Người Ru Ngủ

CHƯƠNG 12



Việc này đã trở thành một nghi thức.
Quấn mình trong chiếc áo choàng, khăn tắm buộc trên đầu, Mila đem chiếc máy tính vào giường. Cô đặt nó lên đùi, mở một chương trình, rồi tắt đèn và chờ kết nối internet. Ở đâu đó, một chương trình tương tự đáp trả và một cửa sổ đen mở ra trên màn hình. Mila lập tức nhận ra một âm thanh. Nó rất khẽ nhưng liên tục. Nó đến từ trong bóng tối, nhưng không thù địch.
Tiếng thở.
Mila lắng nghe nó một lúc, để mình được ru trong nhịp điệu chậm rãi của nó. Sau vài giây, cô ấn vào một cái phím và màn hình đen nhường chỗ cho một hình ảnh.
Một căn phòng nhỏ chìm trong ánh sáng xanh lục.
Chiếc máy quay – cùng loại với chiếc mà cô đã lắp ở nhà Conner – do thám trong bóng tối bằng tia hồng ngoại. Nó chỉ đủ mạnh để cho thấy một cái tủ âm tường ở bên phải, một tấm thảm mềm bên trên để đầy đồ chơi nằm giữa phòng, một áp phích các nhân vật hoạt hình, một ngôi nhà búp bê, và ở phía bên trái là một chiếc giường đơn.
Bên dưới lớp chăn là một cô bé đang ngủ.
Mila không ghi nhận bất kì sự khác lạ nào, tất cả mọi thứ đều có vẻ yên bình. Cô quan sát thêm một lúc nữa, như thể bị thôi miên bởi sự yên bình của cảnh tượng đó. Bất giác cô nhớ đến một cô bé khác, con ma nhỏ bị nhốt dưới hầm mà mình vừa giải thoát vài giờ trước. Nếu tập trung, cô vẫn có thể cảm nhận trọng lượng của con bé trên tay mình. Mila không cảm thấy thương cảm hay âu yếm chút nào. Không có gì ngoài một trí nhớ xúc giác, một chút buồn bã vì mình không có được sự thấu cảm. Nhưng dù sao thì, cuộc gặp gỡ với bà Conner đã để lại dấu ấn trong cô theo một cách nhất định.
Tôi là mẹ kiểu gì, nếu không biết tên con búp bê ưa thích nhất của con gái mình?
Có điều gì đó diễn ra trong căn phòng nhỏ. Ánh sáng lọt vào qua cánh cửa mở ra hành lang và nhanh chóng bị một bóng người che khuất. Cái bóng ngắn đi khi người kia bước vào phòng. Đó là một phụ nữ, mặc dù Mila không nhìn thấy được khuôn mặt. Người phụ nữ đi đến dém chăn cho con bé, rồi nhìn nó ngủ.
Vậy còn bà, bà có biết tên con búp bê ưa thích nhất của con bé không? Mila thầm hỏi người phụ nữ trên màn hình.
Bỗng nhiên Mila cảm thấy như một vị khách không mời. Cứ để nguyên kết nối, cô mở một tập tin trên máy tính. Hồ sơ của Roger Valin xuất hiện, che khuất cửa sổ đang truyền đoạn phim trực tiếp. Cô muốn đọc lại hồ sơ trước khi đi ngủ. Còn một điểm cơ bản cần được giải quyết.
Cuộc gọi bí ẩn đến hiệu giặt tự động.
Mila không hiểu tại sao hung thủ lại cần phải gọi điện cho ai đó. Nếu đặt nghi vấn về một kẻ đồng lõa thì tại sao tên này không nhấc máy?
Có điều gì đó không ăn khớp ở đây. Chắc chắn phải có một sự giải thích. Động thái này của hung thủ, cũng như việc hắn mặc cùng bộ trang phục như trong tấm ảnh chụp mười bảy năm trước khiến cô không tài nào hiểu được.
Comlê xám nhạt, sơmi kẻ sọc nhuyễn, cà vạt xanh lá cây.
Sau vụ thảm sát, tên sát nhân đã ngồi ăn sáng với con trai của Belman và đã tranh thủ lúc đó để tiết lộ danh tính của mình. Thậm chí hắn còn cất công bảo Jes viết tên hắn ra giấy, để cậu bé không nhầm lẫn khi khai báo với cảnh sát. Hơn hết, hắn muốn Jes nghi nhận khuôn mặt và bộ trang phục của mình.
Sự giống nhau của bộ trang phục đã khiến Gurevich mỉa mai rằng hung thủ từng trải qua mười bảy năm trong tay người ngoài hành tinh. Sau chuyến viếng thăm nhà bà Walcott và khám phá ra những chiếc đồng hồ, Mila lại thấy Valin giống một nhà du hành thời gian có thể nhảy qua một lỗ đen nối liền hai thời điểm. Dù cả hai giả thuyết đều phi lý, chúng cho thấy cách tiếp cận vụ án khác nhau của họ.
Gurevich đến từ đội điều tra hình sự, anh ta đã quen tập trung vào hiện tại, vào những thứ “ở đây, bây giờ”, theo một tiêu chí đi từ nguyên nhân đến kết quả. Ngược lại, tại Minh Phủ, người ta nghiên cứu nhiều hơn về quá khứ.
