Khách sạn Ambrus chẳng có gì đáng nhớ.
Đó là một hình hộp dẹp nằm kẹt giữa một loạt các tòa nhà đồng dạng.
Mặt tiền khách sạn sáu tầng lầu không khác gì những tòa nhà kia. Hai mươi bốn cửa sổ của nó nhất loạt trông ra một cây cầu đường sắt mà cứ mỗi ba phút lại có một đoàn tàu chạy qua. Trên mái khách sạn có dựng một bảng hiệu bằng đèn tuýp, nhưng chưa được bật vì đang là buổi chiều.
Ở bên ngoài khách sạn, một vụ ùn tắc đang diễn ra. Tiếng còi xe hòa lẫn với tiếng nhạc sàn của một chiếc radio gắn trên xe. Những người đi làm trong khu trung tâm phải băng qua khu vực này của thành phố để đến được tuyến đường vành đai dẫn về các khu ngoại ô trung lưu. Nhưng nhiều người trong số họ, đặc biệt là các nhân viên nam, vẫn nán lại nơi đây trong vài giờ. Khu vực này đầy rẫy các quán bar trá hình, những câu lạc bộ thoát y và các cửa tiệm bán đồ chơi tình dục. Chúng tạo nên một thứ cám dỗ không thể cưỡng nổi với những người đàn ông muốn tìm kiếm khoái lạc. Nhiều phụ nữ trang điểm đậm đang tụ tập quanh lối ra của trạm xe điện ngầm.
Chức năng của khách sạn Ambrus đối với công việc làm ăn trong khu vực đã khá rõ ràng.
Mila và Berish băng qua cửa xoay và bước vào một tiền sảnh bụi bặm. Cây cầu đường sắt ngăn không cho ánh nắng ban ngày lọt vào, còn những ngọn đèn vàng vọt trên tường không đủ mạnh để đưa nơi này ra khỏi bóng tối. Mùi thuốc lá thấm đẫm trong không khí.
Họ vẫn có thể nghe thấy tiếng xe cộ lưu thông, nhưng âm thanh đã được cản bớt. Tiếng nhạc xa xôi vang lên trong gian phòng. Berish nhận ra đó là một đĩa hát cũ của Édith Piaf – chút không khí lãng mạn để chào đón những kẻ cố ý sa chân vào chốn địa ngục vô tình này.
Ngồi trên một chiếc trường kỷ bọc da cũ sờn là một người đàn ông da màu luống tuổi, trên người khoác một chiếc áo vest kẻ ô kèm với sơmi cài nút không cà vạt. Ông ta nhìn vào một điểm trong không gian trước mặt mình và lẩm nhẩm hát theo bài hát của Piaf. Một tay ông ta đặt trên chiếc gậy chống màu trắng.
Mila và Berish băng qua chỗ ông ta ngồi để đến quầy lễ tân vắng bóng người. Họ chờ đợi.
– Nhìn kìa. – Berish vừa nói vừa chỉ vào bảng treo chìa khoá. Mỗi chiếc chìa được gắn vào một cục đồng tròn có khắc số. Phòng 317 đang trống.
Tấm màn nhung đỏ che lối đi ra phía sau được vén lên, hé lộ một người đàn ông rất gầy, tầm năm mươi tuổi, trong trang phục quần jean và áo thun đen. Ông ta là người đang nghe nhạc Piaf.
– Chúc sức khoẻ anh chị. – Ông ta vừa nói vừa nhét miếng bánh mì cuối cùng vào miệng.
– Chúc sức khoẻ. – Berish đáp lại để hưởng ứng câu đùa của ông ta.
Người đàn ông lau tay vào một chiếc khăn giấy. Hai cánh tay của ông ta nổi đầy gân xanh, làn da phủ đầy các hình xăm đã mờ. Mái tóc muối tiêu cắt húi cua, cái khoen vàng lủng lẳng nơi vành tai trái và cặp kính lão gác trên chóp mũi tạo nên chân dung hoàn hảo của một ngôi sao nhạc rock hết thời.
– Hai anh chị cần phòng nào? – Ông ta vừa hỏi vừa ngồi xuống phía sau quầy để xem sổ ghi tên khách trọ.
Rõ ràng các khách hàng thường xuyên của khách sạn không thích bị dò xét, nên ông ta quan sát họ ít nhất có thể.
Mila và Berish nhìn nhau trong thoáng chốc. Họ đang bị tưởng lầm là một cặp đôi đi tìm chốn hành sự kín đáo.
– Vâng. – Mila đáp. – Cám ơn ông.
– Hai người đã nghĩ ra tên chưa, hay để tôi tự nghĩ?
– Phiền ông nghĩ hộ. – Berish đáp.
