Phòng làm việc luôn là nơi lánh mình của anh, nhưng giờ đây nó đã trở thành buồng giam.
Berish đi tới đi lui trong lúc tìm một cách thức để thoát ra ngoài.
– Tao để tuột mất hắn rồi. – Anh nói với con Hitch đang nằm trong cái góc của mình và dõi theo những bước chân căng thẳng của chủ.
Anh vẫn còn chưa quên những sự kiện đêm hôm qua. Trong bóng tối, anh đã run tay bắn trượt mục tiêu. Nhưng đã khá lâu anh không cầm súng. Con người của hành động đã trở thành con người của suy nghĩ, anh tự nhắc mình một cách mỉa mai.
Nhưng điều tệ hại nhất là anh không nhìn thấy khuôn mặt kẻ đã giày vò anh suốt hai mươi năm qua. Và giờ đây anh sẽ lại tiếp tục bị quấy rầy bởi các câu hỏi.
Kairus đã quay lại.
Đêm hôm đó, trước khi Berish rời hiện trường, Mila đã tóm tắt lại cho anh những sự kiện mấy ngày vừa rồi, đáng chú ý là vụ thảm sát của Roger Valin, cùng các vụ giết người do Nadia Niverman và Eric Vincenti thực hiện. Những người đã biến mất nhiều năm và quay lại, nhưng chỉ để giết chóc, giống như André García.
Khi Berish nghe Mila thuật lại những tội ác thoạt đầu được xem như những vụ trả thù, sau lại bị quy là hành vi khủng bố, một nỗi sợ trước đây lại len lỏi vào đầu anh, đi theo một con đường mà nhiều năm nay nó không lai vãng. Sự hoài nghi và e dè tạo thành một cục nghẹn trong cổ Berish.
Chuyện gì đã xảy ra? Tại sao có những vụ án nối tiếp nhau như thế này?
Mỗi khi Berish lo lắng, ký ức về Sylvia làm anh bình tâm. Nó vượt qua lớp màn u tối của nỗi sợ hãi tựa như một luồng sáng huyền diệu xua tan sương mù. Nàng đến trấn an anh bằng nụ cười và cái vuốt ve nơi bàn tay anh.
Không có ngày nào trôi qua mà Berish không nghĩ đến Sylvia.
Khi anh tưởng đã chôn chặt những kỷ niệm về nàng trong một nơi không thể tiếp cận đối với chính bản thân anh, Sylvia vẫn tìm được cách để quay lại. Tựa như một con mèo luôn tìm được đường về nhà. Nàng bất ngờ xuất hiện trong những đồ vật, hoặc một khung cảnh nào đó. Hay là thì thầm với anh qua những ca từ của một bài hát.
Mối quan hệ của họ tuy ngắn ngủi nhưng anh vẫn mãi yêu nàng.
Chỉ có điều không theo cách thức mê đắm như anh từng yêu – đam mê đó đã điên cuồng quay lại tấn công anh khi mọi chuyện kết thúc, bắt anh đi tìm lời giải thích, trách móc anh. Giờ đây nó chỉ là một hoài niệm xa xôi. Khi nó hiện lên trong tim mình, anh sẽ nâng niu nó một lúc trên tay, ngắm nhìn nó như một bức tranh tuyệt mỹ, rồi lại buông rơi.
Trong lần đầu tiên họ gặp nhau, anh đã bị hạ gục bởi cái bím tóc đen tuyền của nàng. Không lâu sau đó, anh biết khi nàng thắt bím tức là nàng đang khao khát làm tình. Ngày hôm đó, nàng không đẹp. Nhưng anh lập tức hiểu ra mình không thể sống thiếu nàng.
Ba tiếng gõ cửa đưa viên đặc vụ trở về với thực tại.
Berish khựng lại giữa phòng. Hitch cũng trở nên cảnh giác.
Lâu lắm rồi chẳng ai gõ cửa phòng làm việc của anh.
– Kẻ mà chúng ta gặp trong toà nhà đó có thể đã thoát khỏi đám cháy thông qua đường cống.
Mila tức phát điên. Berish kéo cô vào trong phòng, thầm hi vọng các đồng nghiệp của mình không để ý đến cô.
– Sao cô lại đến đây?
Mila vung vẩy tập hồ sơ màu nâu.
– Joanna Shutton đã nói với tôi về anh. Thẩm phán đã đề xướng việc này và khuyên tôi… hay đúng hơn là ra lệnh cho tôi không tiếp xúc với anh nữa. Nhưng khi một sếp lớn hành động như thế, tức là phải có chuyện gì đó phía sau.
