Người Ru Ngủ

CHƯƠNG 56



Đột nhiên cô muốn gặp Alice.
Trong những giờ vừa qua, Mila cảm thấy dâng lên trong lòng nỗi sợ mất con một cách phi lý. Cô không biết nó xuất phát từ đâu. Đây là lần đầu tiên cô cảm thấy như vậy.
Cô phóng hết tốc lực trên chiếc Hyundai về hướng nhà mẹ đẻ, với một sự cấp bách khác với lần lao bổ đến đó vì một ảo giác ngu ngốc. Cô muốn gặp Alice khi con bé còn thức. Cô sẽ không đi chừng nào chưa nhìn thấy con bé. Chỉ vài phút thôi cũng được.
Mila chưa bao giờ cảm thấy thích hợp với vai trò làm mẹ, nhưng cuộc tranh luận với Berish và màn thẩm vấn tên cuồng lửa của anh, cô đã bắt đầu tin rằng các sai lầm của mình không phải là không sửa chữa được.
Đó không phải là mẹ tôi.
Michael đã nói như thế. Người đàn bà mà hắn chối bỏ ngày hôm nay có tội tình gì đâu trong việc hắn bị bắt cóc lúc mới sáu tuổi. Mà cũng có thể là ngược lại, các bậc cha mẹ luôn có lỗi với những gì xảy đến với con cái mình, chỉ vì lí do đơn giản là họ đã sinh ra chúng giữa cái thế giới đen tối, nghiệt ngã và phi lý này, nơi mà cái ác dường như thắng thế.
Mila lái xe mà không nhìn thấy con đường, xe cộ và nhà cửa. Tấm kính chắn gió đã trở thành một màn hình để đôi mắt cô phóng lên đó những hình ảnh của một dĩ vãng xa xôi.
Nếu không có điều ác đã xảy ra bảy năm về trước thì Alice không bao giờ được sinh ra. Nếu các cô bé gái không bị bắt cóc và giết hại, nếu một số vị phụ huynh không mất đi thứ quý giá nhất cuộc đời họ thì Mila đã không gặp người cha tương lai của con gái cô. Chính Kẻ nhắc tuồng đã ném họ vào vòng tay nhau.
Và nhào nặn họ thành một gia đình.
Gã quả là một nghệ nhân, gã đã dự kiến mọi chuyện. Họ đã hoàn thành kế hoạch của gã, và Alice ra đời. Mila sống xa con để bảo vệ cô bé, vì cô không muốn biết liệu có phải Kẻ nhắc tuồng cũng đã gieo mầm hắc ám vào con gái mình hay không.
Giả thuyết về cái ác cũng đúng với cô. Nhất là với cô.
Con sư tử mẹ giết lũ ngựa vằn non để nuôi đàn con là tốt hay xấu? Cái chết của những đứa trẻ vô tội mà nhờ đó Alice được ra đời là một sự việc tích cực hay tiêu cực?
Bởi lẽ nếu Mila chấp nhận làm mẹ – sống bên cạnh con gái, chăm sóc cho con bé, tạo dựng một gia đình bình thường – có lẽ cô cũng sẽ phải thừa nhận điều ác đã xảy ra là cái giá phải trả cho hạnh phúc của cô.
May thay, Mila không thể hạnh phúc. Sự bất lực của cô trong việc thấu cảm người khác ngăn không cho cô biết điều mình đánh mất. Nhưng Alice có quyền được sống hạnh phúc. Con bé chẳng có tội tình gì. Cho dù trước buổi chiều hôm nay, Mila đã không hiểu điều đó. Giờ đây, cô vội vã đến gặp con để tìm cách sửa chữa.
Đêm nay, hình ảnh con gái trên màn hình máy tính là không đủ đối với cô.
Ánh đèn trong nhà vẫn còn bật sáng. Mila chạy trên lối đi và lấy chiếc chìa khóa dưới chậu thu hải đường để vào nhà.
Trong nhà phảng phất mùi bánh quy.
Mẹ cô từ nhà bếp bước ra, với chiếc tạp dề khoác trên người và những ngón tay dính đầy bột.
– Mẹ không nghĩ con đến đấy, Mila. – Bà nói với vẻ mặt ngờ vực.
– Con sẽ không ở lại lâu.
– Có sao đâu mà! Mẹ làm bánh quy socola vì ngày mai Alice có một buổi dã ngoại với trường. Con bé sẽ phải dậy sớm.
– Vậy là con bé đi ngủ rồi ạ?
– Có chuyện gì vậy? – Bà Inès hỏi lại khi nhận thấy vẻ thất vọng trên khuôn mặt Mila.
