Mila đã cho thay lốp chiếc Hyundai hơn một tiếng trước đó.
Sau khi cuộc họp kết thúc, cô muốn về thẳng nhà. Tuy nhiên khi ra đến bãi đậu xe, cô mới nhớ ra sự cố bất ngờ mà mình hoàn toàn quên bẵng mất. Chuyện này giống như trải qua nó lần nữa, với tất cả nỗi bực tức mà cô vừa nhận thêm sau cuộc họp.
Mila đã phải gọi cho hãng sửa xe để đưa xe mình về gara. Bây giờ, dù đang theo dõi công việc thay lốp với một vẻ mặt bình thản, trong đầu cô các suy nghĩ cứ chạy đi nơi khác.
Mila đã không bị đuổi ra khỏi cuộc họp, nhưng sau khi cô lên tiếng, cuộc thảo luận tiếp tục diễn ra như thể cô chưa bao giờ mở miệng. Cô lại ngồi xuống và im lặng chờ cho cuộc họp kết thúc, trong sự phớt lờ của mọi người. Cái khiến Mila bực nhất là bị coi thường. Ngoài ra, cô tức điên với Eric Vincenti vì cảm thấy như bị phản bội bởi một người mà mình yêu quý.
Anh là Ahab hay Moby Dick? Chẳng là ai, hoặc có thể là cả hai, chính vì thế mà tôi không bao giờ nhận ra.
Một động cơ rõ ràng là thứ còn thiếu trong vụ giết người do đồng nghiệp cũ của Mila gây ra – nếu có thể gọi hành vi nhổ từng cái răng của ai đó cho đến khi người đó chết là giết người. Mila cảm thấy lo ngại vì sự tàn bạo vô lý đến như vậy. Thêm vào đó, cô không có bất cứ manh mối nào về tội ác tiếp theo. Chuyện này là một nguyên nhân nữa khiến cho mọi người căng thẳng.
Họ không biết ai sẽ ra tay, và ở đâu. Vì họ có chung một niềm tin chắc chắn: vụ này còn lâu mới kết thúc.
Cho đến hiện tại, chuỗi vụ việc đã được tiết lộ thông qua các chỉ dẫn cụ thể, các mật thư, giống như một trò đi tìm kho báu: bộ trang phục của Valin, chiếc răng của Harash, đoạn phim quay Vincenti… Phải, nhưng tại sao Vincenti lại cẩn thận xoá sạch mọi dấu vân tay và dấu vết ADN tại hiện trường? Và tại sao anh ta lại bày ra cái trò lố trước chiếc camera giao thông?
Lời giải có lẽ rất đơn giản, đến nỗi chúng ta không nhìn ra, Mila tự nhủ.
Tuy vậy, thay vì tập trung vào mắt xích kế tiếp của chuỗi sự kiện, tại sở cảnh sát người ta đang mất dần phương hướng với những trò phỏng đoán điên rồ. Khủng bố à? Họ nghĩ rằng chỉ cần đặt một cái tên cho nỗi sợ là đủ sao?
Rất mau chóng, chiếc Hyundai của Mila được lắp lốp mới. Cô lôi kính mát từ trong hộc găng tay ra rồi khởi động máy. Thời tiết hôm nay rất đẹp, chỉ có vài đám mây rải rác vương trên nền trời xanh và phân phát ra khắp nơi những bóng mát thoáng qua.
Nhưng Mila không chỉ nhìn mỗi con đường. Những hình ảnh trong đoạn phim về Eric Vincenti tuần tự lướt qua trước mắt cô, cứ chạy đến hết thì quay lại từ đầu.
Cô luôn có một niềm tin rằng một ngày nào đó, người đồng nghiệp của mình sẽ quay về. Rằng bóng tối sẽ khạc anh ra như một thứ không tiêu hoá được, trả anh về Minh Phủ như nhân chứng sống cho thấy sự quay trở lại luôn là có thể.
Cô hình dung Eric lại bước qua cửa văn phòng, mang cho cô tách cà phê, ngồi vào bàn như thể chẳng có gì xảy ra, bật đài và làm việc trên nền nhạc opera.
Nhưng trên thực tế, Mila đã gặp lại anh ta ở nơi mà cô ít mong đợi nhất.
Cô sẽ không bao giờ quên dáng người trong đoạn video. Người đàn ông mặc chiếc áo khoác chống thấm nước cúi xuống bên miệng cống để buộc lại dây giày, rồi nhấc mũ chào chiếc camera, một cử chỉ trâng tráo và đáng sợ.
Tại sao làm điệu bộ đó? Chỉ để được nhận ra thôi sao?
Có lẽ đó là một sự khiêu khích, một yếu tố để củng cố giả thuyết khủng bố. Nhưng Mila còn nhìn thấy một thứ khác trong hình ảnh ấy: người đồng nghiệp mà cô vẫn còn thấy khó khăn khi thêm vào chữ “cựu” đã trải qua một thử thách nhập môn của bóng tối. Trò diễn trước camera cho thấy một điều.
