Căn phòng chìm trong ánh sáng mờ tối êm đềm.
Nó không có cửa sổ, các bức tường đều được sơn đen. Đồ đạc trong phòng gồm ba hàng ghế giống hệt nhau, cùng quay về một hướng như ở trong rạp chiếu phim. Nhưng đối diện với chúng không phải một màn chiếu, mà là phía nhìn xuyên được của một tấm gương không tráng thủy.
Ở phía bên kia của tấm gương, Klaus Bói đang thẩm vấn Michael Ivanovic.
Mila là khán giả duy nhất.
Những người khác thích ngồi thoải mái trước màn hình máy tính cá nhân, theo dõi sự việc qua hệ thống camera gắn trong buồng thẩm vấn. Chẳng ai còn dùng căn phòng có lắp gương không tráng thủy nữa.
Do vậy đây là một nơi ẩn náu hoàn hảo.
Hai tay khoanh lại, cô cảnh sát nhìn qua tấm kính. Buồng thẩm vấn được chiếu sáng bằng đèn huỳnh quang. Ở chính giữa căn buồng là một cái bàn chắc chắn cùng với hai chiếc ghế đặt đối diện nhau. Ngồi trên một chiếc là Ivanovic với đôi tay bị còng, trong khi Boris vờn quanh hắn như một con mèo hoang nghiên cứu con mồi trước khi tấn công. Boris đeo tai nghe một bên, có lẽ để nhận chỉ thị từ Thẩm phán.
Michael Ivanovic, “con sâu lửa” với mái tóc hung và đôi mắt xanh lục, không còn mặc bộ đồng phục cảnh sát nữa. Người ta đã đưa cho hắn một chiếc áo thun vải bông xốp, quần thể thao và đôi giày đi trong nhà. Nhìn bề ngoài hắn có vẻ ngoan ngoãn, nhưng sự nguy hiểm nung nấu bên trong hắn như những hòn thanh hồng bên dưới lớp tro.
Mila quan sát những hình xăm phủ đầy trên cánh tay hắn. Chúng rất khác thường và đáng ngại.
Không có chữ thập ngoặc hay thánh giá lộn ngược, cũng không có các biểu tượng của hận thù và cái chết. Chúng kéo dài từ cổ tay lên đến bắp tay và biến mất dưới ống tay áo. Chúng cũng hiện diện ở mắt cá chân bị cùn của hắn.
Đây không phải là các hình xăm. Tao dám cá mày tự làm ra chúng vì mày thích cảm giác nóng của lửa trên da, Mila nghĩ thầm.
Tên cuồng lửa đang gây khó dễ cho người thẩm vấn.
– Mày có biết mày đang gặp rắc rối thế nào không? – Thanh tra Boris hỏi. Anh vẫn chưa cởi áo comlê và nới lỏng cà vạt sau ba tiếng đồng hồ quần đảo trong buồng thẩm vấn. – Chúng tao có thể buộc tội mày gây thương tích cho một cảnh sát tuần tra, sát hại một cảnh sát cấp cao, và có thể cả tay bác sĩ chỉ muốn viết báo về mày.
Cuộc đối đầu dai dẳng đã đi đến hồi kết. Ivanovic mỉm cười đểu cáng, tránh không nhìn vào thanh tra.
– Tao rất vui vì mày tỏ ra thích thú, nhưng điều đó đồng nghĩa với đi tù rục xương.
– Nếu ông nói thế, thưa thanh tra.
– Mày chế nhạo tao đấy hả Michael?
– Không, thưa ông. Tôi không làm gì cả.
– Không á? Vậy thì ai làm?
– Có một giọng nói trong đầu tôi bảo tôi những việc phải làm. – Tên tội phạm tiếp tục lặp lại, như thể đang đóng kịch một cách vụng về cố ý.
– Vẫn vụ giọng nói à?
– Tôi nói sự thật đấy, thưa ông. Tại sao ông không muốn tin tôi?
– Tao không bị mày lừa đâu, Michael. Tao đã từng nghiền ra bã nhiều thằng còn ghê gớm hơn mày.
– Thật ạ?
– Thật. Việc quái gì tao phải bịa chuyện với mày.
– Nếu ông nói thế, thưa thanh tra.
Boris nhìn tên tội phạm và quyết định thế là đủ. Anh rời buồng thẩm vấn rồi bước vào căn phòng liền kề, nơi Mila đang ngồi.
Boris tắt chiếc loa nối từ buồng thẩm vấn ra.
– Tôi cần một lời giải thích. – Anh xẵng giọng, tay rót cho mình một cốc nước.
– Được thôi.
Mila biết khoảng khắc này sẽ đến, nhưng cô vẫn muốn tránh cái nhìn buộc tội của Boris.
– Khi tôi đến tìm cô trong văn phòng của Steph tại Minh Phủ để đề nghị cô tham gia vào cuộc điều tra, tôi không nghĩ chỉ một tuần sau đó tình bạn giữa chúng ta đã bị thử thách nặng nề. Tại sao vậy?
