Nhấc máy đi. Nhấc máy đi nào.
Mila lái xe với chiếc điện thoại di động kẹp vào tai. Ở đầu dây bên kia, điện thoại đổ chuông nhưng không có ai nghe máy. Cô đạp ga.
Phản ứng đầu tiên của Mila sau khi nỗi sợ lôi cô ra khỏi trạng thái nửa tỉnh nửa mê là lao vội đến chiếc điện thoại để gọi cho mẹ, đồng thời vội vã mặc quần áo và cố giữ cho đầu óc tỉnh táo. Cô đã đem theo khẩu súng dự phòng cất trong tủ áo. Đó là điều duy nhất cô kịp làm.
Hình ảnh bàn tay thuôn dài rụt vào trong bóng tối dưới giường Alice vẫn hằn sâu trong đầu Mila. Nó chỉ xuất hiện thoáng qua, nhưng chắc chắn cô đã nhìn thấy nó.
Cô không thể báo cho đồng nghiệp vì không biết phải nói gì với họ, mà dù sao thì họ cũng sẽ không tin. Cô sẽ mất một khoảng thời gian quý báu.
Chiếc Hyundai lao nhanh trên phố, vượt qua những chiếc xe hơi khác vào giờ mà những kẻ đi chơi đêm ra ngoài tìm những cuộc phiêu lưu và tội lỗi. Mila vượt đèn đỏ và băng qua các ngã tư mà không hề giảm tốc độ, chỉ phó thác vào số mệnh để tránh các vụ va chạm.
Cô chưa bao giờ liều mạng đến thế, mặc dù liều lĩnh là cách để cô cảm thấy mình đang sống. Nhưng lần này thì khác. Giờ thì cô đã hiểu ra những điều thường nghe các bậc cha mẹ khác nói nhưng bản thân mình chưa bao giờ cảm thấy. Đó là thứ mà mẹ Mila gọi là “con mắt thứ ba để nhìn đời, mọc ra giữa hai con mắt kia ngay sau khi làm mẹ”.
Một đứa con. Một giác quan mới, hoàn toàn khác với năm giác quan kia, nó mang đến cho người ta một khả năng nhận thức được tăng cường một cách không tin nổi về những thứ xung quanh mình. Tất cả những gì liên quan đến máu mủ của bạn bỗng trở thành liên quan trực tiếp đến bạn.
Mẹ của Mila từng nói với cô là khi tập trung, bà có thể cảm thấy Alice đang vui hay buồn. Cô chưa bao giờ làm được điều đó. Cô không muốn cho mẹ biết mình không có sự thấu cảm, vì sợ làm bà thất vọng. Trong khi phóng xe như một kẻ điên để đến thật nhanh ngôi nhà nơi con gái đang sinh sống, cô không biết liệu sự lo lắng đang dâng lên trong lòng mình có giống như việc cảm thấy chút gì đó nơi người khác hay không.
Nhưng ngược lại, Mila biết nếu có chuyện gì xảy ra cho con gái mình, cô sẽ không thể chịu đựng nổi nỗi đau mà nó gây ra. Vậy mà cảm giác đau đớn vẫn luôn giúp cô quét sạch mọi thứ tiêu cực của con người.
Khu dân cư trên quả đồi tạo thành một quần thể xa lạ nằm tách biệt với phần còn lại của thành phố. Các ngôi nhà là những vũ trụ riêng biệt.
Mila đã lớn lên ở đây cùng với bố và mẹ, chỉ ba người với nhau. Ba tinh cầu với quỹ đạo khác xa, và chỉ thỉnh thoảng, thậm chí là hiếm hoi, chúng mới giao nhau trên đường di chuyển.
Chiếc xe hơi nhún nhảy liên tục trên các gờ giảm tốc tạo ra những âm thanh kim loại trầm đục. Mila chạy xe trên đại lộ bao quanh những khu vườn yên tĩnh rồi phanh gấp để dừng chiếc Hyundai sau khi nó đã leo qua vỉa hè và chồm bánh lên thảm cỏ trước nhà.
Mila bỏ lại chiếc điện thoại trên ghế hành khách, vớ lấy khẩu súng rồi vội vã xuống xe, gần như không kịp thở.
Các cửa sổ của ngôi nhà nhỏ hai tầng đều tối om.
Bên cánh cửa ra vào màu xanh có một ngọn đèn trắng canh gác. Ngoài ra chỉ có lũ dế đang kêu. Mila ấn chuông, rồi dùng lòng bàn tay đập lên cánh cửa gỗ. Thậm chí cô còn không có chìa khoá của ngôi nhà mà mình từng sống. Chỉ có mấy con chó nhà hàng xóm đáp lại cô.
Trong một thoáng, Mila đã quên sạch mọi quy tắc được dạy ở trường cảnh sát. Cô đã không tìm kiếm các dấu hiệu cho thấy ngôi nhà bị đột nhập. Cô cũng không tự đảm bảo an toàn cho mình trước những đòn tấn công nếu có của đối phương. Cuối cùng, cô đã phá vỡ quy tắc quan trọng nhất, theo đó dù có chuyện gì xảy ra cũng phải tự kiểm soát mình.
Gọi cửa mãi không được, Mila đã định bắn vào ổ khoá thì chợt nhớ ra mẹ cô có giấu một chiếc chìa khoá dự phòng dưới một chậu hoa trong vườn. Thử đến lần thứ ba thì cô tìm được nó dưới một cây thu hải đường.
Khi cuối cùng cũng vào được bên trong nhà, Mila nhận thấy mọi thứ hoàn toàn yên ắng.
– Mẹ ơi! Mẹ đâu rồi? – Cô gào toáng lên. – Mẹ trả lời con đi!
Trông thấy một bóng đèn bật sáng trên đầu cầu thang, Mila lao lên bốn bậc một. Mẹ cô đang tựa vào lan can, tay thắt lại dây lưng chiếc áo choàng ngủ.
– Có chuyện gì vậy? Mila, con đó à? – Bà hỏi với giọng ngái ngủ.
Nhưng Mila gạt mẹ mình ra để lao đến phòng Alice.
– Cái qu… – Bà Inès lắp bắp, suýt nữa thì mất thăng bằng.
Tim Mila đập thình thịch, tựa như một sinh vật to lớn đang lồng lộn trong cô – một con quái vật trong truyền thuyết.
Khi chạy đến cuối hành lang, Mila vươn tay mò trong bóng tối tìm công tắc đèn phòng Alice.
Một bóng đèn trần hình con ong bật lên.
Thấy con gái đang nằm ngủ, Mila dùng một tay tóm lấy như thể giật nó ra khỏi chiếc giường giờ đã trở thành một con ngoáo ộp hung ác, tay kia chĩa súng. Alice ré lên sợ hãi. Không nhận ra điều đó, Mila dùng chân hất tung tấm nệm để xem có gì bên dưới.
Hai lá phổi bơm không khí trở vào lồng ngực Mila. Trong một vài giây, đó là âm thanh duy nhất mà cô nghe thấy. Hai tai cô đột nhiên ù đặc như thể vừa bị hạ độ cao đột ngột. Cô thở một cái, rồi hai cái. Thế rồi những âm thanh khác quay trở lại. Đầu tiên là tiếng khóc của Alice đang giãy giụa trong tay cô.
Dưới sàn chỉ có chăn gối và thú nhồi bông nằm ngổn ngang.