Người Ru Ngủ

CHƯƠNG 11



Hắn đã đến đây, không còn nghi ngờ gì nữa.
Mila đang ngồi trong chiếc xe hơi đậu trước cửa nhà bà Walcott. Đã quá 10 giờ tối, và cô chỉ vừa mới gọi điện được cho Boris. Anh đã họp suốt cả buổi chiều để tranh luận về việc tiết lộ hay giữ kín với báo chí thông tin của vụ thảm sát, cùng với nó là danh tính và hình ảnh của thủ phạm. Boris cho rằng việc này sẽ cô lập Roger Valin, nếu ai đó nhận ra hắn thì họ có thể giải quyết được ít nhất là một phần của bí ẩn mười bảy năm qua. Tuy nhiên, Gurevich tỏ ra không khoan nhượng. Anh ta khăng khăng cho rằng việc công bố rộng rãi vụ việc sẽ làm tên sát nhân phổng mũi và khiến hắn phạm tội trở lại. Cuối cùng mưu sĩ của sở cảnh sát đã chiến thắng.
– Rất tốt. – Anh bạn thanh tra của Mila nói với cô. – Nhưng lúc này chúng ta có các ưu tiên khác.
Sau vụ thảm sát, Roger Valin đã biến mất tăm. Cảnh sát chẳng có dấu vết gì của hắn, và một đêm nữa đã bắt đầu.
Lần này hắn sẽ đột nhập vào ngôi nhà nào đây? Hắn sẽ trút hận thù vào đâu?
– Vấn đề ở chỗ ta đã có động cơ đưa đẩy tên sát nhân đến chỗ tàn sát gia đình Belman, nhưng nó quá chông chênh. Việc giết hại gia đình ông chủ hãng dược phẩm đã sản xuất ra loại thuốc quá đắt đỏ không gợi lên một mô típ thường thấy, đúng không? Bây giờ hắn sẽ trả thù ai? Chủ tịch hội những ông chồng bỏ rơi vợ bệnh con thơ à?
Mila hiểu sự bực bội của Boris.
– Tôi xin lỗi. – Anh nói tiếp. – Ngày hôm nay vất vả quá. Dù sao thì cô đã làm rất tốt. Tôi sẽ cho người canh chừng ngôi nhà của bà Walcott, với hi vọng đối tượng của chúng ta xuất đầu lộ diện.
– Tôi không nghĩ hắn sẽ làm thế. – Mila đáp trong khi quan sát ngôi nhà bên kia đường. – Valin đã để lại cái đồng hồ như một dạng chỉ dẫn cho chúng ta.
– Liệu cô có chắc chắn bà già đã không lên dây đồng hồ? Đó là một manh mối khá yếu, tôi không biết nó có giúp ích gì cho chúng ta trong việc tìm ra Roger Valin.
Boris nói không sai, dù Mila nghĩ anh vẫn còn những ẩn ý khác. Tuy nhiên lúc này thật khó mà tranh luận về chúng, xét theo nguy cơ biểu hiện của việc tên giết người ra tay lần nữa.
– Thôi, mai chúng ta sẽ bàn chuyện này. – Cô nói rồi chào tạm biệt Boris, sau đó lái xe về nhà.
Vào giờ muộn thế này, Mila chỉ tìm được một chỗ đậu xe cách nhà mình ba khu phố. Khi đêm xuống, nhiệt độ mùa hè của ban ngày được thay thế bằng hơi ẩm tê buốt. Trên người mặc mỗi quần jean và áo thun nên cô vội bước thật nhanh.
Khu dân cư này được xây dựng từ khoảng một thế kỷ trước, dạo gần đây nó được giới trẻ thừa tiền nhắm vào và các kiến trúc sư nổi tiếng dần dần biến nó thành tâm điểm phong cách mới. Chuyện này diễn ra ngày một thường xuyên hơn. Đô thị là một khối mắc ma liên tục đổi dòng. Chỉ có những tội lỗi của nó là bất biến. Các khu phố được tái cấu trúc, đường sá được đổi tên để các cư dân có thể cảm thấy mình hợp thời và quên đi rằng họ đang sống cùng một cuộc sống của những người đi trước, lặp lại cùng những hành vi và sai lầm.
Những nạn nhân tiền định của những đao phủ tiền định.
Có lẽ khi tiến hành vụ thảm sát, Valin đã cố gắng đổi chiều chu trình. Belman là một nhân vật quan trọng, giống như một vị thánh ngoại giáo, ông ta có khả năng chữa bệnh và mang lại sự sống, nhưng lại phân phát nó tùy hứng. Điều Mila không hiểu được là tại sao Valin lại bắt vợ con Belman phải trả giá cho những tội lỗi của ông ta.
Trên đường trở về nhà, Mila đã dừng lại để mua hai chiếc hamburger trong một cửa hàng bán thức ăn nhanh. Cô ăn một chiếc trên xe, chiếc còn lại để nguyên trong túi giấy. Khi đi ngang qua một cái ngõ, cô để lại nó trên nắp một thùng rác. Sau đó cô trèo lên bậc thềm của một tòa chung cư nhỏ cao bốn tầng. Trong khi đút chìa khoá vào ổ, cô nhìn thấy hai bàn tay bẩn thỉu vươn ra từ trong bóng tối để cầm lấy túi thức ăn quý giá. Người vô gia cư kia rồi cũng sẽ rời khu vực này sớm thôi. Ông ta không còn chỗ trong quanh cảnh mới mẻ được minh họa rất rõ bằng tấm biển quảng cáo cỡ lớn bao phủ mặt tiền toà nhà đang hoàn thiện ở phía đối diện: một bức tranh đánh lừa thị giác vẽ những cư dân tương lai của khu phố.
