Người Ru Ngủ

CHƯƠNG 43



Bà Inés đi pha một bình trà thảo mộc trong bếp.
Nhìn mẹ lúi húi với cái ấm, Mila như được sống lại một cảnh của thời thơ ấu khi vào ban đêm, mẹ – cũng những cuộn lô trên tóc, cũng áo choàng ngủ màu hồng – đi đun nước, điểm khởi đầu cho nghi thức an ủi thường thấy sau khi cô gặp ác mộng.
– Con không biết mình bị cái gì nữa. – Cô lí nhí. – Con xin lỗi.
Mila không muốn nhắc đến chiếc camera giấu trong phòng ngủ của Alice – không ai biết điều đó. Cô không muốn bị mẹ nghĩ là mình không tin tưởng bà, vậy nên cô nói dối.
– Đúng là con chưa bao giờ gọi điện vào ban đêm, nhưng tự dưng con muốn hỏi thăm tình hình Alice, và vì mẹ không nhấc điện thoại nên con hoảng lên.
– Con đã giải thích rồi mà. – Bà Inès mỉm cười đáp. – Đừng nhắc lại nữa. Lỗi tại mẹ. Mẹ ngủ mê mệt nên không nghe thấy chuông điện thoại.
Bà đã phải dỗ Alice ngủ lại và kiên nhẫn chờ cho con bé ngủ say trong khi Mila đã đứng ngoài hành lang, lưng tựa vào tường, đầu cúi gằm, lắng nghe mẹ một lần nữa thay vào vị trí của mình.
Cô những muốn nói với con gái rằng mọi thứ đều ổn, chẳng có nguy hiểm gì, rằng cô đã nhầm lẫn và không có ai nấp dưới giường con bé cả.
Ngôi nhà khá an toàn. Mình đã không ngủ suốt bốn mươi tám giờ qua, Mila tự bào chữa thầm trong đầu. Tình trạng thiếu ngủ đã ảnh hưởng đến sự nhìn nhận thực tế của cô, chưa nói tới việc giờ đây cô phải đương đầu với một kẻ điều khiển nhận thức đang tự do hành động. Tất cả chuyện này gợi lại trong cô sự sợ hãi như hồi điều tra vụ “Kẻ nhắc tuồng”.
Bà Inès đổ nước sôi vào hai cái tách, bưng ra bàn, rồi ngồi đối diện với con gái. Ánh sáng ấm áp từ ngọn đèn tạo ra một thứ giống như quả cầu bảo vệ quanh hai mẹ con.
– Thế nào, con ổn chưa? – Mẹ Mila hỏi.
– Con ổn ạ.
Cô biết mẹ sẽ hài lòng với câu trả lời của mình, bà sẽ không hỏi han gì thêm. Mẹ không thích quyết định vào ngành cảnh sát của Mila. Bà thích cô làm công việc khác. Trở thành bác sĩ, kiến trúc sư chẳng hạn. Rồi lấy chồng, đương nhiên rồi.
– Mẹ muốn nói chuyện với con từ lâu rồi, Mila à. – Bà Inès nói với giọng lo lắng. – Về chuyện của Alice. Hôm nọ ở trường, con bé đã trèo lên bậu cửa sổ ở tầng hai. Người ta đã phải mất một lúc mới thuyết phục được nó leo xuống. Con bé bảo chuyện đó không nguy hiểm gì mà lại vui nữa mới chết.
– Lại nữa sao? – Mila phản đối.
Đây không phải là lần đầu hai người tranh cãi về chuyện này.
– Alice không có khái niệm nguy hiểm. Con còn nhớ chuyện ở ngoài biển không? Con bé cứ thế bơi ra xa bờ, tí nữa thì chết đuối. Cả cái lần mẹ chỉ nhãng ra một chút là đã thấy nó đi bộ giữa đường trong khi xung quanh xe cộ bấm còi inh ỏi.
– Alice là một đứa bé hoàn toàn bình thường, các bác sĩ đã nói như thế rồi mà.
– Mẹ muốn tham khảo thêm một ý kiến khác. Làm thế nào một tay bác sĩ tâm lý trẻ em có thể đánh giá được vấn đề kia chứ? Anh ta có ngồi hàng giờ với con bé mỗi ngày đâu?
Mila cụp mắt nhìn xuống tách trà.
– Cả con cũng vậy. Ý mẹ là thế chứ gì?
Bà Inès thở dài.
– Không phải mẹ có ý gì… Chỉ làm mẹ đã học được cách hiểu Alice hơn bất cứ ai, từ khi con bé sống với mẹ. Mẹ không nói là con bé có gì đó không bình thường, mẹ chỉ thấy lo vì không thể giám sát nó mọi lúc được. – Bà nắm lấy tay Mila. – Mẹ biết con yêu quý Alice, và việc ở xa con bé khó khăn đến thế nào với con.
Mila cảm thấy sức nặng không thể chịu nổi của cánh tay mẹ đè trên tay mình. Cô muốn rụt tay lại, cô không thích sự đụng chạm. Nhưng cô cố chịu, mặc kệ làn da ngứa ngáy và cảm giác ghê tởm như thể bị một loài bò sát quấn lấy các ngón tay mình.
– Mẹ định thế nào?
Bà Inès rút tay lại và nhìn con gái đầy thông cảm.
– Alice hỏi mẹ rất nhiều về bố nó. Hay là cho con bé đi gặp…
– Mẹ đừng nhắc đến tên ông ấy. Con không còn gọi ông ấy như vậy nữa. Đúng hơn là con không hề nhắc đến ông ấy nữa.
– Được rồi, nhưng mẹ nghĩ Alice ít ra cũng phải biết mặt bố mình.
Mila suy nghĩ một chút.
– Được rồi. Ngày mai con sẽ đưa nó đi gặp ông ta.
– Con làm thế là phải. Bây giờ con bé cũng đủ lớn rồi.
– Chiều mai con sẽ ghé qua. – Mila nói, rồi đứng lên khỏi ghế.
– Sao con không ở lại đây tối nay luôn?
– Con không thể. Sáng mai con phải dậy sớm đi làm.
Bà Inès không nằn nì, bà biết có làm thế cũng chẳng được gì.
– Con để ý đến mình một chút.
Bà có vẻ lo lắng cho Mila. Cùng với câu nói đơn giản mà chỉ các bà mẹ biết mang rất nhiều hàm ý ấy, bà muốn Mila hiểu cô cần phải thay đổi vì chính sự an nguy của mình. Mila muốn đáp lại là mọi thứ đều ổn, nhưng nói thế thì không thành thật. Cô chỉ cầm lấy khẩu súng trên bàn và đi ra cửa bếp. Nhưng khi ra đến nơi, cô quay lại nhìn mẹ, cảm thấy lúng túng vì điều mình sắp hỏi.
– Con búp bê ưa thích nhất của Alice là con có màu tóc hung, phải không mẹ?
– Mẹ đã mua nó cho con bé hồi Giáng sinh. – Bà Inès xác nhận.
– Mẹ này, mẹ có biết con bé đặt tên nó là gì không?
– Mẹ nghĩ con bé gọi nó là Miss.
– Miss. – Mila nhắc lại, nhấn nhá cái tên như thể nó là một thành quả đạt được. – Thôi, con đi đây. Cám ơn mẹ.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.