Berish vô cùng hoang mang. Anh tự hỏi Thẩm phán có thể kể những gì với Mila. Hay đúng hơn, anh hình dung chuyện đó rất rõ, và anh hi vọng cô cảnh sát không rơi vào bẫy. Nhưng cô đã đến tận đây, tức là khả năng đó có thể được loại trừ.
– Tôi biết anh cảm thấy an toàn trong vai một kẻ bị ruồng bỏ. – Mila nói. – Tôi hiểu điều đó. Nhưng giờ thì nó hơi quá an toàn. Tôi muốn biết tất cả.
Tay đặc vụ cố gắng làm Mila dịu giọng lại.
– Tôi đã kể hết với cô rồi mà.
– Ngoài kia, – Mila vừa nói vừa chỉ tay ra cửa. – trong thế giới thực tại ấy, tôi đã phải nói dối vì anh. Tôi đã tán hươu tán vượn với sếp lớn để không gây rắc rối cho anh. Tôi nghĩ anh nợ tôi đấy.
– Việc tôi đã cứu mạng cô đêm qua còn chưa đủ sao?
– Bây giờ cả hai chúng ta đều đã dính chàm. – Mila nói và đặt tập hồ sơ lên bàn.
Berish nhìn bìa hồ sơ như thể nó là một quả bom sắp nổ.
– Có gì trong đó vậy?
– Bằng chứng cho thấy chúng ta không nhầm.
Berish bước đến ngồi xuống ghế, hai tay chắp lại, chống cằm.
– Thôi được. Cô muốn biết gì?
– Tất cả.
Vụ mất tích của bảy người mất ngủ hai mươi năm về trước đã không kết thúc ở đó.
Cảnh sát liên bang đã điều tra về các mối liên hệ giữa một cựu quân nhân đồng tính, một người giao hàng, một nữ sinh viên, một giáo sư khoa học về hưu, một goá phụ, bà chủ một tiệm bán đồ bằng vải và nữ nhân viên bán hàng của một trung tâm thương mại.
Nếu phát hiện được một mối liên hệ chung, có lẽ cảnh sát đã tìm ra một người nào đó quan tâm đến những người này và làm họ biến mất. Thế nhưng, mối liên hệ duy nhất và cũng hết sức mong manh là tất cả bọn họ đều bị mất ngủ.
Vụ việc giống như đã được hoàn toàn dựng lên bởi báo chí từ những sự trùng hợp ngẫu nhiên. Suy cho cùng, mỗi ngày có bao nhiêu người mất tích trong thành phố? Và bao nhiêu người trong số đó dùng thuốc ngủ? Nhưng dư luận thích cái ý tưởng rùng rợn là có một kẻ nào đó đã gây ra vụ việc. Về phần mình, những người điều tra không chắc lắm về điều này.
Đó là lúc các nhân chứng xuất hiện.
– Luôn có một ai đó nhìn thấy, hoặc tin là mình nhìn thấy điều gì đó. Tại trụ sở, chúng tôi đã được huấn luyện để nhận ra những kẻ khoác lác hoặc dựng chuyện vì muốn nổi tiếng, chúng tôi biết phải xử lý những người này như thế nào. Trước tiên, chúng tôi sẽ xem liệu họ có chờ quá lâu trước khi ra mặt. Thứ đến, thường thì các lời khai của họ ít nhiều đều giống nhau – đây là một chi tiết kinh điển. Họ kể với chúng ra về một kẻ tình nghi lảng vảng ở gần nhà một người mất tích. Thế là chúng ta đưa họ đi dựng chân dung nghi phạm. Tôi không biết tại sao, nhưng hễ nói đến tội phạm là mọi người đều mô tả gần như cùng một khuôn mặt, với đôi mắt nhỏ và trán rộng. Theo nhân học thì đó là một di sản mà sự tiến hoá đã chừa lại: kẻ thù nheo mắt mỗi khi lấy chúng ta làm mục tiêu, và vầng trán là thứ đầu tiên chúng ta chú ý đến khi phải tìm kiếm một địch thủ ẩn mình giữa một không gian mở. Dù sao thì, khi có hai đặc điểm đó, người ta sẽ nghi ngờ tính xác thực của bức chân dung dựng lại. Tuy vậy, một người trong số họ đã cung cấp cho chúng tôi một mô tả có vẻ chấp nhận được.
Tay đặc vụ mở một ngăn kéo và đưa cho Mila xem một bức chân dung.
