Đối với Mila, thật không dễ dàng để về nhà tối hôm đó.
Cô có cảm giác như mình đi giật lùi, như thể cuộc đời đã đưa cô trở về nơi cô không muốn quay lại. Một nơi nằm sâu bên trong cô.
“Tôi không thể”. Đó là những lời nói cuối cùng Mila nói với Berish khi từ biệt anh. Và cô nói nghiêm túc. Sáng mai cô sẽ gọi cho Thẩm phán để xin rút ra khỏi cuộc điều tra.
Berish tỏ ra thất vọng trong khi lẽ ra anh phải nhẹ nhõm, vì lúc đầu chính anh là người không muốn cô đào sâu vụ án này. Mila tin rằng Berish đang cố gắng lấy lại uy tín từ vụ Kairus.
Thế nhưng, giờ đây cô không muốn dính dáng gì đến nó nữa.
Chuyến thăm căn phòng số 317 của khách sạn Ambrus, điệu nhạc nghe qua điện thoại, Giả thuyết về cái ác… Quá đủ rồi.
Mila rảo bước về nhà. Cặp đôi khổng lồ trên tấm biển quảng cáo chào đón cô bằng nụ cười gượng gạo.
Cô nhận ra mình đã quên đem bữa tối cho người vô gia cư sống trong con hẻm cạnh tòa chung cư nhà mình.
Mila nhìn thấy ông ta đang nằm trên mấy mảnh bìa cứng. Dưới một đống chăn gối, ông ta ngủ ngon lành, tựa như một đứa trẻ. Cô tiến lại gần, lấy chút tiền lẻ trong túi ra định cho con người thiếu may mắn. Nhưng đúng lúc Mila định làm thế, Giả thuyết về cái ác mà Berish đã trình bày bỗng vang lên trong đầu cô. Một hành động hào hiệp có thể xoa dịu lương tâm của người cho, nhưng chưa chắc đã là điều tốt với người nhận. Người đàn ông lang thang có thể sẽ dùng tiền để mua một chai rượu khác, thứ chỉ làm cuộc đời ông ta sa sút thêm, thay vì mua một bữa ăn.
Nhưng Mila vẫn đặt chỗ tiền lẻ xuống.
Xét cho cùng, con người này không khác cô là mấy. Ông ta luôn phải đấu tranh với thói nghiệt ngã của người đời, giống như một nhà tu khổ hạnh hoặc một hiệp sĩ thời Trung cổ. Mùi hôi hám chính là thứ áo giáp giúp ông ta chống lại kẻ thù.
Mila để ông ta lại với giấc mơ hoặc cơn ác mộng của mình. Khi về đến chân chung cư, Mila bỗng cảm thấy một sự thôi thúc, cô vội vàng tìm chìa khóa. Gần như không ngủ suốt mấy ngày qua, các giác quan của Mila yếu hẳn đi, và cô thấy mệt rã rời.
Tuy nhiên, trước khi đi nghỉ, cô cần phải nhìn thấy con gái.
Cô đặt tên cho con bé là Alice, giống như tên một nhân vật chính của cuốn truyện mà cô thích nhất hồi còn nhỏ. Câu chuyện mơ hồ và đáng sợ kể về một thế giới song song, giống như thế giới mà cô ghé thăm mỗi ngày. Một nơi mà những người bình thường không tin vào sự tồn tại của nó.
Mila nằm dài trên giường, quấn mình trong tấm áo choàng tắm. Đèn trong nhà đã tắt hết, màn hình máy tính tạo ra một quầng sáng quanh cô.
Alice đã được sáu tuổi. Nếu Mila phải chọn một tính từ để miêu tả con bé, đó sẽ là “lanh lợi”.
Alice nhìn mọi người bằng đôi mắt sâu sắc và mãnh liệt, như thể hiểu được những chuyện mà ở tuổi con bé lẽ ra không thể nắm bắt được.
Tuy vậy, khác với Mila, Alice rất nhạy cảm với cảm xúc của những người khác. Con bé luôn biết phải làm gì để an ủi một ai đó, hoặc cho họ thấy tình cảm của mình, thường là theo một cách khác biệt, thậm chí gây bất ngờ.
Một hôm, tại công viên, một cậu bé đã tự làm mình xướt đầu gối và òa khóc nức nở. Alice đến gần nhưng không nói gì, chỉ dùng các ngón tay nhặt những giọt nước mắt lên. Đầu tiên là những giọt đã rơi xuống đất, tiếp đến là những giọt trên quần áo, và cuối cùng là trên má. Từng giọt một, con bé đặt chúng vào một chiếc khăn tay. Lúc đầu đứa bé kia không để ý, sau đó nó nhìn Alice một cách ngạc nhiên. Nhìn xong thì nó cũng quên mất cái đầu gối đau của mình và ngừng khóc. Thế là Alice mỉm cười với cậu bé rồi bỏ đi cùng với kho nước mắt trên tay. Mila tin chắc bé trai kia có cảm giác mình đã đánh mất một thứ gì đó. Những gì cậu vứt đi, tớ nhặt lại, vậy nên lần sau, hãy suy nghĩ kỹ trước khi buông xuôi vì lí do cỏn con như thế.
