Người Ru Ngủ

CHƯƠNG 32



Tiếng vo ve không dứt trong tai Mila đã khiến cô không phát hiện ra sự hiện diện này.
Cô chỉ nhận ra nó nhờ vào âm thanh rào rào của vụ sạt lở. Rồi cô thấy phản chiếu trên trần nhà và nhận ra kẻ kia cũng có một chiếc đèn pin.
Hắn đã tránh được đống đồ sạt lở và đang tiến đến gần.
Không muốn bị kẹt trong một ngõ cụt, Mila rời khỏi “căn phòng của khách”. Lẽ ra cô đã quay lại lối đi chính, để chí ít cũng có được một con đường thoát. Nhưng do cô không bật đèn pin nhằm tránh bị phát hiện, việc di chuyển thế nào để không làm rơi đồ vật trở nên rất khó khăn.
Cần phải nghĩ ra một điều gì đó. Cô không còn súng trong tay, thanh sắt có lẽ cũng hữu dụng trong một cuộc đấu tay đôi. Nhưng sẽ thế nào nếu kẻ kia có súng?
Nếu đó là người cư ngụ ở đây thì hắn sẽ đi tới hang ổ của mình, Mila nghĩ thầm. Tiến đến chỗ cô. Giải pháp duy nhất là đối đầu với hắn. Gay rồi đây!
Mila cố gắng giữ bình tĩnh và áp dụng những nguyên tắc đã được học trong trường cảnh sát mà cô thấy hữu ích trên thực địa trong những năm qua. Trước tiên, cần phải nghiên cứu nơi mình đang đứng. Trong bóng tối, Mila cố nhớ lại cách sắp xếp của gian phòng đầy đồ phế thải.
Cô nhớ lại cái ổ của Diana. Trên tấm nệm nằm dưới đất, cô đã thấy mấy cái chăn. Cô lấy một cái rồi rón rén quay trở lại, bước qua thi thể đã phân hủy.
Có lẽ cô đã có cách để thoát khỏi địch thủ.
Để làm được điều đó, cần phải tìm một vị trí thích hợp. Ở một chỗ, lối đi mở rộng quanh một cái hình như là cột nhà. Mila thấy nó đủ rộng. Cô nằm xuống đất và quấn mình trong tấm chăn hôi hám.
Cô dự định ẩn mình chờ cho kẻ thù đi qua.
Sau đó, đường sẽ thông và cô có thể ra đến cửa. Không còn giải pháp nào khác, lựa chọn này có vẻ là một ý hay. Nhưng phải tiến hành nhanh chóng – dù kẻ kia là ai thì hắn cũng đang ở rất gần.
Có đủ không gian để cho hắn đi ngang qua chỗ Mila nấp mà không nhận ra sự hiện diện của cô. Trong trường hợp ngược lại, cô sẽ chui ra khỏi tấm chăn và dùng thanh sắt để chống cự hắn.
Nhưng cô không thích khả năng này. Mọi chuyện sẽ ổn thôi, Mila tự nhủ.
Mila vào chỗ và nghe ngóng. Tai cô vẫn chưa hết ù sau phát súng. Cô trùm chăn qua người, chừa lại một lỗ nhỏ để quan sát. Tuy thế, vị trí hiện tại chỉ cho cô một tầm nhìn rất hạn chế.
Đầu tiên, cô nhìn thấy luồng ánh sáng đang dò xét ở phía cuối lối đi. Cô không nghe thấy tiếng những bước chân đang tiến lại gần, âm thanh của chúng bị hãm lại do các món đồ phế thải nằm dưới đất, nhưng cô biết địch thủ tiến lên một cách cẩn thận, thậm chí là thận trọng.
Hắn biết có kẻ đột nhập. Hắn đã biết.
Khi hắn đến gần, Mila nghe thấy tiếng thở. Rồi một cái bóng dừng lại ngay bên cạnh cô. Một đôi giày đàn ông. Cô nín thở.
Tại sao hắn dừng lại ở đây? Tại sao hắn không di chuyển?
Thời gian ngừng trôi. Nỗi sợ mà Mila thường xuyên cầu viện lan dần như một đợt thuỷ triều đen trong các tĩnh mạch của cô. Trong một thoáng, cô tưởng tiếng vo ve vang dội trong đầu mình đã khiến cô phát điên.
Cái bóng quay về phía Mila, và đúng lúc luồng sáng chiếu vào chỗ mình nấp, cô thu hết sức mạnh bước ra khỏi tấm chăn, tay vung thanh sắt. Bị chói mắt vì ánh sáng, cô đánh trượt mục tiêu. Cô đập thêm cú nữa, lần này thì trúng. Đối thủ của cô mất thăng bằng và ngã xuống đất. Chiếc đèn pin tuột khỏi tay hắn, và một lần nữa, bóng tối lại trùm lên mọi vật.
– Mila. – Cô nghe thấy tiếng hét dưới sàn. – Khoan đã!
Với hơi thở dồn dập, tay vẫn mò mẫm khua thanh sắt tìm kiếm đối phương, cô cảnh sát thét lớn:
– Ai đó?
Người kia không nói gì.
– Ai đó? – Cô lặp lại một cách cứng rắn hơn.
– Là tôi, Berish.
Đôi tai ù đi đã khiến cô không nhận ra giọng nói của anh ta.
– Làm sao anh tìm được tôi?
– Tôi đã gọi cho trụ sở. Họ bảo cô đang ở đây.
– Anh đến đây làm gì?
– Vụ việc rất nghiêm trọng. Tôi đã đổi ý, tôi quyết định giúp cô.