– Chuyện của Alice ấy mà… Con sợ đó là một dạng tự kỷ.
Khi rốt cuộc con gái mình cũng tỏ ra lo lắng cho cháu ngoại, bà Inès cảm thấy cần phải trấn an cô.
– Nó không sao đâu.
– Con mong là mẹ nói đúng. Nếu vậy khả năng không nhận thức được nguy hiểm sẽ giảm dần theo tuổi tác. Dù sao chúng ta cũng phải chờ đợi thôi. Trong lúc đó, cần phải giám sát con bé. Con không muốn nó nhào lộn trên mái hoặc châm lửa đốt nhà.
– Sẽ không có chuyện đó đâu. Tại sao con không đi xem Alice nhỉ? Con có thể hôn con bé trong lúc nó ngủ.
Mila đi được vài bước nhưng rồi dừng lại.
– Khi bố mất và mẹ con mình sống với nhau, mẹ đã làm thế nào để không gục ngã?
Bà Inès chùi tay vào tạp dề rồi tựa người vào khung cửa.
– Mẹ còn trẻ và không có kinh nghiệm. Bố con chăm sóc con giỏi hơn mẹ. Mẹ vẫn hay đùa rằng ông ấy lẽ ra phải là mẹ của con mới đúng. – Bà mỉm cười, nhưng nụ cười nhanh chóng tắt ngấm. – Sau khi bố con qua đời, mẹ không tài nào chấp nhận nổi sự mất mát ấy. Mẹ nằm lì trên giường và ngừng chăm sóc con. Nỗi đau của mẹ là cái cớ hoàn hảo: bố con không còn nữa, và mẹ không phải là một người mẹ giỏi. Có thể con đã quên, nhưng có những ngày mẹ khó khăn lắm mới lê chân xuống cầu thang được.
Mila còn nhớ chuyện đó, nhưng cô không nói gì.
– Mẹ biết thật bất công khi con phải gánh chịu cùng mẹ sức nặng của quá khứ trong căn nhà trống vắng. Nhất là khi phải ngồi nhìn một người mẹ đã quyết định tự chôn sống mình.
– Sao mẹ không phó thác con cho ai đó?
– Bởi vì, một buổi sáng, con đã vào phòng ngủ của mẹ, và mọi chuyện đã thay đổi. Con đến đứng trước giường tuyên bố: “Con không cần biết mẹ buồn như thế nào, nhưng con đói, con muốn được ăn bữa sáng chết bằm của con”.
Hai người phụ nữ bật cười. Bà Inès không bao giờ văng tục, bà rất chú ý đến thể diện của mình. Mila thấy thật lạ lùng khi nghe mẹ dùng chữ đó.
Bà Inès tiến lại gần con gái và lấy mu bàn tay vuốt má cô.
– Mẹ biết con không thích người khác chạm vào mình, nhưng lần này là ngoại lệ.
Mila không nói gì.
– Mẹ kể chuyện này với con, vì con cũng sẽ gặp tình huống tương tự. Một ngày nào đó Alice sẽ làm con bất ngờ với một câu nói, hoặc một cử chỉ nào đó. Và con sẽ lấy con bé lại, không bao giờ rời xa nó nữa. Cho đến lúc đó, mẹ sẽ trông Alice ở đây. Coi như con cho mẹ mượn con gái.
Hai mẹ con nhìn nhau. Mila muốn cám ơn mẹ về câu chuyện và những lời an ủi, nhưng cô không cần phải nói ra, vì bà Inès đã hiểu rồi.
– Có một anh này. – Cô thốt lên mà không kịp suy nghĩ. – Con biết anh ấy chưa lâu, nhưng…
– Nhưng cậu ta đã khiến con suy nghĩ.
– Anh ấy tên là Simon, cùng ngành cảnh sát. Con không biết, nhưng con nghĩ có lẽ… Đây là lần đầu tiên sau một khoảng thời gian rất lâu con mới thấy gần gũi đến thế với một người. Rõ ràng là do bọn con hợp tác cùng nhau. Con nghĩ con tin anh ấy. – Cô ngừng lời, rồi nói tiếp. – Con chưa bao giờ tin bất kỳ ai.
– Thế thì tốt cho con. Và chắc chắn là cho cả Alice nữa.
Mila gật đầu thừa nhận.
– Con sẽ đi xem con bé.
Căn phòng nhỏ của Alice nằm ở cuối hành lang, nơi đang chìm trong ánh sáng mờ tối màu hổ phách. Mila tưởng con gái đang ngủ, nhưng khi còn cách cửa phòng một mét, cô khựng lại vì nhận ra giọng con bé.
