Chuyện trại Fear
Chương 11
Tôi liếc vào phòng bố mẹ tôi có điện thoại.
Tôi phải gọi cho Caroline, tôi thầm nhủ. Tôi phải xin lỗi bạn ấy. Hoặc chí ít thì cũng giải thích cho bạn ấy rõ.
Tôi đặt tay vào ống nghe:
– Gọi đi.
Tôi cũng chẳng cần nghĩ số. Ngón tay tôi tự nó lần nút bấm quen thuộc 555-4239.
Một tiếng chuông. Tim tôi giật lên trong lúc đợi người nhấc máy.
Hai tiếng chuông.
Nhanh lên, Caroline. Tôi mong giờ phút này qua mau.
– Nhà ông Hurt, Caroline nghe ạ.
Đúng là cô ấy. Tôi không biết mình phải làm gì?
– A lô? – Caroline có vẻ bực mình. – A lô?
Lúc này hoặc không bao giờ.
Tôi nói thật nhanh:
– Caroline, tớ Lizzy đây.
– Lizzy à! – Caroline hét to.
Tôi co rúm lại. Ôi không. Bắt đầu rồi.
Nhưng thay vì la hét với tôi, Caroline phá lên cười:
– Cậu không thể biết được chuyện gì vừa diễn ra ở nhà tớ.
Tôi nhăn trán. Sao bạn ấy lại cười nhỉ?
– Tớ đã gọi ngay cho cậu. – Caroline tiếp tục. – Thằng Chip, em tớ, nó… nó… ha ha buồn cười không thể tả. – Caroline lại cười một chập trước khi nói hết câu. – Lizzy, Chip đã bị một xô bùn ập vào người!
– Chip bị à? – Tôi vội hỏi. – Thằng Chip em cậu á?
– Ừ! Chà, Lizzy, nếu cậu nhìn bộ dạng nó. Từ đầu đến chân nó phủ đầy bùn keo xanh nhớt. – Caroline lại cười đến mức thở khụt khịt.
Tôi cầm ống nghe đứng trân tại chỗ. Thằng Chip?
Thôi đúng rồi, hẳn là nó mặc cái áo phông cùng màu với cái áo của Caroline. Hai chị em bạn ấy cao bằng nhau. Lúc đấy tôi đã quên không nhìn vào mặt người đứng ở cổng…
Tôi thả phịch người xuống giường. May quá! Không lo nữa rồi.
Đến lượt mình, tôi cũng bắt đầu cười khúc khích với Caroline. Phần vì tôi thấy nhẹ nhõm. Phần vì nghe tiếng cười nấc nghẹn của Caroline. Thật là thoải mái khi được nói chuyện trở lại với cô ấy.
– Này, cậu có tưởng tượng được không, người nó đầy mùi. – Cô ấy hét tướng lên trong điện thoại. – Tớ không biết đó là chất gì nữa, nhưng…
– Nghe này Caroline. – Tôi cắt ngang. – Tớ xin lỗi cậu về chuyện tớ to tiếng với cậu chiều nay, thực ra tớ rất vui vì cậu được nhận vào nhóm Hướng đạo sinh Waynesbridge. Tớ đã xử sự như một đứa trẻ con.
Carolin ngưng bặt. Cô ấy đổi giọng hoàn toàn: Không nghe thấy tiếng cười của Caroline.
– Tớ cũng xin lỗi cậu. Tớ biết là cậu đã rất buồn mà tớ thì không giúp được gì cả. Lẽ ra cậu phải được chọn vào nhóm. Thật khồn công bằng.
– Thôi bọn mình không nói về chuyện này nữa. – Tôi nói giọng kiên quyết. – Cậu là bạn tốt nhất và thân nhất của tớ. Và tớ muốn mãi mãi như vậy.
– Tớ cũng vậy. – Caroline đồng ý. Và lại bắt đầu cười khúc khích. – Cậu còn nhớ bài hát tình bạn mà chúng ta hay hát hồi lớp hai không?
– Có. – Tôi đáp và hát luôn:
Chúng ta là bạn thân
Bạn của nhau mãi mãi.
Caroline hòa nhịp vào chúng tôi cùng hát cho tới tận lời cuối. – Bạn, bạn thân!
Cả hai cùng cười. Bỗng nhiên tôi thấy lòng thật nhẹ nhõm và thanh thản. Rốt cuộc chúng tôi lại làm lành trở lại.
– Thế buổi gặp mặt đầu tiên với nhóm Hướng đạo sinh Waynesbridge thế nào? – Tôi hỏi.
– Cậu muốn nghe thật không? – Caroline hỏi.
– Có chứ. – Tôi đáp lại. Thành thực tôi rất muốn biết như thế nào.
– Nói thực ra buồn chết đi được. – Caroline nói. – Tớ muốn là thành viên Hướng đạo sinh chừng nào tớ thấy nhóm còn vui vẻ.
