Người Ru Ngủ

CHƯƠNG 33



Tất cả mọi người đều chờ đợi Thẩm phán.
Các nhân viên cảnh sát đứng chật kín trong khu vực công trường xây dựng, nhưng không ai lên tiếng hay hành động gì trước khi sếp tổng của sở cảnh sát đến nơi. Quang cảnh tựa hồ như bị đông cứng.
Vụ hoả hoạn đã được khống chế, nhưng tòa nhà gạch đỏ đã đổ sụp. Các món phế liệu tích trữ trong nhà khi cháy tạo ra một đám mây khí độc đỏ ối trên nền trời rạng đông.
Nó gây ra một hiệu ứng vừa choáng ngợp vừa rùng rợn. Ngay cả những thứ kinh khủng cũng có thể rất đẹp.
Lính cứu hỏa đã phải sơ tán cả khu phố.
– Đúng là màn quảng cáo chúng ta cần. – Boris bình phẩm.
Anh đang không muốn nói chuyện với cô. Anh giận lắm, nhưng Mila sợ trong sự tức giận đó có cả nỗi thất vọng. Cô đã không cho anh biết các khám phá của mình. Cô đã không tin ở anh. Một thứ gì đó đã đổ vỡ không sao hàn gắn được giữa họ.
Gurevich cũng lờ Mila đi. Cô đã gọi điện cho anh ta đêm qua, chứ không phải Boris, vì cô muốn tránh không để anh ta nghĩ mình và người bạn cũ thông đồng với nhau. Khi lực lượng tiếp viện kéo đến, viên thanh tra đã nghe báo cáo của cô mà không chớp mắt. Mila đã thuật lại những tiến triển của cuộc điều tra cá nhân mà cô thực hiện, từ bài báo cắt rời được giấu cạnh miệng cống cho đến vụ án Diana Muller, kể cả tin nhắn có nhắc đến Kairus.
Cô chỉ bỏ qua một chi tiết: Simon Berish.
Chính cô đã yêu cầu tay đặc vụ ra đi. Cô không muốn các cấp trên của mình gặp Berish ở đây. Danh tiếng của anh ta đã bị tổn hại đủ rồi, anh ra không cần lộ diện trong một vụ việc mà mình không phụ trách. Mila đã hứa sẽ đến gặp Berish sau đó để thông báo tình hình.
Từ khoảng mười phút vừa qua, đội cứu hỏa đã cho phép họ tháo mặt nạ chống hơi độc. Nguồn khói độc tỏa ra từ tàn dư của đám cháy đã được phun bọt để trung hòa.
Tai Mila đã hết ù, nhưng cô không tài nào gạt bỏ được giọng nói của người đàn ông bí ẩn ra khỏi đầu.
Hắn đã dụ cô vào hang ổ. Hắn đã quan sát mình. Hắn biết mình không cưỡng được tiếng gọi của sự sợ hãi.
Berish đã khẳng định đó là Kairus, qua đó thừa nhận sự tồn tại của Người ru ngủ. Vậy tại sao anh ta lại không nói sự thật cho cô biết ở lần gặp đầu tiên?
Một chiếc BMW kính đen vượt qua rào chắn mà các cảnh sát đã dựng lên để cách ly khu vực với cánh nhà báo và những kẻ hiếu kỳ. Chiếc xe dừng lại ngay bên dưới tòa cao ốc đang xây dở. Mila nhận ra đó là xe của Thẩm phán. Gurevich và Boris vội rảo bước đến tiếp đón sếp.
Thay vì bước xuống, vị khách mới đến vẫn ngồi trong xe và hạ cửa sổ để nói chuyện với hai thuộc cấp. Mila đứng ở phía bên kia của chiếc xe nên không thể nghe được đoạn đối thoại. Nhiều phút trôi qua. Cuối cùng, hai thanh tra cảnh sát lui lại để nhường chỗ cho cửa xe mở ra.
Một chiếc gót giày hai tấc đặt xuống nền đất bụi bặm. Một mái tóc vàng xuất hiện. Bộ trang phục đen tuyền, đương nhiên rồi, và lớp trang điểm hoàn hảo ngay cả vào cái giờ tinh mơ này.
Như mọi khi, Joanna Shutton, biệt danh Thẩm phán, xuất hiện một cách không thể chê vào đâu được.
Ở sở cảnh sát có vô số giai thoại xoay quanh chị ta. Không cái nào vượt qua được cái mác “tin đồn” – người ta chỉ biết Joanna độc thân, và cuộc sống riêng tư của chị ta cực kỳ bí mật – nhưng quan trọng nhất là, không có tin đồn nào ám chỉ xa gần đến vấn đề giới tính. Đó là minh chứng rõ ràng cho khả năng đe dọa của Joanna. Sự thăng tiến đến chức vụ chỉ huy trưởng của chị ta đúng là kiểu mẫu.