Chính Eric Vincenti đã giải thích cho Mila về sự khác biệt này. Cô còn nhớ cuộc nói chuyện với anh chàng đồng nghiệp trước khi anh nối gót những người mất tích mà họ đi tìm.
“Án mạng có tính chất thời điểm. Ngược lại trong một vụ mất tích thì bản thân sự biến mất là không đủ, phải có một khoảng thời gian trôi qua. Không chỉ là ba mươi sáu tiếng đồng hồ theo luật định trước khi bắt đầu tìm kiếm, mà nhiều hơn thế. Sự biến mất được cụ thể hóa khi những gì người mất tích để lại bắt đầu hư hại: công ty điện lực cắt điện, cây xanh trồng ngoài ban công chết héo vì không ai tưới nước, quần áo trong tủ trở thành lỗi mốt. Chúng ta phải đi tìm nguyên nhân của tất cả sự tàn tạ này bằng cách lần ngược về quá khứ”. Eric có hơi phóng đại một chút, nhưng Mila biết về cơ bản anh có lý.
Người ta bắt đầu biến mất từ lâu trước khi biến mất thật sự.
Những vụ bắt cóc có khởi điểm là lúc kẻ bắt cóc lần đầu tiên để ý nạn nhân và thâm nhập cuộc sống của nạn nhân như một cái bóng vô hình, lén lút quan sát họ từ xa. Trong những trường hợp tự nguyện ra đi, nó bắt đầu vào hôm mà người mất tích tương lai lần đầu tiên cảm thấy một cảm giác bứt rứt mà họ không giải thích được. Cảm giác đó tăng dần như một khao khát chưa được thỏa mãn, một vết thương ngứa ngáy. Người ta biết việc chiều theo thôi thúc này chỉ làm tình hình tồi tệ thêm, nhưng không thể tự kìm lại được. Cách duy nhất để dập tắt thôi thúc đó là đáp lại nó, và theo nó vào trong bóng tối. Hẳn đó là điều đã xảy ra với Roger Valin, cũng như anh chàng Eric Vinceti tội nghiệp.
Nguyên nhân của một vụ mất tích nằm trong quá khứ, Mila tự nhủ.
Cô tập trung trở lại vào Roger Valin. Không một lá thư hay lời nhắn nào giải thích cho hành động của mình. Một kẻ giết người tập thể hành động bằng sự thù hận, oán giận hoặc báo thù. Một kẻ giết người tập thể bộc lộ bản thân thông qua các hành vi phạm tội mà không bận tâm người ta có hiểu mình hay không, Mila tự nhắc mình.
Vậy nếu như bộ trang phục, cú điện thoại đến hiệu giặt và chiếc đồng hồ chạy đúng giờ ở nhà bà Walcott thuộc về cùng một thông điệp?
Câu trả lời sẽ là “thời gian”.
Valin muốn người ta chú ý vào thời điểm hắn mất tích.
Mila mở một trang tìm kiếm trên máy tính. Qua việc mặc cùng một bộ trang phục, Valin cho chúng ta biết cần phải tư duy như thể đang ở mười bảy năm về trước, cô tự nhủ. Khi gọi cho hiệu giặt, hắn đã không nhầm số.
Đối với hắn, đó là số điện thoại chính xác.
Mila tìm thấy trang web của công ty điện thoại. Ở đó có một mục dành cho việc tra cứu danh bạ cũ. Cô nhập số điện thoại của hiệu giặt để truy tìm tên và địa chỉ thuê bao tương ứng vào thời điểm Valin mất tích, sau đó bấm nút “Tìm kiếm”.
Trên màn hình xuất hiện một biểu tượng chờ hình đồng hồ cát nhỏ xíu. Mila nhìn nó chăm chú, răng cắn môi dưới vì nôn nóng. Câu trả lời nhanh chóng xuất hiện. Cô đã không nhầm: số điện thoại này có hoạt động mười bảy năm về trước.
Nó thuộc về Thánh đường Tình yêu, nằm trên đường quốc lộ dẫn ra hồ.
Mila tìm tiếp số nhà hiện tại, nhưng hóa ra Thánh đường Tình yêu đã ngưng hoạt động từ nhiều năm. Cô ngẫm nghĩ giây lát. Phải làm gì đây? Báo Boris ngay, hay đợi đến mai? Manh mối này rõ ràng rất mong manh, rất có thể nó chỉ là một sự trùng hợp ngẫu nhiên.
Mila quan sát một lần cuối cửa sổ ghi hình bé gái đang ngủ yên bình. Cô không do thám mà bảo vệ con bé. Cô lại nhớ đến chuyện đã xảy ra với gia đình Conner. Mình là người đã đột nhập nhà người ta để lắp camera quay lén. Chính nhờ hành động hấp tấp đó mà sáng nay, một con ma nhỏ bé đã được giải thoát khỏi nơi giam cầm.
Mila biết mình không thể chờ đợi.
Cô tắt máy tính, rồi đứng dậy mặc quần áo.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.