Kairus, kẻ đã làm người khác biến mất, có một khuôn mặt lưỡng tính.
Đó là chi tiết đầu tiên mà Mila nhận thấy khi cô vừa quan sát vừa cố tự hỏi xem liệu mình có nhận ra gương mặt thoáng hiện giữa các phát súng đêm qua. Mặc dù bức vẽ không có bối cảnh, nó vẫn toát lên sự tinh tế trong các đường nét. Chúng hội tụ quanh đôi mắt đen, giống như hai lỗ xoáy hút lấy ánh sáng xung quanh. Mái tóc sẫm màu nom như một cái vương miệng trên vầng trán xương xẩu. Hai gò má cao, đôi môi dày. Cái rãnh ở giữa cằm cho thấy đồng thời sức mạnh và sự duyên dáng.
Như đã dự kiến, Kairus không có nét gì của một con quái vật.
– Lời khai của nhân chứng rất tỉ mỉ, rõ ràng và dễ kiểm chứng. Tất cả các chi tiết đều có thể thẩm tra. Theo lời kể, Kairus cao khoảng một mét bảy, cơ thể lực lưỡng, tuổi trạc bốn mươi. Nhân chứng đã để ý đến hắn vì lúc họ gặp nhau, một cử chỉ đặc biệt đã khiến cô ta ghi nhớ hình ảnh của hắn.
Người ru ngủ đã mỉm cười.
– Cười không có lí do, như thể hắn chỉ muốn được nhớ đến. Và hắn đã thành công. Nụ cười của hắn đã gây ra một cảm giác khó chịu pha lẫn lo lắng. Nhân chứng đã được đưa vào chương trình bảo vệ. Nhưng bấy nhiêu thôi không đủ. Trong lúc được chúng tôi bảo vệ, nhân chứng đã biến mất.
Gương mặt Berish xuất hiện biểu cảm đặc trưng cho một người biết mình phải đương đầu với một mối đe doạ mà anh ta không thể hiểu nổi.
– Giống như khi cô vào rạp xem phim kinh dị và con quái vật xuất hiện trên màn ảnh, nỗi sợ mà cô đã bỏ tiền ra mua bỗng trở thành một cảm giác không thể gọi tên. Một sự kinh hoàng, nhưng còn hơn thế nữa, nó là cảm giác không có đường thoát. Sự nhận thức bất thình lình và tất yếu rằng không có khoảng cách nào có thể giữ an toàn cho cô. Và tử thần biết tên cô. – Anh luồn tay vào mái tóc muối tiêu. – Chúng tôi đã gọi tên hắn, và hắn đã xuất hiện. Người ru ngủ đã ở giữa chúng tôi. Hắn không chỉ có một khuôn mặt, hắn còn tự chọn cho mình một cái tên.
Kairus. Ba ngày sau khi người duy nhất từng nhìn thấy khuôn mặt hắn biến mất, một phong thư đã được gửi đến trụ sở. Trong đó có một lọn tóc của nhân chứng. Kèm theo đó là một mảnh giấy. Chỉ một từ duy nhất. Một cái tên. Kairus.
Đó không chỉ là một sự ra mặt. Mà là một thách thức hẳn hoi. Như thể hắn muốn nói: “Các người đã không nhầm. Luôn là ta. Các người đã có chân dung của ta, giờ là tên ta. Tìm ta đi”.
Trong sở cảnh sát mọi người đều sợ hãi. Bởi lẽ nếu sự khiêu khích đã đến mức ấy thì tất cả mọi người đều bị đe doạ.
– Mọi chuyện đã kết thúc như thế. Chúng tôi đã không nghe thấy nhắc đến Kairus, và cũng không có các vụ mất tích khác. – Berish nói tiếp. – Mánh lới thành công nhất của Người ru ngủ chính là bỏ mặc chúng tôi với một dấu hỏi lớn. Hắn không thể bị coi là kẻ sát nhân, vì làm gì có thi thể nào. Hắn cũng không thể bị kết tội bắt cóc, vì không có bằng chứng cho thấy các vụ mất tích có tính chất cưỡng ép. Còn về danh tính cũng như động cơ của hắn, chúng tôi chỉ có các giả thuyết.
Kairus là tác giả của những tội ác không thể đặt tên. Nếu hắn bị bắt, người ta cũng không biết phải khép hắn vào tội danh gì. Nhưng những người đã mất tích vẫn được xem là nạn nhân.
– Nhân chứng đó tên gì vậy?
– Sylvia.