Người Ru Ngủ

CHƯƠNG 64



Thị trấn nằm cách thành phố chừng hai trăm cây số.
Berish sử dụng luôn chiếc Volkswagen của Steph. Trong hoàn cảnh của anh, sẽ quá rủi ro nếu đi tàu hoặc xe buýt. Anh đi theo những tuyến đường phụ để tránh các chốt chặn của cảnh sát.
Việc sử dụng chiếc xe hơi của một người chết, nhất là khi biết mình sẽ bị buộc tội giết hại ông ta, không phải là một ý hay, nhưng Berish không còn lựa chọn nào khác. Anh đã lái xe suốt đêm căn cứ theo – hay ít ra là hi vọng mong manh rằng việc phát hiện xác chết trong Minh Phủ sẽ chỉ xảy ra sau vài giờ đồng hồ nữa.
Trước khi đi, anh đã giao Hitch lại cho một trại chó, giải thích với họ mình có việc khẩn cấp. Anh cảm thấy không thể đưa nó đi khi không biết điều gì đang chờ đợi mình. Anh muốn bảo vệ người bạn duy nhất.
Những lo sợ của anh có thể vô căn cứ, nhưng gần đây Berish cảm thấy một sự hoang mang lạ lùng. Những người anh yêu quý cứ lần lượt biến mất khỏi cuộc đời anh. Đầu tiên là Sylvia, sau đó đến Mila. Anh đã không thôi nghĩ về cô cảnh sát trong khi lái xe. Anh cảm thấy có trách nhiệm về chuyện xảy ra với cô.
Nhưng chuyện gì đã xảy ra với cô mới được?
Sự bất lực trong việc tìm kiếm câu trả lời đẩy anh đến chỗ chấp nhận rủi ro. Chẳng hạn như việc lái xe đến một địa chỉ lạ hoắc trong một thị trấn lạ lẫm.
Anh nhìn thấy những ngôi nhà đầu tiên của khu dân cư vào tầm 6 giờ sáng thứ Bảy. Đường sá vắng tanh vắng ngắt, chỉ có vài người chạy bộ hoặc dắt chó đi dạo. Những chiếc xe hơi đậu trên các lối đi đều tăm tắp.
Nhờ tấm bản đồ đã mua tại một trạm dừng chân, Berish đi đến một khu phố yên tĩnh ở phía bên kia thị trấn. Cho đến dạo mới đây, nơi này rõ ràng còn là đồng không trống vắng.
Số nhà mà anh đi tìm tương ứng với một ngôi nhà màu trắng hai tầng, có mái dốc và một mảnh vườn được chăm sóc cẩn thận. Anh dừng xe bên vệ đường, nhưng không xuống xe mà cố gắng quan sát bên trong nhà. Anh cũng thử xem xét những chi tiết không hiện ra trước mắt.
Trước hết, ngôi nhà không giống với sào huyệt hay nhà tù, mà giống với nơi ở của những người có cuộc sống thoải mái. Những người sống tiết kiệm để cho con đi học đại học. Những người có gia đình.
Dù sao thì những cái đó có thể chỉ là vỏ bọc.
Berish không thể biết liệu những đồ đệ của kẻ thuyết giáo đang giam cầm Mila có ẩn náu trong đó hay không. Rất có thể anh sẽ thấy từ trong nhà bước ra một Eric Vincenti, cựu nhân viên của Minh Phủ, điều đó sẽ khẳng định anh không nhầm. Nhưng trong lúc này, anh ngồi đợi trên xe. Đi xác minh cũng chẳng để làm gì, hơn nữa anh không có vũ khí. Anh còn biết làm gì đây?
Anh sẽ phải đối đầu với một nguy hiểm nghiêm trọng trong khi chỉ có một mình.
Đạo quân bóng tối đang ở quanh anh, mọi nơi và không nơi nào cả. Đằng sau mỗi cá nhân là một số kẻ vô hình. Địch thủ của anh là như thế: một linh hồn độc ác với nhiều khuôn mặt. Thế nhưng chẳng có ma quỷ gì trong tất cả những chuyện này. Luôn tồn tại một sự giải thích logic. Chính vì vậy anh biết mình vẫn còn có thể chiến thắng.
