Người Ru Ngủ

CHƯƠNG 66



Chiếc cửa xoay lại phóng Berish vào không gian lững lờ của khách sạn Ambrus.
Một lần nữa, điều này giống như băng qua ranh giới của một thế giới song song – bản sao mờ nhạt của thế giới chúng ta, tác phẩm của một thượng đế lừa đảo. Berish sẽ không ngạc nhiên nếu ở đây trọng lực mất tác dụng và người ta có thể bước đi trên tường.
Hitch cũng có vẻ lo lắng. Anh đã đến đón nó ở trại chó. Anh cần đến cái mũi thính của nó. Hitch vui mừng khôn tả.
– Ê, con thú đó không được vào đâu. – Người trực ban khách sạn nói cộc lốc sau khi bước ra từ sau tấm màn đỏ.
Berish nhận thấy ông ta ăn mặc giống lần trước – quần jean và áo thun đen. Nhưng anh dám thề là các hình xăm của ông ta ít phai màu hơn và mái tóc ông ta đỡ hoa râm hơn lần trước. Anh có cảm giác mình đã đi ngược thời gian và thấy ông ta trẻ lại.
Nhưng cảm nhận này là kết quả của một sự lo ngại sâu sắc và việc cần thiết phải gán một ý nghĩa, cho dù là phi lý, cho những gì đã diễn ra trong bốn bức tường này suốt những năm qua.
Nơi này ẩn chứa một năng lượng.
Nó là dư lượng của những cuộc mây mưa lén lút, những chuyến ghé chân của hàng nghìn con người trong những căn phòng kia – những người chỉ ngủ ở đó hoặc thỏa mãn những bản năng thấp hèn nhất của họ. Sau mỗi lần, những chiếc giường đều được dọn, khăn và vải phủ giường được giặt giũ, thảm trải sàn được làm sạch, nhưng những dấu vết vô hình của bản tính con người nguyên thủy vẫn lưu lại.
Người ta cố gắng che phủ chúng bằng giọng hát êm ái của Édith Piaf, nhưng vô ích.
Mặc kệ lời phàn nàn nhắm vào Hitch, Berish tiến lại gần quầy lễ tân. Ông già da màu bị mù vẫn ngồi ở chiếc trường kỷ cũ sờn.
– Ông còn nhớ tôi không? – Berish hỏi người trực ban.
– Chúc sức khỏe anh. – Người kia đáp thay cho lời xác nhận.
– Tôi cần biết cô bạn đi cùng tôi lần trước gần đây có quay lại đây không.
Ông ta ngẫm nghĩ một lúc, rồi bĩu môi lắc đầu.
– Không thấy.
Berish tự hỏi liệu ông ta có nói thật hay không. Nhưng theo cái cách Hitch bồn chồn lôi kéo sự chú ý của anh, Berish hiểu nó đã bắt được mùi của cô.
Mila đã đến đây.
Chỉ có điều anh không có bằng chứng nào, và không thể buộc tội ông ta nói dối.
– Gần đây có ai đặt phòng 317 không?
– Dạo này tình hình cũng khá ế ẩm. – Ông ta vừa nói vừa hất đầu chỉ cái bảng phía sau lưng. – Như anh thấy đấy, chìa khóa vẫn còn kia.
Tỉnh như không, Berish chồm người qua quầy và tóm lấy áo ông ta.
– Ê. – Người kia phản đối. – Tôi không biết chuyện gì diễn ra trong căn phòng đó, tôi không kiểm soát những người ra vào trong đó. Tôi là người trực ban duy nhất ở đây, kể cả ban đêm. Tôi ở trong cái hốc của mình, tôi chỉ ra ngoài khi ai đó muốn lấy chìa khóa. Ở đây người ta thanh toán bằng tiền mặt, và trả trước.
Berish buông ông ta ra.
– Khi tôi đến đây lần đầu tiên, ông đã nhắc đến một tội ác trong phòng 317, cách đây ba mươi năm…
Người đàn ông có vẻ không hài lòng khi nghe nhắc tới câu chuyện đó. Như thể nó làm ông ta sợ hãi.
– Ba mươi năm trước, tôi đâu có ở đây. Hơn nữa, cũng chẳng có gì ghê gớm để mà kể.
– Ông cứ kể đi, tôi tò mò muốn nghe.
– Này anh bạn, ở đây tò mò có cái giá của nó.
Berish đã hiểu ý. Anh thò tay vào trong túi lôi ra một tờ tiền.
Người đàn ông nhét nó vào dưới quầy.
– Một người phụ nữ đã bị sát hại bởi hai mươi tám nhát dao. Theo những gì tôi biết, thủ phạm không bao giờ được tìm thấy. Nhưng có một nhân chứng: con gái bà ta. Con bé thoát nạn nhờ nấp dưới gầm giường.
Berish rất muốn hỏi xem có phải mọi chuyện chỉ có vậy. Anh đã trông đợi một manh mối, một điều gì đó để biết liệu có tồn tại hay không một mối liên hệ giữa đại úy Stephanopoulos và căn phòng số 317. Trực giác của anh ở lần trước vẫn còn nguyên giá trị.
Kẻ thuyết giáo đã chọn căn phòng này làm căn cứ vì một nguyên nhân chiến lược. Căn phòng được nhiều người hỏi thuê nhất cũng là nơi ít bị nghi ngờ nhất. Thật hoàn hảo, khi thêm vào đó nó còn nằm ngay gần thang máy chuyển hàng.
Nếu Mila thực sự quay lại khách sạn Ambrus – anh không nghi ngờ điều đó – và Steph đã giúp đỡ cô biến mất, thì đó là một sự ra đi tự nguyện.
Cô cảnh sát đã đi đến điểm bất hồi của mình. Cô sẽ không quay lại.
Không còn ai có thể gỡ tội cho Berish. Người ta sẽ buộc anh tội sát hại Steph, vậy là đủ để đồng thời kết tội anh những vụ việc còn lại.
Một thủ phạm còn sống sẽ gây chú ý nhiều hơn một kẻ thuyết giáo đã chết.
Steph nói có lý. Không ai quan tâm đến các nạn nhân. Mọi người đều muốn con quái vật.
Và anh đã sẵn sàng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.