Sau khi tốt nghiệp thủ khoa học viện cảnh sát, Joanna Shutton không có được ngay một vị trí tốt. Cô gái trẻ rất có tiềm năng, nhưng điều đó khiến các đồng nghiệp nam giới không hài lòng, hơn nữa cô ta là một kẻ cứng đầu. Chỉ được giao cho những vụ án nhỏ, nhưng Joanna luôn tìm được cách để chứng tỏ bằng khả năng học hỏi, sự tận tụy và quên mình. Thậm chí cô ta còn thành công trong việc biến biệt danh hàm ý chế nhạo của mình thành một tước hiệu danh dự.
Cánh nhà báo mê Joanna như điếu đổ.
Với vóc dáng như người mẫu, tính cách ngang tàng của một cảnh sát kiểu truyền thống, Joanna Shutton là sự lựa chọn hoàn hảo cho truyền hình.
Điều mà các thượng cấp của chị ta lo sợ đã trở thành hiện thực: cảnh sát liên bang đã được biểu tượng hóa bằng hình ảnh của một cô nàng tóc vàng nóng bỏng.
Chỉ trong hai năm, sau một loạt những nhiệm vụ khó, Joanna Shuttton đã trở thành nữ thanh tra trẻ tuổi nhất trong lịch sử sở cảnh sát. Kể từ đó, không còn ai ngáng trở con đường thăng tiến của chị ta.
Thẩm phán gỡ kính mát và đi những bước quyết đoán đến trung tâm hiện trường, đưa mắt đánh giá quang cảnh điêu tàn của tòa nhà gạch đỏ.
– Có ai tóm tắt sự việc cho tôi được không?
Ngay lập tức, Gurevich, Boris và trưởng nhóm cứu hoả tập hợp lại xung quanh chị ta. Tay đội trưởng lên tiếng:
– Chúng tôi đã khống chế được ngọn lửa từ một giờ trước, nhưng tòa nhà sụp đổ ngay sau đó. Theo đặc vụ của bà, ngọn lửa đột ngột bùng lên. Tôi không thể khẳng định vụ hỏa hoạn có tính chất cố ý hay không, với tất cả những vật liệu dễ cháy ở bên trong, chỉ cần một tia lửa là đủ.
– Một tia lửa đã chờ đợi suốt bao năm tháng qua để chọn đúng đêm nay mà phát ra. – Thẩm phán trầm ngâm.
Sự mỉa mai của Joanna Shutton rơi vào thinh lặng tựa như một hòn đá được ném xuống ao nước. Người ta không bao giờ biết được phải phản ứng thế nào với chị ta. Họ không biết Thẩm phán chỉ đùa hay là sử dụng trò mỉa mai như ngọn roi khuất phục đám thuộc cấp.
– Đặc vụ Vasquez. – Thẩm phán lên tiếng, mắt thậm chí không nhìn vào người được gọi tên.
Cô cảnh sát tiến lại gần. Mùi nước hoa Chanel của Thẩm phán lan toả ra xung quanh như một quả cầu quyền lực.
– Vâng, thưa sếp.
– Người ta nói với tôi là cô đã nhìn thấy một người đàn ông ở trong đó, và hắn ta đã cố gắng tấn công cô.
Sự việc không diễn ra chính xác như thế, nhưng Mila tôn trọng phiên bản mà cô đã thống nhất với Berish.
– Đã xảy ra một vụ đụng độ tay đôi chớp nhoáng, đèn pin của tôi đã bị rơi trong lúc đó. Bóng tối trùm xuống chúng tôi, nhưng tôi đã nổ súng và khiến hắn hoảng sợ chạy mất.
– Như vậy là cô đã không làm hắn bị thương.
– Tôi cũng nghĩ vậy. Tôi đã trông thấy hắn tẩu thoát. Sau đó tôi cũng chạy ra khỏi ngôi nhà, vì tất cả có nguy cơ đổ sụp.
– Và cô đã làm mất khẩu súng của mình. Đúng không?
Mila cụp mắt xuống. Thật xấu hổ khi một cảnh sát đánh rơi vũ khí. Không thể tiết lộ người nổ súng là Berish, cô chỉ có thể thừa nhận đã làm mất khẩu súng trong một khoảng khắc lơ đãng. Thật là mất mặt.
– Vâng, thưa sếp.
Joanna Shutton tạm thời không quan tâm đến Mila nữa.
– Chang đâu rồi?
Tay bác sĩ pháp y bước ra khỏi đống gạch đổ nát, trên người khoác bộ đồ bảo hộ amiăng. Anh ta gỡ chiếc mũ bảo hộ và tiến đến chỗ họ.