– Cậu đã làm cái gì? – Tôi hỏi.
– Bọn tớ ngồi vòng quanh trong phòng khách nhà Sitwell, nhấm nháp mấy tách trà và giới thiệu lẫn nhau.
– Cậu lại đùa rồi! – Tôi cười khúc khích.
– Thật đấy. Cậu tưởng tượng được không? Bọn tớ giới thiệu tên họ như là chưa từng biết nhau vậy. – Tôi đoán được bằng giọng nói như vậy chắc mắt Caroline đang lộ vẻ thất vọng.
– Sao các cậu lại phải giới thiệu lẫn nhau?
– Cô Sitwell cho rằng bọn tớ phải học cách cư xử. Vì thế từng đứa phải đứng lên và kể một câu chuyện ngắn về bản thân và gia đình. – Caroline kéo dài giọng. – Chán – Chết.
– Các cậu có chơi trò gì không?
– Không. Arden chia bánh bích qui và kem màu hồng cho cả hội. Bọn tớ nhấm nháp trà và sau đó về nhà.
Tôi lắc đầu:
– Thật ngạc nhiên. Cuộc gặp của tớ hoàn toàn khác.
– Cuộc gặp của cậu? Cậu đi dự buổi gặp nào vậy?
Tôi quên khuấy mất là Caroline không biết về nhóm các cô gái Trại Fear. Tôi kể một lèo cho bạn ấy nghe từ lúc tôi chạy về nhà thế nào. Tôi cũng kể về chiếc giấy mời rùng rợn với những chữ lờ mờ tự nhiên nổi lên ở cuối tờ giấy. Caroline đồng ý là khá kỳ quái.
Tôi kể tiếp về ngôi nhà cổ nát ở phố Fear với căn phòng họp lớn của nhóm bên trong. Tôi nói cả những chuyện rùng rợn mà tôi được nghe, về cắm trại đêm, nhưng tôi không kể với Caroline về Đêm Chơi Khăm.
Caroline cười có vẻ phấn khích:
– Chuyện kinh dị, đồ vật rùng rợn và cắm trại đêm – nghe thú vị quá đi mất.
– Cực kì thú vị. – Tôi bốc lên phụ họa. Tôi quả thực không muốn tiết lộ với Caroline rằng nhóm Trại Fear không đơn giản toàn những chuyện vui vẻ. Với tôi, đôi lúc họ tỏ ra rất tàn nhẫn. Kỳ thực tôi vẫn thấy bị tổn thương vì không được tham gia nhóm Waynesbridge. Tôi không thể không nói tốt về Trại Fear. – Tôi muốn chứng tỏ cho Caroline rằng nhóm của tôi cực kỳ hơn nhóm của bạn ấy.
– Cô Sitwell cho bọn tớ xem những tấm huy hiệu mà bọn tớ sẽ phải cố. Làm bánh, trông nhà, làm vườn. Vô vị nhỉ? Mới đầu tớ nghĩ đấy là nhóm Hướng đạo sinh đầy thử thách, nhưng bây giờ hóa ra là nhóm những học sinh còn bám váy mẹ. – Caroline kết luận.
Tôi nghĩ ngay tới những chiếc huy hiệu Trại Fear và thoáng rùng mình. Mấy cái huy hiệu làm bánh kia chưa hẳn đã chán ngắt.
Nhưng tôi không để Caroline biết tôi đáng nghĩ gì.
– Thật vô vị. – Tôi đồng tình.
– Ước gì tớ được tham gia nhóm của cậu. – Caroline thổ lộ giọng tiếc nuối. – Cậu thật là may. Tớ nghĩ nhóm của tớ sẽ chẳng bao giờ cắm trại ngoài trời. Trừ phi sân trại là sàn nhà tiện nghi ngày lễ.
Tôi bật cười. Caroline nói đúng. Khó mà tưởng tượng ra cảnh Shannan, Arden, hoặc bất kì thành viên nào của nhóm Waynesbridge đi bộ đi đâu xa hay là ngủ một mình trên đất ngoài trời giá lạnh.
– Lizzy này. – Caroline lên tiếng. – Cậu có nghĩ rằng sẽ rất ổn nếu cả hai bọn mình chung một nhóm.
– Ý cậu bảo là nhóm Hướng đạo sinh Waynesbridge à? – Tôi vội hỏi.
– Ôi quên nó đi. Tớ muốn gia nhập nhóm những cô gái Trại Fear!
Ôi trời. Tôi há hốc miệng. Tôi không ngờ kế hoạch của tôi làm Caroline ghen tị lại hiệu quả thế!
– Cậu có nghĩ là họ đồng ý cho mình tham gia không? Bọn họ nghe có vẻ cực kỳ rùng rợn huyền bí. – Caroline hỏi.