Berish bắt đầu cảm thấy mệt mỏi. Cơ cổ căng cứng do stress khiến anh đau nhức. Trong một thoáng anh tựa người vào vô lăng và cảm thấy dễ chịu không ngờ. Cảm giác căng thẳng trong đầu tan dần, mi mắt anh khép lại dưới tác động của không khí ấm áp trong xe. Anh ngủ thiếp đi.
Berish nhắm mắt, quên đi mọi chuyện. Nó chỉ xảy ra trong tích tắc, và một luồng adrenaline đã lôi anh trở về với thực tại, vừa kịp để nhìn thấy người phụ nữ trong chiếc váy ngủ đang quay vào nhà sau khi vừa bước ra ngoài để nhặt tờ báo trên lối đi.
Lần sau cùng anh nhìn thấy nàng là một buổi tối cuối tháng Sáu. Sau khi Sylvia biến mất, anh nhận ra mình thậm chí không có một tấm ảnh của nàng. Do đó, hình ảnh của nàng được anh lưu giữ bằng trí nhớ suốt hai mươi năm.
Anh đã rất nỗ lực để không quên dù chỉ một nếp nhăn nhỏ trên khuôn mặt nàng. Đã nhiều lần ký ức về nàng đe dọa biến đi cùng với quá khứ. Ngày mà anh phát hiện ra mình không còn nhớ nổi giọng nói của nàng, anh đã cảm thấy vô cùng đau đớn.
Buổi tối tháng Sáu đó, cái lần sẽ mãi mãi là “lần cuối”, họ đã ăn tối ngoài sân, bất chấp nguy hiểm. Như một cặp vợ chồng thực sự.
Bất cứ ai nhìn hai người cũng sẽ tin họ là một đôi vợ chồng trẻ, chủ nhân của căn hộ số 37G. Chẳng ai nghĩ họ là một cảnh sát viên và nhân chứng mà anh ta bảo vệ. Có lẽ bởi hai người thực sự yêu nhau.
Khi tình cảm ấy nảy nở – sau nụ hôn đầu họ trao nhau – anh lẽ ra đã phải rút lui khỏi nhiệm vụ. Anh biết một mối quan hệ tình cảm sẽ nguy hiểm cho cả hai. Nhưng anh ở lại. Anh đã quyết định thay cho cả hai, một điều không được đúng đắn cho lắm.
Anh đã hiểu ra chuyện đó quá trễ. Những gì xảy ra vào ngày hôm sau của buổi tối định mệnh ấy đã làm anh mở mắt.
Trước khi đi ngủ, họ đã làm tình. Nàng tiếp nhận anh với một sự nhiệt tình rõ rệt. Nàng vùi mặt vào bờ vai trần của anh, hít thở làn da anh.
Khi bình minh ló dạng, Simon chưa thỏa mãn với mùi hương của nàng. Anh vươn tay ra dưới lớp vải để chạm vào nàng. Sylvia đã thức dậy. Anh đã tưởng sẽ cảm nhận được hơi ấm của nàng, như thể nó đã ngấm vào chăn gối.
Thế nhưng anh chỉ cảm thấy sự lạnh lẽo.
Lúc đó cảm giác còn tồn tại nhiều năm sau ấy khiến anh phát hoảng. Anh bật dậy, quấn chăn ngang thắt lưng. Anh đi tìm nàng khắp căn hộ, nhưng trong thâm tâm anh đã biết sự thật.
Khi sự hoảng loạn làm bụng dạ anh thắt lại, Simon đi vào buồng vệ sinh để nôn, một việc ít gặp đối với một cảnh sát có kinh nghiệm. Và lúc ngẩng đầu lên, anh đã trông thấy một vật nằm trên chiếc kệ bên trên bồn rửa mặt.
Một lọ thuốc ngủ.
Hai mươi năm sau, trong một buổi sáng giống như thế, Berish có cảm giác buồn nôn tương tự.
“Hãy tìm cô ấy…”
Không phải Stephanopoulos muốn nói đến Mila. Giờ thì anh đã hiểu.
Anh hơi sợ, nhưng anh tin mình đã sẵn sàng. Tất cả những lần anh cho phép mình hình dung cảnh tìm ra nàng, trí tưởng tượng của anh chỉ đưa anh đến thời điểm nhìn thấy nàng. Điều diễn ra tiếp theo luôn là một bí ẩn mà anh phải tự tìm hiểu.
Anh bước xuống xe và tiến đến cửa ra vào của ngôi nhà, bất chấp tất cả.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.