Cô nhìn thấy con gái qua tấm gương gắn trên tủ áo. Con bé ngồi trên giường và đang trò chuyện với con búp bê tóc hung của mình.
– Alice cũng yêu Miss lắm. – Alice nói. – Rồi Miss sẽ thấy, chúng ta sẽ luôn bên nhau.
Mila định đi vào phòng, nhưng rồi đổi ý.
Bọn trẻ con chơi một mình cũng giống như những người mộng du, không nên đánh thức dậy. Việc quay lại với thực tại có thể gây tổn thương, lá bùa ngây thơ của chúng có nguy cơ bị phá hủy vĩnh viễn.
Thế nên Mila lắng nghe Alice thủ thỉ với Miss. Một hành vi mà con bé không học từ cô.
– Alice sẽ không bỏ Miss một mình đâu. Alice không giống mẹ, Alice sẽ luôn ở bên Miss.
Câu nói đập vào Mila như một cú đấm thẳng giữa ngực. Chưa có vết thương tự tạo ra nào từng khiến cô đau đớn như thế. Chỉ có những lời nói của một đứa trẻ mới có sức công phá kinh khủng nhường ấy.
– Ngủ ngon nhé, Miss.
Mila nhìn Alice chui vào trong chăn cùng với con búp bê và siết chặt nó vào ngực. Cô lặng người, quên cả hít thở. Suy cho cùng, con gái cô đã nói sự thật, không hơn không kém. Mẹ nó đã bỏ rơi nó. Nhưng nghe những lời đó từ chính miệng con bé là một chuyện khác. Nếu biết khóc, chắc Mila đã rơi nước mắt. Đôi mắt cô đau rát nhưng vẫn ráo hoảnh.
Khi rốt cuộc cũng nhúc nhích được, cô lao nhanh ra cửa. Thậm chí cô chẳng buồn chào mẹ. Từ trong bếp, bà Inès chỉ kịp thấy con gái chạy ngang qua, trước khi nghe thấy tiếng sập cửa.
Mila dừng chiếc Hyundai tại một vị trí không được phép, nhưng cô mặc kệ. Cô rảo bước về nhà với một mục tiêu duy nhất. Dưới giường cô có cất một cái túi giấy, bên trong là mọi thứ cô cần.
Thuốc sát trùng, bông băng và một hộp dao cạo.
Cặp đôi khổng lồ trên tấm biển quảng cáo bất động sản phía đối diện chào đón Mila đi ngang qua. Người vô gia cư trong con hẻm ngước mắt nhìn cô chờ đợi khẩu phần ăn hàng ngày, nhưng Mila phớt lờ ông ta.
Cô luống cuống mở cửa tòa nhà. Trong khi nhận thức việc cầm chắc lưỡi lam là một điều thiết yếu. Cô lao lên cầu thang bốn bậc một và bước vào căn hộ kín đáo của mình. Những quyển sách choáng đầy các vách tường đã trở nên câm lặng – chúng không còn chứa đựng các câu chuyện và những nhân vật nữa, chỉ toàn những trang giấy trắng. Mila bật đèn ngủ mà không buồn cởi áo khoác. Mong muốn thực sự duy nhất của cô là tự róc da mình. Cảm thấy lại điều mà trong năm vừa qua cô đã cố gắng thay thế bằng nỗi sợ hãi. Nhìn thấy lưỡi dao xuyên vào lớp thịt ở đùi non của mình. Cảm thấy làn da toạc ra như một tấm voan mỏng, và máu trào ra như một thứ kem lỏng ấm nóng.
Dùng cơn đau để làm dịu nỗi đau.
Cô cúi xuống dưới tấm nệm để lôi cái túi giấy ra. Chỉ trong vài giây nữa tất cả sẽ sẵn sàng để giúp cô quên Alice. Cái túi nằm nguyên ở nơi cô đã cất sau khi quyết định bắt đầu nhịn cắt xẻo bản thân.
Mila vươn tay ra. Với một chút nỗ lực, cô chạm được nó. Cô kéo nó về phía mình rồi mở ra.
Nhưng thứ cô tìm thấy trong đó không phải là dụng cụ cần thiết để tự làm mình bị thương.
Mila quan sát vật thể kỳ lạ trong tay, thậm chí không buồn thắc mắc làm thế nào một chiếc chìa khóa có gắn vào một cục đồng tròn lại nằm ở đó.
Chiếc chìa khóa phòng 317 của khách sạn Ambrus.

Bạn có thể dùng phím mũi tên để lùi/sang chương. Các phím WASD cũng có chức năng tương tự như các phím mũi tên.