Nguyên nhân của chuyến viếng thăm này chắc là quan trọng.
Các đồng nghiệp ở tầng trên giữ khoảng cách với Minh Phủ như thể nơi này bị nguyền rủa. Thượng cấp thì chẳng buồn ngó ngàng đến họ. Người ta muốn quên họ như quên một mặc cảm tội lỗi. Hoặc có thể tất cả đều sợ bị giữ lại bởi các bức tường trong Sảnh Đợi và bị cầm tù trong cái nơi nằm giữa đường dương gian và âm phủ này.
Khi Mila mở cửa phòng, cô trông thấy Steph tại bàn làm việc và một người đàn ông ngồi đối diện với ông ta, với đôi vai rộng và bộ comlê màu nâu khó nhọc lắm mới ôm khít được. Mặc cho số cân thừa, cái đầu hói và chiếc cà vạt dường như thít lấy cái cổ thay vì tạo ra vẻ lịch lãm, Mila không khó nhận ra nụ cười đôn hậu của Klaus Boris.
– Cô thế nào rồi, Vasquez? – Anh vừa nói vừa đứng lên.
Anh định dang tay ôm lấy cô nhưng khựng lại khi nhớ ra cô không thích bị người khác đụng chạm. Anh lúng túng thả tay xuống.
– Tôi ổn, còn anh, anh gầy đi đấy. – Mila đáp lại để xua đi sự khó xử.
– Thế cô còn muốn gì nữa, tôi là con người của hành động mà! – Anh vừa cười vang vừa xoa tay trên cái bụng mỡ.
Đây không còn là Boris mà cô đã biết. Anh đã lấy vợ, có hai nhóc tì, và với cương vị thanh tra, giờ đây anh là thượng cấp của cô. Điều này càng khiến cô không tin anh đến để thăm hỏi xã giao.
– Thẩm phán chúc mừng cô vì phát hiện sáng nay.
Thẩm phán cơ đấy, Mila tự nhủ. Khi người đứng đầu bộ phận quan tâm đến một cảnh sát quèn dưới Minh Phủ thì tình hình khá đơn giản: nếu đằng sau vụ mất tích có bàn tay của một tên sát nhân, nó sẽ tự động được chuyển lên đội điều tra hình sự, cùng với nó là cơ hội được hưởng mọi công trạng sau khi vụ án được làm sáng tỏ.
Không có huân chương cho những cảnh sát viên của Minh Phủ.
Vụ việc của gia đình Conner cũng tuân theo cơ chế này. Đổi lại, Mila đã nhận được một sự khoan hồng cho phương pháp điều tra không mấy chính thống của mình. Đội hình sự rất hài lòng vì được tiếp nhận cuộc điều tra. Xét cho cùng đây là một vụ giam giữ người trái phép, không hơn không kém.
– Thẩm phán cử anh đến đây để nói với tôi chuyện này sao? Lẽ ra chỉ cần gọi điện là được rồi.
Boris lại cười, nhưng lần này là một nụ cười gượng.
– Chúng ta thoải mái một chút nhé.
Mila liếc nhìn Steph dò hỏi, nhưng ông ta nhìn đi chỗ khác. Ông ta không phải là người nói. Boris ngồi xuống trở lại và chỉ cho Mila cái ghế đối diện mình. Nhưng Mila đi đóng cửa phòng rồi tiếp tục đứng.
– Boris này, chuyện gì đã xảy ra thế? – Cô hỏi mà không nhìn vào anh.
Một nếp nhăn hiện lên trên trán Boris. Ánh sáng trong phòng đột nhiên như tối hẳn đi. Thôi xong, không đùa bỡn được nữa rồi, Mila nghĩ bụng.
– Điều tôi sắp tiết lộ với cô thuộc loại tối mật. Chúng ta đang cố giữ cho đám nhà báo đứng ngoài tất cả chuyện này.
– Sao phải thận trọng như thế? – Steph hỏi.
– Thẩm phán đã yêu cầu giữ bí mật tối đa, tất cả những người biết thông tin vụ việc sẽ được ghi nhận để có thể xác định mọi sự rò rỉ nếu có.
