Ngồi trong bóng tối, Berish lắng nghe tiếng còi hụ đằng xa.
Họ đang tìm anh, họ đang truy lùng anh. Nấp ở nhà đại úy Stephanopoulos cũng không ổn. Các đồng nghiệp của anh sẽ sớm đến kiểm tra. Hiện tại họ đang bận đi lùng anh ở nơi khác, nhưng căn hộ này nằm trong lộ trình bắt buộc của họ, đặc biệt khi Steph chính là người để xổng nghi phạm.
Tất nhiên họ sẽ thắc mắc vì sao nhân chứng chính lại đến gặp kẻ bị mình tố cáo tại buồng thẩm vấn. Có khả năng họ sẽ truy hỏi ông ta. Nhưng ngay cả có bị đe dọa, Steph cũng sẽ không khai.
Tạm thời Berish vẫn còn có một ưu thế nho nhỏ.
Anh ngồi thẳng người, ánh mắt cố định, hai bàn tay đặt trên đầu gối, trong tay là chiếc phù hiệu.
Đây không chỉ là một cái thẻ định danh đơn giản, mà là chìa khóa mở vào vương quốc người chết.
Berish nhìn đồng hồ. Đã quá nửa đêm. Anh đứng dậy. Anh có thể đến đó được rồi.
Sau khi đậu chiếc Volkswagen của Steph, anh ngồi trên xe một lúc và quan sát phía trước.
Một tòa nhà bốn tầng hình chữ nhật, với một hàng cửa con trên mái. Một cửa ra vào lớn và nhiều cửa sổ. Nhưng khác với bức vẽ của Michael Ivanovic, không có bóng người nào hiện ra bên cửa sổ.
Tuy nhiên Berish biết người mà anh tìm kiếm đang ở trong đó.
Nhà xác quốc gia là một khối bê tông nằm giữa một nơi vắng vẻ. Phần chính của tòa nhà nằm ở bên dưới mặt đất.
Đôi khi, cần phải đi xuống tận cùng địa ngục để biết được sự thật về bản thân mình.
Tên đồ đệ trẻ tuổi của Kairus nói đúng. Chính tầng hầm dưới cùng là nơi Berish quan tâm.
Anh đi đến cửa ra vào. Bên cạnh cửa có một chốt gác nhỏ, ở đó một cậu gác cổng đang chăm chú xem một chương trình truyền hình. Tiếng cười và những tràng pháo tay của khán giả vang ra bên ngoài.
Berish gõ lên lớp kính cách ly. Cậu lính gác bật dậy, ngạc nhiên vì chuyến viếng thăm khuya khoắt.
– Ông cần gì?
– Tôi đến để nhận dạng một thi thể. – Tay đặc vụ thông báo và đưa phù hiệu ra.
– Sáng mai ông quay lại được không?
Berish nhìn cậu ta không nói. Chỉ vài giây là đủ để làm cậu ta nao núng.
Cậu ta gọi một cú điện thoại để thông báo có khách cho người đồng nghiệp ở dưới tầng hầm.
Phòng số 13 trong nhà xác quốc gia được dành cho những người đang ngủ.
Trong khi buồng thang máy thép chìm dần trong lòng đất, Berish nghĩ đến sự lựa chọn con số này.
Ông có mê tín không, đặc vụ? Michael Ivanovic đã hỏi anh như thế.
Thường thì các khách sạn hoặc những tòa nhà chọc trời sẽ bỏ qua con số mười ba trong hệ thống đánh số các phòng hoặc tầng. Ở đây thì việc đó là vô ích.
Không, tôi không mê tín, Berish tự nhủ. Và những người đã chết cũng vậy, vì chẳng còn điều gì có thể xui xẻo hơn cái chết.
Chuyến đi xuống dừng lại cùng một tiếng phanh rít nhẹ, và sau một khoảng im lặng tưởng như vô tận, cánh cửa buồng thang máy mở ra cho thấy khuôn mặt đỏ au của người trông xác.