– Hai anh chị có cần khăn không?
– Không cần đâu, thế này là được rồi. – Mila chốt lại. – Chúng tôi thuê phòng 317 được không ạ?
– Tại sao vậy? – Người đàn ông ngước mắt lên hỏi.
– Đó là con số may mắn của chúng tôi. – Berish đáp, rồi tì người lên quầy. – Có vấn đề gì à?
– Hai người thích quỷ sứ, mê tín, hay đơn giản chỉ là tò mò?
Berish không hiểu ý ông ta.
– Ai đã bảo hai anh chị tới đây? Nếu không thì tôi không thấy có sự giải thích nào cả.
– Giải thích về chuyện gì? – Mila thắc mắc.
– Thôi, đừng vờ như không biết. Tôi báo trước, nếu thực sự muốn căn phòng đó, hai người phải trả thêm mười lăm phần trăm phụ thu tiền phòng. Tôi không đùa đâu.
– Chúng tôi sẽ trả tiền, không thành vấn đề. – Berish xoa dịu ông ta. – Giờ thì hãy nói cho chúng tôi biết cái phòng 317 đó có gì đặc biệt.
– À, toàn chuyện nhảm nhí ấy mà… – Người đàn ông phẩy tay đáp. – Nghe đồn cách đây ba mươi năm, có người đã bị giết trong đó, nên lâu lâu lại có cặp thuê nó để hú hí với nhau. Mà này, hai người không thuộc loại bạo dâm chứ hả? Tuần trước tôi đã phải giải thoát cho một tay mặc sịp da bị một ả điếm trói vào tủ áo.
– Ông yên tâm, chúng tôi không gây rắc rối đâu. – Berish trấn an ông ta.
– Cái bọn thần kinh ấy, bọn nó kéo đến hàng đàn hàng lũ. Nếu tôi bắt được kẻ đã phao tin đồn về căn phòng 317, hắn sẽ trải qua mười lăm phút địa ngục đấy. – Người đàn ông tuyên bố trong khi lấy chiếc chìa khoá treo trên bảng. – Một giờ nhé, được không?
– Quá được. – Berish đáp.
Họ thanh toán tiền trước và cầm lấy chìa khoá phòng.
Hai người đi lên phòng trong một buồng thang máy gỗ chậm chạp và kêu cọt kẹt, chỉ vừa đủ chỗ cho hai người. Nó khựng lại với một cú giật khi lên đến tầng ba.
Berish mở cửa thang máy và đẩy cánh cửa sắt dẫn ra hành lang.
Họ tìm thấy căn phòng không chút khó khăn vì nó nằm ở cuối hành lang, cạnh thang chuyển hàng. Cánh cửa gỗ sơn màu đen bóng, giống như những cánh cửa khác, trên đó nổi lên ba con số bằng kim loại bóng loáng.
317.
– Anh nghĩ sao? – Mila hỏi Berish khi anh sắp sửa đút chìa vào ổ khoá.
– Cự ly gần của thang nâng hàng tạo thuận lợi cho việc vận chuyển những người đang ngủ ra khỏi khách sạn mà không bị chú ý.
– Vậy là anh tin là Người ru ngủ luôn sử dụng cùng căn phòng này để nhử các nạn nhân của hắn?
– Sao lại không? Tôi không biết liệu ai đó từng bị giết trong này có phải thật hay không, nhưng dù sao thì câu chuyện đó chỉ càng hữu ích cho Kairus.
– Chắc chắn rồi. Nếu hắn luôn đặt cùng một phòng, ngay cả bằng tên giả, thì sẽ có ai đó nghi ngờ. Nhưng nhờ vào tiếng tăm của nó, phòng 317 là căn phòng đắt người thuê nhất của khách sạn. Một sự lựa chọn hoàn hảo, có thể nói như vậy.
Berish xoay chìa trong ổ khoá.
Họ bước vào.
Phòng 317 giống với một buồng khách sạn tầm thường. Các vách tường được dán giấy màu đỏ thẫm. Thảm trải sàn có cùng màu, nhưng được điểm thêm các bông hoa to màu xanh dương – lựa chọn này là để cho các khách trọ không nhận ra những vết bẩn qua năm tháng. Một chùm đèn bụi bặm được treo bên trên chiếc giường đôi bằng gỗ sơn bóng màu nâu. Vải trải giường bằng satanh màu đỏ rượu, có những vết cháy do tàn thuốc lá. Hai cái bàn đầu giường bằng đá hoa màu xám, trên một bàn có đặt chiếc điện thoại đen. Nơi bức tường đầu giường, có thể nhìn thấy dấu vết của một cây thánh giá đã bị tháo xuống. Chiếc cầu đường sắt nằm cách đó khoảng ba mươi mét.