– Quỷ tha ma bắt anh đi, Berish. – Mila nói, buông thanh sắt trong tay ra. – Giờ thì anh tìm cái đèn pin chết tiệt kia đi. Tôi xin anh đấy. Tôi không thể đứng trong bóng tối được nữa.
– Vậy cô giúp tôi đứng lên đi.
Mila cúi xuống để làm tìm Berish. Nhưng đúng lúc đó, từ đằng sau, ai đó nắm lấy tay cô. Theo bản năng, cô quay lại. Mũi cô ngửi thấy một cái mùi quen thuộc. Cô hoảng hốt, nhưng không phản ứng. Thời gian như trôi chậm lại. Kẻ ở sau lưng Mila lôi cô về phía mình, rồi những tiếng súng văng lên. Âm thanh nổ rền trong lối đi hẹp, ánh sáng loé lên giúp Mila biết người bắn là Simon Berish thật, và cái mùi quen thuộc làm cô dịu lại chính là mùi nước hoa của anh.
Kẻ nằm dưới đất đã lừa Mila. Trong ánh chớp của những phát súng, cô không nhận ra khuôn mặt của hắn, vì hắn đã nhanh chóng quay lưng bỏ chạy. Cô nhìn thấy hắn biến mất sau một khúc quanh. Các vách đồ phế thải đổ xuống, khép lối đi sau lưng hắn, như để che chở cho sự trốn chạy của hắn.
Khi những phát súng đã ngừng, Berish thật hét với Mila:
– Ta ra khỏi đây thôi, mau lên!
Anh kéo cô đi trong bóng tối vài mét, rồi bật đèn pin của mình lên. Mila nắm chặt tay anh, thận trọng đặt từng bước chân. Berish đang chạy, có vẻ như anh đã học thuộc lòng lộ trình để quay ra cửa.
Cơn hoảng loạn đã chế ngự Mila, những bước chạy của cô nặng nề – giống như sự chậm rãi đáng sợ đặc trưng của những lần bỏ chạy trong cơn ác mộng của cô. Mila vung đầu gối về phía trước, nhưng cô có cảm giác như mình đang chạy trên một lớp dầu, như thể bóng tối đã quánh lại.
Một lát sau, Mila nhận ra hành lang nơi cô đã bước vào ban nãy. Cánh cửa vẫn ở đó, thật gần mà ngỡ như không thể tiếp cận được. Ý tưởng vượt qua nó tỏ ra tuyệt vời đến không tưởng. Cô cảm thấy gió mát từ bên ngoài thổi vào, như thể khung cửa kia biết thở.
Họ vượt qua biên giới đó và ra đến cầu thang. Mila có cảm giác như những bậc thang chao nghiêng dưới chân họ, giống như những cái răng của một con quái vật đang há miệng. Đúng lúc đó, cô nghe thấy tiếng chó sủa. Tự do gần lắm rồi.
Ngay trước khi băng qua cửa chính, Mila có cảm giác như tòa nhà gạch đỏ đổ ụp xuống họ. Cô nhắm mắt lại và đếm từng bước.
Berish cúi xuống vuốt ve Hitch.
– Ngoan nào, Hitch. Mọi chuyện ổn rồi.
Họ lấy lại hơi thở. Con chó đã bình tĩnh lại. Anh chàng đặc vụ quan sát Mila. Cô vẫn còn run rẩy, khuôn mặt nhăn nhó đau đớn, hai tay bịt tai.
– Tôi đã tìm ra cô nhờ gọi điện cho trụ sở. Họ bảo cô đến đây. – Anh cất cao giọng nói khi nhận thấy cô nghe không rõ.
– Như vậy kẻ đóng giả anh đã biết tôi tiếp xúc với anh, biết tôi nhờ anh giúp. Vậy là hắn theo dõi tôi. Người đàn ông đó là ai? – Mila vừa hỏi vừa chỉ tay về phía toà nhà.
Berish né tránh câu hỏi của cô.
– Chết tiệt, nơi này đúng là một sào huyệt. Tôi chưa từng thấy cái gì như thế.
– Anh đang nói gì vậy?
– Hang ổ của một kẻ bị rối loạn ám ảnh tích trữ.
Sào huyệt để âm mưu chuyện gì? Mila rùng mình. Diana Muller đã giấu mình trong toà nhà này, chối bỏ thế giới bên ngoài, sửa soạn cho hang ổ của một ai đó khác.
– Có một căn phòng ở trong đó. Cô ta có một người khách trọ.
– Cô phải gọi cho những người khác, bảo họ đến đây. – Berish đặt tay lên vai Mila và đáp. – Hắn bị kẹt ở trong đó rồi, cô hiểu không. Hắn không thể thoát được.
Mila nhận thấy một tia lo ngại trong cái nhìn của tay đặc vụ. Cô rút điện thoại ra định gọi cho Boris, nhưng Hitch lại sủa tiếp, lần này lớn hơn. Con chó cảnh báo thứ gì đó phía sau lưng họ.
Đôi mắt của Mila và Berish đồng loạt hướng về toà nhà bằng gạch đỏ.
Các ô cửa sổ bị bịt ván đang phả khói. Vài giây sau ngọn lửa bùng lên dữ dội.
Hai cảnh sát viên lấy tay che mặt và thoái lui cùng với con chó khi ngôi nhà biến thành địa ngục.
Khi đã ra đủ xa, hai người quay nhìn vụ hoả hoạn.
– Ôi không, không. – Berish thốt lên với một giọng bất lực và đau đớn.
– Nhìn tôi đây này. – Mila bắt anh quay về phía mình. – Người đàn ông đó là ai? Anh biết hắn.
Berish cụp mắt.
– Tôi chưa bao giờ nhìn thấy khuôn mặt hắn, nhưng tôi nghĩ đó chính là hắn.
– Là ai vậy?
– Kairus.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.