– Tôi biết, lẽ ra tôi phải cho anh biết tình hình.
– Cô thực sự tin rằng đó là vấn đề duy nhất thôi sao?
– Còn gì khác thì anh cứ nói…
Boris uống một ngụm nước và thở hắt ra.
– Tôi cứ tưởng cô tin tôi.
– Tôi là một người bạn chân thành, anh biết rồi mà. Tôi sẽ nói với anh khi cần, nhưng tôi không thể cứ hễ làm gì cũng báo cáo với anh, vì anh sẽ làm tôi chậm bước, anh sẽ cảm thấy có trách nhiệm phải bẩm báo với Thẩm phán. Nói thật nhé, Boris, anh đã là một phần của guồng máy. Còn tôi thì không, chuyện đó sẽ không bao giờ xảy ra.
– Vậy theo cô, tôi sai ở chỗ nào?… Tôi sai vì có một gia đình để lo lắng sao? Tôi sai vì quan tâm đến đồng lương và sự nghiệp của mình sao? Nhưng cô nói đúng, tôi tôn trọng các nguyên tắc và thượng cấp. Còn Mila Vasquez thì bất chấp… – Anh vo tròn cái cốc giấy và giận dữ ném đi. – Cô bảo cô quý mến tôi, cô nhắc đến sự chân thành, thế nhưng cô lại đi tin một gã như Simon Berish.
Klaus Boris cũng không khác những tay cớm khác. Khi phải phán xét, anh để cho ý thức tập thể dẫn dắt. Mila nhớ lại những tình tiết đã khiến cô đánh giá sai lầm về Berish. Cô đã nhầm về chiếc phong bì mà Berish đã kín đáo lấy từ nhà mình để đưa cho tay chuyên gia đào tẩu. Tuy trong thâm tâm Mila không quan tâm vì không phải chuyện của mình, nhưng không thể nói là cô không nghi ngờ. Tuy vậy, cô đã đổi ý sau chuyến viếng thăm căn hộ của Gurevich. Và giờ đây cô cảm thấy tổn thương vì cái cách Boris đối xử với người đồng nghiệp, khi anh từ chối công nhận Berish vô tội.
– Động cơ thúc đẩy Michael Ivanovic giết Gurevich là nhằm lột trần bản chất thoái hóa của anh ta cho mọi người biết, vậy mà anh, anh còn lải nhải với tôi về Simon Berish sao?
Giả thuyết về cái ác: làm điều tốt cho đồng loại bằng cách trừ khử một kẻ thối tha, Mila tự nhủ.
– Cô không biết mình đang nói gì đâu. – Boris lúng túng đáp trả.
– Hãy cho tôi thấy rằng anh vẫn còn biết dùng cái đầu của mình để suy nghĩ, rằng anh không tham gia vào mưu đồ bao che thuộc cấp của Joanna Shutton để cứu chính bản thân chị ta. – Mila nhận thấy Boris bắt đầu dao động. Cô nói tiếp. – Thẩm phán sẽ thí mạng Berish, tiếp tục để anh ấy bị nghi ngờ bán đứng sở cảnh sát. Berish sẽ một lần nữa trả giá cho những tội lỗi không phải của mình.
– Cô thực sự muốn bàn về đúng sai à? Vậy thì nghe này… – Boris cởi áo comlê và ngồi xuống một chiếc ghế ở hàng đầu. – Công lý sẽ không được thực thi đối với bất cứ nạn nhân nào của Michael Ivanovic.
– Ý anh là sao?
– Thẩm phán muốn chúng ta áp dụng quy trình chống khủng bố cho tên cuồng lửa. Theo đó, chúng ta phải giam hắn vào nhà tù mật và dùng vũ lực để khai thác tất cả những gì hắn biết.
Joanna Shutton lại một lần nữa sử dụng giả thuyết khủng bố để lái sự chú ý ra khỏi vụ bê bối của Gurevich.
– Bên công tố đã đồng ý rồi á?
Boris lắc đầu, anh bực bội vì sự ngây thơ của Mila.
– Cô không tự hỏi tại sao luật sư của Michael không xuất hiện trong buổi thẩm vấn à?
– Ông ta đang điều đình với bên công tố. – Mila đã hiểu ra.
– Và cô biết ông ta đang nói gì ngay lúc này không? Ông ta nói thân chủ của mình không đủ năng lực tâm thần.
Mila rụng rời.
– Michael đã lên kế hoạch sát hại Gurevich, hắn đã giăng bẫy đón chúng tôi, làm sao có thể nghi ngờ về năng lực tâm thần của hắn được.
Boris chỉ tay về phía tấm gương không tráng thuỷ, về phía tên sát nhân đang ngồi trơ trơ trong buồng thẩm vấn chờ đợi một số phận đã an bài.
