Người Ru Ngủ

CHƯƠNG 48



Họ gặp nhau ở cách địa chỉ của Michael Ivanovic hai khối nhà.
Mỗi người tự đến theo cách của mình. Berish cho Hitch trèo vào băng ghế sau chiếc Hyundai rồi ngồi vào chỗ mà không hỏi Mila cô đã ở đâu trong suốt buổi chiều. Tuy nhiên, căn cứ theo nét mặt của Mila, anh hiểu cô đang ở trong tâm trạng không tốt.
– Liệu có chắc hắn ta sống ở đó không? – Cô hỏi.
– Nguồn tin của chúng ta đã khẳng định rồi.
– Vậy ta làm thế nào?
Berish nhìn đồng hồ: đã hơn 8 giờ tối.
– Ta có nguy cơ đụng đầu hắn ở nhà.
– Anh có muốn lấy lệnh khám nhà không?
– Tôi không biết. Có lẽ chúng ta phải báo cho anh bạn Boris của cô.
Mila nhăn mặt.
– Anh thực sự muốn tôi giải thích cho Boris hiểu tôi lấy thông tin từ đâu à? Vì anh ta sẽ hỏi, chuyện đó là chắc chắn.
Berish đã không nghĩ đến điều này. Làm như vậy là phản bội nguồn tin của anh. Nhưng không có cách nào khác để kết nối Mila với Michael Ivanovic.
– Cô có lý. Nhưng nếu phát hiện đối tượng, chúng ta bắt buộc phải báo động.
– Tôi đề nghị chúng ta bàn chuyện đó sau.
Berish gật đầu.
Tòa nhà hai tầng bao quanh một hồ nước hình chữ nhật bẩn thỉu, trước kia từng là bể bơi.
Berish và Mila đi ra phía sau tòa nhà. Để đi lên mà không bị phát hiện, họ sẽ sử dụng cầu thang thoát hiểm. Căn hộ của Michael Ivanovic có số 4B.
– Nếu có người đến thì sủa nhé. – Tay đặc vụ ra lệnh cho Hitch. – Mày hiểu mà, đúng không Hitch?
Đúng như tên gọi của mình, giống chó hovawart rất lý tưởng để làm nhiệm vụ cảnh giới. Hitch ngồi lại dưới chân cầu thang.
Berish và Mila cùng rút súng khỏi bao.
– Đây không phải khẩu súng tôi thường dùng. – Mila cảnh báo. – Tôi thấy thoải mái hơn với khẩu súng đã làm mất trong vụ hỏa hoạn tại sào huyệt của Kairus. Vậy nên tôi không đảm bảo gì đâu đấy.
Berish nhận ra đây là lời nhắc khéo của Mila về sự vô dụng của anh trong lần đối đầu với Kairus ở tòa nhà gạch đỏ. Nhưng chữ “hỏa hoạn” khiến anh nhớ đến câu nói cuối cùng của chuyên gia đào tẩu.
Tôi nghĩ anh bạn của chúng ta thích nhìn người khác bốc cháy.
Anh đã kể cho Mila nghe mọi chuyện, nhưng chưa nói với cô là chi tiết đó khiến anh lo lắng theo một chiều hướng khác. Theo các cuốn sách về nhân học tội phạm, anh được biết chứng cuồng lửa là biểu hiện dữ dội nhất của một bản chất bạo dâm.
Có một thuật ngữ để chỉ những người như Ivanovic, “Con sâu lửa”. Đó là những địch thủ nguy hiểm vì mục tiêu của chúng ngoài cái chết còn có sự phá huỷ.
Họ đã đến trước cửa căn hộ của Michael Ivanovic. Từ trong nhà hắn không có cách nào nhìn thấy họ. Hai người đưa mắt hỏi ý nhau. Berish căng tai lên nhưng chỉ nghe thấy tiếng tivi nhà hàng xóm – một số người đã mở cửa sổ vì trời nóng.
Do có nguy cơ bị người khác trông thấy, họ không có nhiều thời gian. Berish gật đầu ra hiệu, và Mila cúi xuống để nhìn rõ hơn ổ khoá cô sắp phá.
Vài giây sau khóa cửa đã được mở.
Berish đẩy cửa rồi chĩa súng vào vùng tối bên trong căn hộ. Phía sau lưng anh, Mila bật đèn pin, chiếu sáng một phòng ăn nhỏ với một chiếc bàn phủ đầy báo cũ và chai rỗng nằm chính giữa phòng. Một hành lang nối với căn phòng. Có vẻ như căn hộ đã bị bỏ không.
Hai người tiến vào.
Berish đi vài bước. Mila khép cửa lại sau lưng họ. Nơi này không được rộng rãi cho lắm. Họ dừng lại ở cửa phòng khách để nghe ngóng động tĩnh.
– Có vẻ như không có ai. – Berish thì thào. – Nhưng cứ giương súng nhé.
– Anh có ngửi thấy không?
Trong nhà có một thứ mùi khá mạnh, có thể là mùi chất tẩy rửa sàn nhà. Tuy nhiên chỗ này không thể gọi là sạch được.
Căn phòng bị choáng chỗ chủ yếu bởi một chiếc ghế salông màu nâu có lớp vải bọc đã rách. Một chiếc tivi thế hệ cũ được đặt trong một góc, và kê sát tường là một tủ buýp phê trống rỗng. Hai chiếc ghế cọc cạch và một cái bàn thấp hoàn tất bức tranh tiều tụy. Trên đầu họ là một ngọn đèn chùm bốn nhánh với các chụp đèn hình chuông bằng thuỷ tinh mờ.
Đây rõ ràng là một nơi trú ngụ tạm thời. Dù sao thì cũng không phải là nơi Michael Ivanovic đã ở trong suốt hai mươi năm qua.
