ nó bị bỏ hoang hoàn toàn.
Mila đứng trước cánh cửa ra vào đồ sộ bằng gỗ, trên đó có dán một tờ giấy. Đó là công văn của hội đồng thành phố, được ban hành hai mươi ngày trước đó.
Theo quyết định của thị trưởng, tòa nhà sẽ bị đập bỏ để nhường chỗ cho các công trình xây dựng theo quy hoạch đô thị mới. Những chủ nhà được yêu cầu dọn đi trong vòng ba tuần lễ.
Mila nhẩm tính trong đầu. Theo công văn này, việc phá dỡ sẽ bắt đầu ngay ngày mai.
Cô đẩy cửa, nó không nhúc nhích. Cô tìm cách phá khóa, nhưng vô ích.
Mila bèn lui lại một bước để lấy đà rồi huých vai vào lớp gỗ. Một, hai lần. Chẳng được gì.
Cô đảo mắt nhìn quanh tìm một thứ gì có thể giúp được mình. Cách đó vài mét có một chiếc xẻng. Nhặt nó lên, Mila tách lưỡi xẻng vào khe hở bên dưới cánh cửa. Cô ấn nó vào sâu một chút, khiến các mảnh gỗ bung ra. Dồn hết trọng lượng cơ thể vào cán xẻng, cô bẩy thật mạnh. Cánh cửa gỗ nghiền ken két và bắt đầu lỏng đi. Mila không lơi tay mà tiếp tục nỗ lực, những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán cô.
Có thứ gì đó bên trong rơi ra và cánh cửa bật mở.
Mila vứt xẻng đi rồi tiến lên trước một bước. Hành động xâm nhập của cô được chào đón bằng tiếng vọng trong gian sảnh tăm tối. Một mùi hôi thối không chịu được xộc vào mũi Mila. Nó giống như mùi của một thứ trái cây khổng lồ bị hỏng. Cô chưa hiểu ngay nguồn gốc của thứ mùi này.
Đầu tiên, Mila lôi chiếc đèn pin trong túi ra, bật lên rồi chĩa về phía trước. Cô thấy một gian phòng lớn trống rỗng, cùng một cầu thang dẫn lên tầng trên.
Quay người về phía cửa, cô nhìn thấy một thanh sắt được dùng để chặn cửa. Thanh sắt còn nguyên vẹn, trong khi hai cái khoen móc han gỉ đã bị bung ra dưới tác động của lực bẩy.
Mila lắng nghe vọng âm, hi vọng nó tiết lộ một sự hiện diện của ai đó.
Tiếng động, mùi và sự đậm đặc của bóng tối khiến cô nhớ đến những cái hầm chứa bí mật, nơi người ta vứt các thứ vô dụng vào đó để cho khuất mắt.
Cô tìm trong túi chiếc khăn tay Berish đã đưa cho và buộc nó quanh đầu để bịt miệng.
Nó vẫn còn đượm mùi nước hoa.
Mila dò xét bóng tối đang thách thức phía trước. Cô không sợ bóng tối, vì từ khi còn bé cô đã quen với nó. Nhưng điều đó không làm cô trở nên gan dạ. Chỉ là cô không bỏ chạy trước nỗi sợ hãi, vì cô cần nó. Sự lệ thuộc vào cảm xúc đó khiến Mila bất cần, cô biết. Lẽ ra cô phải quay lại xe hơi và gọi cho các đồng nghiệp. Nhưng thay vào đó cô rút súng ra và chậm rãi bước lên các bậc thang.
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.