– Cô có hiểu điều hắn vừa nói không? Hắn nghe thấy các giọng nói trong đầu, hắn muốn làm ra vẻ mình bị tâm thần. Luật sư của Michael nhấn mạnh hắn đã bị bắt cóc khi còn nhỏ, qua đó chịu một song chấn mạnh. Ngoài ra, hắn bị mắc bệnh tim khá nặng do dị tật nghịch đảo nội tạng, không thích hợp với việc ngồi tù. Cuối cùng, hắn là một tên cuồng lửa với chứng rối loạn hưng cảm rõ rệt. Thế đã đủ cho cô chưa?
– Theo anh, bên công tố sẽ quyết định thế nào?
– Nghe nói chừng nào tình trạng sức khỏe tâm thần của thủ phạm chưa được chứng minh, chẳng những chúng ta không thể áp dụng quy trình chống khủng bố với Ivanovic, mà hắn còn phải được chuyển sang một viện tâm thần để khám chữa. Nếu các bác sĩ khẳng định chẩn đoán, hắn sẽ được đưa đến một bệnh viện tâm thần dành cho tội phạm, nơi một ngày kia có thể hắn sẽ thoát ra.
– Một cảnh sát đã bị giết, bên công tố không thể quay lưng với chúng ta như thế.
– Chúng ta không thể làm gì được, tôi rất tiếc.
– Nếu để mất Ivanovic, chúng ta sẽ không bao giờ lần ra Kairus được.
Mila ngửa luôn lá bài Người ru ngủ, hi vọng Klaus Boris đã biết mọi chuyện, kể cả việc hai mươi năm về trước vụ án những người mất ngủ đã được chôn vùi trong sự đồng lõa của Thẩm phán.
Boris do dự, nhưng không thể trả lời.
– Tin này sẽ lan ra ngoài, sớm hay muộn. – Mila nói. – Joanna Shutton chỉ có một hi vọng duy nhất để tự cứu mình… Hi vọng đó nằm trong tay của Michael Ivanovic. Nếu chúng ta có thể bắt hắn thừa nhận có một người nào đó ra lệnh cho hắn…
– Hắn không việc gì phải khẳng định sự tồn tại của một con quái vậy mà ngay chính cảnh sát cũng đã quyết định lờ đi cách đây hai mươi năm.
Kairus không phải là một tên sát nhân, vì hắn chưa bao giờ giết người, Mila nhủ thầm. Hắn cũng không phải một tên bắt cóc, vì những người biến mất đã quay lại. Dưới con mắt của luật pháp, Người ru ngủ không tồn tại.
Đúng lúc đó, Michael quay mặt về phía hai người. Hắn không thể trông thấy họ, nhưng Mila vẫn nhìn thấy ánh mắt của hắn.
– Chẳng bao lâu nữa, hắn sẽ được đưa sang một nơi giam giữ đặc biệt. – Boris bực bội lên tiếng. – Để khiến hắn khai ra, chúng ta sẽ phải có một chiến thuật phức tạp, có sự dàn dựng và các vai trò cụ thể. Ngoài ra, phải dùng tâm lý chiến với hắn… Hồi tôi còn là chuyên gia thẩm vấn trước khi được thăng cấp, tôi đã từng học điều đó, tôi biết mình nói gì. Nhưng chúng ta không còn thời gian.
– Chúng ta còn bao lâu?
– Có thể là hai, ba tiếng đồng hồ. Sao cô hỏi vậy?
– Anh biết đấy, chúng ta chưa bao giờ có được ưu thế như vậy trước Kairus.
– Chúng ta không thể tranh thủ nó. Cô phải chấp nhận chuyện này thôi.
Mila đành chơi nốt quân bài sau cùng.
– Chúng ta phải để anh ấy thử.
– Cô đang nói đến ai vậy?
– Chuyên gia thẩm vấn giỏi nhất của sở.
Boris đứng bật dậy.
– Đừng có nghĩ đến chuyện đó.
– Chúng ta nợ anh ấy chuyện này.
– Cô đang ám chỉ chuyện gì?
– Cơ hội chuộc lại danh dự. Ngoài ra, Berish là người thích hợp nhất, anh cũng biết rồi.
Thanh tra Boris vẫn do dự, nhưng Mila khá vững tâm với những điều mà tay đặc vụ đã nói với mình – Giả thuyết về cái ác và hành động của những kẻ thuyết giáo.
Chúng khiến cô nảy ra một ý.
Mila nhích lại gần người bạn cũ.
– Tôi cũng vậy, tôi không thích việc kẻ khốn nạn kia có thể thoát tội sau khi đã làm bị thương một người và sát hại một người khác của chúng ta. – Cô đặt tay lên vai anh.
Boris bất ngờ trước cử chỉ của Mila. Cô vốn dĩ không thích sự đụng chạm thân thể.
– Thôi được. Nhưng xin nói trước là thuyết phục Thẩm phán sẽ không dễ đâu.