Phía sau lưng ông ta là một hành lang dài.
Berish đã hình dung ra nó với lớp gạch men trắng và ánh sáng đèn diệt khuẩn lạnh lẽo nhằm tạo cho khách viếng thăm cảm giác đang ở trong một không gian rộng rãi dù đang ở sâu trong lòng đất, đồng thời giải tỏa nỗi sợ hãi bị nhốt kín của họ. Nhưng các bức tường lại có màu xanh lá cây, và dọc theo lớp ván ốp chân tường là các bóng đèn màu cam được đặt cách đều nhau.
– Màu sắc giúp ngăn chặn chứng lo âu. – Người trông xác mặc áo màu xanh dương giải thích trong khi đưa cho anh chiếc áo blu cùng màu.
Berish khoác áo vào, và họ bắt đầu đi.
– Các thi thể nằm ở tầng này chủ yếu là của những người vô gia cư hoặc dân nhập cư bất hợp pháp. – Người trông xác giải thích. – Bọn họ không có giấy tờ tùy thân, cũng chẳng có gia đình, và sau khi chết ngóm thì họ được đưa vào đây. Tất cả được phân vào các phòng đánh số từ 1 đến 9. Phòng số 10 và 11 được dành cho những người có đóng thuế đều đặn và xem được bóng đá trên truyền hình, giống như anh và tôi, nhưng đột tử vì nhồi máu trên xe điện ngầm. Lấy cớ giúp đỡ, một hành khách móc ví của người xấu số và hấp, xảo thuật thành công, người kia biến mất mãi mãi. Cũng có khi, vấn đề chỉ là do quan liêu. Một cán bộ nhầm lẫn tờ giấy của anh, và những thân nhân đến nhận dạng thi thể chỉ thấy trước mắt mình xác của một người khác. Như thể anh chưa chết, gia đình tiếp tục đi tìm anh.
Berish nhận thấy người trông xác đang cố gây ấn tượng với mình, nhưng anh phớt lờ.
– Tiếp đến, các trường hợp tự tử hoặc tai nạn được đưa vào phòng số 12. Nhiều khi các thi thể ở trong tình trạng tệ hại đến nỗi không biết có phải là xác người không nữa. Dẫu sao thì, luật pháp đã dự tính một sự đối xử như nhau cho tất cả. Họ phải nằm lại trong phòng lạnh trong ít nhất mười tám tháng. Sau đó, nếu thi thể vẫn không được nhận dạng hoặc được người thân đưa về, và nếu cảnh sát không có ý định mở lại cuộc điều tra, thi thể được phép đưa đi hỏa táng.
Tất cả đều chính xác, Berish thầm nghĩ. Nhưng với một số người thì chuyện không diễn ra như thế.
– Và rồi, chúng ta có các thi thể nằm trong phòng số 13.
Nạn nhân vô danh của những tội ác chưa được làm sáng tỏ.
– Trong trường hợp giết người, luật pháp quy định thi thể chỉ là một vật chứng cho đến khi danh tính của nạn nhân được xác nhận. Chúng ta không thể buộc tội một kẻ sát nhân nếu không chứng minh được người bị hắn giết đã từng tồn tại thực sự. Thi thể vô danh là bằng chứng duy nhất của sự tồn tại đó. Do vậy nó phải được bảo quản vô hạn định. Đó là một trong những chi tiết lạ lùng của luật pháp mà các luật sư rất thích thú.
Luật pháp đã quy định chừng nào hành vi tội ác gây ra cái chết chưa được xác định, thi thể không thể bị tiêu hủy hoặc để phân rã tự nhiên. Berish biết nếu không có nghịch lý này thì anh đã không có mặt ở đây đêm nay.
– Chúng tôi gọi họ là những người đang ngủ.
