Cô ấy đã hiểu.
Không còn nghi ngờ gì nữa. Khi rời khỏi tiệm ăn Tàu, cô đã bỏ anh ra lại một mình với dư âm của câu nói cuối cùng.
Nó thông báo sự quay trở về từ bóng tối của André García.
Đó không phải là một sự việc ngẫu nhiên và không dự kiến. Hắn ta đã quay về để giết người. Điều đó đe doạ nhiều thứ. Những thứ mà Simon Berish đã quyết lòng bảo vệ, dù không chủ ý.
Tay đặc vụ đung đưa người trên chiếc ghế trong văn phòng làm việc, mắt nhìn vào khoảng trống, tựa như một người đi trên dây đang giữ thăng bằng với các suy nghĩ của mình.
Hitch quan sát anh từ trong cái góc thường nằm của nó – một trong những ưu điểm của việc bị ruồng bỏ là người ta có thể đưa chó vào văn phòng mà không ai phản đối.
Ở phía ngoài, trụ sở cảnh sát đang rộn rã như mọi khi. Nhưng sự ồn ào không bao giờ vượt qua ngưỡng cửa văn phòng anh, cũng giống như các đồng nghiệp của Berish, những người luôn giữ khoảng cách với anh. Họ chỉ là những cái bóng ở phía sau lớp kính cửa mờ đục.
Văn phòng này là chốn lưu đày của anh.
Tuy vậy, anh vẫn giữ cho nó ngăn nắp, như thể đang đợi một vị khách. Các hồ sơ được sắp xếp ngay ngắn trên kệ. Trên bàn anh, chiếc kính lúp gắn đèn, cốc đựng bút chì, chiếc gạt tàn và cái điện thoại nằm ngay hàng thẳng lối. Phía trước bàn là hai cái ghế.
Nếp quen chính là thứ đã cứu anh trong suốt những năm tháng bị cô lập.
Berish đã xây lên một rào cản của các thói quen cho phép mình kháng cự lại sự khinh bỉ của người khác và sự cô độc. Sau khi bị bỏ rơi, anh đã phải tự mình vực dậy và tìm ra một cách thức làm nghề mới. Mất đi sự tôn trọng của các đồng nghiệp, lẽ ra anh đã bỏ việc, vì đó là giải pháp hợp lý duy nhất. Tuy nhiên, anh không chấp nhận một sự kết án khi không được kháng cáo. Nếu từ bỏ chiếc phù hiệu cảnh sát của mình, chắc anh sẽ rơi xuống vực thảm. Nhờ bám trụ với nghề, anh đã ngăn được cú rơi.
Mặc cho cái giá mà Berish phải trả mỗi ngày, những cử chỉ thiếu tôn trọng và những cái nhìn ác ý cho anh một cái cớ để tiếp tục đấu tranh.
Cuộc chiến đấu bắt đầu khi anh mua cuốn sách nhân học đầu tiên. Vốn luôn thiên về hành động, anh đã quyết định khai thác phần con người đã bị che lấp trong một thời gian dài của mình, và dùng nó để thay thế cho khẩu súng.
Cái đầu đã trở thành vũ khí của Berish.
Anh đã dành toàn tâm toàn ý cho việc nghiên cứu môn nhân học. Chuyện này khởi đầu chỉ đơn thuần vì tò mò, nhưng anh mau chóng nhìn thấy được tiềm năng của nó, cũng như cách thức áp dụng những kiến thức của nó trong công việc hàng ngày.
Nhân học đã mở ra cho Berish những chân trời mới, cho phép anh hiểu bản thân và người khác tốt hơn.
Trong đơn vị, mọi người xem Berish như thằng hâm. Anh dùng giờ làm việc để thu mình trong văn phòng ngồi học. Xét cho cùng, anh cũng chẳng có việc gì khác để làm. Các thượng cấp không giao việc cho anh nữa, đồng nghiệp cũng từ chối cộng tác với anh.
Bọn họ đã hi vọng anh bỏ việc.