Đây không chỉ là một sự dặn dò, mà là một lời răn đe ngầm.
– Điều đó đồng nghĩa hai chúng tôi đều nằm trong danh sách. – Ông đại úy nói. – Bây giờ liệu chúng tôi có thể biết chuyện được chưa?
Boris dành cho mình vài giây suy nghĩ, rồi nói:
– Sáng hôm nay, vào lúc 6 giờ 40 phút, một đồn cảnh sát ở ngoài thành phố đã nhận được một cú điện thoại.
– Ở đâu thế? – Mila hỏi.
– Đợi đã. – Boris giơ tay ngăn cô lại. – Trước hết là những chi tiết khác.
Mila ngồi xuống đối diện với anh ta.
Boris đặt hai bàn tay trên đầu gối như để tăng thêm dũng khí.
– Một đứa bé mười tuổi tên Jes Belman báo với cảnh sát là một người nào đó đã đột nhập vào nhà mình vào giờ ăn tối rồi xả súng. Và tất cả mọi người đều đã chết.
Mila có cảm giác như ánh sáng trong phòng lại bị giảm thêm.
– Địa chỉ tương ứng với một căn nhà trên núi, cách khu dân cư gần nhất mười lăm cây số. Chủ nhà là Thomas Belman, người sáng lập kiêm chủ tịch hãng dược phẩm mang tên ông.
– Tôi biết tay này. – Steph lên tiếng. – Hãng đó sản xuất loại thuốc huyết áp tôi đang dùng.
– Jes là thành viên nhỏ nhất trong gia đình. Ngài Belman từng có hai người con khác, một trai và một gái. Chris và Lisa.
Động từ ở thì quá khứ làm bật lên một ngọn đèn đỏ trong đầu Mila. Sắp đến phần đau đớn nhất.
– Mười sáu và mười chín tuổi. – Boris bổ sung. – Vợ của Belman tên là Cynthia, bốn mươi bảy tuổi. Khi cảnh sát địa phương lên đến nơi để xác minh thì… Thôi, có dài dòng cũng vô ích… – Đôi mắt Boris mờ đi vì phẫn nộ. – Cậu bé đã nói sự thật. Tối qua mọi người đều có mặt ở nhà. Một cuộc thảm sát đã xảy ra. Tất cả đều thiệt mạng. Ngoại trừ Jes.
– Tại sao? – Mila hỏi.
– Chúng tôi nghĩ tên sát nhân có thù oán với ông chủ gia đình.
– Điều gì khiến anh nghĩ như vậy? – Steph xen vào, lông mày chau lại.
– Ông ta bị giết sau cùng.
Ý đồ tàn bạo của vụ việc đã quá rõ. Thomas Belman chắc chắn biết những người thân của mình đã bị giết, ông ta hẳn là rất đau đớn.
– Thằng bé trốn được hay là ẩn nấp thành công?
Mila cố tỏ ra bình tĩnh, nhưng lời tường thuật của Boris đã khiến cô rúng động.
Boris cười, vẻ khó tin hiện rõ trên gương mặt.
– Tên sát nhân tha mạng cho thằng bé để nó gọi điện cho chúng ta và thuật lại chuyện đã xảy ra.
– Ý anh là thằng khốn ấy đã có mặt tại chỗ khi cậu bé gọi điện thoại á? – Steph thốt lên.
– Hắn muốn chắc ăn.
Bạo lực cực điểm và mong muốn gây chú ý. Tập tính điển hình của một loại hung thủ đặc biệt, những tên giết người tập thể.
Chúng nguy hiểm và khó đoán hơn những kẻ giết người hàng loạt, mặc dù truyền thông và mọi người thường xuyên nhầm lẫn hai loại. Bọn giết người hàng loạt chừa những khoảng thời gian tương đối dài giữa các phi vụ của chúng, ngược lại những tên giết người tập thể tập trung tất cả vào một cuộc thảm sát duy nhất, với sự chuẩn bị và đầu óc lạnh lùng. Chẳng hạn như một nhân viên mới bị sa thải quay lại công ty để giết chết các đồng nghiệp, hoặc một gã sinh viên xách súng đến trường bắn gục các giáo sư và bạn học như trong một trò chơi điện tử.