Hắn vừa mới dọn đến, Berish tự nhủ. Chỗ này là một nơi ẩn náu tuyệt vời trong lúc hắn chưa hoàn thành nhiệm vụ. Sau đó hắn sẽ lại ra đi.
– Anh bạn của chúng ta không thích vị trí của cái ghế salông. – Mila thông báo sau khi quét đèn xuống nền nhà.
Quả thực, một trong những cái chân ghế bằng gỗ đã bị gãy.
– Hắn có thể giấu gì đó bên dưới.
Họ dịch chuyển chiếc ghế để kiểm tra, nhưng không có gì.
Berish có vẻ thất vọng.
– Rõ ràng hắn ta đã làm chuyện tương tự với các vật dụng khác trong phòng. – Mila vừa nói vừa chỉ cho anh xem những vệt trầy xước trên sàn nhà do cái tủ buýp phê bị dời chỗ.
Nếu Michael Ivanovic không định ở lại lâu dài trong căn hộ này, tại sao hắn lại thay đổi cách bài trí của các đồ vật? Berish không thể hiểu nổi.
Ở phía bên phải họ, một tấm màn bẩn thỉu ngăn cách phòng khách với một phòng tắm nhỏ. Mila vén nó qua một bên và trông thấy một nắp bàn cầu đã nứt, một chậu rửa bằng sứ đóng đầy vôi và một buồng tắm đứng.
– Không có vòi nước. – Berish nhận xét.
Đã bị tháo mất, anh nhủ thầm. Anh ghi nhận sự việc lạ lùng này và cố tìm hiểu nguyên nhân của nó, thầm mong những kiến thức nhân học của mình sẽ hữu dụng.
– Chúng ta ra xem có gì ở đằng kia đi. – Mila đề nghị, lôi anh ra khỏi dòng suy nghĩ.
Căn phòng cuối cùng chắc là phòng ngủ. Cửa phòng khép hờ.
– Nhìn này. – Mila lên tiếng sau khi chiếu đèn pin qua khe cửa.
Berish tiến lại gần cô và quan sát. Trong phòng có một bản đồ thành phố được gắn trên tường. Một khu vực được khoanh đỏ.
– Anh có nghĩ…
Mila bỏ lửng câu nói. Rõ ràng đây có thể là nơi tên sát nhân quyết định ra tay. Họ phải tìm kiếm một sự khẳng định. Mila bước lên thêm một bước về phía căn phòng.
Nhìn thấy Mila tiến lên một cách tự tin, Berish bỗng nhận ra điều này quá dễ dự kiến. Trong đầu anh đã đoán trước hành động của cô, vì anh chờ đợi nó.
Nguyên nhân nào đã khiến Michael Ivanovic trưng ra một manh mối quan trọng đến thế? Có thể đó là sự tin tưởng ở bản thân và ở chỗ ẩn nấp của hắn, nhưng anh không dám chắc điều đó. Câu trả lời của anh đến từ môn nhân học.
Trong chưa đầy nửa giây, anh đã kết nối một loạt những dữ kiện tưởng như vô nghĩa.
Mùi chất tẩy – thứ chất lỏng có thể bắt lửa dễ mua nhất. Hắn đã gỡ bỏ các vòi nước trong phòng tắm – nước làm tắt lửa. Hắn đã dời chỗ các đồ đạc – để cho những kẻ đột nhập nếu có buộc phải di chuyển theo đúng ý của hắn. Tấm bản đồ được khoanh tròn màu đỏ – một lời mời gọi bước vào trong phòng. Cánh cửa khép hờ – miếng mồi.
– Khoan.
Mila ngạc nhiên quay lại nhìn Berish.
Tay đặc vụ ngước mắt nhìn lên trần nhà. Chùm đèn.
Anh cầm lấy chiếc đèn pin từ tay cô cảnh sát và chiếu lên trần, cho thấy những sợi dây điện nhỏ chạy từ chùm đèn ra. Những cái chuông đèn bằng thủy tinh mờ đựng đầy một thứ chất lỏng sánh như dầu.
– Cái quái gì thế này? – Mila hỏi và lùi ra xa.
– Một quả bom cháy.
Berish lia đèn pin theo chỗ dây điện đến cánh cửa phòng ngủ. Anh rọi sáng cánh cửa và nhìn thấy ở một bản lề có gắn một thiết bị sơ sài gồm hai điện cực và một cục pin, tất cả được quấn băng keo cách điện. Nếu Mila mở cửa, cô sẽ đóng mạch điện tử thần. Sẽ không có vụ nổ, Berish biết điều đó, nhưng một dòng thác chất lỏng bùng cháy sẽ chụp xuống họ, thiêu cháy áo quần trước khi nuốt chửng cơ thể họ.
Còn hơn cả cái chết, đây sẽ là một khổ hình. Trò tiêu khiển đặc trưng của một con sâu lửa.
– Anh bạn Michael của chúng ta hoàn toàn minh mẫn. – Berish bình phẩm, nhấn mạnh tính chất đơn giản nhưng tài tình của cái bẫy.
Mila vẫn còn chưa hoàn hồn.
– Lẽ ra tôi nên để ý hơn.
Berish giật một sợi dây điện để tháo ngòi nổ, sau đó hai người tiến vào trong phòng.
Khi đã đứng trước tấm bản đồ, họ phát hiện ra vòng tròn màu đỏ đánh dấu một con đường.
– Không xa lắm. Cách đây chín khối phố.
– Nhưng ai bảo chúng ta là Michael Ivanovic thực sự để lại một chỉ dẫn? – Berish hoài nghi lên tiếng. – Không phải đây chỉ là một cách để thu hút chúng ta vào bẫy sao?
– Hừm, chỉ có cách đến tận nơi mới biết được.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.