Những người đàn ông, phụ nữ, trẻ con vô danh mà kẻ giết hại họ chưa được xác định. Họ chờ đợi suốt nhiều năm trời để được ai đó xuất hiện giải thoát khỏi lời nguyền khiến họ giống như còn sống. Như trong một câu chuyện cổ tích rùng rợn, tất cả những gì cần phải làm là đọc một thần chú.
Tên của họ.
Nơi tiếp nhận họ – căn phòng số 13 – nằm ở cuối hành lang.
Khi đi đến trước cánh cửa sắt, người trông xác loay hoay một lúc với chùm chìa khóa để tìm đúng chìa. Cánh cửa mở làm thoát ra một luồng khí khó ngửi. Thay cho mùi diêm sinh, Berish nhận thấy địa ngục có mùi của chất khử trùng và phoócmôn.
Ngay khi anh bước vào trong bóng tối, một dãy bóng đèn vàng trên trần lập tức được bật sáng nhờ cảm biến chuyển động. Ở giữa phòng là một bàn giảo nghiệm tử thi, vây quanh bởi các dãy tủ lạnh cao ngất với hàng chục ngăn chứa xác.
Một tổ ong bằng thép.
– Anh phải ký vào đây. Quy định là thế. – Người trông xác vừa nói vừa chìa cho anh một quyển sổ.
Berish cảm thấy việc đưa ra danh tính của mình trong căn phòng này quả là một trò đùa tàn nhẫn. Cái tên là thứ đầu tiên người ta biết về bản thân sau khi chào đời. Một đứa trẻ vài tháng tuổi đã có thể nhận ra âm thanh của tên mình và biết người ta đang nhắc tới nó. Khi lớn lên, cái tên của một người cho biết họ là ai, và nó là thứ đầu tiên người ta hỏi nhau. Người ta có thể nói dối hoặc chế ra một cái tên giả, nhưng chẳng ai có thể quên được tên thật của mình. Khi chết đi, cái tên là thứ còn lại, không phải thân xác, cũng chẳng phải giọng nói. Sớm hay muộn, những điều người chết đã làm sẽ rơi vào quên lãng, nhưng tên của anh ta sẽ đánh dấu những ký ức về anh ta. Nếu không có tên, người ta sẽ không bao giờ được nhớ đến.
Một người không có tên thì không phải là con người, Simon Berish thầm chốt lại trong khi lơ đãng ký vào quyển sổ đăng ký.
– Anh quan tâm đến cái nào? – Người trông xác hỏi, ông ta bắt đầu cảm thấy sốt rột.
– Thi thể đã nằm ở đây lâu nhất.
AHF-93-K999.
Ngăn đựng xác có cái nhãn tương ứng nằm ở vách tường bên trái, hàng thứ ba từ dưới lên. Người trông xác chỉ nó cho Berish.
– Trong số các xác chết nằm lại nơi đây, câu chuyện về cái xác này chưa phải lạ lùng nhất. Một chiều thứ Bảy, đám trẻ chơi bóng đá trong công viên đã sút quả bóng vào bụi rậm. Thế là anh ta được tìm thấy, với một viên đạn trong hộp sọ. Anh ta không có giấy tờ, cũng chẳng có chìa khóa nhà. Khuôn mặt anh ta vẫn còn trong tình trạng nhận dạng được, nhưng không có người nào gọi đến đường dây nóng để hỏi về anh ta, hoặc trình báo việc anh ta mất tích. Trong khi chờ người ta tìm ra thủ phạm – một việc có thể không bao giờ xảy ra – thi thể nằm đây là bằng chứng duy nhất của tội ác. Chính vì thế mà tòa án đã quyết định bảo quản anh ta trong này cho đến khi vụ giết người được làm sáng tỏ, công lý được thực thi. – Người trông xác ngừng lời một chút. – Đã nhiều năm trôi qua, nhưng anh ta vẫn nằm đây.
Từ hai mươi năm nay, Berish nghĩ bụng.
Có lẽ người trông xác kể cho anh nghe câu chuyện này vì ông ta ít có dịp nói chuyện với người sống. Nhưng Berish đã biết nó từ trước, mẹ của Michael Ivanovic đã kể cho anh nghe vào buổi sáng hôm nay.