Động cơ của chúng là thù hận. Hận chính quyền, xã hội, thế lực đương quyền, hoặc đơn giản là con người.
Khác biệt cơ bản giữa những kẻ giết người hàng loạt và giết người tập thể là loại đầu tiên có thể bị bắt giữ – người ta có thể còng tay chúng và sung sướng nhìn thẳng vào mắt chúng, nói với chúng câu “Kết thúc rồi” – trong khi loại thứ hai chỉ dừng lại một khi chúng đã đạt được con số hoàn hảo trong danh sách nạn nhân bí mật của mình. Đối với bản thân, chúng chọn một lần xuống tay duy nhất để tự giải thoát, bằng chính thứ vũ khí đã sử dụng trong cuộc thảm sát. Hoặc chúng cố tình để cho cảnh sát bắn hạ trong một màn thách thức sau cuối. Những tên sát nhân này luôn để lại cho cảnh sát cảm giác họ đến quá muộn, bởi chúng đã hoàn thành mục tiêu gây án.
Và đưa rất nhiều linh hồn theo chúng xuống địa ngục.
Nếu không bắt được, không xét xử được kẻ thủ ác, các nạn nhân sẽ theo hắn rơi vào quên lãng, để lại khoảng trống khủng khiếp của một sự trả thù vô nghĩa. Như vậy thủ phạm cuộc tàn sát đã tước mất nơi các cảnh sát viên niềm an ủi được làm gì đó cho những người thiệt mạng.
Nhưng trường hợp này thì khác, Mila nhủ thầm. Nếu vụ án đã khép lại với vụ tự sát của hung thủ thì Boris đã nói ngay với cô rồi.
– Hắn vẫn đang tự do ở một nơi chỉ có Chúa mới biết. – Thanh tra Boris khẳng định luôn trước khi cô đưa ra nhận định. – Hắn vẫn đang ở ngoài kia, hai người có hiểu không? Hắn có vũ khí. Và có lẽ hắn chưa xong việc.
– Anh có biết gã tâm thần đó là ai không? – Steph hỏi.
Boris lảng tránh câu hỏi.
– Chúng tôi biết hắn đến từ trong rừng và ra đi cũng theo hướng đó. Ngoài ra chúng tôi biết hắn đã sử dụng một khẩu súng trường Bushmaster bán tự động cỡ nòng 5,56 ly và một khẩu súng lục.
Mila có cảm giác Boris vẫn chưa kể hết. Và những điều anh chưa nói có liên quan đến việc anh đích thân xuống tận Minh Phủ.
– Thẩm phán muốn cô xem qua vụ này.
– Không.
Câu trả lời tự động bật ra khiến chính bản thân Mila cũng ngạc nhiên. Như trong một ánh chớp, cô nhìn thấy bốn thi thể, chỗ máu trên tường và dưới sàn, loang rộng như một vệt dấu. Cô ngửi thấy cái mùi đó. Thứ chướng khí khủng khiếp đó dường như nhận ra bạn và nói với bạn một cách bỡn cợt rằng, một ngày kia, cái chết cuả bạn cũng sẽ có cái mùi y hệt.
– Không. – Mila lặp lại một cách cương quyết. – Tôi không tham gia. Tôi xin lỗi.
– Khoan đã, tôi không hiểu. – Steph xen vào. – Tại sao cô ấy phải tham gia? Mila đâu phải dân tội phạm học, dựng chân dung tội phạm lại càng không.
Boris phớt lờ ông.
– Thủ phạm đang có một kế hoạch, hắn sẽ sớm hành động trở lại và những người vô tội khác sẽ chết. Tôi biết chúng tôi đang đòi hỏi ở cô quá nhiều.
Đã bảy năm trời Mila không đến một hiện trường tội ác nào. Mày là của hắn. Mày thuộc về hắn. Mày biết mày sẽ thích…
– Không. – Cô lặp lại lần thứ ba, để xua tan giọng nói trong đầu.