Không nói không rằng, Berish bắt đầu tìm kiếm thứ gì đó trong phòng.
– Anh tin chúng ta sẽ tìm được manh mối để làm sáng tỏ động cơ của Kairus à? – Mila hỏi.
– Hắn tiếp xúc với các nạn nhân qua điện thoại và dần dần chinh phục họ bằng lời hứa hẹn về một cuộc sống mới. – Anh vừa đáp vừa mở tủ quần áo và các ngăn kéo. – Hắn chọn những người đã chỉ biết đến nỗi đau và sự thờ ơ, như thế sẽ không mất nhiều công sức để ve vãn họ. Hắn tỏ ra thân tình, dành cho họ sự chú ý mà họ chưa bao giờ có. Thế rồi, khi đến đúng thời điểm, hắn yêu cầu họ đến đây cùng một lọ thuốc ngủ. Giấc ngủ chính là tình trạng dễ bị tổn thương nhất của con người. Hắn đã thuyết phục họ tự đưa mình vào tình trạng đó. Cô có nhận ra cần phải có sức thuyết phục cỡ nào không? Kairus đấy.
Ngoài những cái mắc áo trơ trọi, vài thứ chăn gối bụi bặm và một quyển Kinh thánh cũ có bìa bọc simili dập tên khách sạn, Berish không tìm được gì. Anh quay sang xem xét buồng tắm.
Vách buồng tắm được ốp gạch men trắng, sàn lát gạch trắng đen như bàn cờ. Trong buồng tắm có một chậu rửa mặt, một bồn cầu và một bồn tắm.
Đứng ở phía ngoài, Mila nhìn Berish lấy từ trong tủ phía sau tấm gương soi một lọ gel tắm đã cạn hơn nửa, và một hộp bao cao su rỗng.
– Anh chưa trả lời câu hỏi của tôi… Tại sao Người ru ngủ lại muốn những người ấy?
– Hắn xây dựng một đạo quân… Đạo quân bóng tối, cô không nhớ à?
– Có chứ, nhưng hắn đưa họ quay lại để giết chóc nhằm mục đích gì?
Đúng lúc Berish sắp trả lời thì một hồi chuông ré lên inh ỏi. Hai cảnh sát viên cùng quay lại.
Chiếc điện thoại màu đen vừa đổ chuông.
Berish bước ra khỏi buồng tắm, nhưng Mila không thể nhúc nhích để tránh lối cho anh.
– Phải nghe máy thôi. – Berish tuyên bố.
Cô nhìn tay đặc vụ như thể anh ta vừa đề nghị họ cùng nhau nhảy qua cửa sổ.
Trong lúc đó, chiếc điện thoại vẫn tiếp tục đổ chuông. Mila tiến về phía chiếc bàn đầu giường, nhưng khi cô đặt tay lên ống nghe, câu nói mà Người ru ngủ dành cho các nạn nhân của hắn bỗng hiện lên trong đầu cô.
Cô nghĩ sao nếu được sống một cuộc đời mới?
Mila đoán chắc mình sắp được nghe cùng câu nói đó. Cô nhấc ống nghe, áp vào tai và không nghe thấy gì. Chỉ có sự im lặng trống rỗng như thể đến từ một cái giếng không đáy.
Berish nhìn cô dò hỏi. Mila muốn nói gì đó để chấm dứt sự im lặng đáng sợ, nhưng những ngôn từ khựng lại trên môi cô. Chúng bị chặn đứng bởi một tiếng nhạc.
Một bản nhạc cổ điển, giai điệu rất cổ xưa và xa vắng.
Mila đưa ống nghe về hướng của Berish để anh cũng nghe thấy.
Thông điệp kỳ bí này khẳng định hai người đang đi đúng đường. Có lẽ nó là manh mối dẫn họ đến vụ giết người kế tiếp. Dù sao thì, rõ ràng Kairus đã lường trước các nước đi của họ. Và hắn đang quan sát họ từ xa.
Cú điện thoại đột ngột chấm dứt.
Ngay lúc đó, Mila cảm thấy rùng mình dữ dội hơn bao giờ hết. Cô nhìn đặc vụ Berish, rồi nhắc lại câu hỏi đã đặt ra cho anh hai lần dưới những hình thức khác nhau kể từ khi họ bước chân vào căn phòng 317 này, mà vẫn chưa nhận được câu trả lời. Lần này, cô hỏi thẳng.
– Berish, đạo quân bóng tối là gì vậy?
– Tôi có thể khẳng định đó không phải là bọn khủng bố.
– Vậy thì là gì?
– Một giáo phái.