Trên màn hình máy tính, Mila quan sát cô con gái đang ngủ trên chiếc giường trong một ngôi nhà khác. Con bé quay lưng về phía camera, mái tóc dài màu vàng bạch kim của nó xõa ra trên gối.
Con bé có màu tóc giống bố.
Cũng giống như Kẻ nhắc tuồng, tên của người đàn ông ấy đã bị cấm tiệt khỏi cuộc đời Mila. Không thể quên cả hai, cũng như những gì họ đã bắt cô chịu đựng, cô quyết định vĩnh viễn không nhắc đến tên họ nữa.
Trong thời gian mang thai, đã có lúc Mila tưởng mình có thể vượt qua mọi chuyện. Cô hình dung ra một cuộc sống yên bình với con gái. Chính trong lúc mang bầu Mila lại cảm nhận được chút gì đó nơi những người khác, tựa như một người mù khôi phục được một phần thị giác. Nhưng điều đó không kéo dài. Đó là khoảng thời gian cần thiết để cô hiểu rằng mình không bao giờ thoát khỏi cái ác, rằng có đi xa đến mấy cũng là không đủ, và bóng tối luôn có thể bắt được cô bất cứ nơi đâu.
Sau khi cô sinh con, sự thấu cảm cũng tan biến.
Mila đã không nhầm. Chính nhờ con gái mà cô cảm thấy được là người trong một thời gian. Cô quyết định sẽ là không an toàn nếu để Alice lớn lên bên một người mẹ như cô – không hoàn toàn mất khả năng cảm nhận cảm xúc, nhưng không thể nhận biết những cảm xúc của con gái. Cô sợ mình không hiểu được con gái buồn hay vui, không biết được khi nào con bé cần sự giúp đỡ của mình.
Những tháng đầu tiên thật tồi tệ. Khi con bé thức giấc trong nôi và kêu khóc giữa đêm, Mila nằm trên giường, biết đấy nhưng không thể cảm thấy đau khổ đối với tiếng gọi tuyệt vọng của con bé. Sự xa lạ với các cảm xúc không cho phép cô hiểu được những nhu cầu của một sinh linh bé nhỏ và mong manh đến thế. Cô có nguy cơ để mặc con bé ngừng thở trong khi ngủ vì không hiểu được những gì con bé chịu đựng.
Sau vài tháng, cô đành nhờ bà ngoại của Alice chăm sóc con bé.
Bố cô đã mất, mẹ của Mila chỉ có mỗi mình cô. Mặc dù tuổi cũng đã cao, bà vẫn đồng ý chăm sóc cháu ngoại. Thỉnh thoảng Mila ghé thăm hai bà cháu, và thường ngủ lại một đêm với con rồi sáng hôm sau mới ra đi.
Sự tương tác giữa cô và Alice được giảm xuống tối thiểu. Mila đã từng cố gắng ôm ấp vuốt ve con bé như một người mẹ bình thường, nhưng ngay cả một đứa trẻ cũng có thể nhận ra những cử chỉ của cô quá vụng về và thôi không đòi hỏi chúng nữa.
Cô đã giấu con gái mình đi.
Không phải giấu với mọi người, mà với chính cô. Việc đặt camera trong phòng con bé để thỉnh thoảng giám sát tình hình chỉ là một biện pháp để tự tha thứ cho bản thân một phần nào tội vắng mặt trong cuộc sống của con. Tuy vậy, thỉnh thoảng Mila có cảm giác mọi thứ lại tụt xuống con số không, hủy bỏ mọi nỗ lực của cô và khiến cô thấy mình thiếu sót.
Cô không phải là người mẹ tốt nếu không biết tên con búp bê yêu thích của con gái mình.
Đó là một trong những câu người ta nói ra chỉ để gây áp lực, nhưng nó chứa đựng một sự thật đáng lo ngại. Kể từ khi nghe thấy những lời đó từ một người mẹ tồi tệ, Mila đã bị ám ảnh bởi nó.
Cô tìm kiếm trên màn hình và trong thấy nó ở dưới đất, bên cạnh chiếc bàn đầu giường. Con búp bê tóc hung mà Alice luôn mang theo bên mình – chắc nó đã bị tuột ra khỏi tay con bé trong giấc ngủ.
Mila không nhớ con búp bê tên gì, cũng có thể cô chưa bao giờ biết cái tên đó. Cô phải khám phá ra nó trước khi quá muộn. Cô biết chuyện đó sẽ chẳng biến mình thành một người mẹ tốt, nhưng có điều gì đó thúc đẩy cô sửa chữa thiếu sót của mình.
Hai mí mắt Mila trĩu xuống. Cô lại nhớ đến đoạn nhạc đã nghe qua điện thoại tại khách sạn Ambrus. Lần này thì giai điệu êm ái đã lấn át ý nghĩa khủng khiếp của nó. Cô đã để mình được ru ngủ trong hồi ức về những nốt nhạc đó. Sự mệt mỏi quấn lấy cô như một chiếc chăn ấm áp. Những tia ý thức cuối cùng của Mila trộn lẫn với giấc mơ đầu tiên của cô.
Khi thiếp đi, cô thấy một bàn tay rụt vào dưới gầm giường con gái mình.