– Tôi sẽ giải thích mọi chuyện với cô tại hiện trường. Vụ này chỉ cần nhiều nhất là một tiếng đồng hồ, tôi hứa. Chúng tôi đã cho rằng…
Steph buộc miệng cười chế giễu.
– Kể từ lúc anh bước vào căn phòng này, anh cứ mở miệng là nói chúng tôi thế này chúng tôi thế nọ… Chúng tôi thừa biết Thẩm phán là người đã xem xét và quyết định, anh chỉ chuyển lời mà thôi. Vậy thì anh nói đi, đằng sau vụ này là chuyện gì?
Gus Stephanopoulos, người mà ai cũng gọi là Steph cho thuận miệng, là một cảnh sát lão luyện và đủ gần cái tuổi về hưu để có thể bất chấp mọi hậu quả từ những lời nói khó nghe của mình. Mila thích Steph ở chỗ, cho dù luôn tỏ ra tuân thủ các luật lệ và không xen vào việc của người khác, dù luôn cố gắng nói và làm điều đúng đắn, cái bản chất của một ông già Hy Lạp vẫn lộ ra vào thời điểm người ta ít mong đợi nhất. Cô hiểu sự ngỡ ngàng trên khuôn mặt của Boris. Steph nói với cô bằng giọng hài hước:
– Theo cô thì tôi cần phải làm thế nào? Đá đít tay thanh tra này để tống anh ta trở lại tầng trên nhé?
Mila im lặng. Cô nhìn Boris.
– Anh đã có một hiện trường tội ác hoàn hảo, không thể mơ thứ gì hơn thế. Ngoài ra, anh có một nhân chứng trực tiếp, cậu con trai của Belman, và tôi đoán anh đã có một chân dung dựng lại của hung thủ. Có thể anh còn thiếu một chút động cơ gây án, nhưng anh sẽ chẳng khó khăn gì trong việc khám phá điều đó, vì thường trong những trường hợp như thế này động cơ là hận thù. Thêm vào đó có vẻ như không ai mất tích cả, vậy tại sao lại phải mời người của Minh Phủ? Tôi thì có liên quan gì trong truyện này chứ? Hay là, – cô nói thêm sau một chút ngập ngừng, – anh đến đây vì có một vấn đề với danh tính của kẻ sát nhân…
Cô để cho lời nói của mình phát huy hiệu quả. Boris tiếp tục nín thinh.
– Các anh không thể nhận dạng được hắn, đúng không? – Steph gặng hỏi.
Đôi khi các đơn vị khác nhờ đến sự giúp đỡ của họ để tìm ra cái tên cho một khuôn mặt: nếu không tìm được người, ít ra họ cũng có một cái tên.
– Anh cần Mila, như thế nếu các anh không thể nhận dạng được hắn trước cuộc thảm sát kế tiếp, các anh có thể đổ tội cho Minh Phủ chúng tôi. Chúng tôi là bọn đổ vỏ, có phải thế không?
– Ông nhầm rồi, đại úy. – Boris đáp. – Chúng tôi biết người đó là ai.
Cả Mila lẫn Steph đều không biết phải nói gì nữa.
– Hắn tên là Rogen Valin.
Cái tên này giải phóng một loạt những thông tin lộn xộn trong đầu Mila. Kế toán. Ba mươi tuổi. Mẹ bệnh. Buộc phải chăm sóc đến khi mẹ mất. Không có gia đình và bạn bè. Sưu tập đồng hồ. Nhã nhặn. Vô hình. Một kẻ sống bên lề cuộc đời.
Trong một thoáng, tâm trí của Mila bay ra khỏi văn phòng, lần theo cái hành lang của Minh Phủ đến Sảnh Đợi, dừng lại trước bức tường bên trái, rồi đi lên cao. Và cô nhìn thấy anh ta.
Rogen Valin. Khuôn mặt hốc hác, ánh mắt lơ đãng. Mái tóc bạc trước tuổi. Tấm ảnh duy nhất họ có là ảnh thẻ ra vào công ty của anh ta: comlê xám nhạt, áo sơmi kẻ sọc nhuyễn, cà vạt xanh lá cây.
Mất tích không rõ nguyên nhân vào một sáng tháng Mười.
Mười bảy năm về trước.