Đó là từ nay, Eric Vincenti đã nhảy múa trong bóng tối.
Mặt trời chiều tuôn ánh nắng ban ngày vào khắp căn hộ của Mila, truy lùng đám bụi quanh những chồng sách như thể muốn đánh bật chúng đi. Ở phía bên kia đường, trên tấm biển quảng cáo, cặp đôi khổng lồ vẫn đang cười với người qua đường và với cả người vô gia cư đang đẩy chiếc xe hàng siêu thị chất đầy túi nhựa và giẻ rách. Lát nữa Mila sẽ để lại một phần thức ăn trên nắp cái thùng rác ở đầu ngõ. Lần này không phải là bánh mì kẹp thịt băm nữa, mà có thể là món súp gà.
Sau khi đã bình tâm lại, cô ngồi vào máy tính và bật nó lên. Vài phút sau, chương trình kết nối với chiếc camera bé xíu được kích hoạt. Màn hình hiện lên cảnh căn phòng của bé gái mà Mila đang theo dõi từ xa.
Con bé đang ngồi bên chiếc bàn tròn thấp, hí hoáy vẽ. Xung quanh nó là cả một hội đồng búp bê được xếp ngay ngắn.
Con bé thích nhất con búp bê nào?
Mái tóc dài màu bạch kim của con bé được cột đuôi ngựa, để lộ một nửa khuôn mặt trong máy quay. Nó đang cầm một chiếc bút dạ màu và tỏ ra rất tập trung vào công việc. Đúng là một bé gái ngoan hiền mười tuổi điển hình. Mila vặn to âm lượng nhưng chỉ nghe thấy tiếng ồn.
Người phụ nữ tối hôm trước lại bước vào. Bà bê một cái khay trên đó có một cốc sữa, vài chiếc bánh quy và những viên thuốc màu vàng. Bà vẫn còn rất đẹp so với độ tuổi ngoại ngũ tuần của mình.
– Ăn đi cháu. – Bà lên tiếng.
Cô bé quay lại nhưng không buông bức vẽ của mình ra.
– Tí nữa ạ.
– Để lát vẽ nốt, bây giờ phải uống vitamin. – Người phụ nữ cương quyết.
– Cháu không uống đâu.
Người phụ nữ tiến lại gần và thu lại chiếc bút dạ. Con bé không nói gì.
Không có gì nguy hiểm, mọi chuyện vẫn ổn.
Sau đó, nó cầm lấy một con búp bê tóc hung và ôm vào lòng như thể dựng lên một rào cản. Trên khuôn mặt nó hiện lên một cái bĩu môi hờn dỗi.
Tôi là mẹ kiểu gì, nếu không biết tên con búp bê ưa thích nhất của con gái mình?
– Buông nó ra. – Người phụ nữ trên màn hình ra lệnh cho con bé.
Bà không biết. Ôi trời, cả bà cũng không biết.
– Không được gọi là “nó”. – Con bé phản kháng.
Người phụ nữ thở hắt ra rồi đưa cho cô bé mấy viên vitamin và cốc sữa.
– Chỗ này bừa bộn quá thể!
Lợi dụng giây phút lơ đãng của người phụ nữ, cô bé giả vờ buộc dây giày và giấu mấy viên thuốc vào trong váy của con búp bê.
Mila mỉm cười vì sự nhanh trí của con bé. Nhưng nụ cười của cô nhanh chóng tắt ngấm. Mắt cô không còn nhìn thấy màn hình trước mặt nữa. Như thể trong đầu cô những hình ảnh của chiếc máy quay bí mật đã bị thay thế bởi hình ảnh của một máy quay khác.
Eric Vincenti dừng lại ở một ngã tư và đợi cho đèn qua đường chuyển màu xanh. Thay vì sang đường, anh ta cúi xuống bên một miệng cống để buộc lại dây giày. Và anh ta nhấc mũ chào.
Không, không phải thế. Anh ta không chỉ chào. Anh ta muốn được nhận ra, tất nhiên rồi, nhưng ngoài ra… còn muốn lôi kéo sự chú ý nữa.
Eric hiểu rõ các cảnh sát, anh ta biết cách làm họ rối trí. Anh ta biết họ đang bối rối trong những phán đoán phức tạp, để không phải thừa nhận mình gặp khó khăn. Giả thuyết khủng bố là một minh chứng.
Tuy vậy, lời giải đơn giản đến nỗi chúng ta không nhìn ra.
Mila nhớ lại từng khoảng khắc của đoạn phim như thể đang xem chiếu chậm.
Chính trò giấu thuốc của cô bé đã khiến cô nghĩ ra một điều.
Có lẽ Eric Vincenti đã giấu thứ gì đó cho họ trên vỉa hè.