Rùng rợn, huyền bí. Cô ấy không hề biết đã nói đúng bản chất nhóm Hướng đạo sinh này.
– Hừm, Caroline. – Tôi ậm ờ. – Tớ không biết nữa.
– Sao cậu lại không biết? – Caroline cắt ngang.
– Chậc. – Tôi không biết nói thế nào. – Ờ. Nhóm các cô gái Trại Fear không phải ai cũng nhận. Phải được mời đích danh cơ.
– Ý cậu là gì thế. Họ không muốn nhận tớ phải không?
– Không, tớ không có ý như vậy. Tớ chỉ…
Caroline lại cắt ngang.
– Lizzy, Tớ biết cậu đang nghĩ gì. Cậu đang cố lảng tránh tớ. Cậu vẫn còn giận đúng không? Vì thế mà cậu không muốn tớ tham gia nhóm!
Trời ạ! Ngay cả bản thân mình, tôi cũng không chắc tôi có muốn ở trong nhóm Trại Fear hay không nữa. Tôi bây giờ trong tình trạng há miệng mắc quai. Nếu tôi không cố kết nạp Caroline vào nhóm, chúng tôi sẽ lại cãi nhau. Mà thực tế thì chúng tôi cũng vừa trải qua một bữa hục hặc với nhau.
– OK. – Tôi rầu rĩ đồng ý. – Tớ sẽ cố thuyết phục họ.
Tôi quyết định đưa Caroline đi gặp Pearl. Rốt cuộc thì mẹ của Pearl là người phụ trách nhóm. Vả lại, tôi cũng chẳng biết tìm Amy và các cô gái khác ở đâu.
Đêm hôm sau, sau khi ăn tối, Caroline đợi tôi ở đầu đoạn rẽ. Chúng tôi cùng nhau đi bộ qua cầu Mill tới Shadyside.
– Phố Fear. – Caroline đọc to khi thấy biển tên phố.
Tôi gật đầu:
– Chúng ta tới số nhà 333.
Caroline run run:
– Phố này là nơi rùng rợn nhất trong cả hai vùng Shadyside và Waynesbridge. Có khi rùng rợn nhất thế giới!
Chúng tôi đi qua ngôi nhà đầu tiên – và nghe thấy một tiếng gào rợn người. Một con gì đó màu sậm chạy qua bãi cỏ va biến mất trong màn đêm.
– Chỉ là con mèo thôi. – Tôi nói với Caroline, cố làm ra vẻ tự tin.
Caroline quay trước quay sau kiểm tra xem có gì đằng trước hay đằng sau cô ấy không.
Hai đứa đi xuôi xuống phố, lại bắt đầu nghe tiếng cửa sổ đều đều đập vào tường bên cửa căn nhà gỗ nào đó. C…ạch! Cạch! Cạch!
Sao nó lại kêu kiểu đó nhỉ? Tôi băn khoăn tự hỏi. Tôi chẳng thấy tí gió nào.
Caroline bấu chặt lấy tay tôi:
– Còn xa lắm không?
– Ngay đây thôi. – Tôi trả lời. Tôi nhớ rõ buổi gặp hôm qua khi mấy cơn gió mạnh xô đẩy tôi tơi nghĩa trang phố Fear. Ngay cạnh chiếc cổng số 333.
Caroline liếc con số trên ngôi nhà gần nhất 331.
– Đúng rồi. – Tôi nói. – Có nghĩa là ngôi nhà tiếp theo.
Nhưng khi hai đứa tới ngôi nhà bên cạnh nó không giống ngôi nhà tôi thấy hôm qua. Những thanh gỗ dán đóng đinh chặn cửa ra vào. Vòm cửa trước cũng bị sập một đoạn.
– Nó đây à? – Caroline cau có hỏi.
– Không. – Tôi chỉ tay vào tấm biển sắt đóng đinh cạnh cửa trước. – Cậu thấy gì không? Số 335.
Caroline quay một vòng.
– Thế 333 ở đâu
– Tớ cũng không rõ. – Tôi lắp bắp. Tôi bước hai bước ra phố và liếc mấy số nhà bên kia phố: 332 và bên cạnh 334.
Caroline ngẩng đầu nhìn căn nhà gỗ.
– Vậy nó phải là 333 chứ.
– Nhưng không phải. – Tôi cãi. – Ở đây biển số là 335.
– Có khi họ đánh số lại. – Caroline kéo tôi ra đường. – Có cái nào trông giống không?
Tôi lắc đầu. Không. Chẳng nhà nào giống cả. – Tiếp theo là 337, 339 và sau đó là nghĩa trang.
– Thế số 333 ở đâu? – Caroline gặng hỏi.
Tôi lúng túng lắc đầu:
– Nó biến mất rồi. – Tôi lẩm bẩm. – Hoàn toàn biến mất!
Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.