Như một nghi thức, Mila ngừng tay để quan sát cặp đôi hạnh phúc đang cười trên tấm biển quảng cáo. Nhưng cô không tài nào ghen tị với họ được.
Sau khi đã khép cửa căn hộ, Mila lắng nghe trong vài giây trước khi bật đèn. Cô mệt rã rời và tranh thủ sự yên tĩnh trong đầu. Nhưng nó không kéo dài.
Mày là của hắn. Mày thuộc về hắn. Mày biết mày sẽ thích thứ mày sắp nhìn thấy.
Đúng vậy. Cô đã lại nhận thấy một cảm giác quen thuộc khi đặt chân đến một hiện trường án mạng và tiếp xúc trực tiếp với những dấu hiệu của cái ác.
Những người xem qua bản tin thời sự tưởng mình đã biết, nhưng thật ra họ không hiểu việc đứng trước thi thể một nạn nhân đồng nghĩ với điều gì. Nơi các nhân viên cảnh sát luôn diễn ra một thứ gì đó rất kỳ lạ, giống như một quy trình tự nhiên mà tất cả bọn họ đều trải qua. Lúc đầu, họ cảm thấy kinh tởm, sau đó quen dần, và cuối cùng nó trở thành một thói nghiện. Đầu tiên họ liên hệ cái chết với sự sợ hãi – sợ bị giết, sợ giết, sợ thấy người ta bị sát hại. Sau đó, tựa như một gen xấu, nó chèn vào chuỗi ADN, nhân lên và cuối cùng trở thành một phần của họ. Cái chết là thứ duy nhất khiến chúng ta cảm thấy mình đang sống. Đối với Mila, đó là di sản của vụ án “Kẻ nhắc tuồng”. Nhưng không phải chỉ có vậy.
Cuối cùng cô cũng vươn tay đến công tắc điện, và ở đầu kia căn phòng một ngọn đèn bật sáng. Những chồng sách chất đống trong phòng khách, phòng ngủ, phòng tắm, thậm chí trong bếp. Tiểu thuyết, tiểu luận, sách triết và lịch sử. Mới có, cũ có. Mila đã mua chúng ở các hiệu sách hoặc tiệm sách cũ.
Cô bắt đầu tích cóp sách không lâu sau vụ mất tích của người đồng nghiệp trong Minh Phủ, Eric Vincenti. Cô sợ sẽ có kết cục giống như anh, bị nuốt chửng bởi nỗi ám ảnh dành cho những người mất tích.
Tôi tìm kiếm họ khắp nơi. Tôi tìm kiếm họ mọi lúc.
Hoặc là bị nhấn chìm trong chính thứ bóng tối mà cô đang thăm dò. Xét về phương diện nào đó, những cuốn sách là cái neo để giữ Mila ở lại với cuộc sống, vì chúng có kết thúc. Bất luận kết thúc đó có hậu hay không, nó vẫn là một đặc quyền mà những câu chuyện khiến cô bận tâm hàng ngày không phải lúc nào cũng có được. Hơn nữa, những cuốn sách là một thứ thuốc giải tuyệt vời cho sự im lặng, vì chúng lấp đầy tâm trí cô bằng chữ nghĩa, bù đắp cho khoảng trống mà các nạn nhân để lại. Nhưng trên hết, sách là con đường thoát của Mila. Sự biến mất theo cách riêng của cô. Khi chú tâm vào đọc sách, tất cả những thứ khác, kể cả chính bản thân cô, sẽ không còn tồn tại. Trong những cuốn sách, Mila có thể là bất kỳ người nào cô muốn. Điều đó cũng đồng nghĩa với việc không là ai cả.
Chỉ có những quyển sách chào đón Mila khi cô trở về nhà.
Cô tiến lại gần quầy bar nằm ngăn giữa phòng khách và gian bếp nhỏ, rồi đặt bao súng, phù hiệu cùng chiếc đồng hồ thạch anh lên đó. Khi cởi áo thun, Mila nhìn thấy trong cửa kính hình ảnh phản chiếu của một cơ thể gầy gò đầy sẹo. Cô hài lòng vì mình không có các đường cong, chứ nếu không cô sẽ lại bị cám dỗ bởi việc cắt cứa chúng bằng dao lam. Những vết thương mà cô khoác lên người theo năm tháng là chứng nhân cho nỗi đau mà cô không thể cảm thấy đối với nạn nhân của những hành vi sai trái do người khác gây ra. Việc tự cắt xẻo bản thân là cách duy nhất Mila tìm được để tự nhắc nhở mình rằng cô là một con người, sau tất cả mọi chuyện.
Không bao lâu nữa Mila sẽ có thể kỷ niệm một năm ngày cứa vết sẹo cuối cùng. Mặc dù không thể hứa trước được, nhưng cô đang cố gắng. Đó là một phần trong quá trình cải thiện bản thân của cô. Ba trăm sáu mươi lăm ngày không cắt cứa, thật khó tin. Thế nhưng việc nhìn thấy bản thân mình trong gương vẫn là một lời mời gọi, cơ thể trần truồng khiến cô thèm cắt. Mila bèn quay mặt đi. Trước khi vào trong nhà tắm, cô bật máy tính xách tay đang để trên bàn.
Cô có một cuộc hẹn.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.