Điều mà người trông xác còn lâu mới tưởng tượng nổi, đó là bí mật được lưu giữ phía sau lớp thép dày vài xentimet kia sẽ còn hơn cả một cái tên đơn thuần. Nguyên nhân thúc đẩy Berish thực hiện chuyến viếng thăm nhà xác vào cái giờ khuya khoắt này gắn với một bí ẩn lớn lao hơn nhiều, và vì nó mà quá nhiều người đã bỏ mạng.
Cái xác chính là lời giải.
– Anh mở ra đi. – Berish yêu cầu. – Tôi muốn xem anh ta.
Người trông xác làm theo. Ông ta điều khiển van xả khí để mở ngăn đựng xác và chờ đợi.
Kẻ đang ngủ sắp được đánh thức.
Chiếc băng ca trượt ra khỏi ngăn tủ lạnh. Nằm bên dưới một tấm nhựa là cái giá mà mẹ của Michael Ivanovic đã phải trả cho Người ru ngủ.
Một thi thể.
Người trông xác nhận ra thi thể vẫn còn trẻ cho dù hai mươi năm đã trôi qua. Đó là đặc quyền duy nhất của người chết. Anh ta không bị già đi.
Quả vậy, đối chiếu với chân dung dựng lại theo mô tả của Sylvia thì Kairus chẳng hề già đi chút nào.
Lẽ ra đặc vụ Berish chỉ dừng lại ở việc chính khuôn mặt này đã ám ảnh anh trong nhiều năm tháng. Hoặc việc đối thủ của anh đã khiến cho người ta phải truy lùng một người đã chết, trong khi kẻ thuyết giáo vẫn hoạt động mà không bị nhận dạng.
Nhưng anh lại nghĩ đến sự mỉa mai khi phát hiện ra Người ru ngủ ở đây, giữa những người đang ngủ.
Anh cũng nhận ra mình đang lâm vào một ngõ cụt. Những điều ít ỏi mà anh tưởng mình đã biết về vụ án, hoặc những gì đã được tiết lộ với anh trong mấy ngày vừa qua, có thể là một trò lừa dối.
Hiện tại anh không biết, và cũng không có cách nào để kiểm chứng chuyện này.
Anh không có cơ may tìm lại được Sylvia, nhưng hơn cả điều đó anh không biết số phận của Mila ra sao.
– Thế nào, anh ta là ai vậy? Anh ta tên gì? – Người trông xác sốt ruột lên tiếng.
Tay đặc vụ quay gót để đi lên mặt đất. Đột nhiên anh cảm thấy kiệt sức.
Người trông xác che khuôn mặt của xác chết lại. Anh ta tiếp tục được gọi bằng số hiệu AHF-93-K999.
Đôi khi, nếu người ta biết tên của con quỷ, chỉ cần gọi tên là nó sẽ đáp lại.
Thế nhưng Berish vừa hiểu ra bí mật của con quỷ chính là ở chỗ anh không biết tên nó. Bây giờ điều duy nhất anh có thể làm là ra về.
Phía sau lưng Berish, người trông xác đẩy băng ca trở vào trong ngăn lạnh và đóng cửa lại trong tiếng kim loại lạnh lùng. Nó sẽ tiếp tục đóng trong bao lâu nữa thì không ai biết được.
– Người kia cũng đã nói y như vậy.
Berish khựng lại.
– Gì cơ?
Người trông xác nhún vai, tiếp tục thao tác của mình.
– Tay cảnh sát đã xuống đây mấy hôm trước ấy. Ông ta cũng không nhận ra anh ta.
Berish nghẹn lời. Một lúc sau anh mới lên tiếng.
– Ai vậy?
Người trông xác chỉ vào quyển sổ mà anh vừa ký tên.
– Tên của ông ta ở trong đó, ngay trước trang của anh.