– Sếp gọi tôi ạ?
– Anh có tìm thấy thi thể chưa?
– Trong tòa nhà, có một lượng đáng kể các chất hóa học, hydrocarbon và chất dẻo. Tất cả đã tạo ra một nhiệt lượng cực cao khi ngọn lửa bùng lên. Thêm vào đó, lớp gạch của toà nhà có vai trò như một lò nung. Trong điều kiện như vậy, tất cả mọi thi thể đều bị tiêu hủy. – Chang khẳng định.
– Nhưng hắn ta ở trong đó. – Mila nói gần như gắt lên, không nhận ra rằng chẳng ai buộc tội cô nói dối. – Còn có cả bộ xương của Diana Muller, cô gái trẻ mất tích lúc mười bốn tuổi và bặt vô âm tín suốt chín năm trời.
– Làm thế nào mà không ai phát hiện ra chuyện gì hết vậy? – Thẩm phán thắc mắc.
– Toà nhà nằm trong một khoản thừa kế chưa chia. – Gurevich lên tiếng. – Theo công ty lẽ ra phụ trách việc phá dỡ ngày hôm nay thì không có ai sống trong đó. Tuy nhiên cũng khá ngạc nhiên là không ai báo cáo với ban công tác xã hội suốt bấy lâu nay. Hãy nhìn chung quanh mà xem, đâu phải chúng ta đang đứng ở một khu ngoại ô hoang vắng. Chúng ta đang ở giữa một khu văn phòng với hàng ngàn con người đến đây làm việc mỗi ngày.
Phải, nhưng khi mặt trời lặn thì chỗ này cũng trở thành nơi không người. Mila muốn đáp lại như thế, nhưng cô chỉ khẽ lắc đầu.
Boris là người duy nhất không coi thường Mila, nhưng anh tránh không nhìn cô. Sự im lặng làm cô tổn thương nhiều hơn những lời nói của Gurevich. Ngược lại, Joanna Shutton có vẻ điềm tĩnh.
– Nếu sự việc diễn ra như đặc vụ Vasquez đã nói thì kẻ tấn công cô ấy đã phóng hỏa, và quyết định tự thiêu trong đám cháy. – Gurevich nói. – Tại sao? Thật vô lý.
Thẩm phán nói với trưởng nhóm cứu hỏa:
– Tôi nghĩ anh đã nói chuyện với công ty chủ quản của công trình xây dựng này.
– Vâng ạ, chúng tôi đã gọi cho họ để tìm hiểu cách bố trí của khu vực mà chúng tôi cần can thiệp.
– Nói tôi nghe, ngoài lối vào chính, có cách nào khác để tiếp cận tòa nhà không?
Tay đội trưởng ngẫm nghĩ một lát, rồi đáp:
– À, có hệ thống cống đi qua bên dưới tòa nhà. Có thể ai đó đã tìm được cách chui xuống dưới đó từ bên trong tòa nhà.
Thẩm phán quay lại nhìn các thuộc cấp.
– Đây là một khả năng mà các anh chị đã không tính đến. Những kẻ cư ngụ trong tòa nhà đã sử dụng một lối khác để ra vào mà không bị nhìn thấy. Kẻ tấn công đặc vụ Vasquez có thể đã sử dụng nó để thoát thân sau khi phóng hỏa.
Mila lấy làm cảm kích trước sự ủng hộ bất ngờ của Joanna Shutton, nhưng cô không vì thế mà ảo tưởng.
Cuối cùng Thẩm phán nhìn sang phía Mila.
– Tâm trạng hoang mang của các đồng nghiệp của cô, đặc vụ thân mến ạ. – Thẩm phán nói với Mila và nhìn thẳng vào mắt cô. – Là do cô đã hành động mà không chờ mệnh lệnh, minh chứng rõ ràng của một sự thiếu tôn trọng cấp bậc. Ngoài ra, cô đã làm hỏng cuộc điều tra. Sẽ rất khó để tháo dỡ vụ việc, do tất cả các bằng chứng nếu có đều đã bị đám cháy tiêu hủy.
Mila chỉ muốn nói lời xin lỗi, nhưng những chữ đó sẽ nghe rất giả tạo. Thế nên cô im lặng cúi đầu chịu trận.
– Nếu tự cho mình giỏi hơn chúng tôi, cô cứ nói thẳng ra. Tôi biết những gì cô đã làm được. Tôi biết cô rất giỏi. Nhưng tôi không bao giờ mong đợi một thái độ như vậy nơi một nữ cảnh sát dạn dày kinh nghiệm. – Joanna Shutton tuyên bố trước khi nói với những người kia. – Hãy để chúng tôi trao đổi riêng với nhau.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.