Anh phải lấp đầy các khoảng trống trong ngày, và sách giáo trình là một giải pháp kỳ diệu. Lúc đầu, anh tưởng chúng được viết bằng một thứ ngôn ngữ không thể hiểu được, đã hơn một lần anh định ném chúng vào tường. Nhưng dần dà, ý nghĩa của các câu chữ bắt đầu hiện lên qua từng trang sách, tựa như tàn tích của một nền văn minh đã mất nay lại trồi lên từ trong lòng đại dương.
Các đồng nghiệp nghi hoặc nhìn Berish khi anh khuân những thùng to đựng đầy sách vào văn phòng. Họ không hiểu anh đang bày trò gì. Thật ra, chính bản thân Berish còn không biết tất cả những thứ này sẽ dẫn mình đến đâu. Nhưng anh tin sớm muộn rồi mình sẽ tìm thấy câu trả lời.
Và nó đã đến vài năm sau đó, khi anh thẩm vấn một nghi can. Thay vì mớm hoặc ép cung, anh đặt mình ngang hàng với đối tượng và biến cuộc thẩm tra thành buổi tán gẫu. Bí mật thành công của anh nằm ở một quan sát đơn giản.
Nhiều người không thích nói, nhưng chắc chắn họ thích được lắng nghe.
Đối với một số người, chuyện này giống như một nghịch dụ. Những người nắm bắt được sự khác biệt không nhiều. Berish nằm trong số đó, và kể từ lúc ấy anh không dừng lại nữa. Tiếng tăm về biệt tài của anh không thể xóa đi sự tẩy chay của mọi người, nhưng họ coi anh như một vũ khí bí mật, một giải pháp tối thượng cho các trường hợp không còn hi vọng. Khi không thể làm khác đi, họ sẽ mời anh đến.
Thế là Berish đã có một vị thế riêng so với các đồng nghiệp, đồng thời vẫn làm kẻ vô hình.
Mila Vasquez gây nguy hiểm cho trạng thái cân bằng mong manh mà anh đã nhọc nhằn tạo dựng qua nhiều năm. Cho dù cô không nói gì thêm, anh vẫn có cảm giác còn nhiều vụ án khác ngoài vụ André García.
Những kẻ mất tích quay về để giết chóc.
Dạo gần đây, Berish nhận thấy một sự căng thẳng nhất định trong sở cảnh sát. Tất nhiên không ai nói chuyện với anh, nhưng anh dám chắc có điều gì đó đang diễn ra. Nếu Mila chỉ nói cho Berish các dấu tay của André García đã được tìm thấy tại hiện trường vụ sát hại một gã buôn ma túy, sự lo ngại của anh sẽ chỉ có chừng mực.
Nhưng cô đã nhắc đến cái tên Kairus. Và điều đó khiến anh sợ.
Lúc ở tiệm ăn Tàu, anh đã cố che giấu sự ngạc nhiên của mình và khẳng định với Mila đây là lần đầu tiên anh nghe thấy biệt danh đó. Nhưng không phải vậy.
Cô ấy đã hiểu, Berish tự lập lại trong đầu. Cô ấy biết mình đã nói dối.
Thường thì trong những cuộc điều tra nhạy cảm, người ta tránh lan truyền một số chi tiết quan trọng nhầm lột mặt nạ những tay dựng chuyện hoặc xác định tính chuẩn xác của một lời chứng. Việc không thông báo rộng rãi cái tên Kairus đã được áp dụng vì các nguyên nhân nghiêm trọng hơn nhiều. Chỉ có những người thật sự có liên quan đến vụ án mới biết cái tên này.
Stephanopoulos đã khuyên thuộc cấp của mình đi gặp anh. Nếu thủ trưởng cũ của Berish mạo hiểm đến mức như vậy thì phải có một lí do.
Simon Berish có cảm giác một bóng ma đã lại xuất hiện sau một thời gian dài ẩn nấp.
Có lẽ anh đã hơi vội vàng khi chấm dứt sớm cuộc nói chuyện với Mila.